Năm nay, Hứa Sam Sam mười sáu tuổi, đang ở thời kỳ thanh xuân vừa mãnh liệt vừa rực rỡ, trong đầu đầy những suy nghĩ kỳ quái, biết đi quan sát thế giới, suy ngẫm vấn đề, tràn đầy tò mò và khao khát với các lĩnh vực mới lạ.
Trong quá khứ, cô từng nếm trải vị ngọt của thành công, vị đắng của thất bại. Loạng choạng bước đi, giữa đường có bạn bè nắm chặt tay cô, cũng có người buông tay cô khi gặp chướng ngại, khó khăn gập ghềnh, tất cả những chuyện trải qua đều là trải nghiệm.
Hồi tưởng lại hành trình trưởng thành buồn vui lẫn lộn, Trình Hoa có lẽ là tia sáng duy nhất trong mắt Hứa Sam Sam, là người mà vừa nghĩ đến đã cười.
Một ngày trước khi khai giảng, là cửa ải đầu tiên mà Hứa Sam Sam phải đối mặt.
Điều khiến Hứa Sam Sam đau đầu nhất là xử lý các mối quan hệ cá nhân trong giao tiếp xã hội: Phải làm quen bạn cùng phòng và bạn học mới rồi! Hứa Sam Sam hiểu rất rõ đây là đoạn đường mới mà cô vẫn luôn khao khát, là điểm mấu chốt cần có để bắt đầu lại cuộc sống. Chuyện này rất quan trọng với cô, vì thế, cần phải lấy hết dũng khí cố gắng!
“Cố lên! Sam Sam.
Đi làm chuyện trước kia mày muốn nhưng không dám làm đi, đừng quan tâm quá khứ và tương lai,
Đây là một bản thân mới ~”
Tương lai, là một thứ không thể nói rõ, liếc mắt không thấy điểm cuối. Vì thế từ này chỉ thích hợp để trải nghiệm chứ không phải tưởng tượng.
Vị trí của lớp 20 năm nhất, lớp của Hứa Sam Sam, ở góc cầu thang tầng một. Cửa trước thông với đại sảnh tầng trệt, tầm nhìn rộng, lượng người cũng rất lớn, học sinh trên tầng và lớp bên đều sẽ đi qua con đường bên ngoài.
Trời đã tối hẳn, trong thời gian tự học buổi tối, cả toà nhà sáng rực ánh đèn, là nơi náo nhiệt nhất trong khuôn viên trong màn đêm yên tĩnh.
Vừa vào thu, không khí vẫn còn khô nóng, trong lớp bật điều hoà. Hứa Sam Sam quấn chặt áo khoác mà vẫn cảm thấy khí lạnh ập tới sau lưng. Cho dù mọi người nhiệt tình bàn luận về các chủ đề khác nhau, Hứa Sam Sam vẫn cảm thấy xung quanh lạnh lẽo vắng vẻ, một mình lật sách ngây ngốc.
Đợi thêm chút vậy, giờ tự học buổi tối sắp kết thúc rồi.
Đợi thêm chút vậy, chuông sắp vang lên rồi.
Đợi thêm chút vậy, sắp được quay về ký túc xá rồi.
Ký túc xá của Hứa Sam Sam cách lớp học không xa, khoảng mấy chục mét. Ở góc tầng 3, số phòng 311, sáu người, có phòng tắm riêng. Trước đây nghe nói có phòng tắm chung, xem ra vận may tốt, tránh được một kiếp.
Buổi sáng, vừa bước vào liền nhìn thấy mặt trời đỏ rực không bị che khuất bởi tấm rèm dài màu xanh lam, tràn đầy sức sống, phóng khoáng phát ra ánh sáng tự tin của nó. Hứa Sam Sam lập tức lựa chọn cái giường sát cửa sổ, chỉ cách cửa sổ 20 đến 30 cm, vươn tay là có thể ôm trọn ánh mặt trời vào lòng.
Tối đầu tiên, Hứa Sam Sam tắm rửa xong rồi hạ rèm giường xuống, cô thậm chí còn không nhớ được tên của bạn cùng phòng. Bọn họ cũng không nói chuyện nhiều, các bạn học khác đều tựa vào chiếc bàn trên giường xem trước nội dung của cuốn sách mới.
Hứa Sam Sam lặng lẽ vén rèm cửa sổ liếc một cái, màn đêm mênh mang, nét mực đen ẩn hiện trên bầu trời, nồng đậm thâm trầm, sau đó cô mở nhật ký ra.
Nhật ký được mua ở cổng trường Trung học Số 2, Hứa Sam Sam rất thích mua các loại vở khác nhau, nhưng tần suất sử dụng lại rất thấp. Vì vở đẹp dùng để ngắm nghía hoặc lưu giữ cũng khá tốt.
“28.8.2016
Đây là hôm trước khai giảng, mình không quá vui, có thể cảm xúc này tới từ môi trường mới khiến mình hơi lúng túng; có thể là khoảng cách với cậu ấy quá lớn, khiến chú thỏ nhỏ tự ti trong lòng mình lại nhảy ra diễu võ dương oai.
Ở nơi núi non trùng điệp này, cậu ấy chỉ cách đỉnh núi một bước chân, còn mình thì chống gậy gắng sức xuất phát từ chân núi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện này được cải biên từ cuốn nhật ký ba năm trước, tui vẫn chưa thích ứng với việc đổi từ ngôi thứ nhất sang ngôi thứ ba, viết ra cứ cảm thấy kỳ kỳ sao đó ha ha ha.