Ngày mở phiên tòa nhanh chóng được xác định, thậm chí còn sớm hơn dự đoán của Kỳ Tham.
Trong lòng có chút khẩn trương, có lẽ là vì lần này người cô phải biện hộ chính là chị gái ruột của mình, phần thắng rất lớn, nhưng vẫn không khống chế được trái tim đang đập rộn lên.
Dặn dò Kỳ Tề những chuyện cần chú ý khi lên tòa, bao gồm những điểm cần che giấu khi kể lại chuyện đã phát sinh hay mở rộng các tình tiết cần biểu đạt, mỗi một chi tiết đều nói đi nói lại hai lần, mãi cho đến khi Kỳ Tề xác nhận là mình sẽ không nhớ nhầm thì Kỳ Tham mới tạm an tâm.
Trước ngày lên tòa, Kỳ Tề đột nhiên muốn ra ngoài tản bộ, Kỳ Tham cho là chị ấy căng thẳng, nhất là khi một tháng qua cứ ở suốt trong nhà, người bình thường còn thấy bị kiềm nén nữa là. Đi bộ loanh quanh trong tiểu khu cũng không tệ lắm, vì vậy cũng thuận tiện kéo theo Khang Tử Hinh. Cô gái này giống như thuốc bôi trơn giữa hai chị em, luôn có thể trước khi hai chị em bùng nổ chuyện gì không vui là sống động nói lảng sang chuyện khác.
Trong lúc tản bộ chỉ trò chuyện đơn giản về cuộc sống thường ngày của mỗi người, khá là ung dung. Lúc quay về thì thấy bên đường có một sạp trái cây di động, Khang Tử Hinh nói tối nay muốn ăn trái cây nên chạy đi mua, Kỳ Tề cũng đi theo. Kỳ Tham cảm thấy không có vấn đề gì nên chỉ đứng đút tay vào túi quần. Kỳ Tề từ chỗ xe bán trái cây đi lại gần, đưa cho Kỳ Tham một khúc mía: “Bây giờ còn thích ăn cái này không? Thích thì mua một cây tối về nhà gặm.”
Chuyện mình thích mía, không ngờ chị cả vẫn còn nhớ. Kỳ Tham vô cùng cảm động, nhưng lại không được tự nhiên nói: “Cũng tạm…. Tùy chị.”
“Em cũng muốn ăn.” Khang Tử Hinh giơ tay bày tỏ mình muốn mua một cây mía. Kỳ Tề nhu hòa móc tiền ra mua thêm một cây nữa.
Kỳ Tham cảm thấy hình ảnh này rất giống khi cô còn nhỏ, chị cả luôn lén lút để dành tiền tiêu vặt, sau khi góp đủ rồi thì sẽ kéo cô đến bên đường mua quà vặt và đồ chơi mà cô thích. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà thở dài một hơi.
“Đây.” Sau khi mua mía xong, Kỳ Tề đột nhiên vắt cây mía lên vai mình, một đầu thì vắt lên vai Kỳ Tham, nói: “Lâu rồi không cùng em gánh mía về nhà.”
A, đó là chuyện khi bé, mỗi lần mua mía xong thì cả hai sẽ chơi trò “gánh mía” về nhà, giả vờ như mình vừa trúng mùa lớn vậy. Kỳ Tham “ha” một tiếng, xoay người cầm cây mía bỏ lên vai mình, mặc kệ bùn đất trên đó dính lên áo khoác bằng nhung trắng tinh của mình, nhưng vẫn không quên giễu cợt: “Mười năm rồi. Một người chị gái không làm tròn bổn phận có tư cách gì mà dùng giọng điệu nhớ nhung đó nhắc lại chuyện lúc nhỏ.”
Kỳ Tề ngược lại cũng dùng giọng điệu hiền hòa đùa giỡn với cô: “Thì chị đang học cách làm một người chị tốt đây.”
Hừ, nói nghe thật hay! Kỳ Tham mặt đầy khinh thường.
Ngày mở phiên tòa, là ngày 30 tháng 3 dương lịch. Kỳ Tham nhớ rất rõ, không chỉ vì ngày hôm nay là ngày đưa ra kết quả cuối cùng cho cuộc sống của Kỳ Tề mà còn bởi vì, hôm nay là sinh nhật của Kỳ Tề. Đã dặn dò Khang Tử Hinh ở nhà chuẩn bị đồ ăn thức uống rồi, cho nên phiên tòa hôm nay, mặc kệ thế nào thì Kỳ Tham cũng phải rửa sạch tội danh cho chị gái. Sau đó dẫn chị ấy về nhà, cho chị ấy một bữa tiệc sinh nhật ấm áp.
Bởi vì trùm ma túy còn hôn mê nên không thể ra tòa, mà luật sư đại diện cho hắn lại khiến Kỳ Tham cảm thấy rất quen.
Trên thư thông báo có nói luật sư bên nguyên cáo họ Vũ, nhưng Kỳ Tham lại không có ấn tượng với cái tên này, nhưng mà khi nhìn thấy người thật thì mới đột nhiên nhớ ra, người này chính là một luật sư ở Sở sự vụ của Vệ Linh! Nghĩ đến đây thì Kỳ Tham có chút thấp thỏm không yên. Hóa ra luật sư ở Sở sự vụ bên thành phố của cô cũng được mời đến đây sao? Nói như vậy, nếu lần này người được mời đến là Vệ Linh….. Vậy thì kết quả của phiên tòa lần này có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng mà, Vệ Linh quả thật không tham gia vụ án này. Luật sư được mời đến đây chỉ giỏi dọn dẹp thôi. Đáy lòng Kỳ Tham cười lạnh hai tiếng: Ngu si! Anh cho rằng mình có thể đẩy ngã được một chuỗi “sự thật” mà tôi cất công xây dựng sao?
Cô cũng biết, bên ngoài tòa án lúc này, đám tay chân của Kỳ Tề đang vô cùng thấp thỏm không yên chờ đợi kết quả cuối cùng. Trong quá trình biện luận trên tòa, đột nhiên cô nhận ra rằng, chị cả đã thành một cây kim ghim sâu vào lòng thành phố này. Ở đây có rất nhiều người không muốn xa chị ấy, cũng có rất nhiều người và chuyện mà chị ấy không muốn bỏ mặc. Nếu như chị ấy đi rồi, cũng không quay đầu lại giống như năm đó, vậy đối với chị ấy mà nói, đó có thể là một vết thương tâm linh.
Kết quả phiên tòa giống như Kỳ Tham đã dự tính, trực tiếp tuyên án trên tòa, phán quyết Kỳ Tề tự vệ, tố cáo cô tội cố ý tổn thương người chưa đủ chứng cứ, vô tội, thả tự do ngay trên tòa.
Kỳ Tham thật muốn ngay lập tức chạy đến ôm chị gái từ đầu đến cuối mặt mày ổn định vô cùng tin tưởng vào khả năng bào chữa của mình. Chẳng qua sau khi cùng chị cả rời khỏi tòa án thì đám Huy Tử không cho cô có thời gian ôm chị mình mà chỉ biết kích động không thôi vây quanh chị Hai nhà bọn họ hỏi han đủ thứ.
Lúc Kỳ Tham im lặng đứng nhìn bọn họ, vị Vũ luật sư kia nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, chỉ mặt gọi tên: “Kỳ Tham!”
“Chào buổi trưa, Vũ luật sư.” Kỳ Tham coi thường sự tức giận của hắn, vô cùng lễ phép đứng thẳng người nghênh đón, thuận tiện hỏi thăm một vài vấn đề cần quan tâm cụ thể. “Kết thúc phiên tòa lần này, anh có định kháng án lên Viện kiểm sát không?”
Vũ luật sư dùng ánh mắt bất thiện nhìn Kỳ Tề, sau đó hô to gọi nhỏ với Kỳ Tham: “Tôi biết ngay là vụ án đứng đắn nào có cô tham gia thì kết quả nhất định sẽ bị sai lệch. Cô đúng là một luật sư tồi!”
Luật sư tồi nha…. Dường như có không ít đồng nghiệp từng đánh giá Kỳ Tham như thế, nhưng mà lần này đúng là cô có “tồi” một chút, nhưng mà có làm sao đâu chứ? Trả ngược lại cho đối phương một tiếng cười lạnh lùng: “Đa tạ anh thuật lại những lời khen mà đồng nghiệp khác dành cho tôi. Như vậy, có thời gian cùng nhau uống một ly cafe không?”
“Cô bớt giả mù sa mưa đi!” Sắc mặt của Vũ luật sư giống như giận đến phát điên. “Cô có âm mưu trước rồi chứ gì? Biết rõ vụ án này phức tạp, cho nên mới xuống tay kéo chân không cho cô ấy đến. Sau đó cô liền được như ý nguyện.”
Cô ấy? Anh ấy? Ừm…. Chắc là đang nói đến Vệ Linh? Kỳ Tham sửng sốt một chút, suy nghĩ xem tại sao người kia lại bị nhắc đến, Vệ Linh không đến thì có liên quan gì đến cô chứ, thế nên cô liền hỏi: “Anh nói Vệ luật sư sao? Cô ấy không đến là ý kiến chủ quan của cô ấy, liên quan gì đến tôi. A, nếu Vũ luật sư không định nói rõ cho tôi nghe, vậy thì chờ về đến bên kia có cơ hội trò chuyện rồi nói sau đi.”
Nói xong những lời này rồi cô nhấc tay ra dấu “không có chuyện gì” với chị cả và đám người Huy Tử, nhấc chân rời đi. Vũ luật sư đứng sau lưng cô tức giận rống to: “Kỳ Tham! Cô chính là bại hoại trong giới pháp luật! Chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ thay đổi sự thật để giành thắng lợi! Xấu xa! Một luật sư như cô chẳng những vũ nhục tính công bằng của pháp luật mà còn……”
Kỳ Tham vốn định coi thường lời hắn nói, dù sao cũng chỉ là bại tướng dưới tay cô mà thôi, thích lãng phí thời gian thì cứ làm. Nhưng mà Kỳ Tề đứng bên cạnh đột nhiên xoay người lại, bước qua chỗ Vũ luật sư, bàn tay hung hăng bóp lên cổ hắn, lãnh khốc cảnh cáo: “Mặc kệ trước kia anh dùng lời lẽ thế nào để vũ nhục em ấy, nhưng lúc có tôi ở đây, tôi không cho phép bất cứ ai nói em ấy như vậy! Nhớ kĩ điểm này cho tôi!”
A, quả đúng là chỉ có chị gái ruột mới che chở cho mình như vậy nha, không đúng sao? Kỳ Tham cười cười, sau đó nói với Kỳ Tề: “Aiz, đi thôi. So đo với loại người này làm gì.”
Nhân vật nhỏ bé như này không đáng để chị cả tức giận. Đám Huy Tử thấy chị Hai nhà mình ra tay thì cũng giơ nắm đấm lên hô hào: “Chị Hai, xảy ra chuyện gì? Có người muốn gây phiền phức cho chị hả? Vết thương trên người chị còn chưa lành, muốn thu dọn ai thì cứ giao cho bọn em.”
“Đi.” Kỳ Tề buông tay, ngay cả đầu cũng lười quay lại, trực tiếp dửng dưng phất tay với bọn họ: “Nơi này là cửa lớn của Pháp viện, mấy cậu có muốn đánh người thì tôi cũng không cho phép.”
Tâm tình của Kỳ Tham rất tốt, cười cười chờ chị cả quay lại, sau đó cùng chị ấy quay về tiệm sửa xe trước. Chờ Kỳ Tề thu xếp ổn thỏa các anh em rồi nhắc nhở chị ấy về nhà ăn tối. Ừm, chính là một bữa tối có hai chị em và nha đầu Khang Tử Hinh om sòm kia.
Nhưng mà kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa. Trong nhà Kỳ Tề đột nhiên xuất hiện thêm hai người phụ nữ, và một con chó Husky màu đen.
“Sinh nhật vui vẻ, Kỳ Tề!” Một người đẹp tóc dài mặt mày nhu mỹ ôn hòa, tuổi tác xấp xỉ Kỳ Tề đứng ở cửa phòng bếp, mỉm cười chào hỏi Kỳ Tề và Kỳ Tham.
Một người khác thì ngồi trên sofa, tóc ngắn lộn xộn, khóe miệng cười đểu, vô cùng tùy ý nói theo: “Sinh nhật vui vẻ. Kỳ Tề nha, lại già thêm một tuổi rồi.”
Kỳ Tề cười lên, giới thiệu hai người kia với Kỳ Tham: “Người tóc ngắn là Bạch Thảo, tóc dài là người yêu của Bạch Thảo, tên Tần Bội. Còn đây là em gái của em, Kỳ Tham.”
Con chó Husky đang nằm trên sofa đột nhiên nhảy vọt lên, bám lên người Kỳ Tề, thè lưỡi thở hổn hển. Kỳ Tề bất đắc dĩ nói: “À, con Husky này là Đoạt Tiền, là thú cưng nhà Bạch Thảo và Tần Bội.”
Bạch Thảo? Bạch gia Đại tiểu thư? Chính là người đàn bà vô liêm sỉ làm hại chị cả mười năm không thể về nhà đó sao? Kỳ Tham tràn đầy địch ý nhìn Bạch Thảo, lạnh nhạt cất tiếng chào: “Chào cô.”
“Em gái của em lớn lên đẹp hơn em đó nha.” Bạch Thảo không có chút tức giận nào khi cô ăn nói trống không với mình, quay đầu trêu chọc Kỳ Tề. “Tranh thủ thời gian bảo dưỡng đi.”
Kỳ Tề theo thói quen công kích lại Bạch Thảo vài câu, sau đó Bạch Thảo liền lấy quà đã chuẩn bị ra. Một bộ âu phục trung tính nhìn qua là biết vô cùng đắt đỏ, nói là để vài hôm nữa Kỳ Tề mặc đi làm.
Vì thế bữa cơm ba người liền biến thành của năm người và một con chó. Bởi vì vẫn còn thành kiến và bất mãn với Bạch Thảo nên sau khi ăn xong bánh sinh nhật, Kỳ Tham nhịn không được mà tranh cãi với Bạch Thảo. Đề tài dĩ nhiên chính là chuyện mười năm trước. Vốn là một bữa tối cơm canh rượu thịt vui vẻ nhất thời đã tràn ngập mùi thuốc súng.
“Trước đây không lâu cha mẹ tôi có nói với tôi, nếu như Kỳ Tề mất đi mục tiêu ở thành phố này, nếu như Kỳ Tề quyết định quay về nhà, vậy thì tôi phải cùng cô ấy quay về, giúp đỡ cô ấy, để nhà của hai người đứng vững gót chân bên đó, để cô ấy dung nhập lại cuộc sống gia đình trước kia…. Cũng giống như mục tiêu ban đầu của cô ấy khi đến giúp tôi đứng vững chân trong thành phố này. Đôi lúc cha mẹ rất bảo thủ trong một số chuyện, bọn họ cho là đúng thì sẽ không cho con trẻ có cơ hội lựa chọn dư thừa. Nếu không phải vì vậy thì ban đầu tôi đã không rời khỏi nhà. Dĩ nhiên, Kỳ Tề cũng sẽ không… Ở thế hệ của chúng ta, đúng là tôi thiếu nhân tình nhà hai người rất nhiều, mà phần nhân tình này, tôi sẽ dùng cả đời của tôi và cả đời của Bạch gia để báo đáp, nhưng còn em…. Em biết mười năm qua nhà em xảy ra những chuyện gì, nhưng không biết chị của em đã trải qua những gì suốt mười năm. Em biết bây giờ cô ấy muốn theo đuổi cái gì không? Muốn có được thứ gì không? Mà từ sau khi cô ấy đến thành phố này thì không còn muốn rời đi nữa, em có biết tại sao không? Giao tình cũng tốt, cảm tình cũng tốt, cho đến bây giờ không có chuyện gì tự nhiên mà đến. Em có thể hiểu như thế này đi, giả như, mười năm trước em hoặc chị của em xảy ra chuyện giống như tôi, vậy thì lúc cha mẹ em mở miệng xin sự giúp đỡ từ cha mẹ tôi, tôi tin chắc rằng cha mẹ tôi cũng sẽ không chút do dự vứt tôi đến nơi đó. Vả lại…. Chuyện đầu tiên khi chị em đến đây chính là gây gỗ đánh nhau với tôi. Cô ấy bảo tôi về nhà, tôi bảo cô ấy về nhà, cô ấy cho rằng cô ấy không cần phải đến giúp tôi, mà tôi cũng cho rằng tôi không cần sự giúp đỡ của cô ấy. Nhưng mà, đánh xong rồi, cô ấy lại nói, cô ấy không thể quay về, bởi vì nếu như cô ấy quay về thì cha mẹ của em nhất định sẽ vứt đứa con gái nhỏ là em đến trợ giúp cho tôi.”
Bạch Thảo hiếm khi nghiêm chỉnh nhiều lời một phen, kết quả làm rối loạn nhận định của Kỳ Tham suốt mười năm qua.
“Những chuyện này đều đã qua rồi, bây giờ chúng ta cũng đã thích ứng cuộc sống trước mắt, cố gắng sống tiếp là được rồi.” Kỳ Tề vẫn rất dửng dưng nói.
Kỳ Tham lau mồ hôi lạnh trên trán, ngây ngốc há hốc miệng: “Em…. đã tự lừa mình dối người sao….”
Kỳ Tề cau mày, vỗ vỗ đầu vai Bạch Thảo, đứng dậy, giang hai tay ôm Kỳ Tham vào lòng, thấp giọng nói bên tai cô: “Ừ, mọi chuyện đã qua rồi, có vài lựa chọn là tự chị quyết định, không liên quan đến Bạch gia, cũng không liên quan đến Bạch Thảo. Dĩ nhiên, em cũng là người vô tội nhất, cho nên chị hi vọng hai người không vì chuyện đó mà tranh cãi nhau lần nào nữa, đồng ý với chị được không?”
Kỳ Tham giật giật khóe môi, nhất thời không biết nên nói trả lời thế nào. Buổi tối, sau khi Bạch Thảo và Tần Bội dẫn con Husky chào tạm biệt thì Kỳ Tề mới nói cho Kỳ Tham biết. Có vẻ Bạch Thảo phát hiện gần đây Kỳ Tề xảy ra chuyện nên mới đến đây xem thử tình hình. Nhưng mà sau khi thấy cô không có chuyện gì thì cũng không nói lời dư thừa. Bạch Thảo người này chính là như vậy, nhìn bên ngoài thì tùy tiện, nhưng lại có nội tâm tỉ mỉ.
Bạn sao? Chị cả và Bạch Thảo, còn có Tần Bội đó, chính là bạn bè thần giao cách cảm sao? Kỳ Tham tự hỏi.
Đêm khuya nằm trong phòng nhưng không ngủ được, nghe phía bên ngoài phòng khách chị cả hỏi Khang Tử Hinh, trong lòng có lưu lại bóng ma ám ảnh chuyện ở KTV hơn một tháng trước không. Khang Tử Hinh trả lời, ám ảnh thì vẫn có ám ảnh, nhưng mà bởi vì Kỳ Tham đã đến, cũng bởi vì Kỳ Tề nhanh chóng về nhà, cho nên nàng cảm thấy rất an toàn, vì thế cũng quên mọi chuyện, cũng muốn phải kiên cường như Kỳ Tề….
Bên cạnh chị cả thật ra có rất nhiều bạn bè tâm tư tinh tế nha. Kỳ Tham ngồi trên đầu giường, nghe tiếng hai người kia trò chuyện, trong lòng sôi trào từng đợt. Cô lấy điện thoại gọi cho Huy Tử, cũng đưa ra chỉ thị cuối cùng.
“Ngày mai tôi phải rời khỏi nơi này, nhưng mà còn có chuyện muốn giao cho cậu làm… Các cậu còn theo dõi tên trùm ma túy đang nằm viện đó chứ? Tôi nghĩ, thứ người như vậy bị chị của tôi dạy dỗ như thế còn chưa đủ đâu. Chờ hắn xuất viện rồi thì cảnh sát sẽ không quản hắn nữa, cứ chém đứt hai chân hắn cho tôi. Dù sao thì bây giờ hắn cũng đã là một phế nhân rồi, sẽ không để ý mình phế thêm chút nữa đâu.”
Huy Tử ở đầu dây bên kia nói: “Hắn khiến chị Hai gặp phiền phức lớn như vậy, không bằng trực tiếp chơi chết hắn!”
“Lấy nửa cái mạng là được rồi, dù sao cuộc đời của hắn cũng đi đến bước cuối cùng rồi, sống không bằng chết mới thích hợp với hắn.” Kỳ Tham lạnh lùng nói. “Tôi dặn dò như vậy, cậu nhớ xử lí đấy.”
Đối với chị cả, đối với người mà chị cả quan tâm, bất kì một uy hiếp nào cũng không thể giữ lại.
Ngày hôm sau Kỳ Tham rời khỏi thành phố này, Kỳ Tề lái xe đưa cô đến sân bay. Sau khi làm xong thủ tục bay, Kỳ Tề nói với cô: “Em ở bên này bận rộn một thời gian lâu như vậy mà chị còn chưa hỏi thăm cuộc sống của em bây giờ. Ví dụ như, đời sống tình cảm thế nào? Có kết bạn với ai không?”
Kỳ Tham ngẩn người, sau đó cười mỉa mai chị gái mình: “Thật tục khí!”
Kỳ Tề không cười, chỉ sờ trán một cái, sau đó vuốt ve mái đầu em gái: “Nếu không muốn trả lời thì thôi, đi đi.”
Loại động tác thân mật này khiến Kỳ Tham trong phút chốc có kích động không muốn xa chị cả, nhưng dù sao cả hai cũng đã trưởng thành rồi, không thể quá lệ thuộc vào chị ấy, vì thế liền nói: “Đổi lại em hỏi chị một vấn đề đi, năm nay…. Trung thu cũng được, ăn Tết cũng được, chị sẽ về nhà một chuyến chứ?”
Kỳ Tề lãnh đạm lắc đầu, nói: “Để tính xem rồi nói sau.”
Đã biết sẽ là câu trả lời thế này mà. Kỳ Tham thất vọng gật gật đầu, xoay người muốn đi vào phòng chờ, lúc đưa lưng về phía chị gái thì khoát tay một cái, làm bộ như rất sung sướng ly biệt: “Chị, đêm nay em không quan tâm nhân loại.”
Em chỉ muốn chị thôi.