Kỳ Tham lạnh lùng liếc nàng: “Đúng vậy.”
Vệ Linh cười lắc đầu một cái: “Tôi không biết nên nói gì, nhưng nếu bởi vì trưởng bối của cô hay trưởng bối của tôi tạo nên tuổi thơ không hạnh phúc của cô, vậy thì cho dù là bên nào nói lời xin lỗi thì cũng đã không thể thay đổi được gì.”
Kỳ Tham tạm thời không đáp lơi, chỉ nhìn Trâu Bằng bế Trâu Giai Giai ngồi xuống một một chú ngựa gỗ màu trắng có họa tiết hoa màu xanh đan xen nhau, chợt nói: “Tôi đột nhiên nhớ lại, khi còn bé đã từng có một cơ hội được vào khu vui chơi, nhưng lại bị tôi bỏ qua.”
“Hửm?” Vệ Linh nhìn cô.
“Có một lần chị của tôi mượn tiền bạn học, dồn lại mua cho tôi một tấm vé vào cửa khu vui chơi.” Kỳ Tham nhìn vòng xoay bắt đầu chuyển động, em gái đang vui vẻ ngồi trên ngựa gỗ nở nụ cười thỏa mãn. “Nhưng chỉ có một vé. Chị ấy muốn tôi vào chơi, tôi lại muốn chị ấy vào. Vì thế sau đó không có ai vào cả.”
Vệ Linh nhìn nửa mặt bên lãnh đạm của cô, nói: “Chuyện này, tôi không biết…. nên nói gì.”
Kỳ Tham cười như không cười, tầm mắt chuyển về phía nàng, chỉ nói: “Về sau trước khi tấm vé đó hết hạn, chúng tôi đã bán lại rồi mua rất nhiều quà vặt và đồ chơi. Cho dù là có chút lãng phí, nhưng trong lòng rất vui vẻ.”
Vệ Linh trầm mặc một chút, đáp lời: “Vậy bây giờ có cơ hội rồi, không định chơi thử một lần sao?”
“Trên thế giới này có rất nhiều nguyên nhân khiến cô không thể làm được chuyện mình muốn làm, hoặc là thời cơ không đúng, hoặc là địa điểm không đúng, hoặc là…. đối tượng không đúng.” Kỳ Tham lãnh đạm nói, “Mượn lời Trương Hoắc Tưởng vừa nói khi nãy, người thuộc chòm sao của tôi đây, thà thiếu chứ không ẩu, nếu có một chút không đúng, tôi sẽ không làm.”
Vệ Linh lắc đầu, ôn hòa nói: “Kỳ luật sư nên biết, chòm sao, xuất thân và những chuyện đã từng trải hay rất nhiều chuyện khác đều chỉ là cái cớ để một người có quyết định làm hay không. Mượn cớ với người khác, cũng là với chính mình.”
“Nói chuyện với loại người thẳng thắn bộc trực như cô thật đúng là không dễ chịu.” Kỳ Tham xoa xoa lỗ mũi hơi ê ẩm, lạnh lùng nói: “Bạn bè của cô nhất định rất ít.”
Vệ Linh không hề che giấu mà thừa nhận: “Bạn bè của tôi không nhiều, ừm, chuyện này chắc hẳn cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Kỳ Tham cười khẽ, “Đa số mọi người đều sợ hãi hoặc chán ghét tiếp xúc với người hoàn mỹ. Cho nên cô một mình đơn độc như vậy cũng chưa tính là một loại sỉ nhục.”
Vệ Linh có chút bất ngờ với cách lí giải này của cô, hồi lâu mới trả lời: “Hóa ra Kỳ luật sư nghĩ như vậy sao? Tôi có chút được sủng mà lo sợ đó.”
“Mỗi người đều muốn trở thành một người hoàn mỹ, nhưng ai cũng biết bản thân mình không hề hoàn mỹ. Cho nên so với ngưỡng mộ và kính ngưỡng thì bọn họ sẽ tồn tại cảm giác ghen tị với người hoàn mỹ nhiều hơn. Đạo lí rất đơn giản không phải sao?” Kỳ Tham bâng quơ giải thích, “Giống như mỗi người đều ki vọng mình sẽ trở thành triệu phú, nhưng trước khi trở thành triệu phú thì trong lòng họ đều đã từng căm thù sự giàu có.”
Vệ Linh suy tư mấy giây, trả lời: “Đây chẳng qua là vì giữa con người với nhau không có sự tín nhiệm và cân đo, ác ý thù ghét nhà giàu tuy không bình thường, nhưng lí trí ghét kẻ giàu thì lại đáng giá hiểu được. Dù sao trong xã hội này, có vô số người dùng đủ loại thủ đoạn để đạt được lợi ích và tài sản kếch xù.”
“Cô thông cảm cho người khác như vậy, người khác lại không nhất định buông tha cho cô.” Vòng xoay ngựa gỗ đã dừng, Kỳ Tham cười cười bước qua, “Đây chính là chênh lệch giữa người với người.”
Đầu tiên là Trương Hoắc Tưởng dắt tay Trâu Giai Giai đi ra cười haha giơ tay chữ V với Kỳ Tham: “Lâu rồi không chơi ngựa gỗ! A~, một lần nữa tìm lại giấc mộng thiếu nữ màu hồng nha~”
“Là giấc mộng thiếu nữ màu hồng được gả cho một ông chú biến thái bị hói đầu khi còn trẻ à?” Kỳ Tham cười lạnh hỏi.
Trương Hoắc Tưởng bay lên đá một cước nhưng tiếc là không trúng, tức giận mắng: “Thẩm mỹ của mình có tệ hơn nữa thì cũng không đến nổi vậy! Chẳng lẽ cậu muốn người bạn tốt nhất của mình gả cho một người như vậy sao?”
“Dựa theo tâm tình và thẩm mỹ biến đổi mỗi ngày của cậu thì việc gì cũng có thể.” Kỳ Tham dễ dàng trách được cú đá thứ hai của cô, Trương Hoắc Tưởng xoay người kéo Trâu Giai Giai, Vệ Duyệt và Vệ Khác chạy đi: “Chúng ta đến trạm kế tiếp! Không dẫn theo người đàn bà xấu xa này nữa!”
“Quan hệ bạn bè của hai người thật sự rất tốt!” Vệ Linh cười nói.
“Ai là bạn của cậu ta chứ?” Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng cùng hỏi, “Tôi sẽ có một người bạn kém cỏi như vậy à?”
Lần này ngay cả Vệ Khác cũng nhịn không được mà bất đắc dĩ: “Rõ ràng chính là cá mè một lứa.”
Vệ Linh cười lắc đầu một cái, xác nhận đã đến giờ phải đi thì liền nói: “Thời gian trôi thật nhanh, tôi phải đến hội trường rồi, vậy, hai tiếng sau gặp lại?”
Trương Hoắc Tưởng cười cười khoát tay với nàng: “Tạm biệt Vệ tiểu thư, yên tâm đi, em gái và em trai của cô cứ tạm thời giao cho chúng tôi.”
“Làm phiền mọi người. Tiểu Duyệt, Tiểu Khác, phải nghe lời chị Trương và anh Trâu. Buổi trưa gặp lại.” Vệ Linh mỉm cười xoa xoa mái đầu của hai đứa em, sau đó tạm biệt đám người Kỳ Tham, tạm thời rời khỏi khu vòng xoay ngựa gỗ.
Trương Hoắc Tưởng rảnh tay châm một điếu thuốc, nhìn bóng lưng Vệ Linh biến mất trong biển người, thở dài nói: “Đúng là một cô gái không còn lời nào để bắt bẻ.”
Kỳ Tham một tay đẩy mặt của cô ra sau: “Đi chơi trò khác thôi.”
“Chị Kỳ….” Vệ Duyệt nhắm mắt theo đuôi đuổi theo sau lưng Kỳ Tham, ngước đầu nhìn cô hỏi: “Chị Kỳ Tham thuộc chòm sao gì vậy?”
Kỳ Tham hơi cúi đầu nhìn cô bé: “Sao Kim Ngưu.”
“Em…. em là Nhân Mã.” Vệ Duyệt vội vàng đáp, “Sinh ngày 4 tháng 12”
“Ừm hử?” Kỳ Tham không hiểu nhìn lại vẻ mặt tha thiết của cô bé, “Thế nào?”
Vệ Duyệt bị cô nhìn đến đỏ mặt: “Sinh nhật năm nay của em, có thể mời chị đến nhà em ăn bánh kem không?”
“Tại sao?” Kỳ Tham lãnh đạm hỏi lại, Vệ Duyệt bị cô hỏi như vậy thì suýt nữa nhảy cẫng lên: “Bởi vì…bởi vì… em gọi chị là chị nha, hơn nữa chúng ta cũng được coi như là quen biết.”
Kỳ Tham không hiểu gì chép chép miệng, không nói lời nào.
“Em chỉ nói trước với chị thế thôi, còn rất lâu mới đến sinh nhật của em, nhưng mà hôm đó chị nhất định phải để trống lịch đến tham dự tiệc sinh nhật của em đó!” Vệ Duyệt lớn tiếng hô, Kỳ Tham cau mày, rất không thích cảm giác bị người khác ép buộc như thế. “Chị cũng chưa có đồng ý với em.”
Vệ Duyệt đứng lại, giậm giậm chân: “Em mặc kệ chị có đồng ý hay không….”
Kỳ Tham đột nhiên dùng sức kéo cánh tay cô bé đem cô bé ôm vào trong lòng, sau đó đột nhiên lui lại hai bước ôm theo cô bé tránh khỏi nơi vừa đứng.
Một chiếc xe tham quan màu xanh chở hơn mười hành khách đang la hét chói tai vừa mới chạy vụt qua trước mặt người đi bộ, để lại một tràng tiếng mắng chửi. Trâu Bằng cũng nhịn không nổi mà mắng: “Tài xế kiểu gì vậy! Định đi đầu thai à!”
Lúc này Kỳ Tham mới buông Vệ Duyệt vừa bị mình ôm trong lòng ra, cả người toát mồ hôi lạnh: “Không biết loại xe này có bảng số không nữa.”
“K8688-7” Trương Hoắc Tưởng đứng bên cạnh thản nhiên hút thuốc nói, Kỳ Tham liếc nhìn Trâu Bằng: “Nhớ khiếu nại với người quản lí của bọn họ.”
“Nhất định.” Trâu Bằng gật đầu. Vệ Khác vốn đã chạy đi khá xa, lúc này phát hiện bên này xảy ra chuyện thì vội vàng chạy về, kéo cánh tay của chị gái hô lên: “Chị! Chị không sao chứ?”
“Chị…. rất tốt.” Trên gương mặt non nớt của Vệ Duyệt nổi lên một mảng ửng đỏ, giống như trái táo chín, ngẩng đầu, nhìn về phía Kỳ Tham vẫn đang lãnh khốc nhìn theo hướng chiếc xe vừa chạy qua, hồi lâu sau mới cười với Vệ Khác: “Thật lợi hại a!”
Vệ Khác đầy mặt không hiểu: “Lợi hại? Chị đang nói gì vậy?”
“Em còn nhỏ, không biết đâu.” Vệ Duyệt vẫn rất vui vẻ trả lời.
“Không sao chứ?” Kỳ Tham nghe hai chị em nói chuyện mới hoàn hồn lại, nhàn nhạt hỏi. Vệ Duyệt xoay người nhìn cô: “Không sao! Em rất ổn, may mà có chị cứu em, cảm ơn!”
Kỳ Tham gật đầu một cái, tiếp tục cất bước, “Sau này cẩn thận một chút.”
“Không cẩn thận thì cũng có anh hùng cứu giúp mà.” Trương Hoắc Tưởng xảo trá cười cười.
Sau đó nhóm sáu người bọn họ lần lượt chơi xe lò xo, thuyền trượt thác, tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc và cáp treo và rất nhiều trò chơi khác. Bởi vì Trâu Giai Giai bị bệnh tim bẩm sinh nên không thể chơi những trò vận động mạnh, cho nên phần lớn đều là Kỳ Tham cùng cô bé ngồi bên ngoài trông chừng túi xách, vừa ăn vặt vừa chờ đám người Trương Hoắc Tưởng chơi. Trong lúc đó Giai Giai chỉ có thể chơi mấy trò đơn giản như xe điện đụng, xích đu trẻ em. Nhìn bản đồ thì còn một nửa trò chơi vẫn chưa động đến, nhưng thời gian thấy không còn sớm, đoàn người quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi ăn trưa, chờ Vệ Linh đến.
Thế nhưng đi lòng vòng những khu vực gần đó đến hai mươi phút thì mới phát hiện khu vui chơi còn chưa xây dựng hoàn chỉnh, căn bản là không có một chỗ nào giống như quán ăn này kia. Kỳ Tham nhìn em gái và hai chị em Vệ gia đã mệt mỏi rồi, không thể làm gì khác là vẫy vẫy tay với Trâu Bằng: “Tiểu Bằng, cơ hội khảo nghiệm đàn ông của em đến rồi. Mau đến quầy hàng lúc sáng chúng ta mua nước xem thử còn có bánh mỳ, chân gà nướng hay xúc xích nướng gì không. À, nhớ mua nước ngọt và nước suối, nhiều một chút, chúng ta tạm thời giải quyết bữa trưa bằng cách này đi.”
“Được, giao cho em.” Trâu Bằng cầm ví tiền, xoay người chạy đi.
“Này, đồ xấu xa kia, đừng có đứng ngây ra đó nữa, mau tìm chỗ nghỉ ngơi đi.” Kỳ Tham nhìn vẻ mặt đang chờ hưởng thụ bữa trưa của Trương Hoắc Tưởng, hét lên.
Trương Hoắc Tưởng tháo mắt kiếng xuống, gãi gãi đuôi lông mày: “Ghế dài bên kia có vẻ rất thoải mái, chúng ta qua đó đi.”
Cách đó không xa, dưới táng cây lớn là một dãy ghế dài bằng gỗ, nhưng trên ghế chất đầy đồ chơi, bên cạnh lại là một quầy trò chơi tiêu khiển, rõ ràng mấy cái ghế đó không phải là để người ta ngồi. Kỳ Tham nghi ngờ trừng mắt với Trương Hoắc Tưởng, người kia cười hihi haha ngậm thuốc chạy qua, một tay đút trong túi quần jean,đứng nói chuyện với chủ quán khoảng hai phút, sau đó rất có tư thế đại gia ngoắc ngoắc ngón tay với đám người Kỳ Tham.
Kỳ Tham dẫn Trâu Giai Giai và hai chị em Vệ gia đi qua, vẫn không quá tin tưởng mà nhướng mày hỏi lại Trương Hoắc Tưởng: “Bàn bạc xong rồi?”
“Xong rồi. Chúng ta có thể dùng mấy cái ghế này.” Trương Hoắc Tưởng xòe mười ngón tay ra, “Nhưng mà ít nhất phải trả cho ông chủ một trăm tệ.”
Kỳ Tham một cước đá lên đầu gối của cô: “Con mẹ nó cậu khoa tay múa chân mười ngón tay làm gì chứ? Không biết đếm hả?”
“Mười tệ nhân mười lần thì chính là một trăm tệ, cậu có dị nghị gì với phép tính nảy hả?” Trương Hoắc Tưởng cắn đầu thuốc, mắng trở lại: “Ông chủ nói một mũi tên là mười tệ! Mau nói xin lỗi mình đi đồ đàn bà xấu xa này!”
Kỳ Tham đảo mắt nhìn bảng giá treo bên ngoài quầy, ý trên đó chính là nói đây là trò chơi bắn tên, mỗi một mũi tên là mười tệ, bắn lên những vòng tròn khác nhau trên tường, mỗi vòng tròn có vị trí và độ lớn nhỏ khác nhau sẽ có phần thưởng khác nhau.
“Tốn 100 tệ là có thể dùng những chiếc ghế dài này?” Kỳ Tham dùng ánh mắt gian thương nhìn về phía ông chủ.
“Đúng vậy. Chơi vui thôi mà, xong rồi mọi người có thể tùy tiện ngồi.” Ông chủ bày ra dáng vẻ “đã rất rẻ rồi nên khách hàng thân yêu đừng mơ trả giá nữa”.
Vệ Duyệt đứng bên cạnh Kỳ Tham bĩu môi nhỏ giọng nói: “Căn bản là không thể bắn trúng, lừa tiền!”
Trâu Giai Giai nhón chân sờ sờ trường cung trên bàn.
“Thích sao?” Kỳ Tham hỏi, sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của em gái thì cô mở ví tiền, rút ra hai tờ tiền màu hồng đưa cho ông chủ. “Hai mươi mũi tên.”