Trong lầu Động Đình, khách khứa đã ngồi đầy, cực kỳ náo nhiệt.
Diệp Đinh ngồi cùng Hồ Lễ trong nhã các ở tầng ba, may mắn khá là yên tĩnh. Diệp Đinh muốn nghe truyện nên đẩy cửa sổ, nửa thân thể nghiêng hẳn ra ngoài, lảo đảo treo ở chỗ đó khiến Hồ Lễ nhìn mà thầm sợ, sợ hắn kích động là sẽ ngã khỏi lầu.
Cửa nhã các bị đẩy ra, một đám nha hoàn váy vóc thướt tha đi vào, các nàng nhẹ nhàng bước tới, trong tay bưng từng món ngon đầy đủ sắc hương.
Trên bàn nhanh chóng bị xếp đầy, cửa khép lại, Hồ Lễ thèm ăn lắm rồi, vội vàng cầm đũa lên.
“Vu Nhược, bàn tiệc này khó cướp, mất công đến một lần, ngươi cũng ăn hai miếng đi.”
Hồ Lễ vừa chia thức ăn vừa dặn dò Diệp Đinh.
Diệp Đinh khoát tay.
“Ngươi ăn của ngươi, ta lát nữa ăn, ôi đoạn này kể đến đúng đoạn hay này.”
Nói chưa dứt lời đã bị tiếng kể chuyện dưới lầu thu hút ánh nhìn, dứt lời liền lấy một mảnh vàng nhỏ trong túi ném thưởng xuống chiếc cồng bạc bên dưới.
Cử chỉ hào phóng như thế khiến trên dưới tòa lầu kinh ngạc, theo bản năng tò mò ngẩng đầu ngước nhìn lên trên.
Chỉ thấy một chiếc quạt gỗ đàn vẽ sông núi “soạt” một tiếng mở ra, người nghiêng mình tựa bên cửa sổ đã che khuất nửa gương mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt tràn đầy ý cười, tựa như chứa vô số mảnh sao, lấp lánh rung động không nói nên lời, trên tay áo lộ ra ngoài thêu hoa văn chìm tinh xảo phức tạp trên nền gấm Thục thượng thừa, có thể khiến người ta nhìn ra người này xuất thân nhà quyền quý.
Người kể chuyện trong đại đường dưới lầu đứng từ xa chắp tay:
“Đa tạ vị này ban thưởng.”
“Kể hay, kể hay!”
Diệp Đinh phe phẩy quạt.
“Ngươi tiếp tục kể, gia nghe vui vẻ đương nhiên sẽ có thưởng.”
Người kể chuyện vui mừng khôn xiết, càng ra sức kể tiếp, thước gõ một cái, tiếp tục:
“Sách lần trước có kể đến trận Tửu Tuyền máu nhuộm cát vàng, Diệp Tướng quân dẫn ba ngàn quân Phi Hồng đại chiến địch Man.”
Tiếng ủng hộ dưới lầu vang lên liên tiếp, Diệp Đinh cũng vỗ tay bộp bộp hưởng ứng, Hồ Lễ cũng không hiểu vì sao lại có người như Diệp Đinh, thích nghe người ta viết chính mình thành truyện đem đi kể.
“Hồ ly, Hồ ly, đừng chỉ lo ăn, lại đây nghe sự tích ta thật sự oai hùng bất phàm, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi một chút này.”
Diệp Đinh cầm quạt gõ lên bệ cửa sổ, hưng phấn hô.
Rốt cuộc cũng có người khen hắn, phấn khích nha.
Hỗ Lễ vừa gắp đũa như bay, vừa lắc đầu từ chối:
“Nói quá phóng đại dư thừa.”
Hơn nữa ngươi đừng có khen chính mình như vậy, chưa từng gặp người vô liêm sỉ như thế.
Diệp Đinh không thèm để ý, lại duỗi tay mò mảnh vàng muốn ném xuống.
Hồ Lễ cuối cùng cũng biết đến bộ dạng ăn chơi trác táng của Diệp Đinh thời niên thiếu, chợt hoảng hốt nhớ lại rất nhiều năm trước lúc ở biên quan Tây Bắc đánh nhau bị bao vây, khi trên dưới đều mặc đồ rách, ăn cháo loãng, Diệp Đinh mang theo một thân thói quen hoang phí chưa từng thay đổi, lại không rên một tiếng cùng ăn cùng ngủ với tướng sĩ.
Không giống những người từng trải qua cảnh cùng khổ, cuộc sống như vậy chỉ e Diệp Đinh ngày đó chưa từng nghĩ tới. Khó nhất không phải thường gặp gió mưa, mà là đang thuận buồm xuôi gió gặp cảnh khó khăn trùng trùng.
Nhiều năm như vậy, Diệp Đinh trải qua nhiều lần mưa khó, tâm không nhiễm trần, vẫn đứng thẳng giữ nguyên tâm tính thiếu niên như trước, Hỗ Lễ chỉ có thể khen một tiếng, thiên phú.
Dưới lầu hình như đang kể đến đoạn cao trào, tiếng ủng hộ vang lên không dứt bên tai, Hồ Lễ đã ăn xong hơn nửa bàn tiệc, hắn bắt đầu thay đổi cách ăn, từ tốn tiến vào giai đoạn kết thúc.
Diệp Đinh đã ném hết mảnh vàng, đang nghĩ xem có nên lấy ngân phiếu ra kêu người đến tiễn trang đổi bạc không, lại nghe thấy tiếng bát đũa rơi lạch cạch xuống đất đằng sau.
Diệp Đinh quay đầu, thấy Hồ Lễ cúi xuống, bát đũa rơi vỡ bên chân.
“Sao lại bất cẩn như thế, kêu tiểu nhị bưng một bộ bát đũa khác lên đây.”
Diệp Đinh vừa nói đã thấy Hồ Lễ kêu to một tiếng, tay ôm chặt bụng.
Diệp Đinh đứng phắt dậy, bước hai bước qua đỡ vai hắn.
“Hồ ly ngươi sao thế?”
Nói đoạn liền đặt tay lên mu bàn tay hắn, vô tình chạm vào cái bụng của hắn liền thấy rắn đanh như đá.
Mặt Diệp Đinh trắng bệch, kinh hãi:
“Đây, đây là sắp sinh?”
Làm sao đây, làm sao bây giờ?
A, không đúng, đã sinh con rồi còn hoảng cái gì?
Diệp Đinh vỗ đầu, cúi xuống hỏi:
“Hồ ly, ngươi sao rồi? Đau lắm không?”
Hồ ly ngồi đó đã đau không nói nên lời.
Diệp Đinh:
“Có, có muốn sinh ở đây luôn không? Ta thấy ngươi cũng rất thích đồ ăn nhà này.”
Hồ Lễ rốt cuộc nghiến ra được mấy từ qua kẽ răng:
“Về nhà.”
Sinh ở đây, nếu truyền ra là mặt mũi Thủ phụ của hắn sẽ mất hết.
Diệp Đinh vừa đỡ hắn dậy vừa nói:
“Thực ra sinh ở đâu cũng thế, ngươi xem ta, có bao giờ được sinh đúng chỗ đâu.”
Hồ Lễ:
“…”
Này đáng tự hào lắm à?
Diệp Đinh đỡ Hồ Lễ, nhưng bản thân hắn cũng đang to bụng, cõng không thể cõng, ôm không thể ôm, đành nói:
“Ngươi từ từ, nếu đau thì dừng lại tựa trên người ta nghỉ một lát.”
Trán Hồ Lễ đã rịn ra đầy mồ hôi lạnh, hắn cắn răng cố nén không hô đau, miễn cưỡng duy trì vẻ đoan chính, tựa vào Diệp Đinh đi từng bước ra bên ngoài.
Vừa đi ra đến hoành phi ở cửa, tiếng rê.n rỉ trầm thấp bật ra, hắn khom người ôm bụng.
Diệp Đinh vội vàng túm chặt hắn:
“Hồ ly.”
Hồ Lễ cảm thấy thai nhi trong bụng trượt xuống theo từng bước đi của hắn, cơn đau co thắt trong bụng lan ra khắp xương chậu, cọ qua khung xương khiến eo lưng cực kỳ đau mỏi, hai chân không khép lại được.
Diệp Đinh chống đỡ toàn bộ sức nặng của Hỗ Lễ, có chút khó khăn an ủi hắn:
“Không vội không vội, từ từ thôi. Dù sao sinh con cũng chậm, chắc chắn cần thời gian rất lâu.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy Hồ Lễ không khống chế nổi kêu đau một tiếng, mồ hôi trên trán lăn dài xuống hai má, hai chân càng dang rộng ra. Hắn th.ở dốc hổn hển, nói:
“Vu Nhược, không được rồi, đứa bé sắp ra, hộc, hộc…”
Sao bảo cần thời gian rất lâu? Diệp Đinh kinh ngạc hỏi:
“Hồ ly, ngươi bắt đầu có đơn đau từ lúc nào?”
Hồ Lễ tựa trên vai Diệp Đinh, th.ở dốc hồi lâu mới đáp:
“Từ buổi sáng.”
Sợi dây trong đầu Diệp Đinh đứt “phựt” một tiếng:
“Thế mà ngươi còn đi?!”
Hồ Lễ nức nở một tiếng, há mồm cắn lên quần áo trên đầu vai Diệp Đinh, đầu ngón tay vịn chặt khung cửa, đau đến nỗi hai chân run rẩy.
Hắn vốn nghĩ giống như Diệp Đinh, sinh con chắc phải rất lâu, dù sao cũng mới bắt đầu đau mà thôi, ra ngoài ăn một bữa cơm cũng không muộn. Ai ngờ đứa bé này không biết chọn giờ, không chờ kịp hắn ăn uống no đủ về nhà.
Chịu đựng qua một cơn co thắt t.ử cung, Hồ Lễ mới cùng Diệp Đinh chậm rãi bước thêm hai bước. Diệp Đinh một tay vòng qua lưng Hồ Lễ, một tay túm chặt đỡ hắn, bàn tay hai người nắm lấy nhau ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Hộc, hộc… Vu Nhược…”
Hồ Lễ đau cực kỳ, cắn chặt khớp hàm phát run rẩy, mồ hôi ướt đẫm quần áo, tay nắm quần áo Diệp Đinh không kìm được cũng phát run.
Nhã các ở trên lầu ba, đi thật lâu cũng chưa đến được đầu cầu thang, nếu cứ tiếp tục như vậy khả năng không chịu được đến lúc về phủ mới sinh.
Nhưng ở đây thiếu thốn đủ thứ, cũng không thể để Hồ Lễ sinh con ở đây được. Diệp Đinh ngẫm nghĩ, dìu Hồ Lễ đi đến chỗ lan can, để hắn vịn lên lan can, nói:
“Chờ ta một lát, ta lập tức quay lại, vịn chặt, đừng có ngã.”
Hồ Lễ th.ở dốc từng hơi, mồ hôi đọng trên lông mi khiến tầm mắt phía trước trở nên mơ hồ. Hắn theo bản năng đưa tay muốn túm chặt Diệp Đinh, Diệp Đinh đã xoay người nhảy thẳng từ trên lầu xuống.
“Vu Nhược.”
Hồ Lễ bị dọa suýt ngừng thở, đầu ngón tay chỉ chạm được một chút đến tay áo hắn, đã thấy bóng dáng hắn biến mất.
Diệp Đinh nhảy từ lầu ba xuống, lúc chạm đất còn ôm bụng xoay người một cái tản lực, sau đó lắc mình chạy ra ngoài cửa.
Hồ Lễ khó khăn nuốt nước miếng, vịn lan can chậm rãi ôm cái bụng cứng nhắc ngồi thụp xuống đất, ôm ngực run rẩy nói:
“Diệp Đinh ngươi có thể đừng l.ỗ mãng vậy không?”
Hồ Lễ tựa trán lên lan can, mồ hôi nhỏ xuống trước mắt, dưới bàn tay là cái bụng cứng rắn giống như một hòn đá nóng bỏng đang đè nghiến nội tạng thú.c mạnh xuống dưới, nhất định muốn chạy trốn ra ngoài từ con đường nhỏ hẹp kia.
“Hự…hức…”
Hồ Lễ lập tức nắm chặt lan can, đau đến trắng bệch cả mặt.
Tiếng vó ngựa rộn ràng từ dưới lầu truyền đến, Hồ Lễ bị mồ hôi che mờ mắt, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đâm vỡ cửa, chạy như bay vào trong đại đường.
“Tránh ra.”
Diệp Đinh đánh xe, roi dài vung lên, cao giọng nhắc nhở đám người bị dọa ngốc.
Vó ngựa tung bay, xe dừng lại ngay lối lên cầu thang, Diệp Đinh xoay người đi xuống, chạy hai bước lên trên lầu đỡ Hồ Lễ.
“Ta đưa ngươi về Vương phủ.”
Hồ Lễ chật vật gật đầu, đã đau đến choáng váng đầu óc.
Diệp Đinh để Hồ Lễ ôm chặt cổ mình, khẽ nói bên tai hắn:
“Ôm chặt ta, đừng kinh hoảng đấy.”
Hồ Lễ siết chặt tay, theo bản năng nhắm chặt mắt, cảm thấy thân thể chợt hẫng, cảm giác không trọng lượng khiến hắn kêu lên, ngay sau đó đã vững vàng được Diệp Đinh ôm rơi xuống đỉnh thùng xe.
Thai của Hồ Lễ đã tụt xuống dưới, lúc Diệp Đinh ôm hắn lên phải khép hai chân lại, cơn đau khiến hắn cắn chặt môi dưới, trong miệng tràn ngập mùi tanh.
“Vu Nhược.”
Hồ Lễ rung mình, ngước mắt lên thấy gương mặt trắng nhợt của Diệp Đinh, nước ối ào ạt chảy ra.
Diệp Đinh hơi khựng lại, cố gắng cười nói:
“Đừng lo mà Hồ ly, ta đưa ngươi về. Ngươi an ổn sinh cho Quỳnh Nhi nhà ngươi thêm một em gái, nhìn hai bé gái nhà ta có đáng yêu không? Ngươi gắng gượng một lát là trong nhà có thêm một bé gái phấn điêu ngọc mài, được không?”
“Được.”
Ánh mắt Hồ Lễ thoáng chua xót, cầm tay Diệp Đinh khẽ đồng ý.
Diệp Đinh đá văng cửa thùng xe ôm Hồ Lễ vào, may mà trong xe ngựa nhà này có tháp mềm đầy đủ đệm chăn, xem như có thể an ổn nằm nghỉ tạm một lát.
“Hồ ly, ngươi nằm ổn, đừng lăn xuống đó.”
Diệp Đinh dặn dò xong, xoay người đem toàn bộ tiền bạc trên người ném cho ông chủ lầu Động Đình nghe tin vừa chạy đến.
“Thật có lỗi quá, nếu chỗ tiền này không đủ đền những bàn ghế bị đâm hỏng, ngươi đến phủ Tuyên Thân Vương một chuyến, để Tuyên Thân Vương cho ngươi một bao lì xì to.”
Diệp Đinh tay vung roi dài, xe ngựa quay đầu lao ra bên ngoài.
Đường lớn bằng phẳng cũng không bị xóc nảy gì hết, nhưng người trong thành quá nhiều, dù cho Diệp Đinh dọc đường hét lớn cũng không thể liều mạng lái xe đâm ra được một con đường.
Hỗ Lễ quá đau, tiếng rê.n rỉ không kìm nén được truyền ra đứt quãng từ trong xe. Diệp Đinh nghe được mà sốt cả ruột, chỉ có thể kiên nhẫn gấp gáp đánh xe, hi vọng Hồ Lễ cố kìm nén được, đừng sinh rớt giữa đường.
Hồ Lễ đau đến mụ mị cả người, không nhịn được nắm chặt đệm chăn trên tháp mềm dưới thân, nghiến răng rê.n rỉ đau đớn từng đợt, mồ hôi thấm ướt cả tháp, không biết bên dưới đã mở ra được mấy ngón, đau thật lâu đến quần cũng chưa kịp cởi.
Diệp Đinh quấn dây cương trên cổ tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn từ khi nãy đã cảm thấy khác thường, cơn quặn đau quen thuộc truyền từ bụng lên đến đầu, đúc lại thành một câu “Mẹ nó sắp sinh”.
Khác với Hồ Lễ nước chảy thành sông, Diệp Đinh là do bản thân bị động thai khí nên sinh trước, hắn cúi đầu nhìn cái bụng vẫn còn cao của mình, thai nhi còn chưa có dấu hiệu tụt xuống mà mới bắt đầu đá đạp không yên, bụng dưới bắt đầu co cứng, có lẽ còn một lát nữa mới bắt đầu đau hơn.
Trong xe ngựa, Hồ Lễ chợt kêu đau một tiếng thê lương không kìm nén nổi, dọa Diệp Đinh giật mình sợ hãi, siết chặt cương ngựa, dừng lại ngay ngắn trước cửa phủ Tuyên Vương.
“Hồ ly.”
Diệp Đinh không bận tâm gì nữa, đẩy cửa xe ra liền thấy Hồ Lễ nằm trên tháp, tóc dài tán loạn dính ướt trên mặt, đệm chăn dưới người đã bị hắn túm rách, cái bụng to đùng trĩu xuống dưới, hơi rung động theo từng hơi thở nặng nhọc của hắn.
Diệp Đinh chưa từng thấy người khác sinh con, bản thân mình lúc sinh cũng không nhìn thấy bộ dạng vật vã của mình. Thấy Hồ Lễ như vậy, Diệp Đinh hơi hoảng.
Từ Tế tửu trong quân đến Thủ phụ Nội các, ở trong lòng Diệp Đinh, Hồ Lễ luôn thong dong như nước, có thể vừa bóc lạc vừa từ tốn nói hai ba câu hạ gục thành trì, có thể vừa bới đồ ăn vừa phun châu nhả ngọc mà khéo léo mượn được vài chục vạn đại quân, có thể vừa cầm chén nhấm nháp vừa lừa gạt Diệp Đinh tung tăng nhảy nhót bẫy thỏ bắt chim.
Phải rồi.
Diệp Đinh lắc lắc đầu, tóm lại là hắn chưa từng nhìn thấy Hồ Lễ chật vật như vậy lúc nào, khó tránh khỏi đau lòng lo lắng.