Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 62: (Sinh tử)



Lại uống thêm một bát thuốc trợ sản, cung khẩu dần dần mở được khoảng tám chín ngón tay, thi thoảng vài ba cơn đau thắt kéo đến.

Mồ hôi chảy vào trong mắt làm đôi mắt cay xè, Diệp Đinh nâng tay muốn dụi lại bị Ngụy Uyên đ.è xuống.

Ngụy Uyên dùng khăn lau đi mồ hôi nơi khóe mắt của Diệp Đinh, chịu đựng cùng hắn lâu như vậy lại chỉ có thể nhỏ giọng ở bên tai hắn lặp đi lặp lại câu nói: “Vu Nhược cố gắng chống đỡ một chút thôi, kiên trì thêm chút nữa, rất nhanh sẽ tốt… Rất nhanh liền tốt rồi…”

Tuy nói là an ủi Diệp Đinh chi bằng nói là tự an ủi chính mình. Ai cũng không biết được câu nói rất nhanh sẽ tốt thôi, rốt cuộc khi nào mới có thể tốt, khi nào phần đầu của đứa nhỏ mới ra. Mở đến chín ngón tay, Diệp Đinh đau đến mức không còn hơi sức để gào thét chỉ có thể run rẩy nắm chặt tay của Ngụy Uyên, mồ hôi rơi như mưa.

Diệp Đinh bị đau mà tỉnh táo hơn, xương cốt dưới thân bị kéo căng đến cực đại, như bị kìm chặt không cách nào thoát ra ngoài. Tiếng xương cốt kẽo kẹt lay động càng khiến hắn cảm nhận rõ ràng, trong bụng nóng hổi, cứng rắn như đá lại đau đến cùng cực.

Hắn gần như muốn bóp nát tay Ngụy Uyên, mỗi lần cơn co thắt xuất hiện hắn đều đau đớn trằn trọc mấy lần, đôi mắt đỏ như máu lại không thấy rõ cái gì.

Ngụy Uyên nắm chặt tay hắn, nói từng chữ: “Vu Nhược, nhị ca ở đây.”

Diệp Đinh hoảng hốt nghe được vài câu, thấp giọng lẩm bẩm, Ngụy Uyên nghe không rõ liền tiến sát đến đôi môi hắn mới mơ hồ nghe thấy câu tra hỏi.

“Nhị ca, hôm nay tiếng trống quân còn chưa đánh…”

Giờ Dần, tiếng trống trận ba hồi, trong quân thao luyện, trăm nghìn quân trên thao trường, binh nhì tiến tới. Ngày nào cũng thế, gió mưa không ngừng.

Đôi mắt Ngụy Uyên chua xót, nước mắt gần như trực trào khóe mắt, hắn run giọng nói: “Chưa đến giờ Dần, chưa đến giờ Dần… Vu Nhược không cần tức giận, chúng ta nghỉ thêm chút nữa…”

Diệp Đinh nhắm mắt lại, rê.n rỉ gào thét, tay đặt trên eo, lại không chịu được cơn đau kịch liệt từ xương cốt khi bị thai nhi đè lên, hắn cắn chặt như muốn cắn nát hàm răng.

Cuối cùng Ngụy Uyên không nhịn nổi nữa phất tay áo giận dữ với đám thái y: “Rốt cuộc còn chờ bao lâu nữa? Nhanh chóng tìm biện pháp, Vu Nhược đã không thể chịu nổi!”

Chúng thái y đều nơm nớp lo sợ, tình huống của Diệp Đinh không được tốt, trong lòng bọn họ đều biết rõ. Lại nhìn bộ dạng nổi điên bây giờ của bệ hạ càng khiến lòng họ lo lắng hơn, nếu Diệp Đinh xảy ra chuyện bất trắc, thiên tử giận dữ, bọn họ cũng không gánh được tội.

Tống ngự y tiến đến, xốc đệm chăn lên một nửa để kiểm tra sản khẩu, nói: “Gần được rồi, vỡ ối đã được một khoảng thời gian. Trước đó, bệ hạ hãy kiềm chế lửa giận cùng hắn sinh đứa nhỏ ra xong rồi nói tiếp.”

Ngụy Uyên nghe Tống ngự y nói gần được rồi thì mới nhẹ nhõm hơn chút, nghĩ đến đứa nhỏ sắp chào đời liền nắm chặt tay Diệp Đinh, an ủi: “Vu Nhược, ngươi nghe thấy không? Đứa nhỏ sắp ra rồi, đã sắp hết đau, lập tức hết đau.”

Nhiệt độ trong phòng tăng cao, khô nóng không thôi, toàn thân Diệp Đinh ướt đẫm, tóc đen như từ trong nước vớt ra, từng sợi từng sợi ở trên giường quấn quanh cổ, đôi mắt hắn vô hồn nhìn đỉnh rèm che, khẽ nhếch bờ môi run run, mỗi một lần hô hấp đều vô cùng khó khăn.

Tống ngự y dựa gần vào hắn, cất cao giọng nói bên tai Diệp Đinh: “Bắt đầu phải dùng sức, còn bao nhiêu sức đều xuất ra, đừng chờ nước ối chảy hết như thế không tốt cho đứa bé, nghe được không?”

Diệp Đinh mím chặt môi hơi gật đầu biểu thị mình đã hiểu. Lại nói trong đầu hắn giờ là một đống hỗn loạn, toàn thân đều bị đau đớn chiếm cứ đã sớm cạn tất cả sức lực.

Chưa bao giờ hắn nghĩ sinh con có thể đau đến mức này, nhớ lại thời điểm năm đó sinh Nha Nhi, mặc dù rất đau đớn nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, đó là bởi hắn biết mình không thể sụp đổ.

Cuộc chiến ác liệt chưa phân thắng bại, thân ở trại địch, nhị ca còn đang chờ hắn, cũng không thể để đứa nhỏ ở trong bụng bị người cướp đi.

Muôn vàn điều không nỡ, mọi loại tưởng niệm, điều không muốn buông bỏ rất rất nhiều, thế nhưng chung quy hắn vẫn phải cố gắng chống đỡ mà sinh đứa nhỏ ra.

Nhưng hôm nay, Diệp Đinh chỉ muốn giải thoát, chỉ cần đừng đau đớn đến vậy thì cái gì cũng được.

Mệnh cũng tốt, cái gì cũng được, muốn thì đến lấy đi, chỉ cần không đau nữa…

Tống ngự y phát hiện phản ứng của Diệp Đinh có cũng như không, hắn căn bản không còn chút khí lực nào, mặc cho cổ cung co thắt hết lần này tới lần khác, vậy mà ngoại trừ trằn trọc rê.n rỉ, mồ hôi đầy đầu, người kia vẫn không có sức sinh đứa nhỏ ra.

Ngụy Uyên cũng phát hiện không đúng, hắn rõ ràng nhìn thấy giữ.a hai chân Diệp Đinh ẩn ẩn có màu đen của tóc cùng máu, nhưng đứa bé kia lại chậm chạp không chịu đi ra. Tốn hơn nửa canh giờ đều như vậy, một hai thái y bắt đầu tới gần Diệp Đinh, chuẩn bị dùng ngoại lực nhanh chóng đẩy đứa bé ra.

Bụng lớn hở ra của Diệp Đinh bị thái y hợp lực đè khuỷu tay lên, Ngụy Uyên ở bên trơ mắt nhìn, cố nén xúc động muốn đẩy tất cả mọi người ra, nửa ngày mới lấy tay che mặt bất lực nuốt lại tiếng nghẹn ngào về cổ họng. Muốn nói có thể nhẹ một chút được không, hắn rất đau các ngươi không nhìn thấy sao?

Thế nhưng làm thế nào cũng không bật ra khỏi miệng được, toàn bộ đau khổ Diệp Đinh chịu đựng đều do hắn mang đến.

Cuống họng của Diệp Đinh khàn đặc, cuối cùng cũng bắt đầu kêu khóc hô từng tiếng “nhị ca”, kết quả là thời điểm thống khổ nhất bất lực nhất chỉ còn cách gọi “nhị ca”, hắn ngóng trông người từ nhỏ đã đối xử với hắn như trân như bảo, yêu hắn như châu như ngọc, có thể tới cứu hắn…

Ngụy Uyên cẩn thận đè lại tay Diệp Đinh, nước mắt thấm ướt vạt áo. Long bào khoác thân thì sao, mão miện rèm châu thì sao, nhìn ngắm giang sơn thì sao, có được thiên hạ thì thế nào… Nhìn người mình yêu sâu đậm nằm trong ngực mình giãy dụa kêu khóc, nghe hắn gọi từng câu gọi “nhị ca”, nghe hắn hô từng chữ “đau quá”, nghe hắn kêu “cứu ta”…

Ngươi có thể làm gì?

Không thể làm gì.

Đại khái cơn đau đến tê dại cũng chỉ tới thế mà thôi, không biết Diệp Đinh phải chịu khổ bao lâu, rốt cuộc cũng cảm thấy thứ gì đó từ hai chân lặng yên mà ra. Hắn ngửa mặt hít từng ngụm khí mà thở hổn hển, mồ hôi ướt đầy sập lại bị người đè lại vững vàng, không nhúc nhích được.

Có thái y nhẹ nhàng thở ra, nói: “Đầu ra được rồi, tiếp tục…” Lời còn chưa dứt, lại bị Tống ngự y cắt đứt.

“Đừng có dùng lực.” Sắc mặt Tống ngự y trắng bệch, đôi mắt già nua càng thêm sắc bén sáng ngời.

Dưới thân Diệp Đinh chảy quá nhiều máu, mỗi một cử động của đứa nhỏ máu lại chảy ra, nếu lúc này dùng lực đè xuống chỉ sợ sẽ chảy máu không thôi.

Tống ngự y xoa xoa gót chân cho Diệp Đinh, nhẹ nhàng nâng đầu thai nhi nói với hắn: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội… Từ từ thôi, hơi dùng sức, lại nào…”

Thái y đè bụng Diệp Đinh xuống, dùng sức đẩy xuống phía dưới, ý đồ muốn ép vai đứa bé ra.

Tựa như khiến cơn đau kéo dài ra đằng đẵng, từ trong cổ họng Diệp Đinh sặc ra vài ngụm khí, hắn xiết chặt lụa đỏ rủ xuống, xương ngón tay trắng xanh. Sau đó đột nhiên cơ thể run lên, đôi mắt mở to, hắn thê lương kêu lên: “Nhị ca…”

Một tiếng này giống như nện vào tim Ngụy Uyên, đau đớn khiến cơ thể hắn không nhịn được ngồi bệt xuống đất, nhắm chặt mắt rơi lệ.

Đúng lúc này, một tiếng khóc nhỏ xíu của hài nhi vang lên.

Vậy là trong đêm tối mênh mông, cuối cùng trời cao cũng ban cho sự cứu rỗi.

Raph: Chưa được “cứu rỗi” sớm thế đâu anh hai à…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.