Diệp Đinh tựa bên cửa sổ thở dài lần thứ mười chín.
Hồ Lễ thấy bữa cơm này thật khó nuốt, đành phẫn nộ buông đũa, nói:
“Ngươi thật sự muốn giữ lại đứa bé này?”
Diệp Đinh lập tức phấn chấn, gật đầu liên tục:
“Đương nhiên, nếu có thể sinh ra là tốt nhất. Nhị ca ngoài miệng nói không giữ đứa con này, nhưng nếu thật sự rót một bát thuốc xuống y cũng sẽ khó chịu rất rất lâu. Nếu bỏ thai khiến cả hai bọn ta đều không vui, tội gì không thử giữ lại?”
“Nếu ngươi đã hạ quyết tâm, thực ra không phải là không có cách.”
Hỗ Lễ thoáng trầm ngâm.
Diệp Đinh ghé sát lại:
“Ta biết ngay là ngươi có cách.”
Hồ Lễ gõ gõ vào lòng bàn tay hắn:
“Ngươi rốt cuộc có nên sinh con lần nữa hay không, ngươi không nói được, bệ hạ cũng không nói được, nhưng có một người có thể nói được.”
Diệp Đinh ngẩn ra:
“Ai?”
Hồ Lễ bưng bát canh tổ yến lên nhấp một ngụm, nói:
“Tống ngự y.”
Thự Xá Các của thái y, đẩy cửa bước vào mùi thuốc liền ập tới, bên ngoài đã là thời tiết tháng mười mát mẻ cuối thu, trong phòng lại bị các ấm sắc thuốc liên tục tỏa hơi hun nóng.
Diệp Đinh bị mùi thuốc xông lên hơi khó chịu, đứng chống cửa cố nén một lúc lâu mới nghiến răng đi vào.
Tống ngự y đang sắp xếp lại dược liệu, thấy có người đến cũng không quay đầu lại, nói:
“Lấy cái sàng phơi hương sa ở ngoài cửa vào đây.”
Diệp Đinh đưa mắt nhìn mấy cái sàng trông không khác nhau lắm, hơi do dự hỏi:
“Hương sa là cái nào?”
Tống ngự y sửng sốt, quay đầu lại thấy là Diệp Đinh, nhất thời không kịp định thần lại.
Diệp Đinh tùy tiện nhặt một thứ lên định cho vào miệng:
“Vị của hương sa như thế nào?”
Nếm thử, nhất định tìm ra cho ông ấy.
Tống ngự y rung mình, bước lên kéo Diệp Đinh lại:
“Nhóc xui xẻo này sao cái gì cũng cho vào miệng thế, nhỡ ăn thành bệnh thì sao?”
Diệp Đinh mỉm cười, vỗ vỗ mảnh thuốc trong tay:
“Sao thế được, ở chỗ ông còn sợ ăn ra vấn đề á? Đã lâu không gặp Tống lão đầu, có nhớ ta không?”
Tống ngự y từ tốn đáp:
“Nhớ tên nhóc sớm muộn cũng tiêu tùng như ngươi làm gì, mấy năm nay đúng là đủ phóng túng.”
Tuy nói như thế, Diệp Đinh vẫn thấy rõ đôi mắt già nua của Tống ngự y hơi ửng đỏ.
Diệp Đinh cười nói:
“Đủ lắm rồi, không phải đã về rồi đấy ư.”
“Về rồi là tốt, về rồi là tốt. Thái tử đã bảy tuổi, hai đứa con gái của ngươi cũng hoạt bát đáng yêu, nay bệ hạ có thể che chở ngươi, không có gì mà không bỏ qua được. Bình an yên ổn mà sống là tốt nhất.”
Tống ngự y lầm bầm trong miệng lại như muốn an ủi Diệp Đinh.
Mấy năm trước Tống ngự y còn khá sung sức, nay cũng không còn được năm tháng nương nhẹ, tóc nhuốm hoa râm, tay chân cũng không còn được nhanh nhẹn như xưa.
Diệp Đinh thấy hơi chua xót, hắn đứng thẳng người, khom lưng vái thật sâu với Tống ngự y.
“Tống ngự y, cảm ơn ngài về việc năm đó.”
Tống ngự y giữ chặt hắn.
“Đi ra ngoài quậy đến ngu người à, sao có thể tùy tiện vái đại lễ như thế.”
“Ngài nhận được.”
Diệp Đinh đứng thẳng dậy.
Tống ngự y cũng không nói thêm chuyện năm cũ, chỉ thở dài:
“Thôi, thôi.”
Lúc Ngụy Uyên biết Diệp Đinh không chết thì trong lòng khó nén oán hận, vừa nghiêm khắc trừng trị mấy người thuộc quân Phi Hồng vừa cấm túc cả Tống ngự y, nhưng trừng phạt không hề nặng nề, chi phí ăn mặc vẫn trước sau như một.
Diệp Đinh nghe Tống ngự y nói về chuyện mấy năm này, không kìm được chau mày:
“Ta đi nói với Nhị ca.”
“Thôi, nắm xương già như ta ở lại đây là đã tốt lắm rồi. Mấy năm trước nhận một đứa đồ đệ khá ổn, mỗi ngày bốc thuốc phơi dược, dạy dỗ học trò, rất tốt.”
Tống ngự y khoát tay.
Diệp Đinh chợt nhớ ra mục đích mình đến đây, bèn vươn tay:
“Tống lão đầu, bắt mạch giúp ta.”
Tống ngự y nhíu mày:
“Sao thế? Khó chịu trong người?”
“Không phải.”
Diệp Đình ậm ờ.
Tống ngự y bắt mạch, đôi mày rậm hoa râm dựng đứng, ước gì có thể cầm thìa thuốc gõ lên trán Diệp Đinh:
“Sao không chịu ngừng đi, vẫn coi mình là thanh niên mười tám, mười chín có thể chịu được khổ như vậy à?”
“Ta không thích nghe lời này, ta đang tuổi phong độ sung sức, sao không thể sinh thêm một đứa nữa?”
Diệp Đinh đập bàn.
“Còn không thích nghe? Ngươi không biết rằng không chịu nghe lời phải, sớm muộn cũng tiêu đời à.”
Diệp Đinh mặc kệ, đảo đám thuốc trong sọt, nói:
“Ta muốn sinh thì sinh.”
Tống ngự y:
“Sinh sinh sinh, thích sinh bao nhiêu thì sinh, cút đi.”
Diệp Đinh kéo tay áo Tống ngự y, nói:
“Mau nghĩ cách giúp ta đi mà Tống lão đầu, ông đã hứa với cha ta sẽ chăm sóc ta chu đáo mà.”
Tống ngự y gạt tay Diệp Đinh:
“Có người chỉ nhớ ăn không nhớ đòn, ngươi hay rồi, nhớ sinh không nhớ đau, không sợ khổ hả?”
“Yên tâm, lần này ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời Nhị ca, chắc chắn có thể cực kỳ thoải mái sung sướng sinh hạ một đứa nhỏ.”
Diệp Đinh ôm lòng tin cực lớn với việc này.
Đây là cơ hội để lật lại tình thế, nhất định có thể rửa sạch nỗi nhục, xóa bỏ lịch sử đen tối quỷ khóc sói gào trước đây.
Sinh con dễ dàng sẽ cực kỳ xứng đáng được Nhị ca khen ngợi.
Tống ngự y tỏ vẻ không thể hiểu nổi loại tự tin đến mê muội này của Diệp Đinh, ông hỏi thêm một vài tình trạng gần đây của Diệp Đinh, trầm ngâm một lát mới nói:
“Nếu giữ lại thai này cũng không hẳn là chuyện xấu.”
Gốc bệnh để lại sau khi sinh con cần phải an ổn sinh tiếp một thai nữa mới cứu vãn được, điều kiện tiên quyết là lần này Diệp Đinh thật sự có thể an ổn vượt qua mười tháng.
Diệp Đinh thề thốt chắc nịch, cam đoan bản thân tuyệt đối trân trọng sinh mệnh, né xa tìm chết, Tống ngự y mới miễn cưỡng tin Diệp Đinh một lần.
Ngụy Uyên vừa xử lý xong chính vụ trên tay, có người truyền báo nói là Quân hậu ngất xỉu.
Ngụy Uyên nào còn nghĩ được việc khác, lập tức bỏ qua mọi thức mau chóng quay về.
Trong tẩm điện.
Tống ngự y vừa bắt mạch xong, đặt tay Diệp Đinh xuống, thấy Ngụy Uyên đến liền cúi người chào.
“Nhị ca.”
Diệp Đinh mờ mịt tỉnh lại, hơi thở mong manh.
Ngụy Uyên bước hai bước đến bên cạnh Diệp Đinh, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, cực kỳ đau lòng nói:
“Buổi sáng chẳng phải đã bảo ngươi ở yên trong cung, đừng đi đâu cả mà yên tâm nghỉ ngơi, sao lại không chịu nghe? Giờ thấy không thoải mái chỗ nào?”
Diệp Đinh che miệng ho khan vài tiếng, day day thái dương, nói:
“Không sao, Nhị ca đừng lo.”
Ngụy Uyên đã lo đến mức không biết hai chữ “lo lắng” viết như nào, vừa lo vừa tức.
Diệp Đinh thừa cơ liếc mắt ra hiệu cho Tống ngự y, “nhanh lên đi, không thấy Nhị ca ta lo lắng đến nổi nóng rồi ư”.
Rất là đau lòng cho Nhị ca đó.
Tống ngự y bấy giờ mới vuốt râu, thở dài, nói:
“Bệ hạ chớ vội vàng như thế, trước nghe thần nói hết. Quân hậu nay có thai, mạch vốn nên trơn tru như hạt châu lướt trên đĩa ngọc, nhưng hiện tại mạch tượng yếu ớt, tâm mạch lại suy, dương khí cạn kiệt, lại thêm mắc chứng âm hàn nhiều năm, vì thế mới khiến thân thể càng kém hơn. Quan trọng nhất là nay Quân hậu u uất trong lòng, tổn hại tâm mạch, nguyên khí tắc nghẽn, mới thể bị ngất xỉu nhiều lần.”
Diệp Đinh nghe mà choáng váng, đang tính xem bản thân lúc này nên ho hai tiếng để hưởng ứng, hay nên rê.n rỉ mấy tiếng để tỏ ra mình rất khó chịu.
Không đợi hắn nghĩ xong, Ngụy Uyên đã lo đến đỏ cả mắt:
“Giờ phải chữa trị như thế nào?”
Tống ngự y nói:
“Thân thể có thể điều dưỡng, nhưng phiền muộn trong lòng khó giải tỏa.”
Ngụy Uyên nhìn sang Diệp Đinh, thấy gương mặt hắn sa sút chán nản, đành kìm nén lo lắng trong lòng, hỏi:
“Vu Nhược, ngươi khó chịu chỗ nào, nói với Nhị ca.”
Diệp Đinh cảm thấy bản thân nên khéo một chút, nghĩ một lát mới mở miệng:
“Có lẽ là muốn sinh con.”
Chắc là khéo léo lắm rồi đó.
Ngụy Uyên khựng lại, im lặng thật lâu mới lên tiếng:
“Vu Nhược, không phải Nhị ca không muốn. Đó là con của ngươi và Nhị ca, sao Nhị ca có thể không thích được, nhưng mà Nhị ca sợ ngươi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Tống ngự y đứng bên cạnh nói:
“Bệ ha không sợ nếu giờ Quân hậu bỏ thai sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn à? Hai lần trước Quân hậu sinh con đều chưa từng tĩnh dưỡng cẩn thận, bị lạnh, khí huyết tổn hại, máu tụ chưa tan, làm chuyện phòng the quá sớm. Bệnh tà xâm nhập vào bên trong ngấm sâu tận cốt tủy lại kéo dài vài năm, bệnh căn để lại càng khó có thể khỏi hẳn. Nếu muốn chữa khỏi, cách duy nhất đang nằm trong bụng Quân hậu.
“Sao lại như thế?”
Ngụy Uyên khó hiểu.
Tống ngự y đáp:
“Nếu lần này có thể an thai dưỡng thần, nói không chừng có thể giảm bớt bệnh căn ngày trước để lại, cũng vừa đúng lúc giải tỏa u uất trong lòng Quân hậu, một công đôi việc cớ gì không làm? Lão thần nói chuyện khó nghe, nhưng bệ hạ ngẫm lại có phải đạo lý này hay không.”
Diệp Đinh gật đầu liên tục, không sao đâu Tống lão đầu, dù sao trước giờ ông chưa từng nói dễ nghe lần nào.
“Nếu lần này đã lại mang thai, đương nhiên càng nên nuôi dưỡng cẩn thận, quá giận quá buồn quá vui đều không được, an ổn sinh hạ long thai là được. Nếu như bỏ thai, ngược lại sẽ không tốt cho thân thể Quân hậu.”
Tống ngự y nghiêm túc nói:
“Sớm muộn sẽ hỏng mất.”
Ngụy Uyên hơi do dự, lại im lặng thật lâu mới gật đầu:
“Nếu đã như thế, trẫm sẽ cẩn thận chăm sóc Vu Nhược.”
Diệp Đinh nghe vậy thì cực kỳ vui vẻ, lập tức bật dậy nhảy lên nhào về phía Ngụy Uyên:
“Tốt quá rồi Nhị ca.”
Ngụy Uyên:
“…”
Tống ngự y:
“…”
Ngụy Uyên đón được Diệp Đinh, vừa cẩn thận ôm người vào lòng, vừa tiện đà lạnh lùng liếc sang Tống ngự y.
Tống ngự y ho nhẹ hai tiếng, xách hòm thuốc nhỏ, kéo học trò, nói:
“Lão thần đi viết mấy phương thuốc an thần dưỡng thai cho Quân hậu.”
Sau đó vội vàng chạy mất dạng.