Chương trình trung học năm thứ ba thật sự rất nặng, Tô Nhuyễn bắt đầu theo lớp tự học buổi tối với các bạn lớp trên.
Ba mẹ Tô Nhuyễn sau vài ngày thảo luận, hai người quyết định sẽ thay phiên nhau đến đón cô trước khi tan làm, nhưng sáng hôm sau Kha Tùng Ứng “lại lần nữa tiện đường đi mua đồ ăn sáng nên đi ngang qua”, nghe bọn họ nói chuyện về việc đón Tô Nhuyễn vào tiết tự học buổi tối.
Giống như lơ đãng mà nói “Con có thể đưa cậu ấy trở về ạ, nhân tiện đi mua bữa tối.”
“Có thể chứ?” Trên mặt Cố Á Thu cùng Tô Dũng Quân đều lộ vẻ vui mừng, bằng cách này, bọn họ sẽ có thêm thời gian để có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
“Có thể ạ.” Kha Tùng Ứng lịch sự nói “Giúp mọi người là niềm vui là tín ngưỡng của con, chú dì, đừng khách sáo, con thích giúp đỡ các bạn cùng lớp.”
Lúc Tô Nhuyễn xuống lầu nghe thấy lời này, cố gắng kiềm chế mới không cười thành tiếng.
Cô tưởng tượng đến buổi tối hôm qua sau khi tan học, hình ảnh bị Kha Tùng Ứng đè trong phòng của tiệm net bị thao đến nổi không thể khép chân được, cô lại liên tưởng đến nụ cười lịch sự của anh khi anh nói câu này, liền rất muốn cười lên.
Giả bộ.
Nói cái gì là việc giúp đỡ bạn cùng lớp, cơ bản chính là… Áp bức bạn cùng lớp.
Tô Nhuyễn ngày nào cũng bị áp bức, cô hy vọng bà dì của mình mau mau đến nhanh.
Mùa hè qua đi nhanh chóng, mùa đông rất khó khăn, thời tiết lạnh, mặc nhiều quần áo, cả người lóng ngóng vụng về, các giác quan cũng trở nên trì độn, còn rất dễ bị cảm mạo.
Tô Nhuyễn đã làm rất tốt việc giữ ấm, nhưng nó vẫn lạnh cóng, đi học đều sẽ nhẹ nhàng hít nước mũi, không dám phát ra một chút tiếng động, vì sợ làm phiền thầy cô và các bạn trong lớp.
Kha Tùng Ứng mua thuốc cho cô, rồi lại mua thêm máy sưởi ấm tay mini để ủ ấm, bảo cô giữ ấm rồi cất đi, đi rót nước cho cô, đích thân giám sát việc ăn uống của cô, thấy cô mệt mỏi, liền xin nghỉ phép đưa cô về nhà.
Trở nhà lại chính là nhà của anh.
Tô Nhuyễn gối đầu lên gối của anh, nằm trong ổ chăn của anh, xung quanh hơi thở đều là mùi trên người Kha Tùng Ứng, khiến cho cô có cảm thấy rất an toàn, cô ngủ một giấc đến chiều.
Khi tỉnh dậy cô vội vàng mặc quần áo muốn về nhà, Kha Tùng Ứng ôm vai cô, bảo cô đo lại nhiệt độ thêm lần nữa, lúc này mới thấp giọng nói nhỏ “Không sao đâu, anh đã nói chuyện với ba mẹ em.”
“Anh nói thế nào?” Trái tim cô nhảy loạn lên, có chút căng thẳng.
“Sợ cái gì.” Anh nắm lấy tay cô “Anh nói em đang ở phòng y tế, có anh ở đây trông chừng, bảo bọn họ yên tâm, bọn họ vẫn luôn nói cảm ơn với anh, hận không thể đem em gã cho anh ngay lập tức. “
Trên mặt Tô Nhuyễn nở nụ cười, vừa mới tỉnh lại giọng nói liền nhẹ nhàng mềm mại một cách lại thường “Đi thôi.”
Kha Tùng Ứng cúi đầu hôn hôn mặt cô “Ăn chút gì đã.”
Bà nội anh nghe nói Tô Nhuyễn bị bệnh, liền làm rất nhiều đồ ăn, để trong hộp cách nhiệt, khi đã nguội Kha Tùng Ứng đem đi hâm nóng một chút, sau khi nếm thử độ ấm, mới đưa tới trước mặt Tô Nhuyễn “Độ nóng vừa phải, ăn đi.”
Bên ngoài trời lạnh, anh bật điều hòa ở giữa nhà, nhiệt độ trong nhà ổn định, anh mặc một chiếc áo lông màu đen còn Tô Nhuyễn mặc một chiếc áo lông màu trắng, hai người dựa vào nhau cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng trò chuyện vui vẻ với nhau.
Mùa đông thật sự là một mùa rất lạnh.
Nhưng mùa đông lạnh giá năm nay, Tô Nhuyễn một chút cũng không lạnh.
Vào ngày tuyết rơi, cả giáo viên và học sinh trong trường đều sục sôi, một đám người nhốn nháo chạy ra ngoài sân thể dục chơi, các bạn học sinh cấp 3 dưới sự căng thẳng của kì thi tuyển sinh đại học, khó có được cơ hội xả hơi như thế này, giờ học thể dục, toàn bộ học sinh trong lớp đã ra ngoài.
Tô Nhuyễn cũng bị Kha Tùng Ứng kéo vào sân thể dục.
Có bạn học ở khắp mọi nơi, bọn họ không dám làm ra những cử chỉ hành động thân mật.
Kha Tùng Ứng chỉ kéo cô, đứng trong đám đông, cùng cô cảm nhận những bông tuyết đọng lại trên mặt đất lạnh lẽo.
“Tiểu tổ tông.”
“Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ngắm tuyết.”
Lợi dụng lúc hỗn loạn, Kha Tùng Ứng đè ép giọng nói xuống rất thấp, nhưng từng câu từng chữ vẫn văng vẳng rõ ràng bên tai Tô Nhuyễn.
“Về sau mỗi khi có tuyết rơi, anh sẽ cùng em đi ngắm.”
Dù chỉ có mình anh tự ngắm.
Tô Nhuyễn không biết tại sao, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Cô ngẩng mặt lên mỉm cười, nhẹ nhàng nói “Được.”
Tuyết rất nhẹ, cô chỉ biết hình dạng của nó qua sách vở.
Cô duỗi tay ra hứng, những bông tuyết li ti dừng lại trên lòng bàn tay một mảng, bị nhiệt độ cơ thể nhanh chóng làm tan biến.
Cô đứng trong đám đông, ngước nhìn “bầu trời” trong không trung, giữa tiếng hò reo và hò hét của vô số bạn học, lần đầu tiên cô cảm nhận được rõ ràng và chính xác cảm xúc cùng rung động do tuyết mang lại.
Cô kì thật đã nghe nhiều rất nhiều câu chuyện xưa về tuyết.
Nghe nói cặp đôi nào lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi, thì tương lai về sau họ sẽ bên nhau trường trường cửu cửu.
长长久久: Thật dài thật lâu
Cô dùng tay áo rộng của đồng phục học sinh che lấy tay mình, lén lút dựa gần vào Kha Tùng Ứng thêm một chút.
Tiếp theo từ trong tay áo, nắm lấy tay anh.
Kha Tùng Ứng dùng sức nắm lấy tay cô ngược lại.
Nhiệt độ cơ thể của anh nóng đến mức, gần như muốn xuyên qua lòng bàn tay, thiêu đốt cả linh hồn cô.