Phát súng khiến mọi người trong đại sảnh hoảng loạn, nơi này được giám sát an ninh nghiêm ngặt, lẽ nào có khủng bố đột nhập vào đây?
Mọi người nhất thời không còn tâm trí thưởng thức bê bối của Tôn gia, đua nhau gọi điện cho thủ hạ và trợ lý bên ngoài, có tiếng xì xào bàn tán cũng có tiếng oán giận, ầm ĩ bát nháo cả một dinh thự rộng lớn.
Tôn Thành Chu vì vụ hư hỏng của cháu trai mà gọi mấy vệ sĩ vào đây, bây giờ đều kêu hết bọn họ ra ngoài.
Đội trưởng đám vệ sĩ từ ngoài đi vào, cúi đầu báo cáo: “Thưa ngài Tôn, người trong phòng an ninh bị tiêm thuốc gây mê, toàn bộ việc giám sát bị virus gián đoạn.”
Vệ sĩ nói đến cửa câu sau, mồ hôi lạnh trên thái dương chảy ròng ròng.
Phòng an ninh một tiếng kiểm tra một lần, thời gian còn chưa tới, bọn họ không biết tình huống rõ ràng.
Mặt Tôn Thành Chu không biến sắc: “Virus gì?”
“Thỏ con nhỏ ăn cà rốt.”
Vệ sĩ không dám nhìn sắc mặt ông chủ mình.
Tôn Thành Chu đến phòng trà tiếp khách, vệ sĩ khom người theo phía sau, vừa vào đến nơi đã bị đạp cho một cước.
Vệ sĩ rên lên, người đến nay tối nay là sát thủ chuyên nghiệp hoặc lính đánh thuê, cấp bậc rất cao, tất cả mấy người họ gộp lại cũng không phải đối thủ. Nhưng người nọ nào dám giải thích như vậy, chỉ nói: “Ngài Tôn, lần này là do chúng tôi sơ suất.”
Dứt lời, đầu gối bị đá mạnh một cái, vệ sĩ quỳ rạp xuống đất.
Cho mười mấy cái đá, Tôn Thành Chu mệt người, đạp lên đầu vệ sĩ gọi điện: “Hệ thống an ninh mạng của cậu đã bị xâm nhập.”
Người trẻ tuổi ở đầu dây bên kia nói: “Bên tôi đã nhận được tín hiệu, đang tiến hành xử lý.”
Tôn Thành Chu hỏi: “Bao lâu thì được?”
Giọng người trẻ tuổi lẫn với tiếng gõ phím: “Ít nhất hai mươi phút.”
Sắc mặt Tôn Thành Chu âm u: “Cậu không phải hacker hàng đầu?”
“Núi cao còn có núi cao hơn.” Người trẻ tuổi đáp, “Đừng chỉ nhìn cái tên virus trông dễ chịu, thực tế rất kinh khủng.”
Trong lời nói không hề có cảm giác bị đánh bại, chỉ có cảm giác phấn khích khó che giấu.
Hiếm khi đụng phải đối thủ mạnh như vậy.
Tôn Thành Chu cúp điện thoại, nói với vệ sĩ nằm trên đất: “Phát súng kia bắn trúng không?”
Vệ sĩ khó khăn nói: “Bắn trật.”
Tôn Thành Chu đạp lên ngực vệ sĩ hai cái: “Phong tỏa tầng hầm, không bắt được người thì các cậu liệu mà làm.”
Vệ sĩ rùng mình.
Tôn Thành Chu ra đại sảnh: “Các vị, tiếng súng vừa rồi là từ vệ sĩ bên tôi.”
Mọi người thở ra một hơi.
Thôn Thành Chu nói: “Khiến các vị chê cười rồi.”
Gã liếc nhìn cháu trai mình: “Bây giờ tôi phải xử lý chút việc nhà, đêm nay tới đây thôi, khi khác chúng ta lại tụ họp.”
Mọi người bị cái nhìn kia của gã đánh lừa, cho rằng việc nhà chính là chuyện cháu ngoại gã ngoại tình, đại sảnh trở về bầu không khí hóng chuyện vui.
Vương Vu Dạng rũ mắt đứng ở một góc đại sảnh, mây đen bao phủ cả khuôn mặt.
Trần Tử Húc gọi: “Chú, đi thôi.”
Vương Vu Dạng thu lại cảm xúc, ngẩng đầu: “Nhóc tin chuyện súng nổ?”
“Sao có thể.” Trần Tử Húc nhe răng, “Thằng ngu mới tin.”
Vương Vu Dạng nói: “Nhưng những người khác có vẻ đều tin?”
“Có thể lý giải là do họ ngu ngốc.”
Trần Tử Húc nhún vai: “Vì vệ sĩ Tôn gia đến từ công ty vệ sĩ xếp thứ ba trong nước, rất nổi tiếng, nghiêm ngặt như thể một khu bảo tàng.”
“So với chuyện có người xông vào ban đêm, một phát súng bắn bừa làm người ta dễ tiếp nhận hơn, chọn một trong hai, chắc chắn phải là vế sau rồi.”
Cuối cùng Trần Tử Húc xem như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, nói một câu: “Kệ nó đi.”
Thái dương Vương Vu Dạng hơi buốt đau, nếu hôm nay là một người khác, anh cũng sẽ nghĩ như vậy.
Thế nhưng cố tình lại là đứa nhỏ kia.
Vương Vu Dạng sợ hắn rơi vào tay Tôn Thành Chu, không phải lo miệng hắn bị cạy ra, làm lộ thân phận của thân xác này, để rồi công sức trước kia của anh đều thành công cốc.
Hoàn toàn chỉ là không muốn hắn trở thành đồ chơi trong tay Tôn Thành Chu, trở thành vật thí nghiệm.
Trên đời này có nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Giang Dương bỏ người quen sang một bên, đến gần hai người: “Hai người có chuyện không thể về nhà nói, nhất định phải nói ở đây?”
Trần Tử Húc ngoáy ngoáy lỗ tai: “Dự tiệc sinh nhật cũng biến thành buổi đấu súng được, chẳng biết Tôn gia này rốt cuộc có cái gì…”
Miệng bị bịt lại, cậu đẩy bàn tay kia ra, ghét bỏ: “Đm, Giang Dương anh có ý gì đấy?”
Giang Dương cầm khăn lau tay: “Nếu cậu mà quản được mồm miệng mình, anh đây đâu phải làm mấy trò này?”
Sau đó còn chán ghét nói thêm một câu: “Ông đây lúc về phải sát trùng khử khuẩn, lấy bàn chải chà nữa.”
Trần Tử Húc: “…”
Vương Vu Dạng mất tập trung, không để tâm đến màn đấu khẩu của hai anh em nhà nọ.
Cách đó không xa, Lâm Thiếu Nam đang chào hỏi Tôn Thành Chu và con gái gã.
Lâm Lâm ngẩng đầu đứng thẳng người, vênh váo kiêu ngạo đứng bên cạnh, Tôn Minh Châu lại giữ cử chỉ tao nhã, nụ cười nhẹ nhàng khéo léo.
Hai thiếu nữ xuất thân con nhà danh môn này vừa là bạn học, cũng đồng thời là đối thú, đánh nhau ầm ầm trong âm thầm.
Ra đến đại sảnh, Lâm Lâm quay đầu nhìn về phía nào đó, kỳ lạ hỏi: “Anh, ông chú bên cạnh Trần Tử Húc là ai? Đêm nay cậu ta cứ đi với người đó, là một người trong Trần gia sao?”
Lâm Thiếu Nam mệt mỏi, không đáp mà chỉ nói: “Em và Trần Tử Húc không thể có kết quả.”
Sắc mặt Lâm Lâm khẽ biến đổi: “Em không quan tâm, em thích cậu ta.”
Lâm Thiếu Nam nói: “Tôn Minh Châu có ý với cậu ta, nên em mới thích.”
Lâm Lâm bị nói trúng tim đen, xấu hổ giận dữ siết chặt hai tay.
Lâm Thiếu Nam chậm rãi đẩy xe lăn lên: “Em đã hai mươi rồi, không phải một đứa trẻ nữa, đừng quá tùy hứng, nếu không…”
Lâm Lâm không coi ra cái đinh gì: “Nếu không thì làm sao?”
Lâm Thiếu Nam nói: “Tự gánh lấy hậu quả.”
Mắt Lâm Lâm trừng to, cơ thể cô run lên: “Nếu là nhị gia ở đây, anh ấy nhất định sẽ giải quyết cho em, không giống như anh!”
Nói xong khóc lóc chạy đi.
Mấy sợi tóc trên trán Lâm Thiếu Nam bị gió đêm thổi lộn xộn trên trán, y muốn quay đầu, đang đi giữa đường thì dừng lại, đầu hơi nghiêng sang: “Không cần theo Giang Dương, theo người bên cạnh Trần Tử Húc.”
Sau đó nói tiếp: “Cậu tự mình theo dõi, đừng để bị phát hiện. Nếu như bị phát hiện, đừng quay lại nữa.”
Tiêu Minh gật đầu một cái, trên mặt không có gợn sóng.
Các vị khách dần dần rời đi, Giang Dương kéo Trần Tử Húc, Trần Tử Húc kéo Vương Vu Dạng, ba người kéo nhau đến chào chủ nhà.
Vương Vu Dạng đứng phía sau, ánh mắt xuyên qua hai người trước mặt dừng lại trên người Tôn Thành Chu.
Ngày còn bé anh xem gã là trưởng bối, nào biết được con người này bên ngoài đạo mạo bên trong lại kinh tởm bại hoại như thế. Sau khi bị thiến, gã trở nên nham hiểm hơn rất nhiều, tay còn giơ hoa lan chỉ.
Súc vật.
Tôn Thành Chu như phát hiện ra gì đó, gã im bặt đi, đôi mắt nhìn về phía hai hậu bối.
Vương Vu Dạng vốn không muốn tiếp xúc trực diện với Tôn Thành Chu, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ kia có khả năng không thể thoát ra, lập tức thay đổi chú ý đi ra, định thu hút sự chú ý của Tôn Thành Chu hòng kéo dài thời gian.
Không có lão già biến thái này, sự tình sẽ biến chuyển tốt hơn.
Tôn Thành Chu nhìn người vừa bước ra, hỏi Giang Dương: “Tiểu Giang, nghe nói người cậu mang tới đêm nay khá giống Bạch Ngọc, là vị này đúng không.”
Giang Dương cũng cười, rất đáng yêu: “Giống ở điểm nào chứ, nhị gia là độc nhất vô nhị.”
Tôn Thành Chu chạm vào đồng điếu trên má Giang Dương: “Tiểu Giang nói đúng lắm.”
Giang Dương cười xán lạn, khuôn mặt trắng nõn dưới nền là chiếc sơ mi hồng nhạt càng thêm giống một nụ hoa đào e ấp.
Trần Tử Húc không chịu nổi, cậu đang định nói, thình lình nghe thấy lão già nọ đánh giá người bên cạnh mình: “Không giống, kém rất xa.”
Trông rất tiếc nuối.
Vương Vu Dạng lễ phép lại không lúng túng cười.
Tôn Thành Chu vuốt ve ngón áp út bên tay trái, ngón tay này đứt mất một đốt: “Lúc cười lên càng không giống.”
Giang Dương đồng tình gật đầu: “Ngài Tôn cũng nghĩ giống tôi.”
Vương Vu Dạng: “…”
Trần Tử Húc thì thầm với anh: “Không biết ông già đó có quan hệ thế nào với Thẩm nhị gia, chẳng lẽ là con riêng?”
Vương Vu Dạng nhìn cậu.
Thiên tài lâm lý học nói ra thứ thiểu năng cỡ này, nhóc nghĩ tôi là thằng ngu chắc?
Vương Vu Dạng bỗng ngửi thấy vị xì gà vờn trên chóp mũi, mùi của điếu xì gà này còn nồng hơn cả điếu lần trước, khiến anh có chút buồn nôn.
Tôn Thành Chu nhìn chằm chằm về phía này: “Trông hoàn toàn khác nhau, tại sao có người lại nói giống?”
Giọng điệu của gã nghe như vô cùng muốn lột da róc xương, cạo từng miếng thịt ra để nghiên cứu khung xương tìm ra điểm tương đồng.
Vương Vu Dạng làm hành động nuốt một cái, muốn nôn ra, dịch lại gần Trần Tử Húc hai bước.
Nhìn có vẻ thận trọng, thực tế là bị khói làm cho nghẹt thở.
Lại nói, người giật dây sau màn thế cuộc này, người đầu tiên anh loại trừ là Tôn Thành Chu.
Lão già họ Tôn hẳn cũng biết năm đó là anh sai người thiến gã từ sớm, chỉ là không có chứng cứ. Mà cho dù có cũng chắc chắn không lấy mạng anh, mà sẽ từ từ đổi các loại trò dằn vặt anh, làm cho anh sống không được, mà có muốn chết cũng không xong.
Kiểu chết thắt cổ này trong mắt chó của lão già Tôn là một hình thức ban thưởng, không phải trả thù.
Bầu không khí trở nên cứng ngắc khó tả.
“Không ai thích bị so sánh với người chết.” Trần Tử Húc thiếu kiên nhẫn nhíu mày, “Bác Tôn, không có chuyện gì khác thì chúng tôi về trước.”
Tôn Thành Chu nói: “Vậy bác không tiễn.”
Gã đứng thẳng lên, vẫy vẫy tay: “Tử Húc, hôm khác bác dẫn Minh Châu đến thăm ông nội cháu.”
Tôn Minh Châu đi tới, nhìn ba người rời đi: “Cha, không phải cha nói sẽ giữ Trần Tử Húc qua đêm sao?”
“Đêm nay không được.” Tôn Thành Chu nhìn bóng lưng người đi cuối cùng, đăm chiêu.
Tôn Minh Châu rất khó hiểu: “Sao vậy ạ?”
“Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không chỉ đơn giản là vệ sĩ nổ súng đúng không?” Cô ngập ngừng, “Có phải trong nhà mất thứ gì?”
“Con đi lên tầng, đừng quan tâm chuyện khác.”
Tôn Thành Chu nheo mắt, nhìn thế này, quả thật có mấy phần giống thứ súc sinh nọ.
Thôi thì, cứ vậy đã, hàng nhái không xếp vào mười vị trí đầu.
Chẳng bằng nói dinh thự Tôn gia là một khu biệt thự, cực kỳ bề thế rộng lớn.
Dòng người thông qua hoa viên đến cửa chính, tình chờ gặp phải vệ sĩ đi lại chung quanh, mặt mày người nào cũng lạnh lẽo.
Vô hình trung khiến cảm giác ngột ngạt ban tối lại lan tràn.
Vương Vu Dạng đi rất chậm, anh bật điện thoại mở ứng dụng chụp hình, vừa đi vừa chiếu điện thoại xuống đường, phạm vi nhìn có thể nhìn thấy rất hẹp, lại còn mờ căm không rõ.
Quanh đây có mùi hoa cỏ thơm ngát, mùi thuốc lá, nước hoa, bùn đất tanh hôi, sát khí…
Chỉ không có mùi máu.
Có hai khả năng, một là sự cố xảy ra cách nơi này khá xa, gió thổi khiến mùi tản đi hết, cho nên không ngửi thấy được.
Khả năng còn lại là đứa nhỏ kia không bị thương.
Cũng không biết phát súng kia do vệ sĩ nào bắn, gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Trần Tử Húc chậc lưỡi: “Tình hình này, xem ra người chưa bắt được, lão già còn làm bộ như xong xuôi cả rồi, ai lại muốn liều chết với lão già tâm cơ này chứ.”
Cậu liếc một cái, nói: “Anh họ thì đỉnh quá rồi, nở một nụ cười quên sạch thù oán.”
Giang Dương cười ha ha: “Em họ, để nói cho cậu một tin vui, cậu đã trở thành đối tượng bị cánh đàn ông thành phố S đố kị rồi đó.”
Trần Tử Húc đang vuốt mái tóc tím thì dừng lại: “Là cái gì?”
“Lần trước ông nội cậu có kết thông gia với Chu Lâm Tường, Lâm Lâm, Tôn Minh Châu,” Giang Dương cười, “Ba cô gái này là ba nàng công chúa của thành phố S, học cùng trường với cậu, cậu là người đàn ông nhóm công chúa này muốn tranh nhau.”
Trần Tử Húc: “…”
Giang Dương thở dài một cái: “Em họ ơi, anh họ thật sự ước ao được như cậu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mọi sự trong tầm tay.”
“Bớt nói mấy chuyện khỉ gió này đi.” Trần Tử Húc bị dọa, suýt nữa bứt luôn mấy sợi tóc tím trên đầu xuống.
“Ai bảo cậu là quan ba đời.” Giang Dương vỗ vỗ vai cậu, “Chờ vẻ đẹp cuộc sống đại học của cậu bây giờ là vừa rồi, cố lên.”
Trần Tử Húc sởn tóc gáy giật tay anh lại: “Chú, chú cứu tôi.”
Vương Vu Dạng cầm điện thoại soi đường, không đáp lại.
Trần Tử Húc kêu to: “Chú!”
Vương Vu Dạng day mi tâm: “Điếc tai rồi.”
“Sao chú thất thần cả đường vậy?” Trần Tử Húc giật lấy điện thoại trong tay anh.
Thế giới Vương Vu Dạng trở về gam màu đơn sắc, không cách nào di chuyển được nữa: “Nhóc quỷ, trả điện thoại cho tôi.”
Trần Tử Húc người vô tội: “Giờ này cũng đâu có ai, chú nắm tay tôi đi nè.”
Giang Dương đứng bên run bần bật, con mẹ nó mình đổi giống loài từ bao giờ thế nhỉ?
Vương Vu Dạng cầm điện thoại mình tiếp tục soi đường, anh vẫn đi rất chậm, tầm mắt sau lưng vẫn ở nguyên đó.
Nhớp nháp u ám, như nọc độc của một con rắn thành tinh.
Tôn Thành Chu đứng ở đại sảnh, tầm mắt vẫn đặt trên bóng lưng màu trắng nọ.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài trắng hốt hoảng chạy từ hoa viên tới: “Ngài, ngài Tôn, không xong rồi, vật thí nghiệm ở khu X không thấy đâu, thuốc vừa nghiên cứu xong cũng không, không còn.”
“Việc này không thể do người làm được thưa ngài Tôn, phải là một băng đảng,” Người nọ run rẩy, như nhớ ra việc kinh hãi nào đó, mặt xám ngoét, “Có phải mấy người họ… họ đã biết năm đó chúng ta chưa hề tiêu hủy A01 “Tái sinh” mà mang đến phòng thí nghiệm nghiên cứu, bây giờ tìm đến đây?”
“Ngài Tôn ngài phải bảo vệ tôi, chúng ta đã thỏa thuận, lúc trước đã nói ngài cung cấp dụng cụ thí nghiệm cho tôi, đảm bảo người nhà của tôi an toàn, ngày… ôi…”
Người đàn ông trung niên bị Tôn Thành Chu bóp chặt cổ nhấc lên, đạp mấy phát hôn mê.
Tôn Thành Chu ném người xuống đất, khuôn mặt cứng rắn của gã trở nên dữ tợn: “Đóng cửa.”
Vương Vu Dạng vừa ra khỏi cửa chính, hai vệ sĩ đã nghe lệnh chủ nhân, nhanh chóng đóng cửa sắt lại.
Vương Vu Dạng quay đầu nhìn lại, tòa nhà trong tầm nhìn của anh bị một miếng vải đen khổng lồ che lại, chỉ lọt qua vài điểm sáng yếu ớt, trông như ngọn lửa của quỷ dữ, sống lưng anh bất giác lành lạnh.
Thái dương càng đau đớn hơn.
Vương Vu Dạng nhắn tin cho Tiểu Bạch, vẫn chưa nhận được câu trả lời, gọi điện thoại cũng không có ai bắt máy. Anh đứng bên đường, u ám trong lòng lan tràn ra ngoài, trong người lại không có chocolate.
Không có thứ gì để khống chế.
Vương Vu Dạng nghe thấy tiếng nói chuyện, anh nghiêng đầu nhìn lại theo phản xạ, thấy cháu trai họ Thẩm ngồi trên một chiếc Maybach, ghế phía sau là A Nam.
Trong nháy mắt đó, u ám trên mặt Vương Vu Dạng đông lại, người nâng đỡ cháu trai ngồi lên vị trí gia chủ là Lâm gia, còn là A Nam?
Bản chất của hai người này hoàn toàn khác nhau…
Điện thoại trong tay Vương Vu Dạng rung lên, anh tắt máy, gửi cho cậu nhóc một tin nhắn.
— Không tiện nghe máy, cũng không tiện nhận tin nhắn thoại.
Gửi tin nhắn này đi xong, Vương Vu Dạng chú ý động tĩnh xung quanh, không dựa vào thị giác nổi, chỉ có thể trông chờ vào khứu giác.
Chỉ cần vật cách gần anh một chút, mùi hương sẽ không thoát khỏi cái mũi này.
Hùng Bạch nhắn tin trả lời, một đoạn rất dài: Chú ơi, không ổn rồi, nãy giờ cháu đánh hoa ăn thịt người, nó gặm mất thỏ trắng nhỏ của cháu, gặm một lần cả một miếng lớn, trông sợ muốn chết, cháu vừa xả hơi thì nhắn tin cho chú này [khóc] [khóc] [khóc].
Vương Vu Dạng nhíu mày, cây ăn thịt người? Thỏ trắng nhỏ? Hacker giao tranh? Anh tốn sức nhìn bàn phím gõ chữ: Tiểu Dịch ra chưa?
Hùng Bạch: Chưa…
U ám trong mắt Vương Vu Dạng vọt lên đến đỉnh.
Hùng Bạch chui trong phòng rùng mình một cái đầy khó hiểu: Chú đừng lo lắng, lão đại không có việc gì đâu.
Vương Vu Dạng: Tín nhiệm mù quáng?
Hùng Bạch: [thổ huyết] chú nói thế thì cháu tủi thân lắm, thực lực của lão đại sao cháu không rõ được? Anh ấy chưa từng thua.
Nhịp thở của Vương Vu Dạng hỗn loạn, rất khó để lấy lại bình tĩnh, tay chân anh toát mồ hôi lạnh, lúc gõ chữ trượt tay, cứ gõ sai.
Tốn nửa ngày công mới gõ xong một dòng chữ: Lão đại nhóc giỏi giang mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là con người.
Hùng Bạch: Chú, cháu không nghĩ sai đúng không, chú đang lo lắng cho lão đại?
Mặt Vương Vu Dạng tối sầm, khó nhìn ra đến vậy?
Hùng Bạch: [nhe răng] [nhe răng] Chú ơi, nếu lão đại đã nói thân phận thật sự cho chú biết, thế cháu nói thật với chú vậy, lần này bên kia muốn vật thí nghiệm trong hầm.
Chỉ cần lão đại giấu được người ra ngoài, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vương Vu Dạng giơ điện thoại lên, Trần Tử Húc đang bận đấu khẩu với Giang Dương, không chú ý đến bên này.
Anh hỏi Hùng Bạch trong tin nhắn: Nhóc báo cảnh sát?
Hùng Bạch: Lần trước điều tra sổ sách Tinh Thụy kiếm được ít đồ nên tiện tay bắn cho cảnh sát chút ít, bọn họ chắc đã nhận án rồi, đang trên đường tới, đổi trưởng Mai tự mình dẫn đội.
Lúc đó Tôn Thành Chu không tự lo xong, lão đại an toàn.
Vương Vu Dạng: Không gì có thể lật đổ được một doanh nghiệp lớn như Tinh Thụy, chút thứ cỏn con này chỉ đủ để quấy nhiễu một lúc.
Hùng Bạch: Có một ít tác dụng đã là tốt lắm rồi.
Hùng Bạch: À, thêm cả phòng thí nghiệm nữa. Cảnh sát cũng đang điều tra vụ này.
Vương Vu Dạng: Có chứng cứ?
Hùng Bạch: Không có, hệ thống an ninh của phòng thí nghiệm là độc lập, phạm vi bảo vệ nhỏ nhưng rất mạnh, phải mấy ngày liền cháu mới tìm được lỗ thủng.
Thứ bên trong, lão đại cũng nên lấy ra.
Vương Vu Dạng: Làm việc đi, đừng bị hoa ăn hết, cũng đừng để lộ địa chỉ.
Tin nhắn này vừa được gửi đi, Vương Vu Dạng ngửi thấy mùi thơm hoa cỏ dịu nhẹ, có chút ngọt ngào.
Là mùi nước hoa Giang Dương dùng đêm nay.
Vương Vu Dạng đóng giao diện nhắn tin lại, mở sang báo mạng.
Giang Dương đi tới: “Anh Vương, đừng xem điện thoại nữa, lên xe trước đã.”
Sau đó bực bội chửi mắng: “Tiên sư nó, chỗ này lắm hoa lá cành thế không biết, đầy muỗi.”
“Muỗi nhiều thật, lúc đọc báo toàn tiếng vo ve.” Vương Vu Dạng đổi sang camera, nhìn Giang Dương một cái.
Giang Dương nói: “Điện thoại có sáng, soi đường cho muỗi tới kiếm ăn đó.”
“…”
Vương Vu Dạng lên xe, phát hiện ngón tay, mu bàn tay, cổ, mặt, mấy thứ lộ bên ngoài đều bị muỗi đốt.
Trần Tử Húc ngạc nhiên: “Chú, nói thật đi, chú là ông tổ muỗi đúng không?”
Vương Vu Dạng gãi vết muỗi đốt trên cổ, không nói gì.
“Nuôi lũ chúng nó bằng cả cơ thể thế này,” Trần Tử Húc không tin nổi, “Tôi sống mười chín năm rồi mới lần đầu thấy á.”
Vương Vu Dạng vẫn đang gãi gãi cổ, tiếng móng tay ma sát với da thịt khiến anh rất khó chịu.
Trần Tử Húc có lòng nói: “Càng gãi càng ngứa.”
Cậu thấy anh không nghe, ghé người gần lại: “Chậc, sắp tróc da rồi này, chú đừng nhúc nhích, để tôi thổi cho chú, thổi sẽ không ngứa nữa.”
Trên cổ Vương Vu Dạng có luồng hơi lướt qua, đúng là dễ chịu hơn thật.
Trần Tử Húc vừa thổi vừa nói: “Từ lúc trong phòng vệ sinh ra chú lạ lắm.”
Vương Vu Dạng khẽ nhắm mắt lại: “Hửm?”
Trần Tử Húc: “Không cười miếng nào.”
Vương Vu Dạng khép hai mắt lại: “Buồn ngủ.”
Âm lượng của Trần Tử Húc đột nhiên to lên, cũng trở nên hung hãn: “Phía trước có người, thấy không, lái xe nhanh lên!”
Giang Dương: “…”
“Đợi chút nữa, Lâm thiếu vẫn chưa đi, chờ xem anh ta có chuyện gì.”
Mí mắt Vương Vu Dạng giật giật, sao A Nam vẫn chưa đi?
Anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, không nhìn thấy gì.
Một lát sau, Trần Tử Húc nói: “Đi rồi, giờ chúng ta đi được chưa.”
Giang Dương lên ga, lái xe qua mấy ngã tư mới rẽ sang hướng khác.
Vương Vu Dạng vừa về đã gõ cửa phòng Hùng Bạch, hai người nói chuyện một hồi, một loạt tiếng ọc ọc kéo ra.
Bụng ai đang réo?
Hai người nhìn nhau, xác nhận bằng ánh mắt cả hai đều đang đói.
“Cháu có đồ ăn nè.”
Hùng Bạch cầm một bịch đồ ăn vặt to: “Bánh gạo, bánh bao, bánh mực cay, rau câu, bánh gạo ngọt…”
Cậu nhóc nói một tràng dài, nhìn anh đầy mong đợi: “Chú muốn ăn không?”
Vương Vu Dạng đối diện với đôi mắt tròn xoe lóng lánh nước, tàn nhẫn từ chối: “Thôi, ăn quả táo được rồi.”
Hùng Bạch thất vọng, mặt chù ụ một đống: “Chú ngủ ngon ạ.”
Vương Vu Dạng ừm một tiếng: “Nhóc liên lạc được với cậu ấy thì nói với tôi một tiếng.”
Hùng Bạch mở một bịch bánh gạo ra, gặm gặm: “Nửa đêm thì sao ạ?”
Vương Vu Dạng quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Bất cứ lúc nào.”
Hùng Bạch ngẩn ngơ: “… Ưm dạ.”
Ba giờ sáng, điện thoại của Vương Vu Dạng đổ chuông, anh ngồi dậy, nương theo ánh đèn trong phòng cầm điện thoại lên, nhìn thấy cái tên xuất hiện trên màn hình thì lập tức tỉnh táo.
“Tiểu Dịch?”
Giọng Chu Dịch khàn khàn: “Là tôi.”
Vương Vu Dạng nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của hắn, cảm thấy có gì không đúng lắm: “Đã ra ngoài rồi?”
“Ừm…”
Chu Dịch vừa bật ra một chữ mơ hồ, đã bị tiếng rên ư ử của chó xen ngang.
Vương Vu Dạng dựa vào đầu giường: “Cậu đang ở đâu? Tại sao còn có chó?”
“Không phải chó.” Chu Dịch nói, “Là người.”
Vương Vu Dạng không đáp lại ngay lập tức: “Cái gì?”
Chu Dịch nói kỹ hơn một chút: “Người chủ nhiệm vụ muốn.”
“Vậy làm sao…”
Chu Dịch hít sâu một hơi, tiếng thở trở nên nặng nề hơn, như đang cố gắng đè nén thứ gì: “Lúc về nói cho anh.”
Vương Vu Dạng hơi đau đầu, anh cầm ly nước ở đầu giường nhấp một ngụm: “Khi nào cậu về? Có bị thương không? Có dính phải thấy thứ thuốc linh tinh không?”
Chu Dịch sửng sốt.
Vương Vu Dạng thở dài: “Tiểu Dịch, chú đang hỏi cậu.”
Chu Dịch tỉnh táo lại, không trả lời hai vấn đề phía sau, chỉ nói: “Ngày mai tôi…”
Hắn sợ người đàn ông nọ lo lắng, vội vã đổi lời: “Đêm nay, đêm nay tôi trở về.”