Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 57: Sau khi kết hôn - Nỗi nhớ nhung của chuyến công tác



Thẩm Điềm rất muốn phản bác lại anh rằng vậy thì ngay từ đầu anh đừng bảo muốn tâm sự làm gì.

Cô ngớ người mất một lúc, bất giác tránh tầm nhìn của anh, đôi tai ửng đỏ. Tóc của cô bồng bềnh, đen nhánh với chiếc mái nhẹ uốn lên cụp xuống, mái tóc buông dài xuống giường, một ít rơi xuống cánh tay trắng nõn và bờ vai của cô.

Thận Chi nhẹ nhàng kéo eo của cô sang.

Sau đó cúi đầu đặt lên môi cô cô nụ hôn, để lộ ra chiếc cổ thon dài màu trắng lạnh.

Thẩm Điềm vừa kêu lên một tiếng thì đã bị anh hôn chặt.

Đôi môi chạm vào nhau, mềm mại, nóng ấm.

Anh hôn một lúc lâu nhưng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn với nụ hôn này. Anh dùng tay nâng mặt cô, chống nửa người lên, đang chiếm trọn lấy đôi môi cô càng hôn càng sâu.

Hàng mi Thẩm Điềm khẽ run lên, một khi bất cẩn thì sẽ bị anh tấn công ngay.

Cô ngẩng cổ.

Khép đôi mi vào, ngón tay bất giác mân mê xuống vạt áo của anh.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh tích tắc của chiếc đồng hồ. Thời tiết của tháng chín vẫn nóng bức như thế, điều hoà phát ra tiếng rì rì nhưng hơi lạnh vẫn chẳng thể thổi đến tận giường.

Nửa người của anh trai trẻ kia đã che đi cô gái, ngón tay thon dài của anh giữ lấy cằm của cô, trao nhau một nụ hôn say đắm.

Rất lâu sau.

Anh mới rời khỏi chốc lát.

Thẩm Điềm hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng thở lên. Cô khẽ mở mắt thì chạm vào đôi mắt đào hoa đen như mực khẽ nhướng, tim vốn đã đập nhanh giờ còn chạm mắt với anh thì lại càng loạn nhịp hơn.

Cô khựng lại đỏ mặt muốn xoay đi nơi khác.

Nhưng anh lại quay mặt cô trở về, hôn lên môi cô một lần nữa.

Thẩm Điềm ú ớ.

“A Chi.”

Anh cắn lên môi cô, khẽ dừng lại chốc lát, giọng nói khàn đặc.

“Ở đây.”

Sau đó lại cúi đầu và tiếp tục.

Thẩm Điềm cảm thấy rất nóng cũng chẳng màng nghĩ ngợi gì nữa, đôi tay quơ quào lắm lúc sẽ chạm đến lồng ngực anh, ngón tay lập tức thu về. Sau mười mấy phút, Chu Thận Chi ngồi dậy, đôi chân dài đặt xuống đất, quay lưng lại với Thẩm Điềm. Thẩm Điềm mở mắt ra nhẹ chớp, ngón tay chọt khẽ vào eo anh, anh ngẩn người, nói: “Đừng động vào.”

Thẩm Điềm bèn rút tay lại.

Cô gối đầu: “Anh làm gì vậy?”

Giọng nói cô ngọt ngào.

Chu Thận Chi uể oải đáp lại cô: “Em sẽ không muốn biết đâu. Anh ra ngoài một lúc, em ngủ trước đi.”

Thẩm Điềm cũng không đến nỗi ngây thơ chẳng biết gì.

Cô dường như cũng ngộ ra đôi phần, đỏ mặt ừm một tiếng rồi kéo tấm chăn lên đến eo. Chu Thận Chi mang dép vào và đứng dậy, xoa xoa đầu của cô. Tiếp đó thì bước ra ngoài.

Thẩm Điềm mở mắt ra thì nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

Căn phòng trở nên yên tĩnh hơn.

Ngay cả âm thanh của tiếng điều hoà cũng chẳng còn.

Chu Thận Chi ngồi xuống sofa rồi kéo mở ngăn tủ lấy một điếu thuốc từ bên trong, ngậm vào và châm thuốc. Thận Chi hít một hơi thật sâu, sau đó kẹp điếu thuốc trên tay đặt bên cạnh.

Anh lấy điện thoại ra ấn bừa, nhịp thở dần trở lại bình thường.

Trần Vận Lương nửa đêm nửa hôm không ngủ.

Nhắn tin cho anh.

Trần Vận Lương: Ngủ chưa thằng kia?

Zsz_:?

Trần Vận lương: Chưa ngủ thật à? Vợ mày đâu?

Zsz_: Biết là vợ tao rồi còn hỏi làm gì.

Trần Vận Lương:???

Trần Vận Lương: Thằng này nay có vẻ cọc nhỉ? Không lẽ không vừa lòng với ham muốn của mình à?

Chu Thận Chi nheo mắt.

Anh chơi đùa với điếu thuốc.

Ờ.

Chiếc miệng của Trần Vận Lương như đi sâu vào bụng của anh.

Anh vẫn chưa kịp trả lời, Trần Vận Lương đã chậc lưỡi hai tiếng rồi tiếng tục nhắn: “Vợ của mình mà cũng không cần khách sáo vậy.”

Chu Thận Chi lười đánh chữ.

Anh ấn vào ghi âm: “Là vợ của mình thì càng nên trân trọng.”

Trần Vận Lương nghe vậy.

Bật cười: “Vậy chọn ngày lành tháng tốt? Rồi hẵng động phòng?”

Chu Thận Chi dập tắt điếu thuốc, gác khuỷu tay lên thành ghế, trả lời: “Có đề xuất gì không?”

Trần Vận Lương phì cười một trận.

“Chu Thận Chi à bạn cũng có lúc phải hỏi tôi sao.”

“Chỉ là tao không muốn làm cô ấy sợ.”

Trần Vận Lương nghĩ ngợi: “Đối tượng là Thẩm Điềm thì đúng thật là nên cẩn trọng. Trông cậu ấy khá là đơn thuần, êy, bình thường lúc mày hôn cậu ấy, cậu ấy như thế nào?

Sắc mặt Chu Thận Chi chợt lạnh lại.

“Mày hỏi cái này làm gì?”

Trần Vận Lương bỗng chốc nghe ra anh đang ghen.

Trần Vận Lương tức khắc trả lời: “Xin lỗi, nhất thời lỡ miệng.”

Chu Thận Chi hừ lạnh nhạt.

“Bỏ đi, cái miệng của mày cũng chẳng nói được lời gì hay ho.”

“Không nói nữa.”

Anh thẳng thừng thoát khỏi wechat.

Trần Vận Lương: “…”

Đừng mà.

Anh em à, tao có nhiều đề xuất lắm nè!!!

Thật đó!!!

Sinh nhật của mày là một cơ hội đột phá lớn đó!

– ——

Sau khi anh ra ngoài, Thẩm Điềm cũng trăn trở không ngủ được. Sau đó nhanh gọn cầm điện thoại lên rồi nhắn tin cho Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm: Cậu đã ngủ chưa vậy?

Tào Lộ: Còn đang đắp mặt nạ đây. Tớ vừa mới ăn mấy miếng thịt ngỗng, bây giờ thì nằm đợi tiêu hoá nè.

Thẩm Điềm: Nằm thì tiêu hoá kiểu gì, phải đứng dậy đi bộ chứ.

Tào Lộ: Không muốn.

Thẩm Điềm: Coi chừng mập đó.

Tào Lộ: Không sao, ngày mốt tớ đi phòng gym. À mà, sao giờ này vẫn chưa ngủ.

Thẩm Điềm ấn vào ghi âm, do dự một lúc rồi khe khẽ nói với Tào Lộ: “Bọn tớ hôn nhau rồi.”

Tào Lộ đầu bên kia sửng sốt một giây, sau đó thì tim đập không ngừng. Cậu ấy ấn vào ghi âm cũng khe khẽ trả lời: “Cũng đâu phải mới hôn lần đầu đâu, cậu kinh ngạc cái gì.”

Thẩm Điềm: “Đúng rồi. Nhưng mà tối nay anh ấy hôn rất lâu.”

“Bao lâu?”

Thẩm Điềm nghĩ ngợi một lúc, đỏ mặt báo thời gian với Tào Lộ.

Tào Lộ: “Quần áo của cậu thế nào?”

Thẩm Điềm cúi xuống liếc nhìn: “Chỉnh tề.”

Tào Lộ: “Cậu ta có sờ cậu không?”

Thẩm Điềm ừm đáp.

Tào Lộ: Chu đại ca nhịn giỏi ghê, chắc có lẽ là muốn lắm rồi chỉ là lo làm cho cậu sợ thôi. Hoặc là, cậu câu dẫn cậu ta luôn được rồi.”

Thẩm Điềm kinh ngạc.

“Sao mà tớ dám!”

Tào Lộ nhớ đến diễn xuất ngày thường của cô, đúng thật là làm khó cô rồi, Tào Lộ nói: “Cậu ta hôn cậu xong rồi rời khỏi phòng hả?”

Thẩm Điềm: “Ừm.”

Tào Lộ: “Chắc là tự mình đi giải quyết rồi đấy.”

Thật sự thì Thẩm Điềm cũng đoán được. Cô chợt im lặng một lúc, chớp chớp mắt, cô hỏi Tào Lộ: “Tớ có nên chủ động một chút không?”

Tào Lộ bàng hoàng.

“Điềm của tớ, cậu cũng nghĩ như vậy hả!”

Thẩm Điềm yên lặng.

Tào Lộ ho khụ một tiếng, cậu ấy nói: “Lần sau, lần sau mà có cơ hội thì cậu cũng nên chủ động, chủ động ghẹo cậu ta một chút.”

Thẩm Điềm siết chặt nắm tay.

Kiên quyết nói: “Ok!”

Chúc Tào Lộ ngủ ngon xong thì Thẩm Điền đặt điện thoại trở lại tủ đầu giường. Sau đó chăm chú nhìn về phía cửa phòng nhưng mãi đến khi cô ngủ thiếp đi, cánh cửa vẫn chưa được mở.

Đêm khuya.

Chu Thận Chi lại rửa mặt thêm một lần nữa, anh lau đi vết nước trên cằm rồi bước vào trong phòng ngủ phụ.

Độ sáng của chiếc đèn ngủ trong phòng vẫn hệt như lúc anh bước ra ngoài. Anh đưa mắt nhìn sang vợ mình với mái tóc bồng bềnh đang quay lưng với vách tường. Cô mặc quần áo ngủ màu trắng này không dè dặt như lúc mặc váy ngủ. Thật ra thì trông cô mềm mại hơn rất nhiều, anh sờ lên cổ mình rồi sau đó bước lên giường, nghiêng người đặt cánh tay ôm lấy eo cô.

Ngửi mùi hương trên mái tóc cô, nhắm mắt lại và thiếp đi.

– —-

Sáng hôm sau khi thức giấc.

Cô vòng tay ôm qua cổ anh và được anh ôm vào lòng còn cánh tay của anh để cô gối đầu. Thẩm Điềm mở mắt sững sờ nhìn gương mặt tuấn tú này, sống mũi của anh rất thẳng, lúc ngủ trông anh dịu dàng hơn. Thật ra thường ngày nếu anh không nói chuyện thì ánh mắt của anh trông rất khó gần. Thẩm Điềm đột nhiên gan cùng mình ngẩng cổ lên.

Đến hôn lên cằm của anh.

Chiếc cằm của anh với góc cạnh rõ nét, lúc đang ngủ nhưng nó vẫn rất sắc sảo.

Cô chỉ hôn khẽ rồi lập tức buông ra.

Giống hệt như sự tiếp xúc của một chú muỗi, không để lại bất xứ vết tích nào. Chu Thận Chi cũng tỉnh dậy, anh mở mắt nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của cô rồi chậm rãi hôn lên ấn đường của cô và nói: “Chào buổi sáng.”

Thẩm Điềm cũng trả lời thật ngọt ngào.

“Chào buổi sáng.”

Anh quay đầu đưa mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ, bàn tay đang ôm cô bỗng siết chặt: “Mới năm giờ rưỡi thôi, em ngủ thêm một lúc nữa đi.”

“Anh thì sao?”

Giọng nói của Chu Thận Chi trầm khàn, xoay người ôm lấy cô vào lòng.

“Anh đi mua đồ ăn sáng, tiện thể chạy bộ luôn.”

Trán của Thẩm Điềm chạm vào yết hầu của anh, cô đỏ bừng mặt ồ một tiếng.

Nhưng cô đã trả lời xong.

Thì anh vẫn chưa lập tức xuống giường mà vẫn lười nhác ôm lấy cô.

Thẩm Điềm mơ màng buồn ngủ nhưng lại sợ anh sẽ tiếp tục nằm ở đây bèn nói: “Sao anh vẫn chưa đi chạy bộ đi.”

Giọng nói Chu Thận Chi có chút tỉnh táo.

Anh nói: “Hối hận rồi.”

Thẩm Điềm hỏi anh: “Hối hận cái gì?”

Anh cúi đầu nhìn cô, đáp: “Em ngủ trong lòng anh, anh không muốn thức dậy nữa.”

Thẩm Điềm: “…”

A.

Anh! ấy! đang! nói! lời! đường! mật! gì! vậy!

Cô ôm lấy chiếc eo rắn chắc của anh.

Khẽ nuốt nước bọt.

“Nhưng mà tập thể thao thì không thể dừng…”

Anh nhẹ cười một tiếng vang lên từ đỉnh đầu cô.

“Em nói đúng.”

Anh đặt nụ hôn lên mái tóc cô, sau đó thì buông cô ra và ngồi dậy. Thận Chi cũng có chút buồn ngủ, vò vò tóc mình. Anh vừa đi Thẩm Điềm bèn cảm thấy lạnh, nhanh chóng kéo tấm chăn lên quấn quanh người.

Chu Thận Chi quay đầu nhìn cô.

Bật cười rồi cúi xuống xoa đầu của cô và hôn lên chóp mũi cô.

“Anh tắt máy lạnh nha.”

Thẩm Điềm ừm ừm hai tiếng.

Chu Thận Chi xuống giường, bắt lấy điều khiển máy lạnh ở trên tủ đầu giường rồi nhấn tắt. Sau đó anh cầm chiếc đồng hồ báo thức lên và cài đặt đồng hồ tầm tám giờ.

Như vậy mới chịu rời đi.

Chiều cao của người con trai đó quá lý tưởng, bên dưới phần eo chỉ toàn là chân. Anh xoa xoa cổ, tư thế thờ ơ, hơn nữa khi vừa mới tỉnh giấc có chút gù người, mang theo đôi phần mơ màng.

Nhưng vẫn vô cùng gợi cảm.

Thẩm Điềm hé mở mắt lén nhìn anh.

Mãi cho đến khi cửa phòng được đóng lại.

Sau đó, cô không phải bị đồng hồ đánh thức mà là bị Chu Thận Chi đánh thức. Cô mơ mơ màng màng ngồi bật dậy, khi nhìn rõ là anh rồi lại đột ngột vươn tay ra quàng lấy cổ của anh.

“Chu Thận Chi, mãi mãi bình an.”

Chu Thận Chi sững người.

Anh ôm lấy eo của cô: “Mơ thấy anh rồi sao?”

Thẩm Điềm khựng lại.

Cô chớp chớp mắt.

Đúng thật là cô đã mơ thấy anh rồi, mơ thấy anh viết lưu bút học sinh cho cô.

Thẩm Điềm ừm đáp.

“Mơ thấy lưu bút của chúng ta.”

Chu Thận Chi khẽ nhíu mày.

“Anh cứ nghĩ bảo sao mãi mãi bình an lại nghe quen tai thế.”

Thẩm Điềm mỉm cười, rời khỏi vòng tay của anh, nói: “Em đi rửa mặt đây.”

Chu Thận Chi đứng thẳng người, đi qua bên kia kéo mở rèm cửa ra. Ánh nắng chiếu vào, Thẩm Điềm quay lưng với những tia nắng ấy vươn vai, tốt thật đấy, vừa tỉnh giác là có thể nhìn thấy anh ấy!

Ăn sáng xong.

Chu Thận Chi đưa Thẩm Điềm đến công ty xuất bản.

Trước khi rời đi, anh nhận được một cuộc gọi từ giáo sư Vệ Vũ.

Giáo sư Vệ Vũ nói: “Hôm nay phải xuất phát đến buổi hội thảo, con thu xếp mang theo vài bộ đồ đi.”

Chu Thận Chi gác tay lên cửa kính xe, đưa mắt nhìn về bóng lưng mảnh khảnh vừa bước vào cao ốc, anh dạ đáp lời: “Vâng.”

“Ta ở trụ sở chờ con, mang cả Tiểu Tùng theo nữa.”

“Vâng, con sẽ thu xếp ngay.”

Gác máy, Chu Thận Chi nhanh chóng quay đầu xe lại, đi về Lam Nguyệt.

– ——

Bởi vì bản thảo chữ viết của “Ba trăm bài thơ Đường” bản mới vẫn chưa được duyệt. Bên Thẩm Điềm vẫn còn sót lại một số việc vặt nên cô bảo với trợ lý nhỏ của mình mang cho cô “Ba trăm bài thơ Đường” bản cũ, nghiên cứu thêm một lượt nữa.

Cô trợ lý nhỏ chống cằm nói: “Chị Thẩm, bản cũ toàn là tranh thuỷ mặc mà chị.”

Thẩm Điềm ừm một tiếng.

Cô vẫn lật xem.

Trên máy tính đang mở một phần mềm là một vài bản thảo mà cô thiết kế.

Cô nói: “Tranh thuỷ mặc rất đẹp.”

Cô trợ lý nhỏ gật đầu: “Nhưng chúng ta vẫn dùng tranh thuỷ mặc sao ạ?”

Thẩm Điềm nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Thay đổi phong cách một chút. Sau đó tiếp tục sử dụng tranh thuỷ mặc, em thấy thế nào?”

Cô trợ lý nhỏ chớp chớp mắt.

Cô ấy đáp: “Em biết chị muốn dùng phong cách nào rồi, em cảm thấy ổn ạ!”

Thẩm Điềm mỉm cười.

Chạm nhẹ vào mũi của trợ lý nhỏ.

“Vậy thì phiền em mượn giúp chị vài hoạ sĩ về tranh thuỷ mặc rồi.”

Cô trợ lý nhỏ nhảy lên: “Tuân lệnh!”

Nói xong bèn quay người đi mất.

Thẩm Điềm tiếp tục lật xem cuốn sách của bản cũ. Cô chống tay lên mặt dáng vẻ uể oải, điện thoại của cô lúc này đổ chuông, Thẩm Điềm cầm lên xem.

Là tin nhắn thoại của Chu Thận Chi.

Cô khựng người.

Mở ra.

Giọng nói thanh trong của người con trai ấy truyền đến.

“Anh phải đi công tác, chắc sẽ tầm nửa tháng.”

Thẩm Điềm sững sờ.

Cô ấn vào phần ghi âm: “Hả, đi lâu thế.”

Ngữ điệu của anh mang theo đôi phần mệt mỏi.

“Em về nhà hoặc đi với Tào Lộ nhé. Một mình đừng gọi quá nhiều đồ ăn ở ngoài, buổi tối tan làm nhớ nhắn tin cho anh.”

Thẩm Điềm: “Biết rồi mà.”

“Anh chú ý an toàn nha.”

Anh khẽ bật cười.

“Anh sẽ chú ý mà. Vợ ở nhà chờ anh.”

Thẩm Điềm đỏ mặt.

Cô lẩm bẩm.

“Biết là tốt.”

– ——

Buông điện thoại xuống, Thẩm Điềm nhất thời vẫn chưa quen lắm.

Nửa tháng sao!

Đúng là lâu thật đấy.

Hơn sáu giờ chiều anh đặt chân đến Bắc Kinh, Thận Chi gửi một tin nhắn báo lại với cô.

Zsz_: Đến rồi.

Thẩm Điềm: Ok, em cũng tan làm rồi nè.

Nhưng ở bên kia anh không trả lời cô nữa, Thẩm Điềm nằm bịch xuống sofa rồi đưa mắt nhìn qua phòng ngủ phụ. Anh ấy không ở nhà vậy hôm nay cô sẽ trở lại ngủ ở phòng ngủ chính.

Hai người vừa ngủ chung được một hôm thì anh đã công tác mất rồi.

– —–

Bắc Kinh.

Vừa đáp máy bay, cất hành lý ở khách sạn xong.

Thì Chu Thận Chi đã cùng Vệ Vũ ra ngoài đi xã giao, hợp mặt với những người làm nghiên cứu và y dược thì khó tránh khỏi việc sẽ phải lên bàn nhậu. Cũng may bọn họ không phải làm bên tiêu thụ.

Nếu không thì ly rượu này không tránh được.

Vệ Vũ và Liêu Ngạn đúng thật có nhiều chuyện nói với nhau.

Chu Thận Chi mặc một bộ vest cùng với quần dài, chiếc cà vạt thắt bên trong khẽ hở ra. Anh tựa lưng vào ghế, thờ ơ mân mê ly rượu trong tay.

Không biết bây giờ cô ấy đang làm gì.

Anh phát hiện ra.

Anh đang nhớ cô.

Hơn nữa dần dần càng ngày càng nhớ cô.

Triệu Nghiên Nhi ngồi ở ngay trước mặt nhìn anh. Người con trai ấy trong số những vị giáo sư dường như đã rụng gần hết tóc ở đây vô cùng đặc biệt, chỉ là trông có vẻ chẳng có tâm trạng là mấy, có chút khó gần. Cô ấy bật cười nâng ly rượu lên và đi đến bên cạnh anh, ly rượu của cô chạm nhẹ vào ly rượu của Chu Thận Chi.

“Đàn em à, đang nghĩ gì đấy?”

Chu Thận Chi đưa mắt nhìn về phía Triệu Nghiên Nhi.

Ngón tay đang xoay ly rượu trong tay dừng lại, chiếc nhẫn ở ngón út áp vào ly rượu.

Anh trả lời: “Đàn chị vẫn chưa uống đủ sao?”

Ngữ điệu của anh uể oải: “Tôi không muốn uống với chị.”

Rất cao ngạo.

Triệu Nghiên Nhi cũng có thể hiểu cho anh, trước giờ anh vẫn luôn như vậy, cô ấy cười nói: “Không sao, chị tự uống vậy. Nhưng trông cậu hôm nay không có tâm trạng là mấy, đang nghĩ gì vậy?”

Thận Chi buông ly rượu ra.

Tựa lưng về sau, nói: “Có thể nghĩ được gì chứ.”

“Tất nhiên là đang nhớ vợ tôi rồi.”

Động tác uống rượu của Triệu Nghiên Nhi khựng lại, đôi mắt đã được trang điểm liếc nhìn qua.

“Vợ cậu ư?”

Sau đó, cô ấy mới sực nhớ ra đàn em của mình kết hôn sớm, vợ của anh là đối tượng xem mắt của anh cũng là người vợ trong kế sách tạm thời của anh.

Triệu Nghiên Nhi cười nhạt.

“Cậu vừa mới đáp máy bay đã được bao lâu đâu.”

Chu Thận Chi lạnh lùng cúi đầu nhấn điện thoại, không màng ngó ngàng.

Anh mở ảnh đại diện của Thẩm Điềm lên.

Zsz_: Đang ở đâu?

Thẩm Điềm: Ở nhà nè.

Nhìn vãi ba chữ này thôi cũng có thể tưởng tượng ra được ngữ khí khi nói chuyện của cô. Anh bèn nhếch môi cười, soạn tin.

Zsz_: Buổi tối gọi gì bên ngoài ăn thế?

Thẩm Điềm: Lẩu!

Cô đúng thật là đã ăn đồ ăn gọi bên ngoài.

Anh khẽ hừ một tiếng.

Zsz_: Không phải đã bảo em về nhà sao?

Thẩm Điềm mới kịp phản ứng, lập tức biện giải: Em tan làm muộn, sáu giờ mới tan làm cơ. Nên em lười đi về nhà, hơn nữa, chiếc BMW của em còn ở chỗ của ba mẹ mà.

Zsz_: Vậy ư?

Zsz_: Trong nhà không phải vẫn còn hai chiếc đấy sao.

Thẩm Điềm:!!!!!

Cô đã quên mất hai chiếc xe đó rồi!

Chu Thận Chi đưa mắt nhìn mấy vị giáo sư đang trò chuyện rất vui vẻ với nhau, anh cầm điện thoại lên, ấn vào ghi âm, giọng nói thanh trong: “Thẩm Điềm Điềm, anh công tác nửa tháng không phải nửa ngày.”

Thẩm Điềm cũng gửi tin nhắn thoại đến cho anh: “Biết rồi mà! Ngày mai em lăn về nhà ăn cơm ngay!”

Anh khẽ nhướng cao mày.

Bật cười.

Bên cạnh.

Triệu Nghiên Nhi nhìn thấy nụ cười của anh.

Cũng sững sờ.

Thì ra nụ cười khi thích một người của Chu Thận Chi sẽ mê hoặc như thế.

– —–

[Tác giả có điều muốn nói]

Phát triển theo cách mọi người muốn đây, sẽ nhanh thôi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.