Lục U không biết Lâm Hoan Ngữ đã nói gì với Tưởng Đạc.
Trên đường về nhà, tâm trạng của Tưởng Đạc vẫn như trước, nhưng Lục U lại cảm thấy không thể dựa vào nét mặt của cậu mà suy đoán.
Từ trước đến nay cậu luôn là một người không để lộ cảm xúc của mình, tâm tư ẩn giấu rất sâu. Lục U chỉ có thể từ sự im lặng mà đoán rằng tâm trạng của cậu lúc này rất xấu.
Mấy lần cô bé muốn hỏi, nhưng vẻ mặt u ám của Tưởng Đạc lại ngăn cản cô bé.
Quên đi, để anh ấy yên lặng một chút vậy.
Lục U về tới nhà.
Tối nay bố mẹ cô bé phải tham dự một bữa tiệc quan trọng nên không nhà. Cửa vừa mở ra, Lục Ninh đã chạy đến, ôm Lục U một cái thật chặt.
Bây giờ Lục Ninh đã lên mẫu giáo lớn, nhưng cậu nhóc nghịch ngợm hơn Lục U hồi đó rất nhiều. Bảo mẫu không thể kiểm soát được cậu nhóc, bố mẹ cũng không thể kiểm soát được cậu, giống như một tên quỷ nhỏ vậy.
Nhưng một quỷ nhỏ như vậy cũng có “khắc tinh “ ở nhà.
Cậu nhóc có thể không nghe lời ai nhưng nhất định sẽ nghe lời của Lục U, suốt ngày đi theo sau, ôm cô bé một cái rồi gọi “chị”, vô cùng thân mật.
Lục U cho rằng Lục Ninh quá dính mình, có lẽ là do bình thường cô bé hay phớt lờ, quá lạnh lùng với cậu nhóc.
Con người luôn có ham muốn được thử thách. Bố mẹ rất chiều chuộng Lục Ninh, yêu thương đến mức Lục Ninh không còn sợ hãi hai người nữa.
Còn Lục U thì không để ý đến cậu nhóc nhiều nên cậu luôn cố gắng để được cô bé chú ý nhiều hơn.
Lục Ninh chui vào phòng Lục U, cầm kéo cắt giấy nói với cô bé: “Chị ơi, chúng ta cùng nhau làm bài tập thủ công nhé.”
“Chị có bài tập của chị, không có thời gian, em tự làm đi.”
“Được rồi, nhưng em có thể ngồi cắt giấy trong phòng của chị được không?”
“Miễn là em không gây ra bất kỳ tiếng động nào.”
“Em nhất định sẽ nhẹ nhàng!” Lục Ninh nói xong, khóe miệng mũm mĩm khẽ động.
Lục U mở cửa sổ, cửa sổ phòng cô đối diện với biệt thự nhà họ Tưởng, có thể nhìn thấy cửa sổ của Tưởng Đạc ở bên cạnh, thỉnh thoảng cả hai còn dùng cử chỉ để truyền tin với nhau.
Nhưng hôm nay, cửa sổ trong phòng Tưởng Đạc lại đóng chặt, cũng không bật đèn.
“Chị ơi, sao tối nay anh Tưởng Đạc không đến nhà chúng ta làm bài tập ạ?” Lục Ninh dựa vào bàn học tò mò hỏi.
“Em muốn anh ấy làm bài tập thủ công cho em, đúng không?” Lục U vỗ vào gáy thằng nhóc này: “Đừng có mơ, bài tập của mình thì tự mình làm đi.”
“Ừm… đúng rồi chị, hôm nay là Ngày của Mẹ, chúng ta hãy cùng nhau tặng quà cho mẹ đi.” Lục Ninh lại đề nghị.
“Chị đã chuẩn bị quà rồi, em đừng mơ góp chung với. Em muốn tặng thì tự làm đi.”
Bị chị gái vạch trần, Lục Ninh nằm bò trên bàn, yếu ớt thở dài: “Em thật sự không biết tặng quà gì cả.”
“Em có thể cắt giấy rồi làm thiệp chúc mừng cho mẹ.”
“Để em thử xem sao.”
Lục Ninh vừa dứt lời, Lục U chợt phát hiện cánh cổng sân của nhà họ Tưởng đã mở ra rồi.
Tưởng Đạc bước ra khỏi sân với chiếc cặp sách căng phồng trên lưng, không biết muốn đi đâu.
Lục U nhanh chóng nhảy khỏi bàn học, bước ra ngoài cửa.
Phía sau, Lục Ninh bám đuôi đi theo cô bé như cái mông nhỏ.
“Chị ơi, chị đi đâu vậy?”
“Chị đi tìm Tưởng ca ca.”
“Chị có thể đưa em đi cùng không, em cũng muốn chơi với hai anh chị.”
“Hôm nay không được.”
Bây giờ Lục Ninh đang rất buồn chán, nhìn thấy Lục U muốn ra ngoài chơi, cậu nhóc rất muốn ở cùng cô bé, liền hét to: “Không, không, không! Em cứ muốn ra ngoài chơi với chị cơ, cứ muốn cứ muốn!”
Lục U sợ Lục Ninh quấy rầy bảo mẫu, dì ấy sẽ không cho cô bé đi ra ngoài, vì vậy chỉ có thể kéo tay Lục Ninh, thấp giọng nói: “Đừng la nữa, đi thôi.”
“Vâng!”
Lục Ninh vui vẻ cùng Lục U bước ra khỏi nhà.
Lục U băng qua con đường dành cho người đi bộ trong vườn hoa, đi thẳng đến cửa tiểu khu.
Trên vai cậu có một chiếc cặp sách căng phồng khiến Lục U càng thêm khó hiểu, vì vậy thay vì bước tới để hỏi cậu, cô bé lại nắm chặt tay Lục Ninh, duy trì một khoảng cách với cậu để không bị phát hiện.
Lục Ninh thấy vậy rất thú vị, cao hứng hỏi: “Chúng ta đang cùng anh Tưởng Đạc chơi trò chơi ạ?”
“Ừ, đang chơi trò chơi đấy, em nắm chặt tay chị, đừng để bị lạc.”
“Vâng ạ.” Lục Ninh run lên vì phấn khích: “Chị ơi chơi vui quá.”
…
Vài phút sau, Tưởng Đạc đến trạm xe buýt trên phố, đợi xe buýt cùng với những người qua đường.
Chẳng mấy chốc chiếc xe buýt đã đến, cậu theo dòng người lên xe.
Lục U không hiểu tại sao Tưởng Đạc lại đeo chiếc cặp sách căng phồng rồi bắt xe buýt. Trước đây cậu chưa từng rời khỏi nhà vào giờ này, hơn nữa cậu đâu còn nơi nào để đi.
Lục Ninh cũng nghi ngờ hỏi: “Anh Tưởng Đạc chuẩn bị bỏ nhà đi ạ?”
Câu nói này như một tia tiếng sét đánh thẳng vào trái tim của Lục U.
Bỏ nhà ra đi…
Không bao giờ gặp lại nữa!
Trong đầu Lục U kẹt cứng, vội vàng đi theo mọi người lên xe.
Sau khi lên xe, cô bé bị ép đứng vào một góc khuất, cố gắng ôm Lục Ninh trong ngực để tránh cho cậu nhóc bị đám đông ép chặt.
Lục Ninh như đang trải qua một cuộc phiêu lưu kỳ ảo, rất phấn khích: “Chị ơi, vui quá!”
Lúc này Lục U cũng không có tâm trạng nói đùa với cậu nhóc, cô bé lo lắng nhìn Tưởng Đạc đang ngồi ở đuôi xe.
Đèn đường ngoài phố hắt ánh sáng lên gương mặt cậu.
Cậu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ u tối.
Lục U và cậu đã như hình với bóng trong nhiều năm như vậy, cô bé có thể đọc được một số suy nghĩ từ nét mặt của cậu.
Có vẻ cậu không vui lắm.
Tâm trạng cô bé cũng dần trở nên nặng nề.
Khoảng bốn mươi phút sau, Tưởng Đạc xuống xe ở một trạm vắng vẻ.
Lục U cũng nhanh chóng kéo Lục Ninh xuống xe.
Ở đây rất ít người. Sau khi xuống xe, Tưởng Đạc đã phát hiện ra hai người “theo dõi” sắc mặt cậu trở nên nặng nề, cau mày: “Sao các em lại ở đây?”
Nhất là còn có một “cái đuôi nhỏ “ ở phía sau.
Thấy cậu đã phát hiện, Lục U bước tới, hỏi: “Anh đi đâu thế?”
“Việc này không liên quan gì đến em, hãy đợi lát nữa bắt chuyến xe buýt tiếp theo về nhà đi.”
“Tưởng Đạc, anh định bỏ nhà ra đi sao!”
“…”
Lục U sốt sắng kéo ống tay áo của cậu: “Anh không thể đi được! Anh đi thì em phải làm sao bây giờ!”
Thấy tình cảnh này, Lục Ninh học theo bộ dạng của Lục U, kéo ống tay áo kia của Tưởng Đạc: “Anh Tưởng Đạc, anh không được đi! Anh đã đính ước với chị em rồi, nếu anh rời đi, sẽ không có ai thèm lấy chị em nữa!”
Câu cuối cùng của Lục Ninh với câu “nếu anh đi em phải làm sao bây giờ “ Lục U vừa hay kết hợp chặt chẽ với nhau.
“…”
“…”
Tưởng Đạc và Lục U nhìn Lục Ninh với ánh mắt ghét bỏ, đồng thanh nói: “Em câm miệng đi.”
Lục Ninh gãi đầu cười.
Tưởng Đạc kiên nhẫn giải thích với Lục U: “Anh không định bỏ nhà đi, em hiểu lầm rồi.”
“Vậy thì anh… anh đang làm gì ở đây?”
Cậu chỉ tay về phía cổng nghĩa trang cách đó không xa và nói: “Ngày của mẹ, anh đến gặp mẹ.”
Lục U nhìn theo hướng ngón tay của cậu, nhìn thấy một tấm biển cách đó không xa ghi “Nghĩa trang núi Thanh Phù”.
Cô bé thở phào nhẹ nhõm, buông ống tay áo của Tưởng Đạc ra, nghĩ đến việc cậu sắp bỏ đi, cô bé sợ gần chết.
“Vậy trong túi của anh để…”
Tưởng Đạc mở cặp sách ra, bên trong chứa đầy lê tuyết: “Mẹ anh thích ăn lê.”
Mặc dù Lục U không biết dì Lâm đã nói gì với Tưởng Đạc, nhưng rõ ràng cậu đã thay đổi thái độ với mẹ mình.
Thực ra, từ tận đáy lòng mình, cậu cũng… rất nhớ mẹ.
“Vậy thì chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, mau đến nói chuyện với mẹ đi!”
Lục U nắm tay cậu chạy về phía nghĩa trang, Tưởng Đạc cẩn thận xoay người nắm lấy tay Lục Ninh.
Cả ba đến cổng nghĩa trang, nhưng lại thấy cổng đóng chặt.
Người quản lý bước ra từ một ngôi nhà một tầng và hỏi: “Mấy đứa, người lớn nhà các cháu đâu hết rồi?”
“Không có người lớn ạ.” Lục U nói: “Chúng cháu ở đây để viếng, có thể phiền chú mở cửa được không ạ.”
“Bây giờ đã là bảy giờ rồi, chúng tôi đóng cửa lúc sáu giờ, ngày mai lại đến đi.”
“Nhưng mà… năm giờ chúng cháu mới tan học, ngày mai cũng không tới kịp đâu.”
Lục U không muốn Tưởng Đạc đi một chuyến vô ích, nên cố bày ra vẻ đáng thương: “Chú ơi, chú có thể châm chước một chút được không ạ. Chúng cháu tới đây để gặp mẹ. Hôm nay là Ngày của Mẹ đó.”
Cô gái nhỏ thậm chí còn dùng cả đòn “nước mắt” sát thủ.
Người quản lý nhìn vẻ mặt đáng thương của cô gái nhỏ trước mặt, dù thế nào cũng không thể thờ ơ, nhất là hôm nay là Ngày của Mẹ, mấy đứa nhỏ đến gặp mẹ…
“Hầy, được rồi được rồi, chú sẽ cho mấy đứa vào, nhưng chỉ được ở lại nửa tiếng thôi.”
“Cảm ơn chú ạ!”
Người quản lý mở cửa sắt và cho ba đứa trẻ vào.
Dựa vào ấn tượng trong trí nhớ của mình, Tưởng Đạc đến một ngôi mộ ở góc đông nam của nghĩa trang.
Trên mộ cỏ dại mọc um tùm, rất hoang vắng, nhìn qua đã biết lâu nay không có ai đến chăm sóc.
Lục U giúp Tưởng Đạc nhổ cỏ dại xung quanh, Lục Ninh cũng chạy tới giúp, nhưng lại bị Tưởng Đạc kéo đi: “Em đứng ở một bên.”
“Ồ, vâng, anh Tưởng Đạc.”
Tưởng Đạc lấy một quả lê tuyết từ trong túi ra đưa cho cậu nhóc: “Anh rửa sạch rồi, em ăn đi.”
Lục U cảm thấy Tưởng Đạc thực sự rất tốt với Lục Ninh, dường như còn tốt hơn với cô bé.
“Em cũng muốn ăn.” Cô bé chép miệng, nói.
Tưởng Đạc lấy ra một quả lê tuyết khác từ trong túi đưa cho Lục U, nhưng Lục U không nhận: “Thôi bỏ đi, để cho mẹ anh đi, em thuận miệng nói thôi.”
Tưởng Đạc vẫn nhét quả lê vào trong tay cô bé: “Còn nhiều lắm, mẹ không ăn hết được.”
“Em thấy anh rất tốt với Lục Ninh.” Cô bé nói: “Có phải anh muốn làm anh trai của nó không.”
Tưởng Đạc giật mình, giải thích: “Không phải.”
“Không còn phải nữa à, em biết lúc nào anh cũng giúp nó làm bài tập thủ công, tặng nó cả Lego, còn cho nó kẹo nữa.”
Lục Ninh cắn một miếng lê giòn rồi nói: “Chị ơi, chị muốn biết nguyên nhân không?”
“Chẳng lẽ em biết à?”
Lục Ninh chỉ vào mình, sau đó chỉ vào Lục U: “Hôm nay cô giáo mẫu giáo dạy một câu thành ngữ, đọc là… yêu ai yêu cả đường đi.”
Lục U hiểu ý của cậu, lại có chút ngượng ngùng, chỉ có thể giả bộ không hiểu, nói: “Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng có bừa bãi.”
“Em tuyệt đối không dùng bừa bãi.”
“Em còn không thừa nhận à.”
Tâm trạng Tưởng Đạc không còn nặng nề vừa rồi nữa. Cậu vừa lắng nghe hai chị em cự cãi đến bật cười, vừa dọn sạch tất cả cỏ dại xung quanh ngôi mộ.
Bia mộ cuối cùng cũng lộ ra, Lục U tò mò đến gần, nhìn thấy một tấm ảnh đã ố vàng trên bia mộ, trong lòng cảm thán –
Mẹ của Tưởng Đạc đẹp quá!
Lông mày của Tưởng Đạc hoàn toàn thừa hưởng từ mẹ cậu, giống như đóa hoa đào mùa xuân mọc trên cành, tươi sáng động lòng người.
Tưởng Đạc đặt từng quả lê tuyết vào cái đĩa trước bia mộ và nói: “Trước đây anh không thích bà ấy. Tính tình của bà rất kì lạ, mấy năm bị bệnh lúc nào cũng mắng anh, bảo anh cút đi, đừng làm phiền bà ấy nữa…”
Lục U và Lục Ninh yên tĩnh lại, lắng nghe giọng kể đều đều của Tưởng Đạc: “Những năm tháng con cái cần mẹ nhất, lại không có được tình yêu thương của mẹ, vì vậy anh bắt đầu học cách ghét mẹ, thậm chí khi mẹ mất anh cũng chưa rơi một giọt nước mắt nào.”
“Bà ấy bị bệnh rất nhiều năm, dì Lâm nói với anh rằng không phải bà ấy không muốn tốt với anh, chỉ vì bà ấy biết rằng mình sẽ không sống được bao lâu, sớm muộn gì anh cũng phải về nhà họ Tưởng. Bà ấy không muốn anh bởi vì bà ấy mà ghét nhà mới nên luôn mắng mỏ để khiến anh ghét bà ấy…”
Lục U nhìn nét mặt đau khổ và hối hận của Tưởng Đạc, cảm thấy vô cùng khó chịu, ngồi vào bên cạnh cậu, đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng ấn: “Đúng vậy, nếu anh cứ nghĩ đến bà ấy, thì sẽ bất bình cho bà ấy, như vậy… chính bản thân anh sẽ phải chịu thiệt.”
Ngay cả khi ở lại nhà họ Tưởng mà không hề có cảm giác tồn tại, Từ Tình vẫn luôn coi cậu như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Nếu như Tưởng Đạc phản nghịch lại, sợ rằng căn bản không thể yên ổn trưởng thành được, sẽ bị đánh đuổi đi.
“Anh không biết những gì dì ấy nói có phải là sự thật hay không, mọi thứ đều không kiểm chứng được nữa rồi.”
Tưởng Đạc quay đầu lại liếc nhìn bia mộ đổ nát, còn có gương mặt người phụ nữ xinh đẹp đã ố vàng bên trên.
“Cho dù đó là sự thật, bà ấy cũng mất rồi, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.”
“Có nghĩa mà!” Lục U đột nhiên đứng dậy, lên giọng, nói với Tưởng Đạc: “Điều này cho thấy anh không phải là người không được chào đón! Khi anh đã đến thế giới này, anh đã được ai đó đặt hy vọng và tình yêu vào, người đó chính là mẹ của anh!”
Tưởng Đạc sững sờ nhìn cô bé, mấy mù dưới đáy mắt dần dần tiêu tán.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lục Ninh cũng nhanh chóng đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên ống quần, gật đầu: “Đúng! Chị em nói đúng!”
Rốt cuộc khóe miệng Tưởng Đạc cũng nở một nụ cười, nói với Lục Ninh: “Em có biết em ấy đang nói gì không mà bảo đúng hả.”
Lục Ninh nắm lấy tay Lục U, tự tin nói: “Chị em nói cái gì cũng đúng hết!”
Khúc mắc bấy lâu nay của Tưởng Đạc cuối cùng cũng được cởi bỏ, cậu cũng đứng dậy, cảm thấy thoải mái chưa từng có, lấy trong cặp sách ra một bức thư, dùng bật lửa đốt cho mẹ.
“Ơ, đây có phải là bài tập về nhà môn ngữ văn của anh không? Cô giáo bảo anh bổ sung, sao anh lại đốt rồi.”
“Đây là bức thư gửi cho mẹ anh.” Tưởng Đạc giơ tờ giấy viết thư đang cháy lên, để tro tàn cuốn bay theo gió: “Chỉ khi nó bị đốt cháy, bà ấy mới có thể đọc được.”
Lục U trầm ngâm gật đầu, nhìn tờ giấy viết thư chằng chịt chữ biến thành tro đen rồi biến mất trong gió.
“Anh viết gì thế?” Lục U tò mò hỏi cậu.
“Không nhiều lắm, nói về cuộc sống hiện tại và lý tưởng tương lai của anh.”
“Lý tưởng của anh?”
Lục U chưa từng nghe Tưởng Đạc nhắc đến lý tưởng của mình, càng thêm tò mò hỏi: “Đó là cái gì?”
Tưởng Đạc liếc cô một cái: “Em quên rồi sao?”
Lý tưởng này, là cô bé đã cho cậu.
“Hở?”
“Quên rồi thì thôi.”
Nói xong, cậu xoay người đi về phía cổng nghĩa trang, Lục U từng bước đi theo cậu: “Tưởng ca ca, nói cho em biết đi mà, nói cho em biết đi…”
“Sau này em sẽ biết.”
Khi cả ba bước đến cổng nghĩa trang thì bầu trời âm u trút xuống một cơn mưa lớn. Mấy đứa trẻ chạy vội đến dưới mái hiên ở phòng bảo vệ nghĩa trang để trú mưa.
Không ai mang ô nên nhân viên bảo vệ ở nghĩa trang để mấy đứa trẻ ở trong nhà một lát, khi mưa ngớt sẽ bắt taxi về nhà.
Trong phòng bảo vệ chật chội, Tưởng Đạc ngồi trên ghế nhỏ, vẻ mặt có chút nôn nóng.
Mà Lục U và Lục Ninh bình tĩnh chơi chi chi chành chành, dường như hai đứa trẻ không để ý đến vẻ mặt bất an của Tưởng Đạc.
Cơn mưa to đến nhanh mà đi cũng nhanh, nửa tiếng đã tạnh, người quản lý nghĩa trang giúp ba đứa trẻ gọi một chiếc taxi chạy về tiểu khu.
Chiếc xe hơi đậu ở cổng tiểu khu, khi Lục U vừa bước xuống xe liền nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát đậu ở bên đường.
Tần Mỹ Trân và Lục Vân Hải đều đang đứng ở cửa, lo lắng nói chuyện với cảnh sát, Tưởng Dật Thành và Từ Tình cũng ở đó, còn có bọn Tưởng Hằng đứng phía sau Từ Tình xem kịch hay.
Nhìn thấy Lục U cùng Lục Ninh trở lại, Tần Mỹ Trân chạy tới ôm Lục Ninh khóc lóc, giọng nói run lên sợ hãi: “Các con chạy đi đâu thế! Các con có biết mẹ lo muốn chết không hả!”
“Con… bọn con… đi chơi…”
Lục U bị bộ dáng này của mẹ dọa sợ, ấp a ấp úng không thể nói một câu hoàn chỉnh.
Khi nhìn thấy Lục U và Lục Ninh trở lại, bảo mẫu đang khóc dường như thở phào nhẹ nhõm, chân cũng mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Từ Tình bước đến chỗ Tưởng Đạc, đột ngột giơ tay lên, một tiếng “bốp” giòn giã vang lên, trên gương mặt Tưởng Đạc hiện rõ dấu bàn tay.
“Giỏi lắm, còn dám đưa con của người khác đi chơi. Nếu có chuyện gì xảy ra, mày sẽ biết tay!”
Đầu Tưởng Đạc bị đánh nghiêng sang trái, đôi môi khô khốc mím lại, không nói lời nào.
Nhìn thấy tình huống này, Tưởng Hằng vội vàng vỗ tay cổ vũ: “Hay lắm! Mẹ đánh nó đi! Đánh nó đi!”
Nói xong, dường như nó cũng tham gia, giơ chân đá mạnh vào đầu gối của Tưởng Đạc.
Lục U muốn chạy đến để bảo vệ Tưởng Đạc, nhưng Lục Vân Hải đã giữ chặt cánh tay cô bé.
“Bố! Bọn họ…”
Lục Vân Hải cau mày, sắc mặt u ám đến đáng sợ, nói: “Về nhà.”
“Bố!”
“Về nhà! Hừm, chuyện của con vẫn chưa xong đâu!”
Sau khi nói xong, ông bỏ qua sự phản kháng của Lục U và kéo cô bé về nhà.
“Con không có!” Lục U hét lên, muốn thoát khỏi xiềng xích của bố mình nhưng Lục Vân Hải lại nhấc cô bé lên như một con gà con, mang cô bé về nhà.
Lục U quay lại nhìn Tưởng Đạc, bàn tay đang bảo vệ đầu của cậu hạ xuống, nghiêng mặt nhìn cô bé.
Cậu nở một nụ cười và nhẹ nhàng nói bằng khẩu hình: “Ngoan, không sao đâu.”