Sau khi Tô Nhuyễn được Cát Ngạn đến đón, Kha Tùng Ứng liền gọi taxi đi bệnh viện.
Bị bác sĩ mắng một hồi, anh nằm bò trên giường bệnh, một bên truyền nước biển, một bên gọi điện cho Triệu Thiên Thiên mang bài kiểm tra đến đây.
Lúc trước anh nghĩ chỉ cần thành tích mình kém là có thể thoát khỏi ác cảm với cha mẹ, nhưng sau khi gặp được Tô Nhuyễn, anh nhận ra rằng mình có thể trở nên xuất sắc mà thoát khỏi nó.
Còn có thể xuất sắc đứng bên cạnh Tô Nhuyễn, cùng nhau học chung trường đại học, cùng nhau làm việc, cùng nhau chung sống.
Ông bà nội cách cánh cửa phòng bệnh thấy anh ghé vào trên giường làm bài kiểm tra, hai vợ chồng già mắt đỏ hoe, không dám làm phiền anh, đành đứng ở ngoài cửa nhìn.
Hai năm.
Từ vụ ly hôn của cha mẹ Kha Tùng Ứng, đến việc Kha Tùng Ứng đột ngột thay đổi tính tình, sau đó gây sự với đám lưu manh kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, đây là lần đầu tiên hai ông bà nhìn thấy anh yên tĩnh làm bài kiểm tra.
Bọn họ đều cho rằng đối với sự vô trách nhiệm của bố mẹ đã hủy hoại đứa nhỏ này.
Không ngờ tới, đứa nhỏ này lại có thể vực dậy một lần nữa.
“Là công lao của nữ sinh kia đi?” Ông nội hỏi.
Bà nội gật đầu.
“Thật tiếc là đôi mắt không nhìn thấy.” Ông thở dài nói.
Bà nội đánh ông một cái “Không nhìn thấy thì đã sao, tôi thấy con bé trầm mặc ít nói, lớn lên lại rất xinh đẹp, ông không thấy cháu trai của mình coi con bé là bảo bối như nào à, sau này đừng có ở trước mặt thằng bé nói mấy lời này.”
“Tôi biết điều đó.” Ông nội lắc đầu “Chỉ là… Tôi cảm thấy đáng tiếc.”
“Thấy được, cũng không thể thấy được lâu dài đến cuối cùng.” Bà nội chỉ có một điều muốn nói, buông tiếng thở dài “Cháu trai thích là tốt rồi, chuyện về sau, phụ thuộc vào số phận của bọn nhỏ.”
Tô Nhuyễn tắm xong đi ra thì bị hắt xì một cái.
Cô lau khô tóc, lúc mặc đồ ngủ, không nhịn được sờ eo của mình, nơi đó bị Kha Tùng Ứng nhéo một cái thật đau, hẳn là đã để lại dấu vết.
Lúc tắm, khi dòng nước dày đặc xối lên người, ngực cô ngứa ngáy tê dại không thể giải thích được, như thể nụ hôn của Kha Tùng Ứng đang dừng lại trên đó, đầu lưỡi anh luôn thích thú mà câu lấy đầu v* cô liếm mút.
Chỉ cần tưởng tượng như thế, cơ thể cô không tự giác mà run lên, bên dưới như muốn tiết ra nước.
Cô nhanh chóng mặc đồ ngủ thật tốt, dùng khăn lông lau khô tóc, sau đó đi lên lầu.
Làm bài kiểm tra được một nửa, thì điện thoại đổ chuông, không có nhạc chuông, chỉ có rung.
Cô vừa trở về liền đem giấu dưới gối, bây giờ đang ong ong rung lên dữ dội, cô cầm lên, di chuyển vài lần, ghé vào lỗ tai “Alo?”
“Sao lại không gọi cho anh?” Kha Tùng Ứng ở đầu dây bên kia điện thoại giọng khàn khàn hỏi.
“Em đang… làm bài kiểm tra.” Tô Nhuyễn nhỏ giọng, hỏi anh “Anh đã ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.” Anh cười “Anh cũng đang làm bài kiểm tra, trên đó có một câu hỏi rất khó.”
“Câu hỏi gì?” Cô bắt đầu quan tâm.
“Em muốn giảng cho anh?”
Kha Tùng Ứng trở mình, lấy gối kê sau lưng, cầm mấy tờ giấy kiểm tra đang đặt trên bàn đến trước mặt, anh có nền tảng toán lý hóa tốt, có thể giải đề mà không cần phải hỏi một vài bước, lần sau gặp loại đề tương tự sẽ từ một suy ra ba, nhưng đối với ngữ văn thì anh không có kiên nhẫn lắm, viết văn có thể đạt điểm cao, nhưng với thơ cổ từ ngâm thơ, bao gồm cả đọc và giải nghĩa, tổng lại anh có thể ném ra rất nhiều điểm số.
“Bài kiểm tra ngữ văn, đọc và giải thích câu hỏi phụ thứ ba.” Anh khó hiểu hỏi “Tại sao tác giả lại so sánh trẻ em với “mèo con và cún con” đến hai lần?”
Khóe miệng Tô Nhuyễn tươi cười “Anh trả lời như thế nào?”
“Vì biểu hiện gần gũi?” Anh đoán “Trên đây yêu cầu anh liệt kê ba đáp án, nhưng anh chỉ có thể liệt kê được một cái.”
“Nói hai lần, giảng cho anh mỗi lần một đáp án.” Giọng điệu Tô Nhuyễn nhẹ nhàng “Đầu tiên so sánh mèo con và chó con, nhấn mạnh rằng trẻ em sẽ không bò……”
Sau khi cô nói xong, một lúc lâu đầu dây bên kia vẫn không có tiếng động.
Nàng nhẹ giọng gọi “Kha Tùng Ứng?”
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng hít thở đều đều từ đầu dây bên kia.
Kha Tùng Ứng ngủ rồi.
Tô Nhuyễn nhịn không được bật cười, cô không nói lời nào, lẳng lặng lấy tai nghe đeo vào làm bài kiểm tra đọc, điện thoại đặt bên cạnh, bên trong thường xuyên phát ra tiếng hít thở của Kha Tùng Ứng.
Nhợt nhạt.
Quanh quẩn cả căn phòng.