“Mày đoán xem tao có khiến mày chết ngay bây giờ được không.”
***
Khi Khưu Thời thấy rõ lưỡi dao c ắm vào người thì cơn đau thấu tim tức thì dữ dội hơn, hai mươi lăm năm sống trên đời anh chưa từng bị thương hay phải nếm trải cơn đau như vậy.
Trong tích tắc ấy, thứ hoà cùng cơn đau mà người thân ban tặng là nỗi khó hiểu và phẫn nộ.
“Tao đệt cụ nhà mày.” Anh nặng giọng chửi thề, siết chặt bàn tay nắm cổ tay Khưu Dữ.
Sắc mặt Khưu Dữ tức khắc nhuốm vẻ đau đớn, tiếng xương cổ tay gãy ngột ngạt mà giòn giã, y thả con dao cầm chặt trong tay ra.
Hình Tất đá bay cửa, xách áo kéo ngược Khưu Thời về. Chẳng chờ Khưu Dữ có thêm hành động, Hình Tất đã đá một cú vào ngực khiến y bay ra khỏi cửa sổ sau lưng.
“Sao vậy!” Hồ Tiểu Lĩnh quát lên xông vào rồi khựng lại.
Hình Tất đã đặt Khưu Thời lên giường.
Quay sang trông thấy con dao cắm trên ngực Khưu Thời, đáy mắt Hồ Tiểu Lĩnh tức thì long lên đỏ lừ, hắn quát tiếng nữa: “Thằng ôn này lấy đâu ra dao!”
“Chắc giấu gầm bàn,” Khưu Thời cau mày, nói chuyện hơi tốn sức, “nó vào đây trước mà.”
“Đệt!” Hồ Tiểu Lĩnh khàn cả cổ, đưa tay sờ quanh mép bàn, lột một miếng băng keo ra rồi lao đến cửa sổ nhìn xuống, “Không thấy đâu nữa! Chắc được chúng nó đưa đi rồi! Cái chốn quái quỷ gì thế này!”
“Bình tĩnh đi.” Khưu Thời nghiến răng.
Hồ Tiểu Lĩnh bấy mới tỉnh táo hơn, hắn im bặt xoay về toan đi đến bên giường, song vừa cất bước đã phanh lại nhìn Hình Tất.
Căn phòng chừng như đột ngột giảm hai độ trong khoảng lặng hai giây ấy.
Sát khí rỉ từng chút một khỏi người Hình Tất bao trùm không gian nhỏ hẹp này, khiến Khưu Thời có cảm giác hơi thở của hắn cũng lạnh toát.
Từ lúc vào phòng đến giờ, Hình Tất chưa từng lên tiếng hay hỏi tình trạng vết thương của Khưu Thời, chỉ lặng lẽ xé vạt áo trước ngực kiểm tra sơ cho anh.
“Hình Tất.” Khưu Thời gọi hắn.
“Có biết phòng y tế của chúng ở đâu không?” Hình Tất ngoảnh nhìn Hồ Tiểu Lĩnh.
“Biết… Không biết cơ mà!” Hồ Tiểu Lĩnh nói năng hơi lộn xộn, “Chúng nó có vài căn nhà liền kề nhau, dựng những mấy lớp tường bao và không, không cho ai vào, chắc là trong ấy đấy!”
“Cậu lái xe.” Hình Tất nói.
“Ừ!” Hồ Tiểu Lĩnh vọt dậy phóng ra cửa, một tràng tiếng bước chân lộn xộn chạy xuống cầu thang.
“Đỡ dao đi.” Hình Tất khom lưng bế Khưu Thời khỏi giường, xoay người bước ra.
“Hẳn là tôi…” Khưu Thời đỡ cán dao, sau khi bình tĩnh lại từ cơn thịnh nộ ban đầu, cơn đau sắc lẻm tái tê khiến anh thở không ra hơi, “không chết được đâu.”
“Trong tình huống không được cứu chữa thì phải đến ngày mai cậu mới chết.” Hình Tất xuống lầu bằng cách y hệt Khưu Thời trước đấy, lộn người vắt lên lan can rồi trượt xuống.
“… Đệt.” Khưu Thời vừa nghe câu này đã bắt đầu cảm thấy tính mạng của mình đang cực kì nguy cấp.
Thở không ra hơi khiến anh nói chuyện khá vất, hễ thốt một câu là lại có cảm giác mũi dao rục rịch trong ngực, nhưng anh vẫn cố tìm chuyện để tán gẫu.
Thứ nhất là sợ mình sẽ chỉ chú ý đến vết thương, thứ nhì là muốn tìm lối thoát cho một Hình Tất đã hoàn toàn bị sát khí bao trùm.
Rừng Đông có người máy cộng sinh, nhỡ đâu lại thừa dịp trạng thái Hình Tất không ổn để làm gì đấy…
Nhưng hiển nhiên rất khó.
Anh toan lên tiếng đã bị Hình Tất ngắt lời: “Đừng nói chuyện.”
Hồ Tiểu Lĩnh đã khởi động xe xong, Hình Tất đặt Khưu Thời ngồi tựa băng sau: “Lấy tay ra.”
Cán dao vừa rời tay Khưu Thời đã bị Hình Tất nắm lấy, anh hoảng hốt nhướng mày: “Định rút ra hả?”
“Lái xe đi.” Hình Tất nói.
Hồ Tiểu Lĩnh lao thẳng xe vào khu vực sâu nhất của thị trấn Rừng Đông.
Khưu Thời biết tại sao Hình Tất phải giữ dao hộ mình rồi, lái xe như bay trên con đường xóc nảy này thì chỉ có phản xạ và khống chế của người máy sinh hoá mới vững tay được như thế.
Chẳng mấy chốc đã thấy khu vực cấm vào và tường bao thật cao với ít nhất hai lớp xa xa trước mặt, đi từ cổng ngoài cùng vào chỉ thấy lớp tường bên trong.
Họ chưa kịp đến gần, chỗ tường bao và tháp canh trên nhà cây hai bên đã bị một số người cầm súng nhắm vào.
Ngay sau đó có vài người rời tường bao đi nhanh về phía họ.
“Thị trưởng La và Trần Đãng.” Hồ Tiểu Lĩnh nói.
“Lái qua.” Hình Tất bảo.
Hồ Tiểu Lĩnh phóng thẳng về phía mấy người nọ.
Lính gác trên tường bao và trên cây đã nổ súng khi họ đến gần, một loạt đạn xả xuống đất ngay trước đầu xe làm bụi bay tứ tán.
“Dừng lại.” Hình Tất nói.
Hồ Tiểu Lĩnh thả chân ga.
“Hình Tất!” Trần Đãng hét lên, “Đừng làm thế!”
“Bọn tao phải dùng phòng y tế!” Hồ Tiểu Lĩnh cũng hô to, “Tránh ra!”
“Tôi sẽ phái người đưa các cậu đi!” Thị trưởng La giơ tay ngăn họ lại, “Đây là yếu địa của thị trấn Rừng Đông, người ngoài không vào bừa được, nhưng tôi sẽ sắp xếp chữa trị cho Khưu Thời…”
“Tôi không tin người của bọn ông.” Hình Tất cất tiếng.
Súng trong tay lính gác nhếch khẽ, nhắm thẳng vào xe và người trên xe.
“Đây chỉ là hiểu lầm,” Trần Đãng nói, “giải quyết bất cứ vấn đề gì cũng cần thời gian, các anh làm thế này…”
Trần Đãng chưa nói hết câu đã hãi hùng nhìn sang Hình Tất.
Có phân nửa số người trong nhóm lính gác đang nhắm vào xe đã chĩa nòng súng về ngay phe mình.
Hình Tất nhìn Trần Đãng: “Hệ thống chắn sóng vẫn chưa khôi phục, mày đoán xem tao có khiến mày chết ngay bây giờ được không.”
“Để họ vào.” Thị trưởng La nhận ra vấn đề, nhấc tay bảo lính gác cho đi.
Hồ Tiểu Lĩnh lái xe lao vào tường bao, lái nửa vòng rồi vào bức tường bao thứ hai.
“Đánh sang trái nửa vòng.” Hình Tất nói.
“Anh từng đến đây à? Anh…” Hồ Tiểu Lĩnh hỏi, đến khi ngoảnh ra sau nhìn hắn thì nuốt ngay những câu còn lại vào.
Tường bao có ba lớp với cổng vào được xây chệch hướng, song không đến nỗi phức tạp.
Bên trong là vài toà nhà gỗ nhỏ.
Hồ Tiểu Lĩnh phanh xe trước toà nhà ngoài cùng bên phải theo chỉ dẫn của Hình Tất, Hình Tất bế Khưu Thời xuống xe và đi thẳng vào trong.
“Đệt,” Hồ Tiểu Lĩnh xách súng theo sau, trỏ súng khắp nơi, “sao anh ta cứ như từng tới đây ấy.”
Chắc tại anh ta nhìn thấy đấy.
Ngực Khưu Thời ngày càng đau hơn, có cảm giác nhịp thở cũng ngày một gấp gáp, bấy giờ không muốn lên tiếng nữa.
Nhưng anh biết Hình Tất đã có thể khống chế những người máy cộng sinh khác, thậm chí ngay cả cấp một như Trần Đãng.
Khu y tế trên tầng hai và chia thành vài căn phòng liền kề, nhìn từ cửa sổ vào thì thấy đủ kiểu thiết bị y tế lẫn một số người đang nằm chữa trị trong ấy.
Có lẽ Thị trưởng La đã liên hệ với người bên này, Hồ Tiểu Lĩnh đang trỏ súng vào từng phòng toan tìm cho ra Khưu Dữ thì một người đàn ông bước ra khỏi căn phòng trong cùng gọi họ: “Ở đây.”
Hồ Tiểu Lĩnh tức thì trỏ súng vào người nọ, không riêng Hình Tất, ngay cả hắn cũng không còn tin bất cứ ai ở đây.
Trong căn phòng này chỉ có một bàn máy trông như chụp lồ ng nối với cả đống dây nhợ và các đường ống thô mảnh so le.
“Cái máy này là…” Người đàn ông chực giải thích đã bị Hình Tất ngắt lời.
“Ra ngoài.” Hình Tất bảo.
Người đàn ông khựng lại, không nói nữa mà xoay đi khỏi phòng.
Khưu Thời được đặt lên bàn, Hình Tất c ởi sạch áo anh trong vài thao tác.
Các thiết bị trong bệnh viện thành phố Mây đã cực kì đáng gờm, nhưng cái thứ dưới cơ thể anh hình như có công nghệ tân tiến hơn mấy cái máy anh từng thấy, tuy trông nó rất cũ.
“Không gây mê nhé, cậu cần phải tỉnh táo,” Hình Tất chụp mặt nạ trên đầu xuống mặt Khưu Thời, “tí nữa phải đi rồi, trước khi bọn chúng ngắt tín hiệu sinh học của người máy cộng sinh.”
“Ừ.” Khưu Thời đáp.
Hình Tất kéo tay anh xuống bên hông rồi giữ đấy, một thứ khá giống còng tay tự động xoay lên khoá cổ tay anh lại.
“Cái trò mả mẹ này,” Khưu Thời nhắm mắt, “đau lắm hả?”
“Không biết.” Hình Tất nói xong bèn nhấn một cái nút cạnh bàn, chiếc lồ ng trong suốt bên trên hạ xuống chụp lấy Khưu Thời.
Sau đó có một cánh tay máy thò ra từ trong lồ ng nhắm thẳng vào vết thương trên ngực anh, khử trùng xong thì kẹp lấy con dao.
Thao tác rút ra vững và nhanh.
Nhưng không có chuyện cơn đau biến mất chỉ vì thao tác chuẩn xác, Khưu Thời đau tới mức đạp một cú vào vách lồ ng, tay không cục cựa được nhưng khớp ngón đã siết chặt đến nỗi trắng bệch.
“Hình Tất,” giọng Hồ Tiểu Lĩnh căng thẳng hơn, Hình Tất như hoá thành người khác khiến mỗi lần hắn mở miệng giao tiếp đều phải hứng chịu áp lực và nỗi sợ khổng lồ, “anh biết dùng cái máy này không?”
“Trước đây từng dùng.” Hình Tất nói.
“Ừ.” Hồ Tiểu Lĩnh đáp, nhìn cánh tay máy trong lồ ng bắt đầu xử lý vết thương của Khưu Thời, “Bao lâu trước đây?”
“Hơn một trăm năm trước.” Hình Tất đáp.
Hồ Tiểu Lĩnh hãi hùng lia mắt nhìn hắn rồi lại nhanh chóng liếc đi chỗ khác.
“Một lát nữa hệ thống chắn sóng sẽ khôi phục,” Thị trưởng La đứng giữa sân nhìn về tầng hai toà nhà y tế, “hắn không khống chế được người máy cộng sinh nữa thì dễ xử lý hơn nhiều.”
“Để họ đi đi.” Trần Đãng nói.
Thị trưởng La quay sang nhìn gã.
“Họ sẽ không phối hợp đâu, nếu Hình Tất không khống chế được người máy cộng sinh nữa, chúng ta sẽ tổn thất nặng nề hơn,” Trần Đãng nói, “Hình Tất không như chúng ta, bao nhiêu năm nay chúng ta luôn sống trong một thế giới thế này… Còn hắn, từ khi quyết định khoá kí ức là đã lựa chọn rồi, dù có thay đổi cũng không phải là bây giờ.”
“Có chắc đấy là quyết định của hắn không?” Thị trưởng La cau mày.
“Chắc chắn,” Trần Đãng đáp, “trong phần thông tin chiếm đoạt được từ Tướng quân trước đó có đề cập, tuy không thể loại trừ hẳn khả năng đấy là thông tin sai lệch, nhưng hành động đó đúng là rất giống với phong cách của Hình Tất.”
Thị trưởng La im lặng.
“Về phần Khưu Thời,” Trần Đãng nói, “quả thực khác với tưởng tượng của chúng ta, cậu ta không có tình cảm với người thân và không khao khát có người thân, càng không quy mình vào cộng đồng người miễn nhiễm mà các ông xem là dòng tộc, dù có ở lại cũng khó mà hành động trên lập trường hoàn toàn khớp với các ông, giờ đây Khưu Dữ lại gây chuyện như thế…”
“Anh nghĩ chúng ta phải làm gì với Khưu Dữ?” Thị trưởng La hỏi, “Không xử lý xác ngay thì có khi bộ não…”
“Cho cậu ta toại nguyện đi,” Trần Đãng đáp, “cũng đã dùng cách cực đoan thế rồi, loài người các ông quả thực có thể nhân danh d*c vọng để làm bất cứ chuyện gì.”
“Vậy anh đi đi,” Thị trưởng La nói, “tôi ở đây chờ họ ra, thành phố Mây đã là một chiếc vỏ ngoài cứng trong giòn nên tạm thời khỏi phải lo, giờ chắc chúng còn chẳng dám mơ đến việc liên minh ấy chứ.”
“Cụ nhà nó…” Khưu Thời rít ra từ khớp răng nghiến chặt.
Sau khi xử lý miệng vết thương và khử trùng, cánh tay máy cuối cùng cũng thu về.
Chụp lồ ng rút ngược lên trên, Hồ Tiểu Lĩnh đỡ anh dậy, Hình Tất nhanh chóng dùng băng gạc băng bó vết thương cho anh.
“Mặc đồ đàng hoàng.” Hình Tất nói đoạn kéo tay anh qua tiêm cho một mũi giảm đau.
“Làm sao mà mặc,” Khưu Thời chầm chậm bước xuống bàn, “anh xé cả rồi.”
Hình Tất xoay người đi ra.
“Anh thấy sao rồi anh Thời?” Tông giọng của Hồ Tiểu Lĩnh thoắt cái đã nâng lên và nhẹ nhõm hơn khi Hình Tất rời khỏi.
“Tạm ổn, không chết được.” Khưu Thời đáp.
“Điệu bộ của Hình Tất đáng sợ quá… Anh ta sao vậy,” Hồ Tiểu Lĩnh hỏi, “giận hả? Em cứ tưởng người máy sinh hoá không có cảm xúc dữ dội vậy chứ, tưởng đâu anh ta muốn giết sạch cả cái thị trấn này ấy.”
“Anh cũng nghĩ vậy,” Khưu Thời nói, “nhưng anh ta không làm thế.”
Đây là điều khiến anh bất ngờ, Hình Tất có thể một đấm giã thủng người máy sinh hoá mà chỉ đá Khưu Dữ ra cửa sổ, dù nó chết do bị đá hay té thì chí ít cũng không nát hẳn.
Và trong pha đối đầu sau đấy, Hình Tất không hề ra tay, thậm chí không khống chế người máy cộng sinh nổ một phát súng nhằm cảnh cáo.
Hình Tất nhanh chóng về phòng, đặt bộ đồ gấp gọn vào tay Khưu Thời.
“Được.” Khưu Thời ngắm nghía, không biết Hình Tất lấy từ đâu ra bộ đồ khá mới này, dày hơn đồ cũ của anh nữa.
Mặc đồ hơi tốn sức, nhấc tay thì động đến vết thương trước ngực, Hồ Tiểu Lĩnh kéo giùm anh cả buổi mới tạm gọi là xong.
“Đi thôi.” Khưu Thời nghiến răng.
Hình Tất chẳng nói năng gì, vẫn cứ bước tới bế anh lên gọn ghẽ.
“Đ…” Khưu Thời vẫn chưa quen, lớn bằng này chưa từng được ai bế kiểu ấy, “Tại ở đây không tìm được rương hả?”
“Muốn tìm một cái à?” Hình Tất bế anh đi ra khỏi phòng.
“Thôi khỏi.” Khưu Thời đáp.
Thị trưởng La và hai thuộc hạ đứng dưới toà nhà, còn vệ binh xung quanh thì trông hơi lạ.
Vài gã trỏ súng vào Thị trưởng La, vài tên khác thì nhắm thẳng vào mấy vệ binh.
“Khưu Thời.” Thị trưởng La gọi anh, “Giúp tôi chuyển vài lời đến ngài Long và Tướng quân.”
Hình Tất dừng bước, Khưu Thời ngoảnh nhìn ông ta: “Tuỳ tâm trạng nhé.”
“Đường dây liên lạc của thị trấn Rừng Đông tạm chưa khôi phục được, nhưng chúng tôi sẽ tìm cách để liên lạc với thành phố Mây sớm nhất có thể,” Thị trưởng La nói, “mong cậu thuật lại tình hình ở đây cho họ trước tiên, chắc hẳn thành phố Mây cũng đã gặp rắc rối như chúng tôi rồi, dù lập trường mọi người có ra sao thì đoàn quân cộng sinh mới là kẻ địch chung của chúng ta bây giờ…”
“Nhiều quá nhớ không hết.” Khưu Thời bảo.
Hình Tất rẽ hướng đến bên xe, đặt Khưu Thời vào băng sau.
“Khưu Dữ chết rồi,” Thị trưởng La nói, “chúng tôi không ngờ cậu ta lại làm vậy, việc này ngược hẳn với ý đồ vốn có của chúng tôi.”
Hồ Tiểu Lĩnh khởi động xe.
“Ngoài cổng thị trấn đã chuẩn bị sẵn xe cho các cậu, hành trang trong nhà các cậu cũng được xếp sẵn lên xe rồi,” Thị trưởng La bảo, “không có bất cứ ai ngăn các cậu rời khỏi đây cả.”
“Tôi muốn mang cả cái xe này đi.” Hồ Tiểu Lĩnh nói.
“Hoàn toàn có thể.” Thị trưởng La đáp.
Xe đánh vòng rời tường bao, lúc đi ngang qua Thị trưởng La thì ông ta nhìn Khưu Thời: “Khưu Thời, nếu có một ngày… Người nhà của cậu, dòng tộc của cậu sẽ chờ cậu trở về.”
“Cút.” Khưu Thời nhắm mắt lại.
Thị trấn Rừng Đông không ngăn họ đi, mà có lẽ muốn ngăn cũng khó, vì dẫu không khống chế số người máy cộng sinh ấy thì Hình Tất trong trạng thái hiện tại vẫn có thể mặc kệ hết thảy để mở đường máu rời khỏi đây.
Nên họ cũng tức tốc đổi thái độ, xoay sang tỏ ý muốn được liên minh lại với thành phố Mây.
“Nếu đánh nhau thật,” Khưu Thời tựa lưng ghế, nhìn Hồ Tiểu Lĩnh đang hưng phấn phóng con xe vượt mọi địa hình kia như bay đằng trước, “tôi thấy thành phố Mây chưa chắc đã đánh lại Rừng Đông.”
Hình Tất không đáp mà chỉ lặng lẽ lái xe.
“Hình Tất,” Khưu Thời xoay sang nhìn hắn, “nói gì đi.”
“Một, ba, năm, bảy…” Hình Tất cất tiếng.
Khưu Thời phì cười.
“Tôi không sao.” Hình Tất bảo.
Quả thực không sao nữa rồi, sau khi rời Rừng Đông, sát khí khiếp người kia đã tan biến.
“Nhưng anh có tâm sự,” Khưu Thời nói, “với vai trò cộng sự thì tôi không nên lắm điều, cơ mà đã là bạn thì thường tôi sẽ hỏi.”
Hình Tất liếc nhìn anh.
“Giờ tụi mình là bạn bè sống chết có nhau,” Khưu Thời đưa tay vỗ vai hắn, chạm phải vết thương trước ngực lại đau đến nỗi phải rụt ngay tay về, “anh gặp chuyện gì cũng có thể kể với tôi.”
Hình Tất trầm ngâm.
Khưu Thời không nói nữa, nhắm mắt định nghỉ một tẹo.
Chừng sắp mơ màng, Hình Tất lại lên tiếng: “Khưu Dữ là em trai cậu.”
“Ờ.” Khưu Thời đáp.
“Nhưng nó muốn giết cậu.” Hình Tất nói.
“Đúng.” Khưu Thời như đã hiểu cảm giác của Hình Tất.
Hắn phải giết Khưu Dữ vì y tổn thương cộng sự của mình, nhưng lại không thể dùng cách dứt khoát và tàn bạo nhất vì Khưu Dữ là em trai anh.
Tình thân hẳn là tình cảm duy nhất của loài người mà Hình Tất không thể thực sự trải nghiệm.
“Cậu có định giết nó không?” Hình Tất hỏi.
“Có,” Khưu Thời đáp, “nó gần như giết được tôi còn gì.”
“Tôi không nên rời khỏi đấy.” Hình Tất bảo.
“Ai mà lường trước được chuyện này?” Khưu Thời nói, “Cả tôi cũng đâu ngờ.”
“Tôi không phải là cậu.” Hình Tất đáp.
“Giề,” Khưu Thời liếc hắn, “ờ anh thì ghê gớm hơn tôi rồi.”
Hình Tất im lặng, khoé môi nhoẻn nhẹ.
Nụ cười mỉm nho nhỏ ấy khiến Khưu Thời thở phào, anh than: “Hình Tất, anh khỏi phải nghĩ mấy chuyện này, tôi từng này tuổi mà đã bao giờ thiết tha người nhà người thân gì đâu, với tôi thì đám Triệu Lữ Hồ Tiểu Lĩnh chính là anh em ruột, anh cũng hiểu mọi loại tình cảm đều từ chung sống mà ra chứ không do ai sắp đặt mà thành còn gì.”
“Ừ.” Hình Tất đáp.
“Hồi đó…” Khưu Thời ngẫm nghĩ, “mấy người hồi đó, hồi trước đại chiến ấy, chắc sẽ hơi khác nhỉ, ví như đều có người nhà các kiểu.”
“Tôi không tiếp xúc với người thường.” Hình Tất nói.
“Hờ!” Khưu Thời bật ra một tiếng.
Hình Tất liếc anh.
“Vậy bây giờ cụ già cả hỏng hóc lưu lạc rồi,” Khưu Thời bảo, “chẳng những phải tiếp xúc với người thường mà cộng sự còn là công nhân dọn xác nữa kìa.”
Hình Tất cười cười không đáp.
“Thê thảm quá.” Khưu Thời cười nhưng cơn đau nơi lồ ng ngực không cho phép anh tiếp tục, “Cái mũi giảm đau anh tiêm cho tôi hình như chẳng được tích sự gì.”
“Suýt thì chết rồi,” Hình Tất bảo, “không đỡ đau nổi cũng là bình thường.”
“Tôi không chết được đâu,” Khưu Thời nói, “lúc phát hiện nó muốn giết mình là tôi đã biết không chết được, vì Hình Tất ở ngay bên ngoài.”
Hình Tất quay sang nhìn anh.
Hồ Tiểu Lĩnh chạy trước đột nhiên phanh lại.
Khưu Thời định nhắc Hình Tất thì đầu xe của họ đã hôn đít xe Hồ Tiểu Lĩnh làm hắn bay thẳng ra ngoài, ngã oạch xuống đất.
“Anh…” Khưu Thời nhìn Hình Tất, “ra-đa mất sóng hả?”
“Thất thần rồi.” Hình Tất nói.
“Tiềm vệ cấp một như anh,” Khưu Thời bảo, “mà cũng thất thần à?”
“Thi thoảng.” Hình Tất mở cửa xuống xe.
“Làm cái gì vậy!” Hồ Tiểu Lĩnh bò dậy khỏi mặt đất, “Tôi định dừng xe đi tè đấy! Đâm một phát nứt bàng quang luôn rồi!”
“Đi tè đi.” Hình Tất nói.
“Hơi đói rồi, có đồ ăn nhỉ?” Hồ Tiểu Lĩnh hỏi.
“Tè xong rồi ăn.” Hình Tất bảo.
Hồ Tiểu Lĩnh ngó hắn, xoay lưng đi mất.
Khưu Thời bịt vết thương, cười không ra tiếng: “Câu đấy không nói gộp thế được đâu.”
“Cậu đói không? Nghỉ tí,” Hình Tất nói, “nghỉ cho đẫy trước khi trời tối.”
“Đêm nay gấp rút lên đường à?” Khưu Thời hỏi.
“Ừ,” Hình Tất đáp, “ban đêm dễ đánh lén, di chuyển thì an toàn hơn.”
Ngoài tất cả đồ họ mang đến thì thùng xe đằng sau còn một rương vũ khí và vài rương vật tư mà thị trấn Rừng Đông tặng để bày tỏ thành ý.
Thức ăn, nước, thuốc.
… Và cả quần áo.
Chả biết có phải lúc Hình Tất đi cướp đồ mặc đã bị Thị trưởng La bắt gặp không.
“Mấy tên người máy cộng sinh ở thành phố Mây,” Khưu Thời hớp tí nước chứ không ăn nổi, “nếu là anh thì giải quyết hết được không?”
“Bảy tên thì được.” Hình Tất nói.
“Một đánh bảy hả?” Khưu Thời hơi khó hiểu, “Năng lực của tiềm vệ cấp một bọn anh chênh lệch dữ vậy à?”
Hình Tất nhìn anh, chốc sau mới hỏi: “Tại sao bảy tiềm vệ cấp một lại phải tụ tập hành động khi vào nội thành?”
“… Ờ nhỉ.” Khưu Thời tỉnh ra, “Cũng đúng, với kinh nghiệm công tác của tiềm vệ cấp một, anh nghĩ chúng sẽ làm gì trong nội thành?”
“Tìm người, hoặc tìm đồ.” Hình Tất đáp.
“Tìm ngài Long?” Khưu Thời hỏi, “Hay Tướng quân? Chiến dịch ám sát?”
“Có lẽ thế.” Hình Tất nói.
“Thế thì hơi khó đấy,” Khưu Thời bảo, “nhất là Tướng quân, ông ta bí ẩn lắm, cứ như không thể gặp mặt ai vậy, tôi còn tự hỏi có phải ông ta không sống ở thành phố Mây không nữa mà.”
“Có lẽ thế.” Hình Tất đáp.
“Anh có từng gặp Tướng quân chưa?” Khưu Thời hỏi, “Gặp lúc ông ta khoá kí ức của anh đấy?”
“Chưa,” Hình Tất nói, “chưa ai từng gặp ông ta cả.”
Khưu Thời sửng sốt: “Đời nào?”
“Chưa đời nào từng gặp ông ta.” Hình Tất trả lời.
Khưu Thời trầm ngâm.
“Hồi trước Lý Phong bảo xong chuyện sẽ liên lạc với anh mà phải không?” Hồ Tiểu Lĩnh đứng ngoài xe vừa ăn vừa thò đầu sang hỏi.
“Ừ,” Khưu Thời đáp, “giờ cũng hòm hòm rồi đấy.”
“Nhưng vẫn chưa liên lạc lại,” Hồ Tiểu Lĩnh nói, “đừng bảo xảy ra chuyện gì rồi nhé?”
“Kể cả ngài Long có chết thì Lý Phong cũng chưa chắc đã gặp vấn đề gì,” Khưu Thời bảo, “loại người như anh ta mà.”
Trên màn hình chỉ còn một chấm sáng cuối cùng, tất cả đều đang theo dõi.
Đấy là người máy cộng sinh cuối cùng, Lâm Thịnh đang tiếp cận chấm sáng này bằng tốc độ cực nhanh.
Với tình hình hiện tại thì xử lý người máy cộng sinh này không phải là vấn đề, điều mọi người đang căng thẳng là khử gã đồng nghĩa với nhiệm vụ hoàn thành, hành vi của Lâm Thịnh sau khi xong nhiệm vụ mới là thứ tất cả quan tâm.
Sau khi chấm sáng biến mất, giọng Lâm Thịnh vang lên trong tai nghe.
“Ngoài ba mục tiêu ra khỏi phạm vi nội thành, thì đã xử lý xong bốn mục tiêu nhiệm vụ còn lại.”
“Lập tức trở về điểm xuất phát.” Thượng tá Từ nói.
Lâm Thịnh trên bản đồ bắt đầu di chuyển, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện trên con đường mòn nọ.
“Hoàn thành.” Viện trưởng Ngô tuyên bố.
Lý Phong ngáp dài, thấy mình buồn ngủ tới độ váng vất, nhìn gì cũng nhoè cả.
“Giám đốc Lý! Giám đốc Lý!”
“Sao thế này?”
“Hình như ngất rồi…”