Quả nhiên, gần như không có thời gian để suy nghĩ đã bị từ chối.
Cố Cảnh Hàm nghe Hàn Bùi Vân cười nhạo mình trong điện thoại, nói cô bên ngoài xinh đẹp lạnh lùng, sao bên trong lúc nào cũng xuất hiện mấy cái màu vàng phế liệu.
“Mệt đến thế rồi, còn nghĩ đến chuyện đó là sao?”
Hàn Bùi Vân nghi ngờ, nếu Cố Cảnh Hàm không mang thai Xíu Mại, cô ấy sẽ lấy đủ mọi lý do để ép khô cô hoặc bị ép khô.
Cố Cảnh Hàm thấp giọng cười cười, thật ra cũng có hiểu gì đâu, chỉ cần nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ của đối phương là đủ rồi. Cô thực sự quá am hiểu đối phương, biết đối phương sẽ phản ứng thế nào khi nghe cô nói thế, cho nên cố tình phá huỷ bầu không khí u ám vừa rồi, cô thà để Khóc Nhè phàn nàn với cô, còn hơn lo lắng buồn phiền vì cô.
Cô ngụy trang thành công đã lừa được Hàn Bùi Vân, sau khi phàn nàn vài câu, Hàn Bùi Vân bảo cô đừng nghĩ ngợi gì nữa, nhanh chóng đi ngủ.
“Lần trước, em có nhận được kịch bản, tối nay sẽ sắp xếp dàn ý.”
“Cố lên, có làm cũng đừng làm đến khuya, ngày mai còn phải đưa An Ca đi học.” Cố Cảnh Hàm nghe được tiếng gõ bàn phím bên phía Hàn Bùi Vân, giống như đã có ý tưởng, vậy cũng tốt.
Hàn Bùi Vân nói được, sau đó còn bổ sung thêm: “Yêu chị, ngủ ngon.”
Cố Cảnh Hàm lặp lại lời nói tương tự, sau đó cúp máy, cô vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, sau đó ý thức được gì đó, bàn tay cầm điện thoại buông xuống, chậm rãi đi dọc hành lang vắng vẻ của bệnh viện.
Trước kia Khóc Nhè của cô đã chịu khổ rất nhiều, cho nên cô quyết định, sau này phải cho Khóc Nhè nếm đủ ngọt ngào của nhân gian.
Không được, không được, cứ để cô nhọc lòng thôi, Khóc Nhè của cô hạnh phúc là đủ rồi.
Qua tháng mới, Liễu Dĩ Tư bận rộn không quấy rầy Phi Vân Ca, sau khi nảy ra ý định khởi nghiệp cô đã không bận tâm đ ến chuyện nuôi heo nữa, giống như đã tìm được con đường của bản thân, bận rộn chuẩn bị sơ bộ cho công ty điện ảnh, đến cả mấy bạn nhậu rủ đi chơi cũng từ chối.
Liễu Dĩ Tư thỉnh thoảng đến gặp Hàn Bùi Vân, nói về vấn đề công việc, Liễu Dĩ Tư muốn Hàn Bùi Vân ký làm việc ở công ty cô, còn định lập tổ biên kịch ngay cả khi cô ấy trở thành cổ đông.
Cố Cảnh Hàm dự định đầu tư một số tiền lớn vào công ty của Liễu Dĩ Tư, với tư cách là cổ đông lớn thứ hai của công ty, Hàn Bùi Vân sau khi nghe tin đã đồng ý, dù sao công ty của Liễu Dĩ Tư có thể không đáng tin cậy, nhưng Cố Cảnh Hàm chắc chắn đáng tin.
Khi mùa xuân đến, sức đề kháng của trẻ em thấp, có rất nhiều trẻ em ở trường mẫu giáo bị cảm cúm, không may là An Ca cũng bị nhiễm bệnh, cô nhóc biết mình bị bệnh nên không thể đến gặp Lịch Lịch, cũng không đòi mẹ đưa đi gặp, chỉ mong bản thân sớm khỏi bệnh. Có lẽ lần tình cờ gặp bà Cố ở phòng bệnh, số lần Lịch Lịch gọi điện thoại bằng đồng hồ cho An Ca cũng ít đi, mà An Ca thì tối nào cũng ôm đồng hồ đầy mong đợi, nhưng đa phần đều ngủ quên với tâm trạng thất vọng.
Đồng thời, cả Hàn Bùi Vân cũng ít đến bệnh viện sau lần gặp bà Cố, cô sợ mẹ Cố Cảnh Hàm sẽ nhìn ra được quan hệ giữa hai người, còn có thân phận của hai đứa nhỏ, cô thật sự không có sức lực để đi giải quyết chuyện này.
Việc sáng tác kịch bản mới đã tiêu hao quá nhiều sức lực của cô, cộng thêm cập nhật tiểu thuyết mới, còn phải tranh cãi với cái bên đem truyện của cô sửa bấy nhầy. Chiều tối đón An Ca đi học về nhà, mấy chuyện đó lại quanh quẩn bên cô, Hàn Bùi Vân cảm thấy mỗi ngày đều không đủ thời gian.
Cố Cảnh Hàm có lẽ còn bận rộn hơn cô, không còn giống như mấy ngày trước thường hay tìm đến cô thân mật, Hàn Bùi Vân cũng hiểu cho cô ấy, từ đêm đó thấy được cảm xúc của Cố Cảnh Hàm hạ xuống kèm theo mệt mỏi, đôi khi cô cũng suy nghĩ lại, lúc đầu bản thân coi thường cô ấy không đủ quan tâm con gái, nhưng mà có lẽ bản thân chưa đủ hiểu hết người này.
Mỗi ngày ở trên Wechat trò chuyện vài câu, đa số là tin nhắn văn bản hoặc tin nhắn thoại, ngẫu nhiên thì gọi video để nhìn thấy mặt, Hàn Bùi Vân cảm giác Cố Cảnh Hàm không có tinh thần, nhưng mà cũng không làm việc thay Cố Cảnh Hàm được, cũng không thể gánh thay vất vả khi mang cho Cố Cảnh Hàm, chỉ có thể buồn rầu nghĩ, bản thân chẳng làm được gì hết.
Cố Cảnh Hàm mỗi lần đều chỉ cười, bảo ôm một cái đi, coi như là sạc pin. Nếu không thì để cho cô ấy chơi lại trò trói trong văn phòng, sẽ được nạp điện đầy đủ.
Hàn Bùi Vân cũng không coi đó là thật, bởi vì có lần cô nấu đồ ăn, mang đến văn phòng cho Cố Cảnh Hàm, sau khi ăn xong hai người ôm ấp trên sô pha, nói mấy lời không phù hợp với trẻ em, thế là Hàn Bùi Vân cười nhạo cô, nói được mấy câu thì thấy người bên cạnh đã ngủ say.
Có lẽ thật sự rất bận, rất mệt.
Tuần trước Cố Cảnh Hàm nói camera trong phòng bị hỏng, Hàn Bùi Vân giục cô mau chóng mua một cái, nhưng đến hôm nay vẫn chưa thay, Hàn Bùi Vân nhìn vào màn hình vẫn còn đen, không đành lòng hối Cố Cảnh Hàm.
Hàn Bùi Vân nghĩ, nếu như mấy ngày nay An Ca có thể khỏi bệnh cảm lạnh, thứ hai tuần sau cô sẽ bảo Cố Cảnh Hàm nghĩ cách để mẹ Cố Cảnh Hàm rời khỏi bệnh viện, đảm bảo lần sau sẽ không như thế nữa, mang An Ca đến bệnh viện nhìn Lịch Lịch một cái thôi.
Thật sự quá quan tâm đ ến đứa bé kia.
Tại khoa nội trú tầng năm, trong hành lang khu VIP, Cố Cảnh Hàm vừa mới từ phòng bệnh đi ra, cô ngồi trên ghế, nhớ lại ánh mắt Lịch Lịch nhìn cô vừa rồi, cơ thể bé nhỏ đau đớn, cái đau mà cô không bao giờ cảm nhận được, nhưng lại không dám khóc, đôi môi mím lại tái nhợt, vẫn không hé một tiếng.
“Lịch Lịch, con có thể khóc.” Cô không chịu nỗi, phải dỗ dành.
Nhóc con lắc đầu, đôi mắt đỏ ngầu, hoàn toàn khác với đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện thường ngày.
Thẩm Thấm ở bên cạnh lau nước mắt, dì Vương vẫn không ngừng thở dài.
Cố Cảnh Hàm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lịch Lịch, sau đó nhìn cô bé, dịu dàng nhắc lại: “Mẹ ở bên con.”
Bác sĩ tiêm cho cô bé một mũi nữa, sau đó Lịch Lịch yên bình chìm vào giấc ngủ, Thẩm Thấm khóc, sờ lên mặt cháu gái, lau mồ hôi cho cô bé. Cố Cảnh Hàm ở một bên vô cảm nhìn, yên lặng lui đi ra ngoài.
Nhưng bây giờ cô đã thoát khỏi bầu không khí đó, cảm giác trong cơ thể cô vẫn là nỗi tuyệt vọng khiến cô không thể trốn thoát.
Camera không hỏng, cô cố ý tắt đi, tác dụng phụ của thuốc tuần trước càng ngày càng nặng, làm sao cô có thể nhẫn tâm để Khóc Nhè nhìn Lịch Lịch đau đớn, làm sao để Khóc Nhè trải qua cái tuyệt vọng bản thân đang nếm.
Bác sĩ cho biết sau này tác dụng phụ có thể sẽ yếu đi.
Chỉ có thể thôi sao?
Cố Cảnh Hàm mỗi tối đều cùng Lịch Lịch nằm trên giường bệnh, nghe cô bé nói mớ: “Mẹ ơi, đau quá.”
Có lúc, Cố Cảnh Hàm bị con gái nói mớ đánh thức, không ngủ được nữa, cô nằm nghiêng bên cạnh Lịch Lịch, nhìn vẻ mặt của cô bé lúc thì vặn vẹo, lúc thì bình yên, rồi cô không đành lòng nhắm mắt lại, vì sợ hãi bản thân không nhìn thấy con gái nữa.
Dì Vương từ phòng bệnh đi ra, đưa cho cô chiếc điện thoại đang đổ chuông.
Cố Cảnh Hàm nhận cuộc gọi, thấy người gọi đến là ba cô, liền nhấn nút trả lời.
Cố Diệp Hằng hung hăng hỏi: “Mấy ngày nay con không đến công ty sao?”
“Lịch Lịch, con bé…” Cố Cảnh Hàm muốn nói con gái cần cô.
“Mẹ con đã nói cho ba biết tình trạng của Lịch Lịch, ba và mẹ sẽ trông chừng, bây giờ con đến công ty ngay, có nghe thấy không?”
Cố Cảnh Hàm nghe giọng nói thiếu kiên nhẫn trong điện thoại, nắm chặt tay, móng tay bấm vào thịt lòng bàn tay, cơn đau trên cơ thể khiến nỗi tuyệt vọng vốn có của cô càng sâu hơn.
Cố Diệp Hằng im lặng vài giây, thấy cô không trả lời, quát: “Nói chuyện!”
“Ba…” Cố Cảnh Hàm nói có chút khó khăn.
“Năm đó, ba muốn một đứa con trai, con nhìn con bây giờ xem, lòng dạ đàn bà! Khó làm việc lớn!”
Cố Cảnh Hàm nhẹ nhàng cười lạnh, nghe ba mắng ở đầu bên kia điện thoại, cô nhớ tới Cố Cảnh Hàm lầm lì, lạnh lùng và tàn nhẫn trước khi gặp Hàn Bùi Vân.
Con quái vật hình người gần giống hệt ba cô.
Cô nói, bình tĩnh đến không ngờ: “Tập đoàn Cố Thị bây giờ đã là của con, từ lâu đã không phải là của ba.”
Cố Diệp Hằng hít sâu một hơi, hiển nhiên không ngờ cô sẽ nói như vậy.
“Con có thể tự sắp xếp công việc của con, có thể đảm bảo công ty hoạt động bình thường,” Cố Cảnh Hàm dừng lại, kiên quyết nói: “Nếu ba có ý kiến, ba có thể quay lại công ty điều hành, nhìn thử xem đám cấp dưới có phục tùng ba không.”
“Con!” Cố Diệp Hằng nghẹn lời.
“Con thật sự…” Cố Cảnh Hàm cúi mặt xuống, lúc này cô vô cùng nhớ Khóc Nhè của cô, Khóc Nhè có thể cho phép cô tuỳ ý làm nũng, tuỳ ý làm bậy.
“Mọi việc con sẽ lo liệu tốt.” Nói xong, ba cô không còn gì để nói nữa và cúp điện thoại.
Cố Cảnh Hàm ngồi ở hành lang hồi lâu, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng mới về lại phòng bệnh, vừa bước vào đã nhìn thấy ánh mắt của mẹ, không biết vì sao Cố Cảnh Hàm có thể nhìn thấy trong đó một tia đau lòng.
“Đức hạnh của ba con chỉ có vậy.” Thẩm Thấm nghiêng mặt, lau khóe mắt.
Cố Cảnh Hàm không nói gì, ngồi ở một bên gửi cho Chu Cần một ít tin tức công việc.
“Con đi làm việc của con đi, yên tâm giao Lịch Lịch cho mẹ.” Thẩm Thấm nhìn thấy bảng công việc dày đặc trên điện thoại của cô.
Cố Cảnh Hàm ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy trong mắt mẹ cô tràn đầy vẻ bối rối.
Thẩm Thấm kinh ngạc nói: “Sao thế?”
Cố Cảnh Hàm nói: “Lịch Lịch hẳn là hy vọng con có thể ở bên cạnh con bé.”
Thẩm Thấm vẫn là vẻ mặt khó hiểu, ánh mắt bà nhìn Cố Cảnh Hàm cũng rất xa lạ.
“Giống như lúc nhỏ khi con bị bệnh, con rất muốn ba mẹ ở bên con.”
Cố Cảnh Hàm khó có thể nhớ được cảm giác đó, bởi vì dần dần chấp nhận, cô đơn đã thành thói quen.
“Ba mẹ luôn bận công việc của mình, là vì có thể yên tâm giao con cho dì bảo mẫu.” Cố Cảnh Hàm bình tĩnh nói, trí nhớ của cô quay trở lại lúc mới gặp Hàn Bùi Vân không bao lâu, cô ấy phát hiện cô phát sốt, nóng lòng đặt trán lên trán cô để cảm nhận nhiệt độ. Ngôn Tình Nữ Phụ
Cảm giác dành cho cô ấy dường như đã bắt đầu từ lúc đó.
“Nhưng người lớn cũng có việc phải làm, phải không? Không cần nuôi gia đình và kiếm tiền sao?” Thẩm Thấm cho rằng Cố Cảnh Hàm từ nhỏ đã hiểu chuyện, không cần người lớn lo lắng, bản thân cũng tự biết nên làm gì.
“Bận mãi cũng không xong…” Giọng điệu của Cố Cảnh Hàm trầm xuống, “Tiền kiếm mãi vẫn không thấy đủ, nhà họ Cố tài sản hàng chục tỷ, còn phải bận kiếm tiền nữa sao?”
Dì Vương đang giả vờ vô hình trong góc, nhìn thấy cảnh này, bà không dám thở.
Thẩm Thấm không biết phải nói gì, nhưng bà muốn bào chữa cho quá khứ của mình.
Đang suy nghĩ, nghe Cố Cảnh Hàm nói: “Tiền mất có thể kiếm lại, nhưng lúc Lịch Lịch cần con nhất, nếu con không ở bên, đến ngày nào đó con sẽ không cần con nữa.”
Cái không cần này, có lẽ sẽ giống cô, sẽ tạo thành thói quen sống một mình, mà trường hợp xấu nhất, sẽ không cho cô cơ hội làm bạn.
Thẩm Thấm nhận thua, đổi đề tại: “Hàm Hàm, lần này mẹ về nước, cảm giác con không phải là đứa con mà mẹ biết.”
Cố Cảnh Hàm im lặng một lát, sau đó tiếp tục chủ đề trước đó: “Con không muốn Lịch Lịch biến thành con trước kia.”
Thẩm Thấm thở dài trong lòng, bà tự nhận bản thân chưa từng đối xử tệ với con gái, đã nuôi dạy thật tốt.
“Con không muốn đến khi con bé bằng tuổi con, mới phát hiện bản thân rất cần tình yêu thương, cho nên con muốn con bé cảm nhận được yêu thương rất nhiều từ bây giờ.”