Chốn Đào Nguyên

Chương 32: Vùng tối



“Tôi đại diện cho bạn của họ, giết sạch họ.” Hình Tất nói.

***

“Bảo họ lui cả đi,” Lý Phong chạy bước nhỏ từ văn phòng xuống tầng, lên xe đã chờ ngoài cổng, “đừng để cậu ta trông thấy lính gác, nhất là đừng trỏ súng vào cậu ta.”

“Mặc kệ luôn ạ?” Đội trưởng phía bên kia trù trừ, “Trên xe họ toàn máu của người cảm nhiễm thôi, lại còn mới từ…”

“Lui hết!” Lý Phong lớn tiếng, “Đừng ép tôi tìm Cục trưởng Trương đích thân mắng cậu!”

“Dạ vâng Giám đốc Lý,” bên kia đáp, “tôi bảo họ lui ngay.”

“Chuyện này tôi sẽ tự giải quyết,” Lý Phong nói, “để bất cứ ai biết thì tôi xử cậu đấy nhé.”

“Hiểu ạ thưa Giám đốc.” Bên kia trả lời.

“Rặt một lũ đầu đất, đánh nhau thật thì khác mẹ gì tặng không cái thành phố này,” Lý Phong giận dữ gắt lên, rồi lại liên lạc ngay với đội tuần tra, “điều một đội đến khu vực Sào Huyệt số Ba kiểm tra tình hình, không được để sót bất kì điều gì khác thường, ở yên trên xe và đừng tiếp xúc với bất cứ thứ gì, tôi lập tức gửi toạ độ cho.”

Tài xế phóng thẳng đến khu vực phía sau thành phố, nhìn ra cửa sổ thỉnh thoảng có thể bắt gặp xe công trình chạy ngang và binh sĩ tuần tra võ trang đầy đủ. Trước hết phải sơ tán sạch sẽ nạn dân đang phát điên ở ngoại thành, sau đó bổ sung người vào nội thành, sửa này chữa nọ đều cần nhân lực, cộng cả số nhân lực vốn dĩ đã thiếu hụt…

Lý Phong hơi đau đầu.

Nhưng điều rắc rối nhất trước mắt chính là Khưu Thời đã về đến thành phố Mây, mà Hình Tất lại mất liên lạc ở vị trí cách thành phố Mây tầm mười lăm phút lái xe.

Khưu Thời đang ở ao phân bón, Lý Phong không hề bất ngờ khi người dẫn Khưu Thời đến đấy là Đặng Diệp Diệp, bởi trước lúc móc nối với thị trấn Rừng Đông thì cô gái này và nhóm phần tử cấp tiến đã luôn xem việc điều tra đủ kiểu “mặt tối” của thành phố Mây là nhiệm vụ của mình.

Song Lý Phong không xác định được mục đích của cô ta khi dắt Khưu Thời đến ao phân bón, rất có thể là để Khưu Thời thấy rõ bộ mặt thật của thành phố Mây, không tiếp tục bán mạng cho đám cổ đỏ gian ác nữa mà đi tìm chốn đào nguyên đích thực.

Sự tồn tại của ao phân bón không phải là một bí mật quá thâm sâu, những ai có thể tiếp cận nguồn cung vật tư đều hiểu mà không nói. Năng lực và tư liệu sản xuất chỉ có bấy nhiêu, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, huống hồ tác giả của cái ao này là Sở An sinh, đầu sỏ trực tiếp chính là Giám đốc Lý.

Xe Lý Phong băng đường tắt qua hố bom trước đấy để đến ao phân bón.

Một chiếc xe đen trông khá giống xe tải của quân đội thành phố Mây dừng ở khoảng đất trống bên cạnh ao, thân xe toàn là vết máu đen của người cảm nhiễm, thậm chí trên nóc xe còn vắt vẻo một khúc tay gãy và một quả đầu bị chặt.

Khưu Thời và Hồ Tiểu Lĩnh ngồi trong xe không ra.

“Đỗ xe ven núi chờ tôi.” Lý Phong xuống xe, dặn tài xế như vậy.

“Vâng.”

“Lý Phong đến rồi.” Hồ Tiểu Lĩnh ngoảnh lại, thấy rõ người đi đến là Lý Phong thì bảo Khưu Thời trong khi anh vẫn đang thất thần nhìn thẳng, “Anh ta đến đây một mình đấy anh Thời.”

“Ừ, cậu đừng xuống xe.” Khưu Thời mở cửa xe.

“Em uống viên thuốc miễn dịch kia rồi mà.” Hồ Tiểu Lĩnh nói, “Chút ít máu trên thân xe hề hấn gì chứ.”

“Ở yên trên xe.” Khưu Thời dứt lời bèn bước ra, sập cửa xe lại.

Anh không muốn để Hồ Tiểu Lĩnh nghe được bất cứ câu nào trong cuộc đối thoại giữa mình và Lý Phong, cũng không muốn Hồ Tiểu Lĩnh lỡ đâu rỗi hơi chạy tới ao phân bón nghía một phát.

Lý Phong bịt mũi đi đến đầu xe, thấy ngực anh băng bó thì cau mày: “Vết thương của cậu nghiêm trọng hơn tôi nghĩ, hay hai cậu lên xe tôi đến chỗ Viện trưởng Ngô đi đã…”

“Không,” Khưu Thời đáp ngắn gọn, “phía công sự vẫn còn thiết bị, nếu anh thực sự có lòng thì đưa tôi vài loại thuốc hữu hiệu đi.”

Lý Phong thở dài: “Chuyện đấy không vấn đề, nhưng vết thương của cậu cần được xử lý.”

“Có tin tức của Hình Tất chưa?” Khưu Thời hỏi, “Thông tin của anh ta có phản hồi về phòng thí nghiệm không, khoảng cách hiện giờ dù sao cũng nằm trong phạm vi chứ nhỉ?”

“Chưa,” Lý Phong thành thật trả lời, “Viện trưởng Ngô đoán rằng Hình Tất đã hoàn tất quá trình cộng sinh, bây giờ đã sở hữu năng lực vật chủ nên có thể chặn tín hiệu của mình, chúng tôi không bắt được sóng.”

“Việc chặn tín hiệu là chủ động hay bị động?” Khưu Thời hỏi.

Có lúc Lý Phong phải bái phục sự nhạy bén của Khưu Thời.

“Đều có thể cả,” Lý Phong nói, “chúng tôi không đoán được là chủ động hay bị động.”

“Biết rồi.” Giọng Khưu Thời hơi khàn.

“Trước đây tôi không hiểu Hình Tất lắm,” Lý Phong bảo, “nhưng những tư liệu tôi được quyền tiếp xúc đều cho thấy hắn thuộc lô tiềm vệ đời thứ hai có năng lực tăng cường nổi bật nhất thời đó, hắn cũng hiểu rõ năng lực của mình.”

Khưu Thời nhìn y.

“Hắn không chết được đâu.” Lý Phong nói.

“Anh sợ tôi mất kiểm soát à?” Khưu Thời hỏi.

“Dù gì tôi cũng bị cậu tẩn cho không chỉ một lần,” Lý Phong đáp, “nhắc trước một câu không thiệt đi đâu được.”

“Tôi nhìn thấy cả ao thịt người còn chẳng mất kiểm soát kia kìa.” Khưu Thời bảo.

Lý Phong bịt mũi liếc về phía ấy: “Cậu sang đấy xem rồi?”

“Có phải anh chưa từng đến đó nhìn thử không?” Khưu Thời hỏi.

“Chưa từng.” Lý Phong trả lời.

“Từ đâu ra? Những… con người ấy.” Khưu Thời nhìn y.

“Mỗi ngày đều có người chết đấy thôi,” Lý Phong nói, “ngoại thành chết, nội thành cũng chết.”

“Làm thành những gì.” Khưu Thời vặn hỏi.

Lý Phong se sẽ thở dài: “Phân bón, thức ăn chăn nuôi…”

Khưu Thời ngây ra nhìn y, trên gương mặt kinh hoàng nhác vẻ khó tả.

“Buồn nôn à?” Lý Phong bảo.

“Nôn không ra.” Khưu Thời nhắm mắt lại, “Tôi nghe nói cái hang bọn tôi vứt xác rất sâu, tôi cứ tưởng… bên dưới có thiết bị tiêu huỷ xác gì đấy.”

“Hang đấy sâu thật,” Lý Phong nói, “trước đây là nơi khảo sát, xác của người cảm nhiễm và người thường được tách riêng ra rồi vận chuyển đến…”

Khưu Thời cau mày.

“Muốn hỏi thêm gì không?” Lý Phong không nói tiếp nữa, “Đặng Diệp Diệp dẫn cậu đến đây chỉ mong cậu hỏi tiếp thôi.”

Khưu Thời trầm mặc một lúc, xoay người đi về xe: “Tôi không muốn biết nhiều hơn.”

“Lên xe tôi đi,” Lý Phong bảo, “đưa các cậu về công sự, tôi sẽ phái người chuyển chiếc xe này ra ngoại ô sau khi rửa sạch.”

Khưu Thời ngoảnh lại liếc y: “Đưa Tiểu Lĩnh về đi, nó còn phải khử trùng, vết thương cũng cần được xử lý, tôi đi theo anh.”

Lý Phong nghiêng đầu.

“Tôi muốn biết tin tức của Hình Tất sớm nhất có thể.” Khưu Thời nói.

“Được.” Lý Phong đồng ý.

Đội tuần tra Lý Phong phái ra xuất phát từ tường bao Sào Huyệt số Một, Khưu Thời đứng bên ngoài khe hở tường bao, đối diện với khu rừng héo úa.

Thành phố Mây cũng đã đổ tuyết nhưng kha khá lá rừng chưa tàn, hoa tuyết đọng trên phiến lá xanh cực kì bắt mắt.

Khưu Thời bị thương không nhẹ, hai trợ lý y tế Viện trưởng Ngô phái đến đang chờ ở sảnh chỉ huy rộng lớn vắng ngắt phía sau, không dám đi sang.

Dù đã không còn nấm thì Sào Huyệt số Một vẫn là đất cấm, nhất là sau khi bị người máy cộng sinh tập kích, tất cả những khu vực bên ngoài nội thành đều đã trở thành vùng tối đáng sợ – nơi quỷ quái có thể nhào ra bất cứ lúc nào.

Sau lưng vọng lại tiếng bước chân, Lý Phong bước tới đứng đằng sau anh.

“Anh đi vào thì hơn,” Khưu Thời nói, “có gì xồ ra thật thì tôi không bảo vệ nổi anh đâu.”

“Biết đâu chừng tôi bảo vệ được cậu đấy.” Lý Phong cười cười.

Khưu Thời ngoảnh lại liếc Lý Phong, không nói gì.

“Đi kiểm tra vết thương đi,” Lý Phong bảo, “tôi đứng đây chờ.”

“Hồ Tiểu Lĩnh sao rồi?” Khưu Thời hỏi.

“Hai phát súng xuyên thấu, không nghiêm trọng mấy,” Lý Phong nói, “chỉ phải thêm khâu xét nghiệm máu xem có bị cảm nhiễm không. Sẽ cố gắng làm nhanh cho xong, Triệu Lữ đã chờ ở cổng hầm rồi.”

“Ừ.” Khưu Thời đáp, “Tôi phải lái con xe kia về nữa.”

“Đội tuần tra sẽ mang nó về.” Lý Phong nói.

“Anh nghĩ đội tuần tra này vẫn còn đường về à?” Khưu Thời bảo.

“Bây giờ còn giữ liên lạc,” Lý Phong đáp, “chí ít hiện thời chưa gặp nguy hiểm… Mà sao cậu lại bị thương? Vết dao cự li gần thế này.”

Khưu Thời thoáng chần chừ: “Em trai tôi, chúng bảo đấy là em ruột tôi.”

Lý Phong xoay sang, có vẻ hơi sốc: “Em ruột cậu? Cậu còn người thân à?”

“Chúng bảo thế đấy,” Khưu Thời nói, “và tôi không phải là người duy nhất có khả năng miễn nhiễm.”

Lý Phong trầm mặc một lúc rồi cất giọng thật khẽ: “Tạm thời đừng nói chuyện này với bất cứ ai.”

“Tại sao,” Khưu Thời hỏi, “nếu không phải là người duy nhất, tôi sẽ an toàn còn gì?”

“Không đâu, chỉ cần là thiểu số và còn giá trị lợi dụng thì cậu không an toàn,” Lý Phong nói, “cậu sẽ trở thành mồi nhử, thành đòn cân, thành thuốc, và bởi không còn là duy nhất nên có thể bị mang đi thí nghiệm bất cứ lúc nào, trái lại dễ mất mạng hơn.”

Khưu Thời chau mày: “Tôi có tin được một kẻ dùng xác chết làm thức ăn chăn nuôi không?”

“Cậu ăn thịt với rau củ đóng lon bao nhiêu năm nay,” Lý Phong bảo, “toàn chăm bằng phân bón với thức ăn chăn nuôi đó đấy, rồi cậu chết chưa? Không có chúng thì cậu mới chết, mọi người đều sẽ chết.”

Khưu Thời im lặng, Lý Phong đã nêu ra vấn đề gần như tàn nhẫn và không có biện pháp giải quyết.

Bây giờ anh lại phải giữ bí mật này.

“Có thấy xe chưa?” Lý Phong đứng cạnh bỗng cất tiếng hỏi, chắc đội tuần tra đã liên lạc với y.

Khưu Thời lập tức nhìn vào sâu trong rừng rồi bật bản đồ lên, tuy không thấy gì nhưng anh vẫn tập trung, hi vọng chấm sáng thuộc về Hình Tất sẽ lóe lên.

Khưu Thời của trước kia sẽ quay ngay về rừng để tìm Hình Tất, chẳng màng sống chết như lúc anh đòi kiếm Hồ Tiểu Lĩnh về. Nhưng anh của bây giờ phải dằn nỗi sốt ruột trong lòng lại.

Anh còn sống để đứng ở đây là nhờ Hình Tất, và hiện thời chỉ có sống tiếp, túc trực bên cạnh Lý Phong thì mới có thể giúp được Hình Tất ngay lập tức.

Trưởng thành hơn nhiều đấy nhé Khưu Thời.

“Mấy tên?” Lý Phong hỏi, “Đừng giáp mặt, có đoán được hướng rời đi không? Chia làm hai đội bám theo.”

Khưu Thời ngoảnh phắt sang, mấp máy bảo “Đừng bám theo”, đội tuần tra chỉ là người thường, bám theo mà nhỡ chạm mặt thì chỉ có chết.

Nhưng Lý Phong chỉ liếc anh, không hề rút lệnh: “Trong vòng một cây số của khu vực phía Đông Sào Huyệt số Ba, không tìm thấy thì quay về, nếu phát hiện dấu vết phải lập tức trở lại chứ đừng giao chiến, chỉ cần cố hết sức xác nhận tình trạng của Hình Tất thôi.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Khưu Thời hạ giọng: “Đấy là đi nộp mạng, thành phố Mây có người máy sinh hóa, phái một trong số họ đi thì ít ra còn sống mà về.”

“Lâm Thịnh ấy hả?” Lý Phong nói, “Hình Tất lâu thế chưa về nghĩa là phe kia không hề dễ đối phó, hắn gặp vấn đề rồi, tôi không thể tặng thêm một tiềm vệ cấp một đến đấy. Huống hồ Lâm Thịnh chưa có cộng sự, những dịp thế này thì họ quan trọng hơn mạng sống của người thường trong đội tuần tra nhiều.”

Quyết định sống chết đơn giản thế đấy, chỉ cần một phán đoán Có quan trọng không đơn giản vậy thôi.

Nhỏ bé đến tuyệt vọng.

Khưu Thời im lặng, tuy cực kì bất lực nhưng cũng không có lí lẽ gì để phản bác, anh từng trải nghiệm thế giới ngoài kia, biết tình hình của thị trấn Rừng Đông, cũng được chiêm ngưỡng năng lực của đội quân người máy cộng sinh.

Gió rét quét qua lồng vào cổ áo, tức khắc khiến tay chân anh lạnh ngắt.

“Tôi đi xử lý vết thương đây.” Khưu Thời nói.

Nếu thực sự phát hiện tung tích của Hình Tất hoặc có chuyện bất trắc, thì anh là hi vọng duy nhất có thể khống chế Hình Tất, anh cần giữ trạng thái của mình ở mức tốt nhất.

Tai nghe yên lặng khiến Lý Phong lo lắng, y vẫn chưa báo cấp trên chuyện Hình Tất chưa về, ngay cả việc chữa trị cho Khưu Thời cũng do y bí mật bảo Viện trưởng Ngô phái người tiến hành.

Y phải nhanh chóng xác nhận tình trạng của Hình Tất, tình hình sống chết và trạng thái khống chế của hắn sẽ ảnh hưởng đến đối sách dành cho mối nguy thành phố của tổ đặc nhiệm. Theo Lý Phong, một khi để họ biết “trạng thái người máy sinh hóa/cộng sinh không ổn định” thì thành phố Mây tàn đời rồi.

Trước những người máy sinh hóa cũng sở hữu vũ khí và trí thông minh, kĩ năng riêng lại ưu việt gấp mấy lần mình, cơ hội sống của con người là vô cùng nhỏ bé.

“Báo cáo…” Tai nghe vọng lại giọng đội trưởng lẫn tạp âm, “Đã phát hiện Hình Tất… Đã phát hiện Hình Tất!”

“Tình trạng thế nào?” Lý Phong lập tức hỏi.

“Người máy cộng sinh đã bị giết, vật chủ…” Giọng đội trưởng hơi căng thẳng, “Nhưng Hình Tất có ý đồ tấn công chúng tôi! Chúng tôi đang rút… đang…”

Phía bên kia vọng lại tiếng động rất lớn nghe như tiếng xe bị lật, tiếng va đập và kim loại nghiền ép khi thân xe biến dạng cùng tiếng thét thảm thiết.

Lý Phong thấy lòng mình nặng trĩu: “Đội trưởng?”

Khưu Thời chạy ra, anh đã thay đồ và sửa sang trang bị tùy thân, dừng cạnh y rồi hỏi: “Sao thế?”

Lý Phong kết nối với tai nghe của Khưu Thời, ra hiệu bảo anh nghe.

Ngay khi đeo tai nghe lên, Khưu Thời nghe thấy tiếng súng, tiếng la hét thảm thiết và cuối cùng là giọng nói lẫn nhịp thở dốc nặng nề của đội trưởng: “Chỉ còn tôi thôi…”

“Hắn có đuổi theo không?” Lý Phong hỏi, “Cậu bị thương rồi à?”

“Chắc là không đuổi theo,” nỗi kinh hoàng rỉ ra từ giọng đội trưởng, “tôi không thấy… Chân tôi không bị thương, chạy được…”

“Lập tức quay về lỗ hổng số Một,” Lý Phong bảo, “tôi ở ngay đây.”

“Hình Tất mất khống chế rồi thưa Giám đốc Lý,” đội trưởng vừa chạy vừa hãi hùng thét lên,” chúng tôi cần chi viện!”

Mỗi một chữ vọng ra từ tai nghe đều như một chiếc búa to nện từng hồi vào đầu Khưu Thời, khiến anh ngơ ngác.

Sao lại mất khống chế? Giết có mỗi gã vật chủ thôi, sao mà mất khống chế cho được?

“Giám đốc Lý, chúng tôi cần chi viện…” Đội trưởng vẫn đang lặp lại.

Khưu Thời đã thấy một chấm sáng đang di chuyển về phía họ qua bản đồ trước mắt, đấy là người đội trưởng này, nhưng ngoài anh ta ra thì trên bản đồ không còn ai khác nữa.

“Anh ta về rồi,” Khưu Thời tức thì chạy ra, “tôi đi đưa anh ta về.”

“Tôi sẽ gọi người chi viện ngay.” Lý Phong bảo.

Khưu Thời nghe thế khựng bước, ngoái lại toan nói gì đó thì phát hiện Lý Phong đã theo sau mình rồi.

Trong hai giây anh dừng lại, Lý Phong thậm chí phóng vượt qua anh.

“Lý Phong, Giám đốc Lý.” Khưu Thời định thuyết phục thêm, “Nếu chi viện không khống chế được Hình Tất thì chỉ rắc rối và tổn thất nhiều hơn thôi.”

Lý Phong không nói gì, Khưu Thời đành lao lên đón đội trưởng trước, anh muốn nắm bắt tình trạng của Hình Tất ngay.

Đạo trưởng máu me toàn thân lảo đảo chạy từ sâu trong rừng ra.

Khưu Thời phóng đến đỡ anh ta: “Tình trạng Hình Tất thế nào? Sao anh ta lại mất khống chế?”

“Hắn…” Đội trưởng thở dốc nhìn ra sau lưng anh, ánh mắt hơi mông lung, “Giám đốc Lý.”

Khưu Thời chực ngoái lại, sau lưng đã vang tiếng súng thật trầm.

Một viên đạn cắm vào ấn đường đội trưởng.

Đội trưởng đột ngột ngửa đầu lên, cơ thể thoát lực rồi trọng lượng toàn thân đổ ập xuống cánh tay Khưu Thời.

Khưu Thời không kịp đề phòng, nhất thời không đỡ nổi nên đội trưởng trượt thẳng xuống đất. Anh ta đã bất động, ấn đường ộc máu, mắt hãy còn trợn trừng.

“Giám đốc Lý?” Khưu Thời kinh hãi ngoảnh nhìn Lý Phong.

“Lau… máu trên mặt đi,” ban nãy Lý Phong chạy hơi nhanh, giờ cau mày thở hổn hển, “đi tìm Hình Tất, khống chế rồi mang hắn về.”

Khưu Thời chợt không biết phải nói gì.

“Đội tuần tra đụng độ người máy cộng sinh, toàn thể thiệt mạng,” Lý Phong nhìn anh, “Hình Tất giết người máy cộng sinh nhưng cũng bị thương, cần phải đưa vào phòng thí nghiệm tiến hành kiểm tra, rõ chưa?”

“… Rõ rồi.” Khưu Thời cất tiếng khàn đặc.

“Có một số chuyện,” Lý Phong nói, “một khi đã quyết thì không thể do dự nữa, mọi lựa chọn sau đó chỉ là để xem bản thân có muốn bác bỏ quyết định ban đầu hay không thôi.”

Khưu Thời im lặng, quay người lao ngược hướng đội trưởng chạy về.

Trên bản đồ vẫn chưa hiển thị chấm sáng của Hình Tất, song Khưu Thời có cảm giác rằng hắn đang ở gần đây chứ chưa rời đi.

Anh ấn tai nghe của mình, phóng đến vị trí họ đụng độ người máy cộng sinh trước đấy.

Anh đã bảo trợ lý y tế xử lý vết thương trước ngực nên bây giờ không hề đau hay khó chịu, anh thấy mình có thể chạy liền tù tì mười cây số, chẳng qua nhịp thở hơi hổn hển thôi.

Chạy được một lúc, anh trông thấy “tài sản” của Hồ Tiểu Lĩnh, xe không còn ở chỗ Hình Tất đã đỗ trước đó, cứ như có ai đấy muốn lái nó đến thành phố Mây vậy.

Khưu Thời kiểm tra chiếc xe, xem thử có tìm được gì không…

Anh nhìn thấy một thứ rất quen bên dưới ghế lái, đó là thanh kim loại nhỏ màu bạc mới nghe nhạc một lúc là đã hết pin mà anh tặng Hình Tất, tai nghe có dây hãy còn cắm đấy.

Tay của Khưu Thời run lên dữ dội, anh nhặt thanh kim loại lên kiểm tra thì thấy vỏ ngoài không hư hao gì, bèn nhét nó vào túi.

“Hình Tất!” Khưu Thời hô với vào rừng, “Ra đây cho ông!”

Không ai đáp lời.

Khưu Thời khởi động xe, vòng đầu lái thẳng đi.

“Khưu Thời,” giọng Lý Phong vang lên trong tai nghe, “tôi gửi toạ độ tiểu đội chạm trán Hình Tất cho cậu rồi.”

“Ừ,” Khưu Thời thấy bản đồ loé sáng, một toạ độ được đánh dấu nổi hẳn lên, “nhận được rồi.”

“Lúc khống chế đừng do dự,” Lý Phong nói, “khống chế hắn là cách duy nhất để cứu hắn.”

“Biết rồi.” Khưu Thời đáp xong giẫm hết chân ga phóng thẳng về phía toạ độ nọ, dường như không còn cảm nhận được ổ voi ổ gà lồi lõm trên mặt đất nữa.

Đi được một quãng thì vào phạm vi tầm soát, anh vẫn không thấy Hình Tất trên bản đồ, mà lại nhìn thấy đội tuần tra bị giết trước đó và chiếc xe đã lật của họ.

Khưu Thời dừng xe, bước sang kiểm tra.

Tình trạng tử vong hơi thảm.

Không có vết đạn, mọi vết thương chí mạng đều từ cái lỗ to giữa ngực, khiến Khưu Thời nghĩ ngay đến gã người máy sinh hoá bị Hình Tất đấm xuyên nọ.

Tai nghe rè rè vài tiếng như tạp âm.

“Lý Phong?” Anh lên tiếng.

“Tìm thấy chưa?” Lý Phong hỏi, giọng nói trộn lẫn tạp âm rất rõ.

“Tìm thấy xe và… thi thể đội viên rồi,” Khưu Thời đáp, “Đường truyền bị nhiễu…”

Lý Phong bên ấy nói thêm gì đó nhưng anh không nghe thấy nữa, sau tràng tạp âm thì mất liên lạc với y.

Khưu Thời nhìn quanh, anh có cảm giác đây không phải là nhiễu sóng bình thường.

“Hình Tất?” Anh gọi.

“Khưu Thời.” Giọng Hình Tất vọng ra từ tai nghe.

“Anh đang ở đâu?” Khưu Thời thoắt cái đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào bản đồ trước mắt.

Ở vị trí cách bản thân chưa tới ba mươi mét trên bản đồ, chấm sáng của Hình Tất chợt xuất hiện.

“Tôi sang đấy nhé!” Khưu Thời tức thì lao đi, “Anh có bị thương không?”

“Không.” Hình Tất đáp.

Nhanh chóng chạy hết gần ba mươi mét, Khưu Thời thấy Hình Tất đang ngồi tựa vào một gốc cây.

Dẫu đã cố ý lờ đi sự lãnh đạm trong giọng nói của Hình Tất, thì luồng áp lực nặng nề pha lạnh nhạt của hắn khi cả hai đối diện với nhau vẫn cứ bao bọc lấy Khưu Thời, khiến anh không còn đường trốn tránh.

Dáng ngồi của Hình Tất trông cực kì tuỳ ý, một chân duỗi thẳng thoải mái, một chân gập lại, nhưng cánh tay gác trên đầu gối hắn lại kinh hồn và ướt đẫm máu tươi chưa khô hết.

Bên cạnh Hình Tất vẫn còn vài cái xác, nhìn cách ăn mặc thì là đám người máy cộng sinh đánh lén trước đó, có một cái xác đen thui mặt mày, chắc là vật chủ mà Hình Tất muốn giết.

“Tôi nhặt được cái này,” Khưu Thời lấy thanh kim loại nghe nhạc nọ khỏi túi, “anh còn cần nó không?”

Hình Tất im lặng nhìn anh.

Khưu Thời cũng không lên tiếng, cho thanh kim loại vào lại túi mình.

“Cần.” Hình Tất nói.

Đáy lòng Khưu Thời run lên, anh dằn cảm xúc của mình lại: “Bây giờ tôi sẽ khống chế anh, đưa anh về phòng thí nghiệm.”

Hình Tất vẫn nhìn anh.

“Chuyện xảy ra ở đây, ngoài anh, tôi và Lý Phong ra thì không ai biết nữa.” Khưu Thời bảo.

Hình Tất vẫn trầm mặc song không phản ứng lại khi nghe Khưu Thời tuyên bố muốn khống chế mình, theo anh thì trông hắn chẳng có vẻ gì là mất khống chế.

Anh nắm tay thành đấm rồi khẽ dằn cổ tay xuống.

Hình Tất cứ như đột ngột thoát lực, hắn ngửa đầu tựa vào cây, cánh tay trượt từ đầu gối xuống bên hông.

“Hình Tất.” Khưu Thời bước đến ngồi xổm bên hắn.

Áp lực khiến người ta không thể đến gần không hề biến mất sau khi Hình Tất bị khống chế, song Khưu Thời vẫn đưa tay vỗ lên mặt hắn: “Giờ tôi mang anh về, không có rương mà anh lại nặng hơn người thường nhiều, tôi không bế nổi nên đành kéo anh đi.”

“Lái xe sang đây.” Hình Tất bảo.

“… Ờ nhỉ.” Khưu Thời ngớ ra.

Bốn chữ đơn giản, chất giọng vẫn lạnh nhạt, nhưng vừa nghe là biết đây là giọng điệu của Hình Tất, anh chợt nôn nao cảm giác khó tả.

“Tôi đi lấy xe.” Khưu Thời đứng dậy.

“Tôi đã giết tất cả.” Hình Tất nói.

Khưu Thời đã đi được một đoạn, nghe thế dừng bước: “Đội tuần tra vô tình bị người máy cộng sinh khác…”

“Toàn bộ người máy sinh hoá của thành phố Mây,” Hình Tất nói, “đã bị tôi hành quyết.”

Khưu Thời ngây ra.

“Tôi đại diện cho bạn của họ, giết sạch họ.” Hình Tất nói.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.