Trưa hôm sau, Vương Vu Dạng bị tiếng gõ cửa đánh thức. Anh cau có ra mở cửa.
“Trời ơi, anh Vương, anh còn ngủ nữa.” Hà Trường Tiến vừa la hét vừa chạy vào, “Mặt trời đã lên đến mông rồi đây này.”
Vương Vu Dạng nằm ụp xuống sofa.
“Hôm nay em thực sự phục sát đất rồi.”
Hà Trường Tiến mang hai chai Lí Tử Viên vào tủ lạnh, tới sofa gào lên: “Anh Vương, anh nghe em nói không, em nói em phục sát đất rồi.”
Lí Tử Viên (李子园): Một thương hiệu sữa đóng chai ở Trung Quốc.
Vương Vu Dạng âm u ngẩng đầu.
Hà Trường Tiến nuốt xuống một cái: “Anh Vương, mời anh ngủ.”
Vương Vu Dạng nằm ngửa lên, ngoắc tay gọi: “Trường Tiến, cậu tới đây.”
Hà Trường Tiến khô khốc cười, lui tịt về sau: “Anh, anh Vương, anh làm gì vậy.”
“Không đánh cậu.” Vương Vu Dạng nói, “Lại đây.”
“Anh nói đàng hoàng chớ, đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, đừng… Mẹ nó anh Vương!”
Hà Trường Tiến chống tay trên sofa, nửa thân trên ngửa ra sau, run rẩy: “Anh em mình đều là đàn ông, dính sát như thế có hơi kì kì?”
Vương Vu Dạng buông cánh tay nắm cổ áo cậu ta: “Trên người cậu có mùi.” Vẫn là mùi cá, tại sao lại như vậy? Quần áo không giặt sạch?
“Ấy?” Hà Trường Tiến ngửi áo mình một cái, “Đâu có đâu.”
Cậu ta ngửi bên phải rồi ngửi bên trái: “Đâu có mùi gì? Sáng sớm em còn chẳng ra giọt mồ hôi nào.”
Vương Vu Dạng ngồi xuống vò mái tóc rối bù, vuốt vài cái rồi buộc tóc lên, lười biếng lê chân vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Hà Trường Tiến lại gần, người hê hê: “Anh Vương, hay anh mới là người có mùi?”
Vương Vu Dạng bóp một ít kem đánh răng: “Chưa đủ lông đủ cánh còn học đòi muốn hương vị đàn ông.”
“…”
Hà Trường Tiến vén một lọn tóc sau đầu anh: “Anh Vương, em phát hiện từ lúc em từ quê lên, anh thay đổi nhiều thật luôn á.”
Vương Vu Dạng không biến sắc, tiếp tục đánh răng, giọng không rõ ràng: “Cái gì?”
Hà Trường Tiến đẩy gọng kính lên: “Thì là thay đổi, trước đây anh làm cái gì cũng để ý giáo dưỡng cứng ngắc, em còn từng nói với anh không biết bao nhiêu lần là không nên như vậy mãi. Trong nhà thì quá trời đồ, anh cứ hết dọn dẹp quét tước lại dọn dẹp quét tước, từ sáng đến tối, mệt muốn chết.”
“Giờ anh chẳng thèm dọn dẹp, ăn xong mặc xong tiện tay vứt lung tung, cũng chẳng thèm quét tước, y như ông lớn vậy.” Cậu ta không tin nổi lên tiếng, “Anh Vương, có phải anh gặp cú shock nào không?”
Vương Vu Dạng cúi đầu rửa mặt: “Khăn mặt.”
Hà Trường Tiến đưa khăn cho anh theo phản xạ.
Vương Vu Dạng lau nước trên mặt: “Tối thứ bảy anh mơ một giấc mơ.”
Hà Trường Tiến tò mò hỏi: “Anh mơ gì vậy?”
Vương Vu Dạng đáp: “Mơ thấy mình chết.”
Hà Trường Tiến nháy mắt mấy cái: “Nên là?”
Vương Vu Dạng ném khăn lên giá treo, thở dài thườn thượt: “Lúc tỉnh dậy, anh hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết định nửa đời sau này bắt đầu một lối sống khác. Giờ anh đang thử bỏ thói quen sống như trước kia, muốn bắt đầu lại từ đầu.”
Mạch não Hà Trường Tiến hơi lệch khỏi đường dây: “Nằm mơ mình chết có thể tỉnh ngộ? Sao em vẫn chưa chịu tỉnh lấy một lần?”
Vương Vu Dạng nhướn mày, thông qua tấm gương trước mặt nhìn về thanh niên trẻ gầy gò phía sau: “Cậu từng mơ thấy cái chết của mình?”
Hà Trường Tiến đáp: “Vâng, mơ thấy đủ kiểu chết.”
Vương Vu Dạng “À” một tiếng, giọng điệu sâu xa khó lường: “Vậy cơ duyên cậu chưa tới rồi.”
Hà Trường Tiến lầm bầm: “Có lẽ vậy.”
Ánh mặt trời gay gắt chói chang, không mở điều hòa một cái là xem như sống không nổi.
Vương Vu Dạng gom quần áo trong phòng đi giặt, đầu óc anh chợt chết máy vài giây, quên mất đây là đâu, mình là ai và đang muốn làm gì.
Mãi đến khi Hà Trường Tiến gọi vào, đầu óc anh mới hoạt động trở lại, trở ra khởi động máy giặt.
Có ngày lại tự mình xài thứ này, cuộc đời quả là diệu kỳ.
“Anh Vương, đi ăn cơm không?”
Hà Trường Tiến mút kem que, nói một câu chẳng liên quan gì đến câu trước: “Đúng rồi, ban nãy em nói em phục sát đất rồi, vì sao anh biết không. Ý là nói em trai anh đó, anh Dịch, trâu bò thực sự.”
Cậu ta chậc lưỡi: “Lần đầu tiên dọn hàng mà một mình xoay sở được, hơn nữa nhìn rất dễ dàng, chẳng cần em coi phụ.”
Vương Vu Dạng về phòng, thấy đống sổ sách mình đưa cho Chu Dịch hôm qua được đặt trên bàn, không biết đứa nhỏ này trả lúc nào. Anh nhíu mày, không nhớ nổi mình ngủ như chết đến mức nào…
Ngoài cửa có tiếng mút kem chùn chụt, Vương Vu Dạng thôi không nghĩ nữa, đem sổ sách vứt vào ngăn kéo: “Ra ngoài ăn cơm đi.”
Xong còn nói tiếp: “Cậu xuống bếp tìm cái bịch lấy hết kem mang về đi, anh ở trước cửa chờ cậu.”
Hà Trường Tiến gào lên: “Không phải chứ. Anh Vương, anh đùa em mãi thế?”
Vương Vu Dạng thấy phản ứng của cậu ta thế kia, lập tức có dự cảm không lành.
“Phòng em thuê làm gì có tủ lạnh, không thì em mua kem nhét trong tủ anh làm gì?” Hà Trường Tiến uất ức kêu lên, “Tự nhiên anh bảo em gói mang về, khác nào bảo em trơ mắt nhìn lũ chúng nó chảy ra hết? Anh Vương, đừng đùa thế chứ.”
“…”
Vương Vu Dạng đỡ trán, không có ký ức của nguyên chủ, khắp nơi đều là hố mìn.
Hà Trường Tiến còn muốn lải nhải đã bị Vương Vu Dạng cắt ngang: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Vương Vu Dạng gọi điện thoại cho Chu Dịch, hỏi hắn đang ở đâu.
Chu Dịch nói đang ở thành phố L.
Vương Vu Dạng dừng bước, ra vùng khác à. Anh nói: “Giờ tôi đang đến quán ăn với Trường Tiến, nếu cậu không về được thì lần sau ba chúng ta cùng đi.”
“Quán ăn?” Chu Dịch nói trong điện thoại, “Tôi kiến nghị anh nên ở nhà tự nấu tự ăn, anh mà đi sẽ hối hận muốn tự đánh gãy chân mình.”
Lòng Vương Vu Dạng nghĩ, tự nấu tự ăn à? Vậy thì tôi cũng biết.
Chu Dịch như biết thừa ý nghĩ của anh: “Không phải nói anh tự xử. Anh biết nấu mì ăn liền không?”
Vương Vu Dạng nhíu mày: “Mì ăn liền?”
Giọng Chu Dịch rất trầm: “Đừng nói với tôi đến mì ăn liền anh cũng không biết nấu?”
“Chưa ăn bao giờ.” Vương Vu Dạng miễn cường cười cười, “Nấu làm sao? Ném thẳng vào trong nước à?”
Chu Dịch: “…”
Vương Vu Dạng chậm rãi xuống lầu, “Mùi vị thế nào, ăn ngon không? Không cậu giới thiệu cho tôi…”
Đầu bên kia truyền đến mấy tiếng tút tút, dập máy.
Vương Vu Dạng nhét điện thoại vào túi, thấy Hà Trường Tiến nhìn mình với ánh mắt quái dị. Anh hỏi dò: “Hả?”
Hà Trường Tiến tháo kính, lấy áo chùi qua chùi lại mấy lần: “Anh Vương, mì anh mua từng thùng từng thùng chất trong nhà sao nói mình không biết nấu? Anh đùa với anh Dịch à?”
Vương Vu Dạng cười khẽ: “Ừ, đùa cậu ấy.” Cũng không hẳn.
Khi còn bé thể trạng của anh không tốt, dạ dày rất yếu ớt, lạnh một chút cũng không chịu được, lại thêm một đống kẻ hầu người hạ xung quanh, lâu dần dạ dày yếu hẳn, cực thận trọng trong vấn đề ăn uống. Mì ăn liền đúng là chỉ mới nghe tên chứ chưa biết vị.
Giờ thay đổi thân xác, không chừng có thể ăn những thứ chưa từng thử qua.
Đến quán cơm, Vương Vu Dạng cảm nhận được đầu đủ hàm nghĩa lời Chu Dịch nói. Anh thực sự hối hận muốn đánh gãy chân mình, nắng nôi còn chạy tới đây, chẳng bằng ở nhà ăn chocolate với trái cây.
Hà Trường Tiến đưa anh tờ thực đơn dính đầy dầu mỡ: “Anh Vương, anh gọi đi.”
Vương Vu Dạng vô thức đưa tay vào túi, không có khăn tay, nên nhét hẳn tay vào trong: “Cậu gọi đi.”
Vương Vu Dạng rút vài miếng giấy lau mặt bàn bẩn đầy dầu: “Anh cho cậu gọi thì gọi đi, anh cậu mời.”
Hà Trường Tiến nhếch miệng: “Vậy em không khách sáo nữa.”
Vương Vu Dạng ngồi bên trong quán ăn, đầu óc rối bời, còn có chút nghẹt thở.
Bàn bên cạnh có tầm năm sáu thanh niên thiếu nữ vừa nói vừa ăn, một ít chữ bay vào tai Vương Vu Dạng, anh dừng lại.
“Ông lớn họ Thẩm kia hôm nay hạ táng, không biết sẽ có bao nhiêu minh tinh nghệ sĩ có mặt. Bây giờ còn chưa đưa tin, tất cả mọi người đang chờ paparazi thả hình.”
“Không dám đi, nếu có ai xuất hiện, khác nào chứng minh mình theo gã?”
“Vậy thì thế nào? Ai dám đắc tội với Thẩm gia? Lại nói, nghệ sĩ bên Tinh Đằng không đi không được, ông chủ chết rồi, lẽ nào bọn họ không tới góp mặt?”
“Giờ Thẩm gia mất đầu, các loại chi họ đều đang xâu xé muốn lo việc trong nhà, loạn trong giặc ngoài, dàn xếp không ổn thì chẳng mấy chốc sụp đổ mất.”
“Đổ hay không cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta. Mình đây chỉ muốn ăn dưa, ban chiều ghé qua một lúc, chỉ sợ oppa nhà mình xuất hiện ở tang lễ.”
“Oppa nhà cậu đi theo con đường thực lực, khinh thường việc tán gẫu mất thời giờ.”
“Cũng đúng, Hân Hân, nam thần nhà cậu là tiểu thịt tươi phấn nộn, nguy hiểm đấy.”
“Có cái rắm, nam thần của mình dựa vào thực lực.”
“Dù có thực lực cũng phải có ô dù. Nam diễn viên ôm giải ảnh đế năm vừa rồi, lúc ra mắt tới nay có bao nhiêu giải thưởng? Cậu dám nói người ta không có thực lực? Kết quả thì sao, cũng chẳng phải ôm đùi lão đạo diễn kia à.”
“…”
Nhóm nam nữ bên ấy nháo nhào ầm ĩ đến sắp cãi nhau cả lên, người nọ một câu người kia hai lời đắp vào an ủi.
“Nghe nói ông lớn kia cổ bị cắt đến sắp đứt lìa, trong thư phòng chỗ nào cũng dính đầy máu, chết thảm thật.”
“Nghe nói là trong chính biệt thự của mình, nhất định bên kia đã bỏ rất nhiều tiền ra thuê sát thủ có tay nghề, hơn nữa còn có nội gián tiếp ứng, khả năng không chỉ có một người.”
“Ôi, ông lớn kia mới chỉ ba mươi bảy tuổi, đẹp đẽ như vậy, thật đáng thương.”
“Đáng thương cái quái gì, tuy người ta chỉ sống đến ba mươi bảy tuổi, nhưng là ba mươi bảy năm hưởng phúc, nhân sinh cực lạc đều đã hưởng trọn vẹn. Bọn mình đây có sống đến một trăm tuổi cũng là trăm năm nếm mật nằm gai, ngoài đau thương cũng chỉ có thương đau, tự thương xót chính cậu đi.”
“Câm hộ cái!”
“Vãi, lão đại lúc còn sống hô mưa gọi gió, giậm chân một cái toàn bộ cái thành phố S này liêu xiêu rung chuyển, giờ chết rồi cũng gây dư chấn lớn như vậy.”
“Ông lớn thế thì như nào đây.”
“Không phải gay có thể thụ tinh nhân tạo à? Sao gã ta không tự để lại mấy đứa trẻ? Người vừa nhắm mắt thành tựu giang sơn đã vào tay kẻ khác.”
“Đi hỏi ai đây? Chúng ta cũng chỉ là dân đen, không hiểu thế giới lão đại.”
“Có một ca sĩ nọ hình như là chánh cung trong hậu cung của lão đại, mấy ngày nay như phát điên trên Weibo, nói mình bi thương quá bộ muốn bùng nổ, không chừng ít nhiều người trong giới cũng hoảng hốt, có để ý không?”
“…”
Vương Vu Dạng tiếp tục rót trà, đổ đầy rồi cũng không uống, chỉ cầm ly vuốt ve.
Vừa rồi Hà Trường Tiến cũng nghe thấy cả, cậu ta nhỏ giọng: “Anh Vương, anh biết vị nhị gia kia à?”
Vương Vu Dạng đáp: “Có đọc tin tức qua.”
“Người đó là một lão đại rất có nhan sắc, trên Weibo rất nhiều dưa.” Hà Trường Tiến gãi gãi đầu, “À cái đó, dưa có nghĩa là…”
Vương Vu Dạng ngắt lời cậu ta: “Anh biết.”
“Ầy anh Vương, em còn tưởng anh không hiểu cách nói này đấy.” Hà Trường Tiến thở dài, “Cũng may nhị gia kia là gay, không em cũng lo nữ thần nhà mình bị hắt nước bẩn. Hiện giờ trong giới thương trường hỗn loạn, showbiz cũng rối rắm, tất cả là nhờ người đó.”
Vương Vu Dạng khẽ cười: “Hoạt động thương mại mà thôi.”
Hà Trường Tiến nghe không rõ: “Cái gì?”
Vương Vu Dạng đáp: “Anh hỏi cậu có muốn uống trà không?”
“Thôi, em để bụng ăn cơm.”
Hà Trường Tiến tám vớ vẩn chuyện lão đại bị sát hại trong chốc lát, chép miệng nói: “Anh Vương, anh nói có lạ hay không. Nhà họ Thẩm không phải chỉ là một mình hắn sao? Sao người người ai cũng gọi là nhị gia?”
“Có một người anh trai.” Vương Vu Dạng đưa tay kê đầu, “Lúc bé hai người bị bắt cóc, trong nhà đổi người anh về trước, không ngờ trên đường xe gặp phải vấn đề, cả xe đều chết hết.”
Hà Trường Tiến rét run: “Nhị gia kia may mắn thật.”
Mấy giây sau, cậu ta lấy lại tinh thần, hỏi: “Anh Vương, sao anh biết chuyện này?”
“Đọc của người biết chuyện trong cuộc.” Vương Vu Dạng đứng dậy, “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Hà Trường Tiến gọi với theo: “Anh về mau đấy, đồ ăn nguội mất ngon.”
Vương Vu Dạng phất tay.