Tối hôm đó Tần tiên sinh trở về rất muộn, sau khi về thì lại ở suốt trong phòng đọc sách.
Tiếng bước chân rất nhẹ ngoài cửa khiến Tần Thiệu chú ý.
Tần Thiệu ngừng bút, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Quả nhiên, không lâu sau ông nhìn thấy một cái đầu ló ra từ chỗ đó.
Thấy người Tô Bối còn núp sau cánh cửa, rướn cổ thò đầu vào trong, đôi mắt long lanh đầy hiếu kỳ đang nhìn vào phòng, nét mặt vốn đang cau có của Tần Thiệu thoáng chốc đã thả lỏng.
“Tiểu Bối?”
Tiểu Bối đứng ngoài cửa: “!”
Cô bé chỉ là vừa mới nghe thấy dưới lầu có tiếng xe đi vào, trong lòng nghĩ có khi nào là Tân Thiệu đã trở về, cho nên qua đây liếc trộm một chút, hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ bị Tần tiên sinh phát hiện.
Đối diện với Tần Thiệu hai giây, Tô Bối liền đưa mắt đi chỗ khác, nhanh trí gọi một tiếng: “ba ba”.
Nghe thấy giọng nói nhút nhát của cô con gái, trái tim Tần tiên sinh như bị tan chảy.
Nhìn Tô Bối, nét mặt Tần Thiệu dịu dàng đi rất nhiều, mở miệng nói: “Vào trong đi.”
Nghe thấy lời của Tần Thiệu, Tô Bối bưng ly sữa vào trong phòng, hướng về phía bên trái Tô Thiệu rồi đem ly sữa trong tay đưa cho tiên sinh.
“Ba ba, uống sữa đi ạ.”
Tô Bối dứt lời, thoáng lui vê phía sau nửa bước, đứng vững.
Cô bé đột nhiên chú ý tới mấy mảnh giấy phía bên tay phải Tần tiên sinh.
[Minh Nguyệt], [Minh Tranh], [Hoa Cẩn], [Hoa Du], còn có [Dục], [Ngọc]…
Những cái này là gì ạ?
Tô Bối trong lòng không rõ.
Nhìn ly sữa trong tay, Tần Thiệu: “…”
Sau khi cùng hai đứa nhỏ sống chung vài ngày, Tần Thiệu ít nhiều cũng đã biết về tính cách bọn trẻ.
Những lúc Tô Bối gặp ông tuy dè dặt cẩn thận, nhưng về tổng thể mà nói thì vẫn rất tự nhiên, ít nhất cũng không hề giống như lúc này.
Trừ khi…
Có việc muốn nhờ.
Ly sữa này nhanh chóng đã trở thành vật mà Tô Bối tìm hắn để trao đổi.
Ngẫm lại, Tần Thiệu lại cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng cong lên đôi chút: “Muốn cái gì?”
Tô Bối: ” Ba ba, có thể cho con mượn chứng minh thư của ba một lát được không?”
Nghe vậy, nét mặt Tần Thiệu ngưng lại, nhìn về phía Tô Bối.
“Con tham gia một hoạt động trên mạng, cần xác minh danh tính…” Tô Bối giải thích.
“Giải đấu Hồng Khách” yêu cầu tuyển thủ cần phải xác minh danh tính, Vì Tô Bối không có hộ khẩu nên chẳng có cách nào hoàn thành.
Có điều sau khi cân nhắc đến việc một số tuyển thủ thiếu niên thiên tài cũng có thể tham gia, ban tổ chức đã rất nhân đạo mà thêm một chú thích kèm theo: Những người chưa thành niên tham gia giải đấu có thể cung cấp thông tin của người giám hộ để hoàn thành việc kiểm chứng danh tính.
Tô Bối liên nghĩ đến Tần Thiệu.
Chỉ là, nhân vật trùm phản diện trong tiểu thuyết giống như Tần Thiệu người này, sợ là sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin cá nhân, rốt cuộc ông có thể cho mình mượn chứng minh thư không, Tô Bối cũng không chắc chắn.
Tần Thiệu vậy mà lại chú ý đến mấy từ “hoạt động trên mạng”.
Tần Thiệu khẽ chau mày, Tô Bối thầm nghĩ chắc là không còn hy vọng gì nữa rồi.
“Nếu không thuận tiện, thì…” thôi bỏ đi.
“Có thể.” Không đợi Tô Bối nói hết lời, chỉ thấy Tần Thiệu đã rút chứng minh thư của mình ra, đưa cho Tô Bối. Tô Bối! –
Tô Bối ngạc nhiên nhận lấy chứng minh thư mà Tần Thiệu đưa cho, ánh mắt dừng lại ở phần thông tin phía trên đó.
Trong khi nhìn vào ảnh Tần Thiệu ở mặt trên chứng minh thư, lông mày Tô Bối khẽ nhếch lên.
Tần Thiệu chắc hẳn đã chụp tấm ảnh này từ rất lâu rồi, so với hiện tại thì trẻ hơn rất nhiều, trọng điểm là, Tần Thiệu trong ảnh không có nét thâm trầm như hiện tại.
Nhìn càng giống với Tô Tiểu Bảo hơn…
“Sao vậy?”
“Không có gì ạ.” Tô Bối giấu ý cười trong ánh mắt, lắc đầu.
Sau khi đưa mắt lướt nhìn chứng minh thư một lượt, Tô Bối đem trả lại cho Tần Thiệu.
Tần Thiệu nhìn Tô Bối: “Nhớ kỹ chưa?”
“Vâng, đã nhớ kỹ rồi ạ”, Tô Bối gật gật đầu, nhìn vê phía Tần Thiệu cười, lại nói: “Sinh nhật ba ba là mùng 7 tháng 4.”
Nghe vậy, Tần Thiệu ngẩn người, lập tức cũng mỉm cười.
“Cảm ơn ba ba.” Tô Bối nói với Tần Thiệu.
“Không cần cảm ơn, ngoài ra, hộ khẩu của hai đứa sẽ nhanh chóng được làm xong”.
Nghe được lời này, Tô Bối biết Tần Thiệu đã thừa nhận mình và Tô Tiểu Bảo, chuẩn bị đăng ký hộ khẩu cho chúng, trong lòng rất đỗi vui mừng.
“Cảm ơn”. Mặc dù lời cảm ơn này không kèm theo hai tiếng “Ba ba”, nhưng so với những lời cảm ơn đã từng nói trước đó lại chân thành hơn nhiều.
Nhìn đôi mắt cười giống như trăng lưỡi liềm của con gái mình, Tần tiên sinh cảm thấy cô bé vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt này thật trùng khớp với đôi mắt quật cường mà lại làm người khác muốn chở che trong suy nghĩ của Tần Thiệu, cảm xúc vốn bị dồn nén nay liên bộc phát ra ngoài.
“Tiểu Bối.”
Tô Bối trong lúc đang chuẩn bị rời đi, đã bị Tần Thiệu gọi lại.
“Ba ba?”
“Hai đứa là con của ba, vậy nên ba sẽ nuôi hai đứa, cũng sẽ bảo vệ che chở các con. Có Tần gia ở đây, con có thể làm những việc mình muốn làm, không cần phải lo lắng băn khoăn, cũng không cần dồn tâm trí để lấy lòng ai cả.”
Từ “ai” trong lời mà Tần Tiên sinh vừa nói cũng bao gồm cả ông.
Với sức quan sát nhạy bén của ông, làm sao có thể không nhận thấy sự dè dặt thận trọng, luôn cố gắng lấy lòng mình của con gái.
Ngọt ngào gọi ông là “ba ba”, cùng ông nói chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, thay ông làm bữa sáng…
Nếu là lúc trước, Tần tiên sinh sẽ nghĩ Tô Bối biết điều như vậy sẽ làm cho người ta vừa ý, hiểu được cách lấy lòng khiến người khác cảm thấy vui vẻ.
Nhưng bây giờ, Tần tiên sinh chỉ cảm thấy lo lắng, phiền muộn trong lòng.
Tô Bối vì những chuyện đã trải qua, cho nên hiện tại mới trở nên thận trọng như vậy? Trước mặt ông khôn khéo lấy lòng có phải là đang sợ ông không cần chúng nữa?
“Tần gia từ giờ sẽ là nhà của các con.”
Tô Bối: ” I!”
Mặc dù không rõ vì sao Tần tiên sinh lại đột nhiên nói như vậy, nhưng mà, những lời này có thể xem như là biến tướng chấp nhận chị em bọn họ rồi.
Cảm xúc trong lòng Tô Bối bỗng trở nên yên tâm hơn rất nhiều.
“Quay về đi.” Tân tiên sinh đứng dậy, thử bắt chước bác Phúc đưa tay xoa nhè nhẹ lên đầu Tô Bối.
Không biết làm như thế này có gì thú vị mà bác Phúc, rồi cả trợ lý Trần dường như đều rất thích xoa đầu cô bé và Tô Tiểu Bảo như vậy.
Chỉ là, cảm giác cái vỗ đầu này có chút không giống.
Cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay to lớn ở trên đỉnh đầu, Tô Bối sững sờ ngơ ngác một chút, gật gật đầu.
“Mặt khác”, nghĩ đến việc đứa trẻ này hiện tại chơi máy tính đến mức độ muốn nghiện luôn rồi, Tần tiên sinh nhíu mày lại, nhấn mạnh nói ra: “Chơi máy tính ít thôi.” “Vâng.” s ” s
“Vậy con về phòng đây, chúc ba ngủ ngon, còn nữa, ba cũng đừng làm việc khuya quá, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhìn những bước chân nhỏ của Tô Bối đang rời khỏi phòng đọc sách, đôi mắt Tần Thiệu khẽ dao động.
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô con gái, Tần tiên sinh cảm thấy tâm tình rất thoải mái.
Từ khi có được thông tin người giám hộ bên phía Tần Thiệu, Tô Bối không chần chừ gì nữa, trực tiếp tham gia giải đấu qua mạng thông qua việc xác minh danh tính.
Sau khi đăng ký hoàn tất, giải đấu trực tiếp bắt đầu.
Giải đấu phân ra ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là tích lũy thứ hạng, tổng cộng 10 ngày, người tham gia mỗi ngày đều có thể đăng nhập vào website thi đấu, thông qua việc công phá thiết lập an toàn trạm kiểm soát để giành được điểm tích lũy.
Sau đó, điểm tích luỹ của người dự thi sẽ được tiến hành xếp hạng, xếp hạng sẽ được thông báo tại trang chủ website, số liệu xếp hạng sẽ được làm mới sau mỗi 24h, 10 ngày sau, xếp hạng của 20 người dẫn đầu sẽ tự động thăng cấp đến vòng thi đấu tiếp theo.
Sau khi xem qua một lượt hình thức thi đấu và cách tính điểm tích lũy, Tô Bối tại màn hình chính nhấn vào nút [bắt đầu].
Nhiệm vụ thứ nhất của Tô Bối là công phá tường lửa website giáo dục được giả lập.
Cái này không tính là khó, Tô Bối gõ ra rất nhanh một dãy code trên máy tính, thăm dò lần thứ nhất, cô bé đã tìm được sơ hở trong hệ thống an toàn, xâm nhập lỗ hổng này rồi trực tiếp công phá tường lửa.
[ding dong – ]
Một cửa sổ pop-up hiện ra: [chúc mừng “q” thành công thông qua cửa ải, tỷ lệ hoàn thành: 100, thời gian đã sử dụng: 2 phút 27 giây, kỹ thuật phân tích: 9822. thu hoạch điểm tích lũy: 5]
Mỗi cửa ải điểm tích lũy là 0-5 điểm, hệ thống căn cứ tình huống người dự thi qua ải để tiến hành cho điểm, điểm tối đa là 5 điểm.
5 điểm đến tay, Tô Bối nâng khóe miệng, lại ấn vào ô [tiếp tục ] ở bên tay phải.
Nhiệm vụ thứ hai của Tô Bối có chút phức tạp hơn nhiệm vụ trước đó một chút, nhưng cũng không phải là quá khó, thông qua số liệu giả, Tô Bối rất nhanh đã xâm nhập vào khống chế hệ thống an toàn, sửa chữa số liệu an toàn, trực tiếp mở được tường lửa.
[ding dong-]
Chúc mừng “q” nhận được 5 điểm tích lũy]
Liếc nhìn thời gian, đã gần 10 rưỡi rồi, nghĩ đến lời Tần tiên sinh tại thư phòng dặn dò trước đó, Tô Bối không dám chậm trễ quá lâu, thông qua một ải lại lập tức mở cửa ải tiếp theo.
Càng về sau, Tô Bối cũng không nhớ rõ mình đã vượt qua bao nhiêu ải rồi nữa.
Mãi đến khi một ghi chú hiện ra nhắc nhở: [Người tham gia “q” thân mến, bạn đã đạt đến hạn mức cao nhất số lượng nhiệm vụ thông qua ngày hôm nay, mời ngày mai tiếp tục tranh tài]
Tô Bối: “Đã đến mức cao nhất rồi sao” Nhanh thật.
Nhìn thời gian, Tô Bối có chút kinh ngạc, tốc độ của cô hình như nhanh hơn so với kỳ vọng một chút.
Không chỉ Tô Bối, ngay lúc này một số nhân viên kỹ thuật của ” Cuộc thi Hồng Khách” còn ngạc nhiên hơn cô.
“Trời ạ, có người phá hết tất cả các ải!” Một nhân viên công tác hưng phấn thốt lên trong phòng điều khiển của Hồng Khách.
“Ay yo, không dễ dàng chút nào đâu, cả ngày dài, cuối cùng cũng có người vượt hết các ải.” Đồng nghiệp bên cạnh cũng đang xoa bóp cái cổ căng cứng mỏi nhừ của mình, cảm khái nói.
Mỗi người có phương thức và thời gian sử dụng để qua ải không giống nhau. Có người chỉ cần vài phút đã phá được vòng an toàn, có người thì phải bỏ ra cả ngày trời.
Lần thi đấu này không giới hạn thời gian, trong vòng 24h, người tham gia đều có thể tiến hành thông quan, mà mỗi ngày bên tổ chức sẽ đưa ra 120 ải, thông qua toàn bộ sẽ nhìn thấy ghi chú nhắc nhở giống Tô Bối vừa rồi, tương tự như trong khi học sinh làm bài thi cuối cùng được 100 điểm, còn cho thêm 15 phút kèm theo thời gian ghi đề bài.
Phá ải cũng không hề dễ dàng, khu khác không biết như thế nào, chứ hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khu bên này, tính ra có người từ buổi sáng đến bây giờ đã phá bỏ được 11 cửa ải, chỉ còn thiếu chút nữa là có thể phá đến ải cuối cùng, cũng không biết thời gian còn lại có đủ hay không.
“Cho dù có người đã phá hết các ải rồi, anh cũng không cần kích động như vậy đâu á?”
“Không, người này căn bản không giống như vậy, các anh không hiểu được đâu.” Người nhân viên phát hiện có người phá tất cả các ải này lắc đầu nói, trong lòng hắn lúc này thực sự vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Thế nào, cái người phá ải kia đã đạt điểm tối đa rồi?” Đồng nghiệp hỏi.
“Thật ra là không.” Nhưng cũng gần như đạt max điểm rồi. Dự đoán xếp hạng cũng phải trong top 10, không thể thấp hơn.
“Vậy anh kích động cái gì vậy?”
“Sắp đến 0h chưa? Đợi lúc nữa sau 0 giờ dữ liệu người tham gia được cập nhật anh sẽ biết tại sao tôi lại kích động đến như thế.”…
0 giờ.
Dữ liệu “Cuộc thi Hồng khách” đúng giờ đã được làm mới, ngày thứ nhất có tổng cộng 19273 người tham gia thông qua, dữ liệu đồng thời đã được cập nhật trên bảng điểm tích lũy online.
Lúc này, Tiểu Bối đã bị Tần tiên sinh giám sát bên cạnh, ngoan ngoãn về phòng ngủ rồi.
Ngược lại, ở một nơi khác, tại Từ gia.
Từ Dương Dương đang nhìn bảng thành tích, trong khi kiểm tra phân tích số liệu của vài cái tên trước mặt, trong chớp mắt nhìn thấy cái số liệu nào đó, la lớn lên một tiếng “WTF!”, suýt chút nữa làm ảnh hưởng đến hàng xóm, bố mẹ cùng anh trai….