Chốn Đào Nguyên

Chương 10: Đảm bảo sống sót



“Anh Thời phải chết thật rồi.” Nước mắt Hồ Tiểu Lĩnh sắp chảy cả ra.

***

“Thả hắn ra.” Lý Phong trỏ Hình Tất đang bị nhốt trong lồ ng.

“Trái luật rồi Giám đốc Lý.” Cục trưởng Trương khoanh tay.

“Lý Đầu To được nhốt tù mà không bị xử tử mới là trái luật.” Lý Phong nói.

Cơ mặt Cục trưởng Trương giật mấy nhịp: “Bây giờ anh không thèm giả vờ nữa nhỉ?”

“Hết thời gian rồi, nửa giờ nữa trợ lý của ngài Long sẽ đến đây, tích tắc tích tắc tích tắc,” Lý Phong nói, “sau 1800 tiếng tích tắc mà chúng ta không thể cho Tướng quân và ngài Long một phỏng đoán đại khái, thì bố con ông được đoàn tụ rồi.”

“Để tôi gọi một tổ kiểm soát vào.” Viện trưởng Ngô sẽ đứng về phía Lý Phong trong phần lớn trường hợp.

“Thế nhanh lên.” Cục trưởng Trương phẩy tay.

Tổ kiểm soát vào đến nơi, Hình Tất bước ra khỏi lồ ng thuỷ tinh, ngồi xuống một chiếc ghế đặc chế.

Viện trưởng Ngô trỏ bảng trắng của phòng thí nghiệm, trên bảng đã viết sẵn mã số của tiềm vệ cấp hai được mang về lần này, A: Người máy cộng sinh cảm nhiễm.

Ngoài ra không còn gì khác.

Hình Tất nhìn bảng trắng, trầm mặc rất lâu mới lên tiếng: “Hiệu suất của các vị… cao thật đấy.”

“Giai đoạn đặc biệt, không ai muốn chịu trách nhiệm hay phán bừa,” Lý Phong nói toạc ra, “anh mở lời đi, anh có phán đoán gì về gã A này.”

“Gã hơi khác với tiềm vệ cấp hai bình thường.” Hình Tất nói.

“Ví như?” Cục trưởng Trương hỏi.

“Phong cách tấn công.” Hình Tất bảo.

“Thế tấn công của A giống hệt anh,” Cục trưởng Trương nói, “đây đâu phải phong cách đặc thù nhỉ?”

“Ban đầu đây là động tác tập kích từ phía sau, tiện cho việc giã nát gáy ngay lập tức,” Hình Tất đáp, “thỉnh thoảng tôi sẽ dùng khi tấn công chính diện.”

“Cũng có nghĩa là, gã mô phỏng anh?” Viện trưởng Ngô nói.

“Không phải,” Cục trưởng Trương bác bỏ suy đoán của Viện trưởng Ngô, sắc mặt nặng nề hơn, “tôi đã xem lại rất nhiều lần, động tác của cả hai gần như cùng lúc.”

“Ừ, gã không mô phỏng tôi,” Hình Tất bảo, “chạy trốn và thay đổi động tác tấn công đều không phải là điều mà một tiềm vệ cấp hai có thể thực hiện, nói chính xác hơn, gã mạnh hơn tiềm vệ cấp hai.”

“Có chắc A là tiềm vệ cấp hai không?” Lý Phong hỏi.

“Chắc chắn.” Thành viên tổ kiểm soát trả lời, những người này làm việc trong môi trường khép kín trường kì, am hiểu người máy sinh hoá hơn nhóm Lý Phong nhiều.

“Anh nghĩ sao về hiện tượng này?” Viện trưởng Ngô hỏi.

“Tôi nghĩ nó có liên quan đến việc cộng sinh.” Lý Phong nói.

Cục trưởng Trương liếc y.

“Ừ.” Hình Tất đồng tình với quan điểm ấy.

Cục trưởng Trương lại liếc Lý Phong cái nữa.

Với Lý Phong thì cái liếc này mang hàm ý cực kì rõ ràng, ví như trước đấy sợ phải chịu trách nhiệm nên đẩy Hình Tất ra trình bày, bây giờ bàn bạc gần có kết luận mới nhảy vào tranh.

Lý Phong chẳng buồn để ý tới ánh mắt của Cục trưởng Trương, Cục trưởng Trương là một tên võ biền có cảm xúc viết ngay lên mặt chứ không hề mưu mô, huống chi cục vàng nhà ông ta xộ khám đang chờ Sở An sinh Xã hội tìm người ngồi tù thay đây.

“Nhiệm vụ ngày mai có cơ hội điều tra thêm về vấn đề này không?” Viện trưởng Ngô hỏi Hình Tất.

“Điều tra thế nào.” Hình Tất hỏi lại.

“Chờ phản hồi từ Tướng quân và ngài Long đã.” Cục trưởng Trương nói.

“Tôi vẫn còn một thắc mắc nữa,” Viện trưởng Ngô bảo, “chúng ta chưa từng nghiêm túc thảo luận chuyện này, số lượng người máy sinh hoá đột ngột tăng mạnh… là do đâu?”

Cả nhóm im lặng.

“Lý ra quanh thành phố Mây không hề có điểm tập trung người máy sinh hoá quy mô lớn,” Viện trưởng Ngô nói tiếp, “hệ thống nạp năng lượng không khuyến khích chúng đổ xô hàng loạt từ căn cứ đến thành phố Mây mới đúng.”

“Trừ phi có thiết bị năng lượng di động khổng lồ.” Lý Phong nói.

“Chưa từng rà được thứ có năng lượng cao như vậy,” Cục trưởng Trương phủ nhận suy nghĩ của y, “không thực tế cho lắm, nếu có thứ ấy thật thì cho thành phố Mây nổ tung cũng được.”

“Cảm ơn,” Viện trưởng Ngô nhìn Hình Tất, “ngày mai Khưu Thời đến sẽ phổ biến nhiệm vụ cụ thể cho cả hai.”

“Nhớ cung cấp vũ khí cho cậu ta,” Hình Tất đứng dậy, “không thì cậu ta cắp tôi đi nhảy vực chung đấy.”

“… Sở An sinh Xã hội sẽ sắp xếp.” Cục trưởng Trương liếc Lý Phong.

“Chỉ e Sở An sinh Xã hội không cấp nổi thứ vũ khí mà cậu ta muốn có,” Lý Phong nói, “phiền Cục Phòng thủ Đô thị hoặc Tướng quân duyệt cho.”

Cục trưởng Trương cau chặt mày: “Ngoài việc khống chế Hình Tất, tốt hơn hết là đảm bảo cả Khưu Thời cũng 100% không xảy ra bất trắc, cậu ta bất ổn hơn Hình Tất nhiều.”

“Yên tâm,” Lý Phong thở dài, “nếu cả thành phố Mây chỉ còn một người lương thiện thì đấy chắc chắn là Khưu Thời, mọi người giấu kĩ mấy cái bí mật xấu xa trong lòng mình đừng để cậu ta biết được là ổn.”

“Vẫn chưa có tin tức gì của Trương Tư Hải à?” Một giọng nói cất tiếng hỏi.

“Chưa, mạng lưới của chúng ta không vào được đến những chỗ quá nội bộ như trại giam, đấy là nơi Cục Phòng thủ Đô thị canh gác cực nghiêm,” Đặng Diệp Diệp thụp người nhìn xuống vùng tối nhất sâu dưới hầm mỏ, tiếng nói vọng từ đấy ra, “trước hết đừng phái người đến nội thành, người máy sinh hoá cấp hai muốn đột nhập đã bị mang đi hôm qua, bây giờ họ phòng ngự chặt chẽ hơn, lại thêm gã tiềm vệ cấp một kia thì vào chẳng khác nào nộp mạng.”

“Sào Huyệt số Một đang già cỗi dần,” người trong bóng tối nói, “bọn chúng đang cắt giảm số người ra sửa tường.”

“Gần đây quân đội cũng đã bố trí canh phòng ở ngoại ô, chỉ có thể đưa nạn dân đến Sào Huyệt số Hai thôi,” Đặng Diệp Diệp nói, “nhanh hơn để số Hai và số Một chồng được lên nhau là ổn.”

“Chúng ta cần một đợt ‘Rừng Rậm’ mới.” Người trong bóng tối thở dài.

“Đừng mong chờ gì vào các sự kiện ngẫu nhiên,” Đặng Diệp Diệp bảo, “để tối nay tôi kiếm cách tìm tên công nhân dọn xác ấy…”

“Đừng,” giọng nói trong bóng tối hơi vồn vã, “đừng đi, khu ấy đã đầy mai phục, đi rồi chỉ e không về được, phải tìm cách để cậu ta rời phạm vi công sự.”

“Rời phạm vi công sự?” Đặng Diệp Diệp cúi đầu suy nghĩ thật lâu, “Người nọ có thể cả tháng không ra ngoài lần nào, chuyện này không dễ.”

“Cậu ta rất thân với đám công nhân dọn xác ấy mà nhỉ?”

“Hiểu rồi,” Đặng Diệp Diệp cau mày, “nhưng chỉ có thể chờ họ đến quán rượu hoặc chỗ nào đấy ở ngoại thành thôi, thời buổi này không biết phải đợi đến khi nào.”

“Không sao,” giọng nói trong bóng tối hơi bùi ngùi, “chờ bao nhiêu năm rồi, ngại gì một chốc này.”

Nhiệm vụ lần này có vẻ không tầm thường.

Khưu Thời từ xa đã thấy hai chiếc xe đen đỗ dưới dốc phía đường hầm và một vòng binh sĩ đang canh gác quanh xe.

Người đến đón anh không phải là Lý Phong hay Cục Phòng thủ Đô thị, mà là quân đội.

Và xe cũng đến dưới chân dốc chứ không dừng bên cửa hầm.

Điều này có nghĩa là gì.

“Anh Thời phải chết thật rồi.” Nước mắt Hồ Tiểu Lĩnh sắp chảy cả ra.

“… Nhớ làm thành tiêu bản thờ trên đầu giường Triệu Lữ nhé.” Khưu Thời nói.

Đội hình này quả thực hơi khiếp người, Triệu Lữ khăng khăng đòi ôm mà Khưu Thời cũng không giãy ra, anh sải ngang chiếc mô tô của mình rồi ngoảnh lại nhìn qua số người đang đứng cả trong lẫn ngoài công sự.

“Chú ý an toàn,” anh nói, “những việc nhóm lính ấy làm được thì mình đừng nhúng vào, nhớ nhé, chúng ta nằm ngoài biên chế thành phố Mây.”

“Biết rồi.” Triệu Lữ vỗ lưng anh.

Lúc xoay người lại, anh trông thấy Tiêu Lỗi đứng đấy nhìn mình.

Lần này Tiêu Lỗi không nói gì thêm, anh đi sang đập tay cậu ta: “Chăm sóc họ thật tốt nhé.”

“… Được!” Tiêu Lỗi thoáng ngớ ra mới gào lên.

“Ối chao.” Làm Hồ Tiểu Lĩnh giật bắn mình.

Trên chiếc xe đến đón không có người quen, ai nấy đanh mặt nghiêm trang, Khưu Thời ngồi im giữa cả nhóm.

Xe không có cửa sổ, vừa đóng cửa lại thì thùng xe chỉ còn nguồn sáng từ đèn trần.

Áp lực khiến anh hơi khó thở, chỉ đành nhắm mắt cảm nhận tiết tấu xóc nảy của xe.

Chốc sau anh mở mắt hỏi một câu: “Đang đi đâu thế?”

Lính cả thùng không ai trả lời, thậm chí chẳng nhìn anh cái nào. Họ đều ngồi thẳng người, mắt nhìn thẳng phía trước.

“Cảm ơn nhớ.” Khưu Thời lại nhắm mắt vào.

Xe không đến Viện Bảo tàng Lịch sử lẫn đường hầm ngày ấy, con đường hôm nay anh chưa từng đi qua, trên đường san sát hố voi nên chắc là vùng ven chứ không ngang trung tâm nội thành.

Chừng Khưu Thời gần thiếp đi thì xe dừng, cửa thùng xe được ai đấy kéo ra.

Khưu Thời xuống xe, chưa đứng vững đã quét nhìn xung quanh trước.

Hơi thảng thốt, đây là một không gian khổng lồ mà anh chưa từng được thấy, không biết vị trí cụ thể nhưng chí ít cũng cỡ nửa quả núi bị đào rỗng.

Trong không gian trống hoác này chỉ có mười mấy người đứng ngay trung tâm cùng một cái bệ lớn và mấy chiếc rương.

Khưu Thời nhướng mày khi đến gần và thấy rõ thứ được đặt trên bệ – một hàng vũ khí, trong rương bên cạnh chắc còn nữa.

Số vũ khí này nhìn phát biết ngay không phải hạng xoàng như của Sở An sinh Xã hội hay Cục Phòng thủ Đô thị, chúng trâu bò đủ để khiến Hồ Tiểu Lĩnh phải vồ lấy vừa khóc vừa li3m.

“Hai mươi phút nữa bắt đầu nhiệm vụ.” Một giọng nữ vang lên.

Khưu Thời ngạc nhiên nhìn về hướng phát ra âm thanh, một người phụ nữ mặc đồng phục tác chiến đang nhìn anh.

“Vị này là Thượng tá Từ,” Cục trưởng Trương giới thiệu, “được Tướng quân đặc phái đến phụ trách toàn bộ công tác liên quan đến nhiệm vụ.”

“Ờ.” Khưu Thời đáp một tiếng.

Những người ở đây ngoài Cục trưởng Trương, Viện trưởng Ngô và Lý Phong mà anh đã gặp qua thì toàn lạ mặt, đại khái là để bảo mật nên Cục trưởng Trương cũng không giới thiệu họ.

Tuy anh rất ghét Lý Phong, nhưng gã Lý Phong khoanh tay mỉm cười với anh giữa đám đông vô cảm nhìn chòng chọc này lại là kẻ thân quen nhất, mẹ kiếp.

“Đây là số vũ khí có thể mang theo trong nhiệm vụ lần này,” Cục trưởng Trương nói, “cậu chọn đi, phải cân nhắc độ linh hoạt để không ảnh hưởng đến năng lực hành động.”

“Ờ.” Khưu Thời đáp.

“Cho tiềm vệ vào.” Thượng tá Từ nói.

Sau lưng vang tiếng động cơ, Khưu Thời ngoảnh lại thì thấy một chiếc xe kéo chạy vào từ cửa bên ấy, trên xe là bốn chiếc rương đen có khoá.

Khưu Thời liếc Thượng tá Từ, cô ta cũng đang nhìn anh, ánh mắt không có bất kì cảm xúc nào nhưng lại khiến người ta chẳng mấy thoải mái.

Khưu Thời đanh mặt dời mắt nhìn mấy cái rương được hạ xuống rồi lần lượt mở ra.

Hình Tất bước ra ngoài, không giao lưu ánh mắt với ai mà chỉ nhìn mặt đất phía trước.

Trong ba cái rương khác là tiềm vệ cấp hai phối hợp nhiệm vụ đã nói trước đấy, bề ngoài không khác Hình Tất cho lắm, trạng thái lúc rời rương cũng giống hệt.

Khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi khiến Khưu Thời cảm thấy Hình Tất với sát khí có thể thu thả tự do, tài mồm mép linh hoạt v.v… đặc biệt hơn những người khác. Nhưng khi hắn thu lại tất cả những trạng thái thuộc về mình, thì lại y như một cái lốt rỗng mất linh hồn.

Khiến người ta bất an một cách kì lạ.

Cục trưởng Trương bắt đầu bố trí nhiệm vụ, trên nguyên tắc bảo đảm an toàn cá nhân, họ phải điều tra tình hình bên trong Sào Huyệt, tìm nguồn cảm nhiễm lẫn thử kiếm các manh mối về quan hệ giữa người máy cộng sinh và nguồn cảm nhiễm… Có thể thấy ông ta hơi căng thẳng qua giọng nói lắp bắp, suy cho cùng thì hiện trường toàn là cấp cao quân đội và công ty, không chừng có cả cấp trên của ông ta.

“Tí nữa chúng tôi sẽ đến Bộ Chỉ huy,” Viện trưởng Ngô đi tới trước mặt Khưu Thời, “cậu và đội viên cứ hành động theo quan hệ từ nhiệm vụ trước đấy, đầu tiên phải bảo đảm mình và cộng sự được an toàn.”

“Ờ.” Khưu Thời đáp.

Mấy phút sau, trong cái hang rỗng khổng lồ này chỉ còn Khưu Thời và Hình Tất, với ba người máy sinh hoá cấp hai có vẻ không tên.

“Chào buổi sáng.” Hình Tất đi đến trước bệ vũ khí.

Câu chào nhẹ nhàng hơi khàn này khiến Khưu Thời thở phào ngay: “Chào.”

“Hôm nay khỏi nhảy vực nữa nhỉ.” Hình Tất giắt một khẩu súng vào bao bên hông.

“Nhớ cảm ơn mấy ông lớn cứu cái mạng quèn của anh nhé.” Khưu Thời cũng cất một khẩu đi, thấy dưới chân còn chỗ thế là giắt thêm một khẩu nữa, sau đó cầm khẩu thứ ba lên.

Hình Tất liếc anh một cái.

“Nhìn giề,” Khưu Thời nói, “tôi mà kéo nổi thì đã vác cả hai rương này theo rồi.”

“Nhập hàng về bán à.” Hình Tất bảo.

Khưu Thời áng chừng khẩu súng trong tay: “Nhỡ gặp bất trắc thì còn di sản vẻ vang để lại cho anh em.”

“Khi không cần thì đừng nổ súng,” Hình Tất nói, “dễ lộ vị trí.”

“Ờ.” Khưu Thời đáp.

“Hệ thống khởi động.” Tai nghe vang giọng đàn ông lạ.

Khưu Thời khựng lại một chút: “Đổi giọng nào tôi quen ấy, nghe giọng này khó chịu quá.”

Bên kia im lặng vài giây rồi giọng Lý Phong vọng lại: “Giọng này thì sao?”

“Được,” Khưu Thời trả lời, “có thể k1ch thích khát vọng sống của tôi.”

“Xuất phát đi, chúc nhiệm vụ thuận lợi.” Lý Phong nói.

Khưu Thời toan hỏi mẹ kiếp xuất phát từ đâu thì vách hang đối diện xuất hiện một khe cửa, chừng cánh cửa từ từ mở ra, đèn đóm xung quanh họ thình lình tắt ngúm.

Khưu Thời thoáng nhìn ba tiềm vệ cấp hai vẫn đứng sau lưng mình rồi đi ra cùng Hình Tất, sau khi thích ứng với nguồn sáng bên ngoài, anh đã thấy rõ vị trí của mình.

Anh đang ở ngay dưới con đường hầm mà Lý Phong đưa đến xem Sào Huyệt hôm ấy, tầm hai trăm mét trước cánh cửa là bức tường cao do nạn dân đắp bằng mạng sống của mình.

Bây giờ ở đấy vẫn cực kì bận rộn, có rất nhiều người nhìn sang khi họ đi về phía con đường dẫn lên tường bao theo chỉ thị của Lý Phong.

Nhiệm vụ lần này không phong toả hiện trường hay giấu phạm vi nhiệm vụ, vì những người nhìn thấy họ cuối cùng đều không thể rời khỏi đây.

Tầm mắt của Khưu Thời lướt qua từng gương mặt mà mình có thể nhìn rõ, hệt thói quen khi anh đi dọn xác.

Băng hết con đường thì không hơi sức đâu nghĩ chuyện khác nữa.

Vạt rừng đen đúa xuất hiện trước mắt, trông còn rúng động hơn khi nhìn từ trên xuống.

Thân đen, cành đen, lá đen, gió thổi qua, trong tầm mắt là từng mảng màu đen đung đưa nhẹ, sự sống và cái chết hoà trộn vào nhau một cách quái lạ.

Khưu Thời trầm mặc đứng im hai giây, anh phải tìm và báo toạ độ của nơi nghi là trung tâm Sào Huyệt dựa vào bản đồ hệ thống trước mắt.

Hình Tất đi vào khu rừng đen, ba tiềm vệ cấp hai cũng vào theo hắn, Khưu Thời phát hiện lần này bản đồ hiển thị bốn chấm sáng tượng trưng cho các đồng đội đằng trước.

Hình Tất chấm đỏ còn ba người kia chấm xanh lá, các chấm xanh triển khai đội hình cánh quạt theo sau chấm đỏ.

Khưu Thời không cách họ quá xa, suy cho cùng thì khu vực này chưa tầm soát nên chẳng ai biết bên trong có gì, thậm chí bản đồ hiển thị còn tự động chỉnh sửa chi tiết theo đà tiến lên của họ.

“Tiềm vệ cấp hai,” Khưu Thời mở miệng, “các anh có tên không?”

Chẳng ai trả lời.

“Từ trái sang phải,” Khưu Thời nói, “là A Nhỏ B Nhỏ và C Nhỏ, tạm thời gọi thế để nhỡ có gì bất trắc.”

Ánh mặt trời trên đầu dần bị khu rừng rậm rạp khoả lấp, xung quanh hơi tối và yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng đế ủng của mình mài xuống con đường đá vụn.

“Có thấy gì chưa?” Lý Phong hỏi.

“Chưa,” Khưu Thời trả lời, “toàn là cây đen, thực vật dưới đất cũng đen.”

“Sờ thử đi,” Lý Phong nói, “phản hồi cảm giác.”

“Tôi sờ cụ nhà anh thì có,” Khưu Thời nạt, “cảm giác chắc cũng giống lúc chạm mũi anh thôi.”

“Nguồn cảm nhiễm là nấm, từ lúc tiếp xúc đến bị cảm nhiễm là khoảng năm phút,” Lý Phong nói, “nếu năm phút sau không có vấn đề gì thì sờ thử đi.”

Khưu Thời im lặng, đương nhiên cũng chẳng chờ năm phút mà thò tay chạm nhẹ vào thân cây bên cạnh rồi rụt ngay về: “Cái đệt! Lớp trên bề mặt mềm xèo.”

“Thế thì quả thật không khác cái mũi là bao.” Hình Tất bảo.

“Vào đến trung tâm nhớ lấy vật mẫu.” Lý Phong dặn.

Trên góc phải bản đồ xuất hiện một chấm vàng.

“Người cảm nhiễm.” Khưu Thời báo toạ độ, đây là mục tiêu xử lý đầu tiên của nhiệm vụ lần này, chẳng rõ do đâu mà anh căng thẳng hơn cả trước đấy.

Chấm xanh C Nhỏ ở biên phải tăng tốc lao sang rồi chấm vàng biến mất, C Nhỏ nhanh chóng quay về vị trí trước đó để đi tiếp.

Nhìn từ trên xuống thì không biết được diện tích của Sào Huyệt số Một này, dấn thân vào rồi mới cảm nhận được sự khổng lồ của vạt rừng đen một cách trực quan nhất.

Theo bước chân dần hướng sâu vào rừng của họ, gió đã lặng hẳn và bốn bề trông giống vùng đất chết hơn nữa, nhưng cũng nhờ thế mà bất cứ tiếng động nhỏ nào cũng như được phóng đại.

“Tiếng gì thế?” Khưu Thời dừng bước, “Anh có nghe thấy không Hình Tất?”

Đấy không phải là tiếng bước chân mà như âm thanh nhỏ lẻ dính dớp và trơn nhẵn khi nén một thứ gì đấy vào nhau, nó không phát ra từ một hướng nhất định mà đến từ bốn phương tám hướng.

Khiến người ta sởn cả da gà.

“Tiếng nấm sinh sôi.” Hình Tất trả lời bằng giọng bình tĩnh.

Khưu Thời ngớ ra rồi tiến đến gần một thân cây kế bên mình, nhìn thấy từng lớp màu đen lúc nhúc lan khắp cành như những giọt nước dính nhớp không ngừng túa ra xung quanh.

“… Tôi mới sờ thứ này ấy hả?” Khưu Thời nhíu mày nhìn tay mình.

“Lớp cậu sờ vào hẳn là đã chết,” Hình Tất nói, “nguồn cảm nhiễm ở đây còn tươi, có lẽ chúng ta đã đến gần…”

Trên bản đồ bỗng xuất hiện hai chấm sáng.

“Hai mục tiêu ngoài ba trăm mét hướng chính diện,” Khưu Thời không kịp buồn nôn đã phải giương súng lên, đồng thời báo toạ độ, “là người máy sinh hoá.”

Hình Tất và A B C Nhỏ tức khắc nghênh đón, chừng cự li rút lại còn hai trăm mét, bản đồ hiện lên chấm thứ ba và ngay sau đấy là chấm thứ tư.

“Bốn tên,” Khưu Thời nhìn chằm chằm vào chuyển động của mấy chấm sáng nọ, đến khi chấm thứ năm xuất hiện trên bản đồ, anh nén giọng quyết đoán cất lời, “năm tên, đừng lao lên!”

Hình Tất và A B C Nhỏ dừng cả lại, Hình Tất hỏi ngắn gọn: “Trạng thái?”

“Năm tên đi cùng nhau, hai trước ba sau, như đang tuần tra.” Khưu Thời báo toạ độ, anh không hiểu sao mình lại hiểu Hình Tất muốn hỏi gì, chỉ có thể là do căng thẳng nên trí thông minh cũng bị dồn thành cục.

“Tản ra bao vây.” Hình Tất ra lệnh cho A B C Nhỏ.

Chấm đỏ xanh trên bản đồ nhanh chóng lùi lại.

“Khưu Thời duy trì khoảng cách năm mươi mét sau lưng tôi.” Hình Tất nói.

“Đối phương quá đông, đừng xung đột trực diện.” Giọng Lý Phong vang lên.

Tuy đã sắp xếp ba tiềm vệ cấp hai cảm tử nhưng đến gần mục tiêu trung tâm hơn hẵng “tử” mới đỡ phí.

Năm mục tiêu phe nọ vẫn tiếp tục đến gần và nhìn tình hình thì có vẻ là tuần tra thật, chúng luôn giữ tốc độ đi bộ không nhanh không chậm.

“Thử đi vòng qua xem.” Lý Phong nói tiếp, “Hình Tất…”

Nhưng Khưu Thời chưa nghe rõ nửa câu còn lại của y thì tai nghe đã nhiễm tạp âm.

“Bị nhiễu rồi.” Hình Tất nói, “Lùi về trước đã.”

Khưu Thời chầm chậm lùi lại theo hướng Hình Tất rút về, A Nhỏ và nhóm B C Nhỏ tách ra hai phía cũng từ từ lui quân.

“Lặp lại đi Lý Phong.” Khưu Thời khẽ nói.

“Hình Tất xác nhận xem phe kia có một…” Lý Phong nói được một nửa lại hoá tạp âm lần nữa.

“Có kẻ gây nhiễu,” Hình Tất bảo, “nhắm đến chúng ta.”

Tuy Hình Tất buông lời rất bình tĩnh nhưng Khưu Thời lại nghe lòng mình nặng trịch, đối phương có năm người, dù không phải toàn cấp một thì xung đột trực diện vẫn tương đối nguy hiểm, huống chi phía họ không có chi viện, phe kia có khi còn người…

“Hình Tất!” Lý Phong hơi nôn nóng, “Các anh…”

Khưu Thời không còn thời gian để nghe Lý Phong nói gì qua tràng tạp âm, sau khi Hình Tất dứt lời, năm tên người máy sinh hoá kia đột ngột tăng tốc xông vào giữa họ.

Hình Tất không lên tiếng nữa, chỉ thấy A B C Nhỏ và hắn cũng đồng thời vây lại, sau đó tiếng súng vang lên, một chấm sáng biến mất.

Không tránh được xung đột trực diện rồi.

Hình Tất dặn anh đừng nổ súng bừa bãi lại mở màn trước, tình hình có lẽ khó đối phó.

Khưu Thời có thể trông thấy bóng người chuyển động trong khu rừng tối tăm, Hình Tất không kết liễu trong một chiêu chứng tỏ kẻ đang đối địch với hắn hiện giờ có lẽ cũng là cấp một.

Tạp âm trong tai nghe bỗng lớn hơn, rè rè khiến Khưu Thời gần như không thể phân biệt những âm thanh khác xung quanh.

Một chấm sáng xông ra từ giữa A Nhỏ và B Nhỏ với tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía Khưu Thời.

Đã không còn thời gian để Hình Tất quay về cứu mình nữa, Khưu Thời nấp nửa người sau thân cây, giương súng nhắm chính xác bóng người đang nhào đến. Nhưng không dễ bắn trúng mục tiêu trong vạt rừng rậm rạp này, người vững vàng như Hình Tất cũng chỉ nổ một phát súng thôi.

Trước khi tín hiệu bị ngắt hoàn toàn thì Khưu Thời chỉ nghe được nửa câu của Lý Phong: “… đảm bảo sống sót quay về…”

Mẹ kiếp đảm bảo như nào.

Vu Triết: Ý trời phải mần sao đây…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.