Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 112: 112: Phiên Ngoại 2 - Ngải Thụy X Nguyên Khê



Dưới đáy biển sâu thẳm tĩnh mịch, giữa không gian tăm tối chỉ có ánh sáng mỏng manh từ đám sứa bồng bềnh và các loại tảo biển, nhìn từ đằng xa như những vì sao trên bầu trời đêm, nhấp nháy mãi không tắt.
Có một nhân ngư đuôi đen đang ngồi trên nóc nhà, hắn ngửa đầu nhìn lên mặt biển, đuôi cá nhẹ nhàng đong đưa trong nước.
Ngải Thụy chẳng nhớ nhớ nổi bản thân đã trải qua bao nhiêu đêm cô đơn như thế này.
Đặc biệt là sắp tới kỳ sinh sản, cả đêm hắn không ngủ được, thường mở to mắt tới hừng đông.
Hắn thở ra một hơi nước biển dài, hay tay đan nhau đặt sau đầu, tư thái biếng nhác.
Khi mới thành niên hắn từng đi qua rất nhiều hải vực, gặp qua vô số cảnh buồn vui tan hợp, sinh ly tử biệt.
Cũng đã thấy đôi nhân ngư ân ái cuối cùng phản bội rồi trở thành kẻ thù, cả đời không qua lại với nhau.
Khi đó hắn nghĩ, nếu bản thân muốn tìm bạn đời, đối phương sẽ là nhân ngư hắn thích thật lòng và muốn làm bạn tới già.
Không ngờ nhiều năm sau hắn vẫn còn là nhân ngư độc thân.
Có nhân ngư nói hắn là nhân ngư lãng mạn tận xương, ở trong tộc quả là khác loại.
Nếu chưa có nhân ngư vừa ý thì tùy tiện tìm người trải qua kỳ sinh sản cũng được.
Ngải Thụy nhếch nhếch môi, không cho là đúng.
Ngày tháng buồn chán cứ lặp lại trôi qua, Ngải Thụy thầm nghĩ, hắn nên ra ngoài thăm thú thôi.
Đúng lúc này một tiểu nhân ngư đuôi vàng xông vào cuộc sống của hắn.
Lúc cậu cười rộ lên khóe miệng cong cong, mặt mũi tinh xảo, đôi mắt vàng chứa đầy ánh sáng, còn xán lạnh hơn cả ánh nắng mặt trời.
Khiến Ngải Thụy có xúc động muốn ca hát.
Tiểu nhân ngư thật xinh đẹp.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Ngải Thụy.
Có lẽ vì là nhân ngư độc thân nên hắn rất thích tiểu nhân ngư, ví dụ như Đông cục cưng.
Có khi không nhịn được sẽ chọc bọn nhóc, sau đó thì tin đồn hắn bắt nạt tiểu nhân ngư truyền ra khiến đám nhóc nhìn thấy hắn là né, tránh như hồng thủy mãnh thú.
Chỉ có tiểu nhân ngư đuôi vàng này không những không sợ hắn mà khi hắn bị thương còn nước mắt lưng tròng ôm tay hắn, bảo hắn đừng chết.
Còn nhỏ như vậy nhưng lại quật cường khiến hắn đau lòng.
Đương nhiên Nguyên Khê vẫn còn là tiểu nhân ngư đấy.
Bản thân sẽ không cầm thú tới nỗi thích tiểu nhân ngư.
Hắn chỉ thương Tiểu Nguyên Khê còn nhỏ như vậy đã mất một người cha nhân ngư khác.
Huống chi Lung Hồi còn là bạn hắn, bình thường hắn sẽ cố ý hoặc vô tình giúp đỡ hai ba con.
Dần dần tiểu nhân ngư trưởng thành, cũng càng thêm xinh đẹp.
Trong lòng Ngải Thụy cậu mãi là tiểu nhân ngư khóc lóc vùi đầu vào lòng hắn bảo hắn đừng chết.
Cảm giác này không biết thay đổi từ lúc nào.
Cho đến một ngày Ngải Thụy nghe thấy âm thanh trong trẻo thanh thúy gọi hắn, “Chú Ngải Thụy!”
Ngải Thụy quay đầu lại.
Nguyên Khê mím môi cười, khoảng khắc này tựa như mặt trời ló khỏi rặng mây mùa đông, ôn hòa sáng bừng.
Trái tim Ngải Thụy đập thình thịch.
Khi đó hắn còn chưa hiểu tâm trạng đó là thích.
Sau khi thành niên Tiểu Nguyên Khê trưởng thành rồi.

Hắn nghe rất nhiều nhân ngư giống đực bàn tán muốn theo đuổi Nguyên Khê.
Ngải Thụy híp mắt, hơi khinh thường nghĩ, sao Tiểu Nguyên Khê nhìn trúng mấy người chứ.
Một hôm nào đó hắn “tình cờ” gặp Nguyên Khê, hắn thấm thía nói, “Tiểu Nguyên Khê, cháu còn nhỏ, đừng vội tìm bạn tình.

Nếu mà có nhân ngư theo đuổi cháu thì đừng đồng ý, những nhân ngư giống đực đó không tốt đẹp gì đâu, chỉ muốn lừa cháu để vượt qua kỳ sinh sản thôi, chờ khi cháu sinh con bọn chúng sẽ vứt bỏ cháu ngay,”
Cuối cùng Ngải Thụy còn không yên tâm dặn dò thêm, “Nhất định phải từ từ chọn, tìm nhân ngư mà cháu thích ấy.”
Nguyên Khê gật đầu, “Chú Ngải Thụy, cháu hiểu rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Ngải Thụy yên tâm nghĩ.
Đó là lần đầu tiên Ngải Thụy nhìn thẳng vào sự thật Nguyên Khê đã lớn.
Rất nhiều lúc ánh mắt hắn vô thức nhìn về phía Nguyên Khê.
Hình như Nguyên Khê lại xinh đẹp hơn.
Tim hắn đập bình bịch.
Hắn không phải nhân ngư vừa thành niên, hắn biết rõ rung động này là gì.
Hắn hơi kinh ngạc rồi khiếp sợ, thậm chí không biết nên khóc hay cười.
Dạo chơi nhiều năm, chờ đợi nhiều năm, không ngờ rằng hắn lại thích Nguyên Khê.
Giống như ông trời đang trêu đùa hắn.
Nhưng Ngải Thụy cũng không phải nhân ngư sẽ dễ dàng lùi bước, dù sao Tiểu Nguyên Khê còn là nhân ngư độc thân, mà dù là có đối tượng rồi hắn cũng muốn cướp cậu về.
Nhưng mà hình như Tiểu Nguyên Khê nhìn ra hắn thích cậu nên cố ý trốn hắn.
Ngải Thụy không khỏi cảm thấy hơi thất bại.
Hắn có chỗ nào không tốt, hàm răng không đủ sắc bén, móng tay không đủ sắc nhọn hay đuôi không đủ cường tráng?
Vì sao Nguyên Khê không thích hắn chứ.
Ngải Thụy canh me mấy ngày cuối cuối cùng cũng bắt được cậu, mãi mới dỗ xong đám tiểu nhân ngư kia thì bên Isbela lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn không thể không tạm thời rời đi.
Hắn im lặng thở dài xoa xoa đầu Nguyên Khê, “Tiểu Nguyên Khê chờ chú về nhé.”
Chuyến đi này suýt thì không về được.
Ngải Thụy tiếc hận trong lòng, trước khi đi chưa kịp bày tỏ tâm ý với Nguyên Khê, rồi lại âm thầm nghĩ may mà chưa nói ra, nếu mình chết Nguyên Khê sẽ đau lòng thế nào đây.
Ngải Thụy không ngờ rằng Nguyên Khê sẽ mạo hiểm tới tìm hắn.
“Ngoan, đừng khóc.” Ngải Thụy nhìn Nguyên Khê, khóe môi vô thức cong lên, “Khóc xấu lắm, không đáng yêu nữa rồi.”
Hắn thích nhân ngư đáng yêu, dễ thương như Nguyên Khê.

Nhân ngư đáng yêu tất nhiên cần có hoa biển xinh đẹp trợ giúp rồi.
Rừng rong đỏ được bố trí tỉ mỉ lại bị trận động đất phá hỏng.
Ngải Thụy liều mạng tìm được Nguyên Khê, dù nước biển có mãnh liệt đến đâu hắn cũng ôm chặt Nguyên Khê không buông.
Một khi buông tay, lần sau gặp lại không biết là ngày tháng năm nào.
Mưa rền gió dữ qua đi, mặt biển gió yên sóng lặng, ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc.
Nguyên Khê trong lòng đẩy đẩy hắn, “Chú Ngải Thụy, chú nên buông cháu ra rồi,”

Ngải Thụy lưu luyến không thôi buông cậu ra.
Nguyên Khê nghiêng đầu nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn chú, chú Ngải Thụy.”
Ngải Thụy cười, “Nếu thật sự muốn cảm ơn thì đừng gọi chú là chú nữa.”
Ngải Thụy hơi dừng lại, “Gọi anh một tiếng nghe xem nào.”
Nguyên Khê cúi đầu, vành tai đỏ bừng vì xấu hổ.
Ngải Thụy rũ mắt nhìn cậu, nửa bên mặt toát lên vẻ dịu ngoan an tĩnh, lông mi hơi rung.
Ngay lúc Ngải Thụy cho rằng cậu dùng im lặng để từ chối thì nghe thấy giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên, “Ngải Thụy…ca ca.”
Ngải Thụy cảm thấy mình sắp chết rồi.
Nếu không phải hoàn cảnh không phù hợp, suýt thì hắn đã?
Quay về Hải Thành còn chưa kịp đi tìm Nguyên Khê thì hắn đã bị Hàn Trạm gọi đi hỗ trợ.
Còn không tỏ tình thì kỳ sinh sản năm nay qua luôn mất.
Ngải Thụy sầu tới rụng cả tóc.
Hắn rơi vào đường cùng đành tìm Hàn Trạm nghĩ cách, “Nghĩ cách giúp anh đi.” (ủa chú xưng hô kiểu zì dzậy :)))
Sợ Hàn Trạm trả lời cho có lệ, Ngải Thụy không thể không đòi báo đáp, “Anh giúp chú nhiều lần vậy rồi, chú không thể thấy chết không cứu!”
Hàn Trạm tới đầu cũng chẳng nâng, không kiên nhẫn nói, “Nguyên Khê muốn hẹn chú tối đi ngắm trăng.” Trong lòng Ngải Thụy vừa bất ngờ vừa sung sướng nhưng thấy dáng vẻ bình tĩnh của Hàn Trạm thì nửa tin nửa ngờ, “Sao cháu biết?”
Hàn Trạm mặt không biến sắc nói, “Thần Thần bảo tôi chuyển lời cho chú.” Dứt lời anh nhấn mạnh, “Tối nay, trên mặt biển.”
Nghe thấy là Đông Thần nói thì Ngải Thụy tin, hắn nhìn trời, nói với vẻ sầu lo, “Nhưng đêm nay không có trăng….”
Ngải Thụy còn muốn hỏi nữa nhưng đã bị Hàn Trạm dùng đuôi quét đi.
Ngải Thụy không biết sau khi Hàn Trạm đuổi hắn đi, anh quay người tìm Nguyên Khê, nói với cậu nội dung y như vậy.

Nguyên Khê đỏ mặt gật đầu nói được.
Hàn Trạm bỗng nói một câu, “Có chuyện gì thì nên nhanh nói rõ ra.”
Đêm nay không có trăng, trên bầu trời là biển sao lấp lánh.
Nguyên Khê bơi khỏi mặt nước, trong bóng đêm gương mặt xinh đẹp hơi tái nhợt, “Chú Ngải Thụy.”
Ngải Thụy đã đợi một lúc lâu, thấy Nguyên Khê bơi khỏi mặt biển hắn lập tức vung đuôi bơi tới trước mặt cậu.

Hắn thấp giọng cười, chọc cậu, “Gọi anh đi.”
Nguyên Khê cảm thấy mặt hơi nóng lên, mím môi, bất đắc dĩ nhìn Ngải Thụy, không nói gì.
Bị cậu liếc nhẹ một cái, xương cốt khắp người Ngải Thụy như tan ra, hắn giơ hai tay đầu hàng, “Được rồi, không đùa cháu nữa.”
Không khí rơi vào sự im lặng quỷ dị.
Im lặng một lúc, hai người cùng mở miệng: “Chú/cháu…”
Nguyên Khê rũ mắt, “Chú Ngải Thụy muốn nói gì?”
Ngải Thụy hắng hắng giọng, hắn siết tay, hơi khẩn trương.

Hắn nhìn Nguyên Khê, đôi mắt đen hơi phát sáng, “Tiểu Nguyên Khê, cháu có nhân ngư yêu thích chưa?”
Nguyên Khê nâng mắt, đôi mắt vàng phản chiếu bóng dáng hắn, “Có rồi.”
“Là tôi, đúng không.”
Không phải Ngải Thụy tự luyến.
Hắn có thể cảm nhận được chắc chắn Tiểu Nguyên Khê thích hắn, nếu cậu thích nhân ngư khác…!Ngải Thụy âm trầm nghĩ, cậu thích ai hắn sẽ xử lí kẻ đó.
Không đợi Nguyên Khê trả lời, Ngải Thụy nghiêm túc nói, “Tôi thích em, Nguyên Khê.”
Dừng một chút, hắn đè lại trái tim đang đập thình thịch, khẩn trương tới giọng cũng hơi run rẩy, “Trở thành bạn đời của tôi được không?”
Trong lòng Ngải Thụy có mấy phần mong đợi, cũng có chút thấp thỏm.
Vì sao Nguyên Khê không nói gì, chẳng lẽ nhân ngư cậu thích không phải hắn ư?
Qua một lúc lâu, trên gương mặt bình tĩnh của Nguyên Khê nổi lên ý cười nhàn nhạt, cậu nói, “Được ạ.”
“Cháu cũng thích chú.”
Ngải Thụy cười vui sướng.
Hàn Trạm tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng cười “Hahaha” của tiểu nhân ngư, anh dậy nhìn sang phòng nhỏ cách vách thuận miệng hỏi, “Quả Quả, sao con chưa ngủ?”
“Vâng ạ ~” Quả Quả ngoan ngoãn bò lại giường vỏ sò nằm xuống ngủ.
Ngải Thụy ôm mặt Nguyên Khê sấn lại gần, hô hấp gần như phả lên mặt cậu, môi cách môi chỉ mấy cm.
Tạm dừng một chút, Ngải Thụy cúi đầu hôm xuống khóe môi cậu, hắn chưa đã thèm liếm môi, “Ngọt lắm.”
Nguyên Khê xấu hổ tới nỗi đuôi cá sắp cuộn cả lên.
Tuy rằng vào kỳ sinh sản thường thấy các cặp đôi giao phối trên mặt biển, khi đó Nguyên Khê có thể bình tĩnh tự nhiên bơi qua, nhưng đến phiên mình Nguyên Khê cảm thấy sắp hô hấp không thông.
Ngải Thụy đè mội cậu vừa hôn vừa gặm, hơi thở nặng nề, ánh mắt hung dữ như muốn nuốt chửng cậu.
Vẻ mặt Nguyên Khê hơi quẫn bách, cậu cắn môi dưới, đôi môi bị hôn tới ướt át, lấp loáng ánh nước, toát ra vẻ diễm lệ chưa từng có.
Trong nháy mắt, mọi cảnh vật trong mắt Ngải Thụy đều trở nên ảm đạm thất sắc.
“Tiểu Nguyên Khê.” Ánh mắt Ngải Thụy tối đi, hắn bỗng gọi cậu.
Nguyên Khê bị hôn tới mơ màng, theo bản năng phát ra một tiếng mềm như bông, “Dạ?”
Nói xong chính cậu cũng hoảng sợ, âm thanh ngọt ngấy này thật sự là do cậu phát ra ư?
“Nhân lúc kỳ sinh sản còn chưa qua,” Ngải Thụy xoa xoa vành tai nóng bừng của cậu, thử thăm dò, “chúng ta mau sinh tiểu nhân ngư đi.”
Ngải Thụy vừa hôn vừa hỏi, “Được không?”
Sóng biển đánh tới từng đợt, họ quay cuồng theo sóng biển, hai đuôi cá quấn bên nhau như hợp lại làm một.
Nguyên Khê không chịu nổi mà thở dốc, hàng mi dài hơi rung, nước mắt treo ở khóe mắt, cậu gần như không nghe thấy Ngải Thụy nói gì.
Hai tay cậu vắt lên vai Ngải Thụy, dưới bàn tay là những vết sẹo gập ghềnh, ngực Nguyên Khê bỗng đau nhói, cậu muốn nói gì đó nhưng đã bị kéo lên đỉnh.
“Được không?” Ngải Thụy ghé vào tai cậu, nhẹ giọng hỏi.
Cậu mở to hai mắt, vô thức gật đầu.
Thấy Nguyên Khê gật đầu, Ngải Thụy càng thêm hưng phấn, đuôi cá vỗ mặt biển làm bắn lên bọt sóng trắng xóa.
Đằng xa có nhân ngư bơi tới, thấy Ngải Thụy, ngửi thấy hơi thở quấn quít của họ, hắn chớp mắt trêu đùa, “Ố ồ! Ngải Thụy cuối cùng cũng thoát kiếp độc thân rồi.”
Nguyên Khê trong ngực đang ngủ say nghe tiếng động thì nhăn mày, nghiêng đầu chôn mặt ở khuỷu tay Ngải Thụy, chỉ lộ ra vành tai.
Ngải Thụy trừng mắt nhìn người tới, “Nói nhảm ít thôi, đi sang một bên, đừng làm ồn em ấy.”
Nhân ngư nọ như cười nhạo đáp, “Không ngờ Ngải Thụy anh cũng có ngày hôm nay.”
Ngải Thụy cúi đầu ngắm gương mặt say ngủ của Nguyên Khê, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
Ngải Thụy lén cầm tay cậu lên miệng hôn một cái, môi mềm dán lên lưng bàn tay, Nguyên Khê không khỏi hơi giật giật lông mi.
Bỗng hắn nghe âm thanh ngọt ngào của tiểu nhân ngư, “Chú Ngải Thụy, hai người đang làm gì vậy?”
Vừa ngẩng đầu thì thấy Quả Quả bơi ra từ sau tảng đá đang tò mò nhìn họ.
Ngải Thụy đưa tay lên môi ra dấu, “Suỵt!”

Quả Quả che miệng, gật gật đầu.
Bé nhìn nhân ngư đuôi vàng trong lòng Ngải Thụy, đôi mắt đen láy đảo đảo, là anh Nguyên Khê kìa!
Sau đó một tiểu nhân ngư đuôi bạc bơi ra, nhóc nhướng mày, bế Quả Quả lên, nói với giọng không kiên nhẫn, “Bé Điềm đừng nhìn, nhân ngư giao phối, có gì hay đâu.”
Hừ! Cá Nhỏ.
Sớm muộn cũng có lúc nhóc hối hận.
Quả Quả nằm trong lòng Đâu Đâu vẫy vẫy tay, “Chú Ngải Thụy, chúng cháu đi đây ~”
Ngải Thụy nghĩ, tiểu nhân ngư đáng yêu quá.
Phải sinh một em bé đáng yêu như Quả Quả.
“Chú Ngải Thụy rất thích tiểu nhân ngư ạ?”
Nghe âm thanh khàn khàn của Nguyên Khê, Ngải Thụy vội hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Nguyên Khê xoa xoa eo mỏi nhừ, lắc đầu, “Không ạ.”
Ngải Thụy hôn lên gương mặt trắng nõn mềm mại, “Nếu là tiểu nhân ngư đáng yêu như em, tôi rất thích.”
Nguyên Khê hơi mỉm cười, cậu nói, “Anh à, chúng ta sinh một tiểu nhân ngư đi.”
………
Kỳ sinh sản kết thúc.
Nguyên Khê không có trứng nhân ngư.
Quả Quả và Đâu Đâu đều đã thành niên.
Đông Thần thành Hải Hoàng, lãnh đạo tộc nhân ngư.
Nhưng họ vẫn chưa sinh được tiểu nhân ngư.
Nguyên Khê dẫu sao vẫn có chút tiếc nuối, cậu giấu Ngải Thụy lặng lẽ tới tìm Đông Thần.
Trước mặt nhóm Nguyên Khê, nụ cười của cậu dường như vẫn là Đông cục cưng ngoan ngoãn mềm mại trước kia.
Đôi mắt xanh thẳm của Đông Thần như có thể nhìn thấu tâm tư người đối diện, không cần Nguyên Khê nói ra, cậu cong môi cười, “Anh Nguyên Khê đừng vội, hai người chắc chắn sẽ có em bé, chẳng qua em bé của hai người hơi nghịch ngợm, không tới nhanh như vậy.”
“Vậy thì anh yên tâm rồi.”
“Là một tiểu nhân ngư xinh đẹp.” Đông Thần chớp chớp mắt, “Xinh đẹp như anh Nguyên Khê ấy.”
Nghe Đông Thần nói vậy Nguyên Khê yên tâm hẳn.
Vừa đúng lúc hải vực thống nhất, Ngải Thụy cũng hoàn toàn rãnh rỗi, hẵn dẫn Nguyên Khê tới các hải vực khác, lúc tới một hải vực tên là Mido (弥多的海域) còn gặp Lôi Triết và Già Li.
Năm thứ mười.
Một ngày nọ Nguyên Khê bỗng cảm thấy bụng hơi đau, cậu hoảng hốt nắm chặt tay Ngải Thụy, đau tới không nói lên lời.
“Khê Khê?” Ngải Thụy không biết có chuyện gì, vội vàng ôm eo cậu, “Có chỗ nào không thoải mái à?”
Nguyên Khê đưa tay sờ bụng, cậu có dự cảm, tiểu nhân ngư của cậu tới rồi.
Ngải Thụy lập tức căng thẳng, “Là bụng à? Tôi đưa em về tìm Đông Thần!”
“Không…” Nguyên Khê còn chưa dứt lời cậu đã đau tới mức đâm móng tay vào cánh tay Ngải Thụy.
Đúng lúc này một quả trứng trắng bóng mượt rơi “Tõm” vào biển.
Họ cùng nhìn qua, quả trứng trắng theo nước biển trôi tới trước mặt.
Ngải Thụy phản ứng lại đầu tiên, hắn run rẩy nâng trứng lên, kích động nói với Nguyên Khê, “Là tiểu nhân ngư của chúng ta!”
Nửa tháng sau Đản Đản phá vỏ.
Là một tiểu nhân ngư xinh đẹp có mái tóc và đuôi cá màu vàng, khi cười rộ lên hai mắt cong cong, cặp mắt vàng lung linh rực rỡ, ấm áp như ánh mặt trời.
Ngải Thụy ôm chặt Nguyên Khê, trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy cả đời này đã viên mãn rồi.
_________________________
Cặp Daddy – NK cho xưng “Tôi – em” nha hí hí.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.