Vương Vu Dạng bị đẩy xuống đất, tỉnh lại, mặt mày tối tăm ngẩng đầu.
Chu Dịch ném tiền xu vào hộp thiếc, nhạt giọng: “Tôi đẩy.”
Hắn chỉ vào chân trái mình: “Anh dựa vào tê cứng rồi.”
Vẻ u ám trên mặt Vương Vu Dạng dịu đi nhiều, anh ngồi dậy, lấy vỏ đũa dùng một lần dính trên người xuống: “Vậy sao cậu không gọi tôi dậy? Đẩy mạnh như vậy, thô lỗ lắm đó Tiểu Dịch.”
Chu Dịch phớt lờ.
Vương Vu Dạng ngồi về trên ghế, ánh nhìn tản mạn chung quanh. Xe hàng của anh có tỉ lệ nam nữ khá khác biệt so với các xe gần đó, hầu như nữ chiếm đa số, hơn nữa lại toàn người trẻ tuổi.
Mua một phần đồ ăn sáng mà nán lại một lúc lâu, mắt dính trên người anh đẹp trai.
Các thiếu nữ ngại ngùng như những đóa hoa chớm nở.
Chu Dịch được người ta nhìn ngó cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, cả buổi cứ giữ y một biểu cảm.
Người bắt đầu đông lên, Vương Vu Dạng tìm không ra thời gian nói chuyện với Chu Dịch, đi tới mấy hàng khác, đi vòng vòng nói một thôi một hồi, không phát hiện ra điều gì lạ.
Nếu nguyên chủ không cho anh loại cảm giác quái dị không tài nào xem nhẹ được này, anh sẽ thực sự cho rằng đằng sau cái chết chẳng có nguyên nhân gì, chẳng qua là một lần lên cơn đau tim hay đột quỵ ngẫu nhiên nào đó.
Vương Vu Dạng chậm rãi tản bộ về, thấy Chu Dịch vẫn còn bận nên đổi hướng, tới trước quầy hàng của Hà Trường Tiến.
Hà Trường Tiến đang gặm bánh bao: “Anh Vương, anh hôm rồi sổ sách thế nào? Chắc nhiều lắm đây.”
Vương Vu Dạng đáp: “Không xem.”
Hà Trường Tiến: “…”
Vương Vu Dạng đột nhiên hỏi: “Cuối tuần Tiểu Khâu chuyển nhà phải không?”
“Đúng đúng.” Hà Trường Tiến trả lời, “Hôm đó em đi với anh, hai anh em mình mua ít thứ đến nhà cô ấy.”
Vương Vu Dạng nhìn từng tốp người đi đến văn phòng: “Sao không thấy em ấy đâu?”
Hà Trường Tiến: “Dạ?”
Vương Vu Dạng khẽ nhướn mày, Tiểu Khâu không bán đồ ăn sáng? Anh sờ mũi, lau mấy giọt mồ hôi rịn ra: “Anh nói mấy hôm rồi không thấy em ấy đâu, không biết là đang bận gì.”
Hà Trường Tiến nuốt miếng bánh bao đậu đỏ xuống, cầm ly tu mấy ngụm nước: “Cô ấy mời một người bạn qua thăm cửa hàng, rồi mở một shop trên Taobao nữa, nói là muốn vừa bán thế này vừa bán online.”
Vương Vu Dạng cười: “Vậy cũng ổn.”
Anh suy ngẫm, tiệm của Tiểu Khâu hẳn phải gần đây.
Một cô gái mở cửa hàng, bán gì đây? Trái cây, đồ ăn vặt?
“Hải sản tươi giao đi không tiện lắm.” Hà Trường Tiến bĩu môi, “Lỡ người mua nhận được đồ hỏng thì sao đây? Em thấy phiền lắm, nhưng cô ấy nói có thể bỏ túi đá vào, nói chung là đã quyết rồi.”
Vương Vu Dạng khẽ kinh ngạc, thì ra cô gái đó bán hải sản tươi.
Mùi cá trên người Hà Trường Tiến là có ở chỗ cô ấy?
Mạch suy nghĩ của Vương Vu Dạng bị tiếng la chắn ngang, anh không hiểu gì hỏi Hà Trường: “Hả?”
Hà Trường Tiến tò mò hỏi: “Anh Vương, em trai anh có cơ bụng tám múi à?”
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn thanh niên bận bịu không ngừng nọ, lười biếng gọi: “Tiểu Dịch.”
Chu Dịch đang bận lấy xíu mại, nghe thấy nghiêng đầu.
Vương Vu Dạng nói: “Cậu có cơ bụng tám múi không?”
Mặt Chu Dịch tối sầm.
Vương Vu Dạng cười: “Có đó.”
Hà Trường Tiến chậc lưỡi: “Tám múi luôn, xịn thật, chắc đến hết đời em cũng không có đâu.”
Vương Vu Dạng ngáp: “Muốn thứ đó làm gì?”
“Ngầu chứ sao ạ.” Hà Trường Tiến ghen tị, “Anh không thấy em trai anh được săn đón lắm hở?”
Vương Vu Dạng quét mắt nhìn đám người trước xe hàng, thực chất là đang xẹt qua đôi vai rộng, eo thon, di xuống đường nét rắn rỏi nơi đôi chân dài thẳng tắp, cuối cùng dừng lại nơi gò má cương nghị mà sắc bén của thanh niên: “Được săn đón cũng đâu phải vì tám múi, dựa vào mặt là được rồi.”
Hà Trường Tiến thổ huyết.
Vương Vu Dạng lắc đầu cảm khái: “Mấy cô gái nhỏ không thích thỏ trắng mềm mại dương quang, chỉ thích sói nhỏ thô ráp máu lạnh.”
“Sói lớn chứ.” Hà Trường Tiến chẹp chẹp miệng, “Nhìn em trai anh chẳng nhỏ chỗ nào.”
Vương Vu Dạng híp mắt: “Cũng đúng.”
Sói lớn, cún con lớn… Anh cười rộ lên, vẫn là cái sau đáng yêu hơn.
Chu Dịch đột nhiên rùng mình.
Mặt trời lên cao, nhóm người đến công sở đã vào văn phòng, buổi bán đồ sáng cơ bản xem như kết thúc.
Chu Dịch ngồi xổm trên đất gom mấy thứ đồ uống lại: “Sữa dâu bán chạy nhất, lần sau nhập nhiều hơn.”
Vương Vu Dạng nói: “Mấy chuyện nhỏ này không cần nói tôi, cậu quyết định là được.”
Chu Dịch đưa chỗ đồ uống tới: “Cất vào tủ.”
Vương Vu Dạng hỏi: “Tủ nào?”
“Dưới xe.” Chu Dịch nhìn anh một cái, “Ban ngày mắt anh cũng không nhìn thấy?”
Vương Vu Dạng mở tủ, đặt mấy hộp giấy vào. Anh thấy thanh niên quái lạ nhìn mình, cười như không: “Làm sao, hay là muốn nhìn chú cáu giận với cậu?”
Chu Dịch ném nắp vào thùng rác: “Dọn dẹp nhanh lên.”
Nói rồi đem mấy thùng giấy vào tủ, dọn dẹp túi nhựa, ống hút, bọc giấy nhặt lên ném vào thùng rác.
Vương Vu Dạng đóng thùng xốp lại “Đồ ăn sáng ở đây bình quân bao nhiêu tiền?”
Chu Dịch đáp: “Bảy, tám đồng.” (25 – 28k VND)
Vương Vu Dạng nghe như không nghe.
Chu Dịch nhăn mày, người đàn ông này cũng chẳng biết gì, hỏi cái gì mà hỏi.
“Quầy ăn còn nấu chín rồi rửa tay được nữa, đa năng phết.” Vương Vu Dạng mới mẻ nhìn chỗ này chỗ kia, trông như hoàng đế đi vi hành được mở rộng tầm mắt.
Chu Dịch nói: “Hà Trường Tiến nhìn.”
Vương Vu Dạng trở về vẻ mặt như thường: “Làm sao mang về?”
Chu Dịch ra hiệu chiếc xe ba gác đậu cách đó không xa.
Vương Vu Dạng nhìn, vừa cũ vừa nhỏ, buông xuôi: “Của cậu hả?”
Chu Dịch liếc mắt: “Của anh.”
Vương Vu Dạng: “…”
Lúc nâng quầy bán lên, Chu Dịch rất đau đầu, hắn nhìn người đàn ông đối diện: “Anh có nhấc không vậy?”
Vương Vu Dạng đáp: “Có.”
Chu Dịch hoài nghi: “Có dùng miếng sức nào không?”
Vương Vu Dạng cười khẽ: “Cậu nói xem.”
Thái dương Chu Dịch giật giật: “Đừng nói với tôi là anh dùng hết sức rồi.”
Đôi môi khẽ giương lên của Vương Vu Dạng cứng lại, chút huyết sắc trên mặt phút chốc như bị rút sạch, trắng bệch như kẻ chết.
Chu Dịch thấy anh không ổn, lập tức nhíu mày: “Tiểu Hà.”
“Tới đây.” Hà Trường Tiến chạy vội tới, đỡ quầy bán lên xe ba gác, hỏi thăm người đang ngồi xổm trên đất, “Anh Vương, không sao chứ?”
Vương Vu Dạng cúi thấp đầu, mồ hôi lạnh túa đầy mặt.
Chu Dịch tới gần anh, ngồi xổm xuống, tấm lưng rộng lớn ngăn trở tầm nhìn của Hà Trường Tiến và những người khác: “Dậy được không?”
Vương Vô Dạng kiệt sức, trong nháy mắt anh ngỡ là do ký ức của nguyên chủ sắp ào ra, anh đã chuẩn bị xong xuôi, thế nhưng lại không phải.
Cơ thể này có vấn đề.
Chu Dịch thấy người nọ không nói gì, dang hai tay ra.
Vương Vu Dạng nhíu mày: “Đừng vác.”
Tay Chu Dịch dừng lại giữa không trung, mãi sau mới đưa tới, một tay đỡ mông anh, tay còn lại thoải mái nhấc bổng người anh lên như bế một đứa trẻ.
Vương Vu Dạng: “…”
Gương mặt tái nhợt thoáng xuất hiện ý cười nhạt: “Ôm kiểu gì thế kia, chú rất muốn đánh cậu một cái.”
Chân mày Chu Dịch cau thành hình chữ “川”: “Ngậm miệng.”
Vương Vu Dạng tựa cằm lên đôi vai rộng rắn rỏi của thanh niên: “Tiểu Dịch, mùi dầu trên người cậu hơi nồng.”
Chu Dịch không nói tiếng nào, đi thẳng đến xe ba gác.
Vương Vu Dạng khịt khịt mũi, mồ hôi trên trán lướt qua cổ thanh niên, tiếng cười tràn ra khỏi miệng: “Mùi mồ hôi cũng nồng á.”
Người Chu Dịch đột nhiên cừng đờ, mấy giây sau lại trở về như cũ. Hắn nghiêm mặt ôm anh lên xe ba gác, nhanh chóng dọn xong rồi lái xe đi.
“… Em đi.” Hà Trường Tiến há to miệng, ăn một họng khí thải, vừa mở miệng thì xe đã đi xa.
Các bạn hàng nghị luận sôi nổi, cảm thấy hai anh em nọ thật khăng khít.
Hai người trong cuộc ngồi trên xe ba gác, mỗi người có suy nghĩ riêng.
Vương Vu Dạng lấy giấy lau mồ hôi trên mặt, giọng yếu ớt: “Lái chậm lại một chút, chú say xe.”
Chu Dịch nói: “Say xe này?”
Vương Vu Dạng miễn cưỡng ậm ừ trong mũi: “Ừm.”
Chu Dịch nhìn gương mặt hết xanh lại trắng của người nọ, cau mày: “Nhìn anh như sắp bay khỏi cơ thể này.”
Vương Vu Dạng thở một hơi: “Tôi cũng thấy thế.”
Hai người im lặng lần hai.
Dưới bóng cây, ánh sáng và bóng tối loang lổ trên nền đất, chiếc xe ba gác không nhanh không chậm lướt qua, cùng với tiếng động cơ hoạt động liên tục.
Vương Vu Dạng dựa vào ghế lái: “Tôi không ngờ có ngày mình ngồi trên loại xe này.”
Chu Dịch nói: “Tôi cũng không ngờ có ngày lái xe ba gác, còn chở anh.”
“Cuộc đời thật sự rất diệu kỳ…” Vương Vu Dạng đột nhiên hỏi, “Có tin gì về người cậu tìm không?”
Chu Dịch thắng xe rất gấp.
Vương Vu Dạng bất đắc dĩ: “Đừng căng thẳng thế, tôi chỉ thuận miệng hỏi.”
Rét lạnh trong đáy mắt Chu Dịch tản đi, hắn mở miệng: “Tôi sẽ không vì việc tư mà làm lỡ điều tra.”
Hắn dừng một lúc, mặt không đổi sắc: “Nếu tôi đã đến đây với anh, sẽ nhất định bắt được nội gián, điều tra chân tướng, trước lúc đó sẽ không rời đi.”
Vương Vu Dạng nhắm mắt lại: “Ừm.”
Buổi chiều, Vương Vu Dạng đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, anh kiểm tra mọi thứ có thể kiểm tra. Tuy đã lường trước sẽ không tra ra được gì, nhưng vẫn ôm chút hy vọng chờ kết quả.
Bên kia Chu Dịch cho anh một số tin anh cần.
Trong phòng làm việc của Lưu Phong cũng có máy phun sương, mỗi góc tường một cái.
Mua thêm máy phun sương, lật tung đất trồng hoa cỏ trong hoa viên lên. Những chuyện này đều phát sinh sau khi Vương Vu Dạng chết.
Trước đó nhà Lưu Phong chỉ có một chiếc máy phun sương, còn do vợ hắn mua, rất ít khi dùng, đó giờ hoa viên hắn cũng không chăm sóc.
Mặt khác, đêm Vương Vu Dạng bị sát hại Lưu Phong không về nhà, cũng không biết đã đi đâu.
Vương Vu Dạng đã đoán đúng, bây giờ chờ xem cái chết của Lưu Phong có thể gây nên chuyện gì.
Chu Dịch đi sớm về trễ với Lưu Phong, theo được mấy ngày, người chết.
Vương Vu Dạng nhận điện thoại của Chu Dịch lúc đang xem giá sách của nguyên chủ, anh cắn một miếng chocolate: “Chết ở thư phòng? Vậy cậu va chạm với kẻ diệt khẩu sao?”
Chu Dịch nói: “Chưa từng xuất hiện.”
Vương Vu Dạng rất không hài lòng với kết quả này: “Lưu Phong bị người hạ độc, bây giờ phát độc tử vong?”
Chu Dịch xoay bật lửa trong tay: “Không giống.”
Vương Vu Dạng lùi về sau vài bước, ngồi lên ghế: “Vậy hắn chết thế nào?”
Chu Dịch nói: “Hiện tại vẫn chưa rõ ràng.”
Hắn thấy mấy chiếc camera theo dõi: “Cảnh sát đến, Mai Nguyệt không có ở đây, chỉ có mấy cấp dưới.”
“Tôi muốn xem kết quả khám nghiệm tử thi của Lưu Phong, thêm cả CCTV biệt thự và và công ty trong mười ngày gần nhất.” Vương Vu Dạng kê tay lên đầu, “Tôi cũng muốn xem khẩu cung của vợ hắn.”
Chu Dịch cắn cắn đầu lọc: “Những thứ đó chỉ có trong tay cảnh sát.”
“Chú biết cậu có khả năng, có cách lấy được đồ.” Vương Vu Dạng nói, “Kế hoạch có lẽ cũng xong rồi.”
Chu Dịch khẽ khép mi mắt, rít một hơi thuốc, đôi môi mỏng lạnh nhạt vẫn mím chặt khẽ nhếch: “Nghe không hiểu.”
Vương Vu Dạng cười cười: “Chú đang khen cậu đấy.”
Chu Dịch: “À.”