Edit: Đậu Xanh
Cô gái nhỏ nằm nghiêng người không nói chuyện, sói trắng cúi đầu ngửi ngửi hơi nước trên mặt cô bé, không nhịn được liếm liếm vài cái, thấy cô bé không có phản đối, nó liếm thêm vài lần nữa, liếm từ trên mặt cô bé liếm xuống đến cổ, rồi lại đến cánh tay, thân thể, nó nhớ lại khi còn nhỏ nghịch nước, sói mẹ đều liếm khô cho nó như thế này.
Cô gái nhỏ đang trong thời kỳ phát dục, bầu vú nhỏ tròn trịa dậy thì trông rất đẹp mắt, sói trắng quỳ xuống muốn liếm bầu vú của cô bé, cô gái nhỏ cười hi hi tránh đi không cho nó liếm.
“Nhột, đừng quậy nữa Tiểu Bạch…”
Cô gái nhỏ trở mình lại ôm lấy cổ nó, “Tôi đâu phải sói con, cậu đừng liếm tôi như thế nữa.”
Sói trắng không nghe lời cô bé, thuận thế liếm lên sống lưng của cô, thậm chí còn liếm khắp toàn thân.
Từ đó về sau mỗi lần cô gái nhỏ tắm rửa xong, sói trắng luôn sẽ liếm láp cô bé từ đầu đến chân, muốn tránh cũng không tránh được.
Ban đêm ngày một lạnh hơn, cỏ mềm trong hang mỗi ngày thay một lần vẫn lạnh như thường, trong lúc mơ màng cô gái nhỏ cuộn tròn thành một khối làm ổ trong bộ lông ấm áp dễ chịu của sói trắng cứ thế trôi qua cả mùa thu.
Vào một buổi chiều, toàn thân sói trắng toàn là máu loạng choạng đi đến cửa hang, cô gái nhỏ bị dọa đến mức bật khóc thành tiếng.
Trong miệng nó ngậm một tấm da hổ mới lột, lớp da dày cộm bị máu nhuộm đỏ nhìn không rõ đường vân.
Đó là sự ấm áp mà nó liều mạng mang về cho cô bé.
Sau này cứ mỗi lần đến mùa đông nó sẽ lột cho cô một tấm da hổ, có một lần suýt chút nữa bị con hổ cắn gãy cổ, cô bé đau lòng vì nó, ôm chặt cổ nó luôn dặn dò nó phải chú ý an toàn.
Cũng không biết năm nào, trong đàn sói có một con đẻ một bầy sói con, mấy tên nhóc với chân tay và cái đầu mềm nhũn, vô cùng đáng yêu, cô bé ôm vào lòng hôn hít, nhìn trông rất yêu thích.
Cô bé hỏi sói trắng tại sao không đẻ một lứa cho đời sau, với độ tuổi của nó, nên sớm sinh sói con mới phải.
Sói trắng cúi đầu liếm láp đôi chân nhỏ và cái bụng trơn mịn của cô bé, nó không biết nói chuyện, nhưng cái gì cũng hiểu.
Sói cũng có thời kỳ động dục, nhưng cũng là một loài động vật một lòng một dạ, một khi đã xác định được bạn khác giới mình yêu thích, sẽ rất khó buông bỏ, càng sẽ không có người khác lại lọt vào mắt nó.
Vào một đêm trăng tròn nào đó, nó lại lên cơn động dục, nó khó chịu chạy thẳng ra ngoài gầm hú đến nửa đêm, cái cây ở phía sau hang động cũng bị nó đụng cho lá rơi đầy đất.
Cô bé bắt đầu tìm kiếm một con sói cái tính cách dịu dàng cho sói trắng, nhưng những con sói cái kia vừa nhìn thấy sói trắng thì sẽ bỏ chạy thật xa, không con nào dám đến gần.
Xuân đi thu đến, cô bé nhỏ xinh xắn hoạt bát ngày nào cuối cùng cũng đã trở thành một cô gái của gia tộc sói, mặc chiếc váy trắng bằng da, đội mũ trắng bằng da, đôi giày da trên chân có bông xù xù giống như hai con thỏ trắng bé nhỏ.
Một thân trắng toát từ đầu đến chân, lúc chạy nhảy trông giống như một con hồ ly trắng linh hoạt xinh xắn.
Một năm bốn mùa cô gái đều đi theo phía sau một đàn sói, đi khắp nơi rừng sâu núi cạn để săn bắt kiếm mồi, chạy mệt rồi thì cưỡi trên sống lưng rắn chắc của vua sói, thân hình mềm mại không mất đi sự hoạt bát, phong thái của cô trong đàn sói vừa thong dong vừa oai hùng.
Ai cũng biết đó là báu vật trong tim vua sói của bọn chúng, là nữ chủ nhân của khu rừng núi này.
Cái cây vô danh bên ngoài hang động chỉ trong một ngày thu ngắn ngủi đã đâm hoa kết trái, cô gái nếm thử một miếng, quá chua, vốn dĩ định vứt đi, trong lòng chợt nảy lên ý nghĩ xấu xa, cô lại xoay người tách miệng sói trắng ra, nhét cái quả chua lét ấy vào miệng nó, bắt nó phải nuốt xuống.
Sói trắng híp mắt ngồi trên nền đất, không tình không nguyện mà ăn hết cái quả chua lét rồi ngồi đó một mực vẫy đuôi.
Cô gái không để ý đến nó, chui vào hang động đi ngủ sớm, cơ thể nóng bừng một lúc, rồi nhanh chóng mát mẻ trở lại.
Nửa đêm, cô nằm nghiêng người, có một bàn tay chui vào phía dưới chiếc áo cộc tay bằng da trên người cô, xúc cảm bông xù xù thật xa lạ, cô gái tưởng rằng đó là móng vuốt của sói trắng, đang định kéo nó ra ngoài, sau gáy đột nhiên truyền đến một trận tiếng hít thở ấm áp.
Là tiếng hít thở của con người!
Cô gái lập tức bị dọa tỉnh, trở mình nhìn thấy người nọ nằm nghiêng giống như cô, đôi mắt đen láy lập tức sáng bừng, “Tiểu Bạch?”
Nơi này ngoài nó ra sẽ không có người nào khác, đặc biệt là trên người nó còn có mùi hương cô quen thuộc nhất.
“Tiểu Bạch là cậu sao?” Cô gái đỡ mặt người đàn ông lên, trong mắt lấp lánh tia sáng vui mừng.
Người đàn ông không biết nói chuyện, lông ở trên người thậm chí còn chưa biến mất sạch sẽ, lỗ tai cũng không được bình thường lắm, nhọn nhọn, có lông trắng li ti, mu bàn tay mu bàn chân của cậu đều có lông măng mềm mại.
Cậu không gật đầu cũng không lắc đầu, cứ ngây ngốc ra đấy, đôi mắt sáng rực nhìn vào cô, giống một người rừng có phản ứng chậm chạp.
Cậu thở dốc giống như sói, ngồi xổm đó, mặc cô tùy tiện kiểm tra cơ thể của cậu.
Cậu đã khao khát người phụ nữ này rất lâu, cuối cùng cũng có thể hôn cô ôm cô rồi.