*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lê Tiêu từ nhỏ đến lớn, mẹ có từng quan tâm anh ấy không? Người khác đều nói Lê Tiêu không học giỏi, từ nhỏ đã chung đụng với đám lưu manh, chẳng lẽ anh ấy vừa sinh ra đã tụ chung với đám lưu manh à? Khi đứa nhỏ của những người cha mẹ khác học cái xấu, còn biết dùng gậy đánh vài cái, đưa người về ‘chính đạo’, mẹ thì sao? Ngược lại cùng với người ta nói anh ấy từ nhỏ chính là cái đồ hư đốn. Con hỏi mẹ, sau khi cha Lê Tiêu qua đời, mẹ đã nấu bữa sáng cho anh ấy được mấy lần? Trời mưa mẹ đưa dù cho anh ấy được mấy lần? Khi anh ấy đi học thành tích như thế nào? Chủ nhiệm lớp là ai? Anh ấy học ở lớp mấy?”
Tiếng tăm của Lê Tiêu kém, anh đã quen, nhưng Giang Nhu còn muốn dẫn đứa nhỏ sống ở đây, cô cũng không muốn sau này đi ra ngoài bị người ta dùng ánh mắt đánh giá nhìn.
Lại càng không muốn sau này đứa nhỏ sinh ra, đến trường cũng gặp đủ loại chỉ trỏ. Bị bắt nạt, người ta còn có thể nói một câu đáng đời.
Về phần Lâm Mỹ Như, nếu bà ta đã làm, sao có thể nào còn sợ người khác nói?
Lâm Mỹ Như ở đối diện bị cô hỏi tới mặt đỏ tới mang tai, một câu cũng không trả lời được, cuối cùng lo không đủ lớn tiếng lập tức nói: “Cô bớt nói mấy chuyện sáo rỗng đó với tôi, rõ ràng đang nói chuyện cô bán ruột heo.”
Giang Nhu cười lạnh, không để cho bà có cơ hội nói xạo: “Mẹ không biết à? Để con nói cho biết, một lần cũng không có, mỗi buổi sáng anh ấy đi học đều đói bụng, thế cho nên từ nhỏ đã bị bệnh bao tử, thành tích của anh ấy vẫn luôn nằm trong top năm, thi vào cao trung lấy thành tích hạng nhất thi đậu Cửu Trung, chủ nhiệm lớp cấp hai là Lương Mỹ Lê, lớp mười hai cấp ba, chủ nhiệm lớp là Vương Anh.”
“Cái gì mẹ cũng không biết, mẹ chỉ biết tới Hà Văn Hoa, mẹ chỉ lo lắng Hà Văn Hoa bị đói bụng bị lạnh gầy, Hà Văn Hoa học lại ba năm không thi đậu mẹ vẫn m.ó.c t.i.m móc phổi tiếp tục cung cấp cho anh ta đi học, mà khi Lê Tiêu bị người ta oan uổng phải bỏ học, ngay cả đến trường liếc mắt nhìn một cái mẹ cũng không làm.” “Có người mẹ của đứa nhỏ nào giống như mẹ không? Khi con gái thím Vương học cao trung, mỗi ngày thím Vương đến trường đưa cơm, trời mưa cũng không bỏ sót bữa cơm nào, con gái thím ấy thi đậu đại học người ta cũng không nghĩ tới nghỉ ngơi, nghĩ kiếm nhiều tiền gom góp đồ cưới cho con, mẹ thì sao? Mẹ đã làm cái gì?”
“Người khác con không rõ, con chỉ biết Lê Tiêu trở thành đồ xấu xa trong mắt người khác, mẹ phải chịu trách nhiệm rất lớn, lúc còn nhỏ mẹ không quan tâm anh ấy, sau khi lớn bị người ta ức h.i.ế.p mẹ không chỉ không giúp đỡ giải quyết che chở, còn ở bên cạnh ồn ào mắng mỏ, tìm một gã đàn ông còn tệ hơn kẻ trước. Mẹ quên rồi sao? Lúc trước khi mẹ bị gã chồng trước đánh, là ai làm chỗ dựa cho mẹ đưa mẹ về thôn? Là Hà Văn Hoa hả? Là người chồng hiện tại của mẹ hả? Cũng không phải, là Lê Tiêu mười ba tuổi.”
“Anh ấy coi mẹ là mẹ, mẹ có từng coi anh ấy là con không?”
Những lời này khi Giang Nhu xem tư liệu cuộc đời của Lê Tiêu đã muốn nói ra, cha Lê Tiêu mất sớm, nếu bà ta không có tìm một kẻ rách nát xem như báu vật, sống một cuộc sống tốt đẹp với Lê Tiêu, rất có thể tất cả đã khác.
Bà ta quan tâm Lê Tiêu một chút thôi, khi Lê Tiêu xuống phía nam chăm sóc cháu gái nhiều một chút, cũng không đến mức ngay cả cháu gái bị bạo lực học đường bị xâm phạm cũng không biết, nếu phát hiện manh mối trước nói cho Lê Tiêu, cô gái nhỏ luôn tươi cười ấm áp đó rất có thể sẽ sống sót, mà Lê Tiêu cũng sẽ không phạm phải sai lầm lớn sau này.
Lâm Mỹ Như thấy Giang Nhu hùng hổ, bị nói đến mức không ngẩng đầu lên nổi, đối với những lời mà con dâu nói, bà ta cũng không muốn biết cái nào, chỉ há miệng thở dốc, phát hiện một chữ cũng không nói được.
Lại nhìn tầm mắt chung quanh rơi xuống trên người bà ta, bà ta cảm thấy mình như bị lột trần, xấu hổ vô cùng.
Vừa rồi đúng lý hợp tình bao nhiêu, lúc này quẫn bách bấy nhiêu.