Tần Thiệu đứng ở trước cửa phòng của hai đứa trẻ Tô Bối một lát.
So với sự thản nhiên lúc ban sáng, lúc này tâm trạng ông ta đã đem theo một chút trầm tư.
Đột nhiên xuất hiện hai đứa trẻ, trước đó Tần tiên sinh không suy nghĩ quá nhiều: chỉ là hai đứa trẻ mà thôi, nếu như thật sự muốn mình nuôi thì nuôi thôi, hơn nữa nuôi dưỡng thêm hai đứa trẻ này, cũng không phải là ông nuôi không nổi, may mắn hơn là hai đứa trẻ này cũng không khiến cho người ta thấy phiền chán.
Thế nhưng khi đã xác định chắc chắn được hai đứa trẻ này là con của mình rồi, tâm trạng của Tần tiên sinh hình như lại xuất hiện một chút thay đổi, nhất thời không nói ra được là cảm giác gì, rất vi diệu. Cảm giác không quen chắc chắn là có, thế nhưng hình như trong lòng giống như bị thứ gì đó đè nén, có chút khó thở.
“Tiên sinh?”
“Tiên sinh?”
Bác Phúc ở bên cạnh gọi mấy tiếng, mới khiến cho Tần Thiệu định thân lại.
“Tiên sinh định tìm hai đứa trẻ nói chuyện một chút sao?” Bác Phúc hỏi.
Ông ta vừa lên lầu một cái thì đã nhìn thấy Tần Thiệu đứng ngẩn người ra ở trước cửa phòng của hai đứa trẻ.
“Không cần.” Nếu như thật sự để cho Tần Thiệu nói chuyện với hai đứa trẻ Tô Bối vào thời điểm này, ông cũng chẳng biết sẽ phải nói gì với chúng nữa.
“Để cho chúng ngủ đi.” Tân Thiệu nói.
Vừa nói xong câu này, trong lòng Tần Thiệu lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tần Thiệu cảm thấy có chút gì đó không được bình thường cho lắm, thế nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được điểm bất thường nằm ở đâu, chỉ đành bỏ qua.
Tần Thiệu: “Pha một bình trà đem lên thư phòng.”
Bác Phúc: “Tiên sinh định tiếp tục làm việc sao.”
Tần Thiệu: “Ừm.”
Tô Bối tưởng rằng tối qua Tần Thiệu chưa về, kết quả là, mới sáng sớm ra lúc đứng ở cửa phòng ăn đã thấy Tần Thiệu chuẩn bị ra khỏi nhà.
Tô Bối ngẩn người ra.
“Ba, tối qua người về rồi sao?”
“Ừm”” Tần Thiệu đáp lại một tiếng.
Bầu không khí giữa hai cha con có vẻ như hơi gượng gạo một chút.
“Vậy, ba đã ăn sáng chưa ạ? Có muốn ăn cùng tụi con không?” Tô Bối khách sáo hỏi, giọng điệu còn đem theo chút cẩn trọng.
“Không cần đâu.” Tần Thiệu chuẩn bị ra khỏi cửa.
Tô Bối: “Ba phải tới công ty sao?”
Tần Thiệu: “Ừm.”
Tô Bối suy nghĩ một lát, lại gọi giật Tân Thiệu lại: “Ba người chờ một lát.”
Tô Bối chạy vào trong nhà bếp, rất nhanh đã chạy ra, trong tay còn đem theo một hộp cơm.
“Đây là bữa sáng, ba cầm theo, trên đường đi thì lấy ra ăn.” Không biết có phải là mấy người đóng vai “bá đạo tổng tài” thì đều không cần ăn cơm với đi ngủ không, trong tiểu thuyết hình như không hề nhắc tới việc Tần Thiệu ăn cơm ở công ty.
Vốn dĩ là Tô Bối không chuẩn bị bữa sáng cho Tần Thiệu, phần cơm này là cô lấy từ phần của mình và Tô Tiểu Bảo.
Nụ cười ngọt ngào của cô bé đã in sâu vào trong đôi mắt của Tần Thiệu, khiến cho người ta không cách nào có thể từ chối.
“Được.” Tần Thiệu nhận lấy hộp cơm còn đem theo hơi ấm ở trong tay của Tô Bối.
Tô Bối cười càng tươi hơn: “Ba, tạm biệt.”
Tần Thiệu: “Tạm biệt.”
Lúc đi qua phòng khách, một ánh nhìn không mấy thân thiện xuất hiện khiến cho Tần tiên sinh chú ý. Tần Thiệu và Tô Tiểu Bảo đang ngồi trên sofa nhìn đối diện với nhau.
Hai cha con nhà này trừng mắt nhìn nhau một lát, ánh mắt của Tần tiên sinh khẽ ngưng lại một chút rồi thu lại ánh nhìn, quay đầu rời đi.
“Tô Tiểu Bảo, mau tới ăn cơm đi!” Giọng của Tô Bối từ trong phòng ăn vọng ra.
Tô Tiểu Bảo mới hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy đi vào phòng ăn.
“Em sao vậy?” Thấy bộ dạng giống như cãi nhau với người khác mà chưa được phát tiết hết của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối nghi hoặc hỏi.
“Em không muốn chị như vậy.” Tô Tiểu Bảo trầm giọng nói.
“Hử? Cái gì cơ?”
“Chị đang nịnh nọt ông ta.” Tô Tiểu Bảo gần giọng từng câu từng chữ.
“Ông ta” ám chỉ ai thì đương nhiên là không cần phải nói.
Nghe thấy lời của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối phản ứng lại, biểu cảm có chút ngưng đọng.
Cô hy vọng Tần Thiệu có thể tiếp nhận sự tồn tại của cô và Tô Tiểu Bảo, dù sao thì họ vẫn phải dựa vào “người cha giàu có” này chu cấp và bảo vệ cho họ như một người giám hộ trong một khoảng thời gian rất dài sau này.
Không đúng, hiện giờ đã có thể bỏ hai chữ “giàu có” đi rồi.
“Đó là ba của chúng ta.” Tô Bối nhìn Tô Tiểu Bảo, nét mặt nghiêm túc nhấn mạnh.
Nghe thấy vậy, Tô Tiểu Bảo chau mày lại.
Dù cho lúc ở nông thôn, Tô Bối cũng không cần cố gắng để nịnh nọt ai, có lẽ cô sẽ vui vẻ hơn, muốn làm gì thì làm. Cậu không muốn cô phải đi nịnh nọt người khác, dù cho người đó là cha đẻ có cùng huyết thống với mình.
Ở phía bên này, Tần Thiệu đã tới công ty rồi.
“Chào buổi sáng Tần tiên sinh.” Nhìn thấy hộp cơm màu hồng mà Tần tiên sinh đang cầm trên tay, Trần Đức thấy hơi ngạc nhiên.
Trần Đức là trợ lý của Tần Thiệu, vốn là muốn giúp đỡ Tần Thiệu cầm hộp cơm dùm ông, thế nhưng ngay khi hắn đưa tay qua thì Tần Thiệu đã nhanh tay mà tránh đi rồi.
Cùng lúc đó, trên mặt của Tần Thiệu còn tỏ ra chút không thích nhìn Tần Đức.
Trân Đức:…
Hắn đã rửa tay rồi mà, rất sạch sẽ.
Lẽ nào hộp cơm đó là của Tiểu Bối đưa cho? Nhìn bộ dáng của tiên sinh giống như xem hộp cơm kia chính là bảo bối vậy.
Phát hiện này khiến cho nơi đáy mắt của Trần Đức sáng lên: Nếu thật sự là như vậy, có lẽ tiên sinh sống chung với hai đứa trẻ khá là hòa thuận.
Trân Đức cười cười, đi theo Tần tiên sinh, bắt đầu báo cáo lịch trình và kế hoạch sắp xếp công việc của ngày hôm nay.
Buổi chiều, Trần Đức tranh thủ thời gian nói với Tần tiên sinh về chuyện đăng ký hộ khẩu cho Tô Bối còn cả Tô Tiểu Bảo nữa, đồng thời cũng nói vê chuyện video đó.
“Môi trường học tập của ngôi trường trước đó Tiểu Bối chúng theo học không được tốt cho lắm, ở đây có một đoạn clip, tôi nghĩ tiên sinh cũng nên xem qua một chút.” Thấy Tần tiên sinh nhìn qua, Trân Đức đưa chiếc điện thoại tới.
Đây là đoạn clip mà Tô Bối bị bạo hành ở trường, đoạn clip được bắt đầu bởi tiếng cười nhạo và chửi bới của một đám nữ sinh.
“Tô Bối cái đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi”;”Cả ngày chỉ biết quyến rũ câu dẫn nam nhân, thật đúng là đê tiện “Nào quay ra màn hình kia cười cái coi, để cho mọi người thấy được ngươi đê tiện đến nhường nào”…
Nghe thấy những tiếng mắng chửi này, Tần tiên sinh nhanh chóng sầm mặt xuống.
Ống kính quay trong đoạn clip đó chuyển hướng về phía người bị đám nữ sinh tập trung vây lại đó.
Ngay từ giây phút đầu khi xem Tần Thiệu đã nhận ra cô bé ở trong video này chính là Tô Bối, đó là lúc Tô Bối gầy yếu đến mức khiến cho người khác đau lòng, rất giống với bộ dạng mà lần đầu tiên Tần Thiệu gặp mặt cô bé.
Đám nữ sinh đó vây xung quanh Tô Bối, giơ tay ra xé rách quần áo của Tô Bối, thậm chí còn có có đứa cả cầm dao dọc giấy trên tay nửa.
Đám nữ sinh túm lấy tóc của Tô Bối, dùng con dao đó dí trước mặt cô bé, đứa khác thì không ngừng tát liên tiếp lên mặt của Tô Bối, quá trình này đã diễn ra rất lâu. Sau khi đánh một trận rồi, đám nữ sinh đó lại đạp Tô Bối ngã xuống đất, rồi đạp mạnh lên người cô bé một hồi, sau đó thậm chí còn dùng chân đạp mạnh hết sức lên cả mấy chỗ đó của cô bé.
Có đứa nữ sinh còn lôi thùng nước lau nhà ra hắt lên người Tô Bối, trong miệng còn nói với vẻ tự đắc “Ngươi bẩn thỉu như vậy, bọn ta giúp ngươi tắm sạch sẽ một chút”, lời của nữ sinh đó đã khiến cho mấy đứa còn lại bật cười theo….
Từ đầu đến cuối, Tô Bối ở trong video chỉ biết ôm chặt lấy mình, cuộn tròn mình lại ở trên mặt đất, cắn chặt môi không nói một lời, đôi mắt đem theo sự quật cường, hơn nữa là cảm giác sợ hãi và bất lực.
Cả đoạn clip kéo dài 11 phút 28 giây.
Nhìn đoạn clip, Tân Thiệu cũng không nói một lời, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Đừng có thấy Tần tiên sinh hiện tại không nói gì, thế nhưng Trần Đức biết rằng, Tần Thiệu như vậy mới khiến cho người ta sợ hãi nhất.
Tần Thiệu tay nắm chặt điện thoại, các đốt ngón tay do dùng lực mà trắng toát, Trần Đức hình như đã nghe thấy tiếng của những đốt ngón tay do dùng lực quá mạnh phát ra.
Chiếc điện thoại này liệu có bị tiên sinh thẳng tay bóp nát không?
Trong lòng Tần Đức đang suy nghĩ, chỉ nghe thấy một tiếng “rốp-“, chiếc điện thoại Trần Đức mới đổi tháng trước: vừa mới ra đi rồi.
Nhìn linh kiện chiếc điện thoại rơi bừa bãi trên nền đất một cái, yết hầu của Trần Đức khẽ động, đứng im tại chỗ, thần người ra không dám bước tới để nhặt lên.
Theo phản xạ cụp mắt xuống, Trần Đức không dám thở mạnh cũng không dám lên tiếng nói chuyện: Tần tiên sinh lúc này thật sự là rất đáng sợ, trước đó Tần Đức cũng đã từng thấy Tần tiên sinh nổi giận, thế nhưng phẫn nộ đến mức này lại là lần đầu tiên Trần Đức chứng kiến.
Có điều, nghĩ cũng đúng thôi, đó là con đẻ của mình, mặc dù trong lòng Tần tiên sinh chưa hoàn toàn thích ứng với sự tôn tại của Tiểu Bối và Tiểu Bảo, thế nhưng suy cho cùng thì cũng đã chấp nhận hai đứa trẻ rồi.
Cha mẹ nào nhìn thấy con mình bị bắt nạt đến mức như vậy mà không nổi giận cơ chứ.
“Kẻ nào làm?”
Sau một lúc rất lâu, Trân Đức mới nghe thấy Tần Thiệu lạnh lùng lên tiếng, trong giọng nói đem theo sự phẫn nộ.
“Là mấy học sinh đầu óc có vấn đề ở trong trường đó…” Trần Đức nói, rồi dừng lại một lát, lại nói: “Chuyện này nhà trường đã xử lý rồi, phụ huynh của đám trẻ đó cũng đã bồi thường, ngoài ra mấy đứa trẻ đó đã bị xử lý kỷ luật.”
Ngoài ra trường cũng tạm thời cho Tô Bối nghỉ học rồi, nhìn thấy Tần tiên sinh tức giận đến thành ra như vậy, Trần Đức chỉ đành tạm thời nói những lời để xoa dịu lại.
“Đây mà gọi là giải quyết vấn đề sao?” Tần tiên sinh như thể nghiến răng lại nói.
Nghe thấy vậy, nét mặt Trân Đức cũng sầm lại.
Mấy trường học ở huyện thành đó không giống với trường học phía bên họ, chính xác là xử lý không nghiêm đối với mấy vụ bạo lực học đường, huống hồ là tình hình lúc đó chỉ có hai đứa trẻ Tô Bối và Tiểu Bảo ở đó, bên cạnh lại không có người lớn…
Hai chị em liệu có phải cũng chính vì chuyện của trường học bên đó nên mới quyết định đến tìm tiên sinh không?
Nhớ lại lúc khi vừa đón hai đứa trẻ từ đồn cảnh sát của nhà ga về, nhìn hai đứa trẻ bộ dạng gây nhom, lôi thôi lếch thếch, Trân Đức bỗng nhiên cảm thấy đau lòng..
“Đi điều tra xem, học sinh tham gia vào chuyện này gôm những đứa nào, phụ huynh của chúng, còn cả giáo viên chịu trách nhiệm xử lý việc này nữa gồm có những ai.”
“Vâng.” Trần Đức cũng làm vẻ mặt nghiêm túc đáp lại.
Chuyện này Tần tiên sinh đã lên tiếng rồi, xem ra là sẽ không chịu để yên rồi….
Trân Đức sau khi ra khỏi văn phòng, Tần Thiệu lại ngồi rất lâu ở trong đó.
Tối nay, Tần Thiệu vẫn quay về nhà rất muộn.
Nghĩ rằng nhân vật phản diện Tần tiên sinh còn bận hơn cả nam chính này có lẽ là ở công ty làm thêm rồi, Tô Bối cũng không bận tâm nữa.
Có điều hôm nay Tô Bối không ngủ sớm nữa.
Tự mình đã có máy tính, Tô Bối cũng không cần phải đi đến chỗ Tần Thiệu dùng ké mạng với dụng cụ khác nữa rồi. Sau khi giáo viên dạy piano đi khỏi, Tô Bối lại luyện đàn thêm một lúc, coi lại thời gian một lát rồi liền quay vê phòng mở máy tính lên, đăng nhập vào trang web “giải đấu hồng khách” trước đó.
Trước đó cô bé đã qua được cửa thứ nhất, lần này Tô Bối có thể đăng nhập vảo thẳng trang chủ rồi.
Cô bé nhanh chóng đọc hết một lượt phần hướng dẫn thi đấu mà trước đó chưa kịp đọc hết, Tô Bối kích chuột tiến vào trong trang đăng ký.
“Nick name”: Tô Bối chẳng nghĩ nhiều, tiện tay nhấn một chữ cái “q” vào khung.
“Tuổi”: 14
“Giới tính”: Nam, nữ, khác….
Điền xong toàn bộ những thông tin cơ bản, Tô Bối kích vào nút bước tiếp theo.
“Xác nhận danh tính?I
Nhìn thấy mấy chữ này, Tô Bối khựng lại, di chuột xuống dưới, quả nhiên đã nhìn thấy một dòng ghi chú: Để bảo đảm tính chính xác về thông tin của thí sinh và tính an toàn cho giải đấu lần này, trận đấu sẽ tiến hành xác nhận danh tính đối với thông tin của thí sinh…
Tô Bối:…
Đạo lý chính là đạo lý này, thế nhưng vấn đề là hiện giờ cô chỉ là một người dùng vô danh, ngay đến cả chứng minh thư cũng không có thì làm thế nào để điền vào được đây….