*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con ngươi Hàn Trạm co lại, ý của chú Lôi Triết là…?
Lôi Triết nói tiếp, “Cháu làm được không? Cho dù nó mãi mãi không thể trở thành một nhân ngư mạnh mẽ, không học được cách ca hát, bắt mồi, mảnh mai đến mức chỉ có thể ăn Cá Đầu To, cháu vẫn sẽ chăm sóc nó chứ?”
Hàn Trạm căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu mở miệng, phát hiện giọng nói của mình đã khàn từ bao giờ, “Cháu…”
“Cháu chưa cần trả lời bây giờ.” Lôi Triết cười nhẹ, trong giọng nói chứa đựng vẻ kiêu ngạo, “Theo ta biết, quanh đây có rất nhiều tiểu nhân ngư giống đực thích Đông cục cưng, ta nghĩ bọn họ sẽ rất sẵn lòng chăm sóc nhóc con, không nhất thiết phải là cháu.”
Lôi Triết không nhịn được thở dài, hắn chưa từng gặp tiểu nhân ngư nào được chào đón như Đông cục cưng, may mà là đứa nhỏ của Lôi Triết hắn, nếu không sẽ thật sự giống như lo lắng của Già Li, bất cứ lúc nào cũng có thể bị trộm đi.
Trong tương lai số người theo đuổi tiểu nhân ngư nhà hắn chắc chắn nhiều như xua vịt, nếu không phải là Đông cục cưng thích Hàn Trạm, Lôi Triết cũng không nghĩ đến cậu, dù sao trong mắt Lôi Triết Hàn Trạm vẫn quá yếu để bảo vệ nhóc con.
Qua một lúc lâu, Hàn Trạm cuối cùng cũng lên tiếng, cậu nâng mắt nhìn thẳng vào Lôi Triết với ánh mắt kiên định, “Cháu sẽ làm người hài lòng.”
Lôi Triết có lẽ không nghĩ tới Hàn Trạm lại trả lời dứt khoát như vậy, hắn híp mắt dò xét Hàn Trạm, “Cháu không suy nghĩ thêm?”
Hàn Trạm Hàn rũ mắt, khẳng định, “Không!” Tiểu nhân ngư của cậu, cậu tuyệt đối không nhường cho bất cứ ai.
“Được, ta sẽ đợi cháu mạnh lên.” Dứt lời, Lôi Triết giống như có cảm giác mà nhìn về phía Đông cục cưng.
Ở đằng kia không biết Già Li nói gì với Đông cục cưng, bé há miệng “Oa” lên một tiếng, có vẻ thấy rất thú vị, lại “Ha ha ha” cười khanh khách không ngừng.
Trên người tiểu nhân ngư mang theo sức hấp dẫn đặc biệt, khiến ai nhìn bé cũng thấy vui vẻ, tới gần bé thì muốn xoa một cái, ôm một cái, trong mắt không có tiểu nhân ngư nào đáng yêu hơn Đông cục cưng.
Đôi con ngươi đen nhánh của Hàn Trạm hiện lên ý cười, ý cười thoáng qua trong giây lát rồi lại trở về vẻ tĩnh lặng, “Chú Lôi Triết, cháu về đây.”
Lôi Triết nói, “Ta khuyên cháu nên chuyển đến đây.” Không đợi Hàn Trạm từ chối, hắn nói tiếp, “Tốc độ phát triển của cháu sẽ nhanh hơn, hang động chỗ khe vực quá nhỏ hẹp, không lâu nữa sẽ không thể ở tiếp.” Đương nhiên lo lắng chủ yếu của Lôi Triết là Đông cục cưng sẽ nhân lúc bọn hắn không chú ý trốn nhà đi tìm Hàn Trạm.
Lúc trước Lôi Triết vẫn luôn đợi Hàn Trạm chủ động tìm tới cửa, nhưng không ngờ Đông cục cưng là nhóc phản bội, không đợi được mấy ngày đã lén đi tìm Hàn Trạm, trực tiếp làm rối loạn kế hoạch của hắn.
Để không xảy ra những chuyện như vậy nữa, hắn phải thuyết phục Hàn Trạm dọn tới đây ở.
Hàn Trạm suy nghĩ một lúc, gật đầu nói, “Vâng.”
“Anh ơi?” Đông cục cưng lắc lắc đuôi nhỏ bơi tới, vẻ mặt hưng phấn nói, “Rừng vui lắm!”
Đông cục cưng say sưa nghe ba Già Li kể những chuyện thú vị trong rừng tảo lớn.
Lần trước nhóc con vượt qua khu rừng khổng lồ, vội vã tìm anh nên không quan sát kỹ, rất là tiếc nuối, nhóc con muốn đi rừng tảo lớn chơi thêm lần nữa.
“Lần sau sẽ dẫn em đi.” Hàn Trạm ôm Đông cục cưng, “Anh phải về rồi…”
Đông cục cưng nghe thấy mấy lời này, theo bản năng ôm rịt lấy ngón tay Hàn Trạm, “Anh đừng về!”
“Ngày mai chơi cùng em.” Hàn Trạm cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên đầu Đông cục cưng.
Đông cục cưng chớp chớp mắt, đôi mắt xanh biếc long lanh dường như chất chứa cả đại dương, Đông cục cưng sờ lên nơi được anh hôn, có chút xấu hổ cuộn cuộn cái đuôi nhỏ, “Vâng ạ.”
Hàn Trạm buông tiểu nhân ngư, quay đầu vung đuôi bơi về đáy biển sâu.
Nghĩ đến sau này bản thân sẽ có một tiểu nhân ngư mềm mại ngọt ngào, Hàn Trạm bắt đầu mong đợi đối với trưởng thành.
Cậu phải mau chóng trưởng thành mới có thể bảo vệ được tiểu nhân ngư của mình.
Đông cục cưng nhìn theo bóng Hàn Trạm ngày càng nhỏ, tới tận lúc biến mất mới lưu luyến không thôi vùi mình trong tóc ba Già Li, rầu rĩ không vui nói, “Nhóc con, nhớ anh ~ ”
Già Li chọc vào cái đuôi nhỏ của Đông cục cưng, nói với giọng chua chua, “Nhóc con không có lương tâm này, có anh rồi không cần ba nữa đúng không?”
Đông cục cưng mím môi buồn buồn nói, “Muốn anh, cũng muốn cả ba nữa.”
Thôi được, Già Li tạm chấp nhận câu trả trả lời này.
“Cục cưng ngoan, chúng ta về nhà thôi.” Già Li giơ tay lên che chở tiểu nhân ngư, bơi về khu biển nông.
Sắp tới nơi, Đông cục cưng ló đầu ra nhìn, thấy phía trước Tiểu Thạch Ốc đã biến thành một bãi đất phẳng, Đông cục cưng như bị sét đánh, hoa, hoa của nhóc con đâu mất rồi…?
Đông cục cưng bẹp miệng muốn khóc.
Bão lốc đáy biển ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới vùng biển nông, dòng nước xoáy đưa đất cát chỗ biển sâu ra vùng biển nông, đập lên một lớp cát đá mới, vùi lấp thực vật vốn có dưới lớp trầm tích.
Song, thực vật dưới đáy biển sinh trưởng với tốc độ rất nhanh, trong thời gian ngắn có thể mọc lên từ cát đá, nhưng tiểu nhân ngư mới phá vỏ không biết những điều này, đau lòng thương cảm một hồi.
Căn phòng nhỏ màu trắng bên cạnh có một tiểu nhân ngư đuôi xanh bơi ra, cậu ta nhìn thấy Đông cục cưng thì lắc đuôi phi nhanh qua, cái miệng nói không ngừng, “Đông cục cưng! Rừng tảo lớn chơi vui cực, sao em không tới? Anh nói cho em biết, anh quen được rất nhiều tiểu nhân ngư đấy…bla bla…”
Đông cục cưng ngay lập tức phân tâm, “Nhóc con, có anh rồi ~ ”
“Mày nói chơi rất vui, là nói chuyện đánh thua tiểu nhân ngư giống cái à?” Tác Đồ khoanh tay bơi tới, vạch trần lời nói dối của Đông Quỳ một cách không thương tiếc.
Đông Quỳ thẹn quá hóa giận, “Không phải, tao thấy cô ấy là nhân ngư giống cái nên mới nhường thôi.”
Tác Đồ một châm thấy máu nói tiếp, “Sự thật là mày đánh không lại người ta, còn bị người ta đè xuống đất đập một trận chứ gì.”
Đông Quỳ chết cũng không chịu thừa nhận, nhóc ta trừng mắt với Tác Đồ, “Mày đừng có nói bậy, Đông cục cưng em đừng tin nó, Tác Đồ là kẻ nói dối.”
“Ha ha.” Đông cục cưng che miệng cười khanh khách, “Đông Đông nói xạo.”
Đông Quỳ hiếm thấy đỏ mặt lên, đảo mắt nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Đông cục cưng, bọn anh dọn đến cách vách nhà em, sau này ngày nào anh cũng chơi với em.”
Đông cục cưng chợt nhớ tới điều gì, bé quay lại nhìn Tiểu Thạch Ốc, rèm vỏ sò mất rồi, hoa mà bé thích cũng không còn, Đông cục cưng phồng má, “Hoa của, nhóc con.”
Đông Quỳ giơ tay lên, xung phong nhận việc, “Anh biết chỗ nào có hoa biển, chắc chắn vẫn còn, anh đưa em đi.”
“Được đó ~ được đó ~ ” Đông cục cưng quay đầu nói với Già Li, “Ba ơi, đi tìm hoa.”
Già Li giả bộ khó xử, “Nhưng mà cục cưng không thể ra ngoài một mình.”
Đông cục cưng cúi đầu với vẻ mất mát, “Vậy thì, nhóc con không đi nữa.”
Già Li lật mặt, nói tiếp, “Nếu cục cưng hôn ba một cái nữa, ba sẽ đưa con đi.”
Khuôn mặt nhỏ của Đông cục cưng tươi tắn trở lại, bé bổ nhào vào mặt ba, “chụt chụt chụt ~” hôn liên tiếp.
Già Li thích ý vô cùng, y nâng tiểu nhân ngư lên, nói với Lôi Triết một tiếng, “Em đưa cục cưng ra ngoài chơi.”
Đông Quỳ tung tăng bơi phía sau Già Li, rất hiểu ý chỉ hướng cho Già Li, “Ở đằng kia đó chú Già Li.”
“Ngây thơ.” Tác Đồ tỏ ra khinh thường, nhưng sau khi Già Li bơi xa, Tác Đồ lại vẫy đuôi bơi theo.
Rừng ngập mặn mà Đông Quỳ nói cách khu biển nông khá xa, Già Li chê hai đứa nhóc bơi quá chậm, kéo theo Đông Quỳ và Tác Đồ, vung đuôi nhẹ nhàng bơi nhanh.
Đông cục cưng ghé vào đầu ba mình, cười đến là vui vẻ, vỗ tay thúc giục, “Ba ơi, nhanh nữa nhanh nữa.”
“Tới luôn, nhưng mà cục cưng phải nắm chặt tóc ba nhé, đừng để ngã xuống.” Dứt lời, Già Li cảm giác được hai bàn tay nho nhỏ của Đông cục cưng túm lấy tóc mình, y lắc đuôi nhanh hơn.
Biển cả rộng lớn vô ngần, có một đuôi cá màu đỏ vụt qua, vảy đỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Chẳng mấy chốc, khu rừng ngập mặn đã thấp thoáng hiện ra trước mắt mọi người.
Bên cạnh rừng ngập mặn là từng cụm san hô mềm màu sắc rực rỡ.
Cơn bão đáy biển cuồng bạo dường như không ảnh hưởng gì đến san hô mềm, chúng vẫn cành lá tươi tốt như cũ, trên những xúc tu bao phủ một lớp lông tơ xù xù, có chỗ mọc thành từng cụm như hoa nhỏ, chỗ khác lại như sừng hươu, nhiều loại hình dáng, vừa dễ thương lại thú vị.
Những cây Huệ biển thong thả giãn ra những xúc tu nở đầy hoa nhỏ màu trắng, còn có cả hải quỳ bám vào tảng đá, sao biển lớn cỡ lòng bàn tay, và những sinh vật nhỏ uốn khúc khác.
Đông cục cưng bơi xuống từ trên đầu ba Già Li, vẻ mặt ngạc nhiên chỉ vào bông hoa biển, “Ba ơi, đó là hoa.”
Đông cục cưng ngắm trúng bông hoa đẹp nhất kia, bàn tay nho nhỏ vươn ra chạm vào cánh hoa, đóa hoa màu trắng xấu hổ khép lại, Đông cục cưng tròn xoe mắt, “Ba ơi, hoa động đậy kìa.”
“Nhóc con, đây là hải quỳ, không phải hoa đâu.” Đông Quỳ bơi qua, cố ý dọa bé, “Nó ăn thịt tiểu nhân ngư đấy.”
Đông cục cưng sợ hãi nhanh chóng rụt tay lại, trốn đằng sau ba Già Li.
Tác Đồ nắm lấy hải quỳ, chứng minh cho bé xem, “Đông Quỳ lừa em thôi, nó không ăn tiểu nhân ngư đâu.”
Đông cục cưng chống nạnh, “Hừ, Đông Đông xấu xa!”
Đông Quỳ cười hì hì, “Đông cục cưng thật ngốc.”
Hai tiểu nhân ngư bắt đầu cãi nhau chí chóe, Đông cục cưng nói chuyện không lưu loát, nói không lại Đông Quỳ, giận dỗi xoay người lại, không để ý tới Đông Quỳ nữa.
Bàn tay to của Già Li đè lại đầu Đông Quỳ, hừ khẽ rồi cười, “Cá Nhỏ, bắt nạt nhóc con nhà chú hả?!”
Đông Quỳ cười tránh đi, cười hì hì, “Chú Già Li, cháu chọc Đông cục cưng thôi, chơi với em ấy rất vui.”
Tác Đồ vung đuôi hất văng Đông Quỳ đi, ánh mắt khinh bỉ, “Mày thật nhàm chán!”
Đông Quỳ lăn lộn mấy vòng trong nước biển khó khăn lắm mới dừng lại được, nhóc ta quẫy đuôi nhào lên, đánh nhau với Tác Đồ trên đám san hô mềm, “Tác Đồ ai cho mày nắm đuôi tao! Ah –”
“Hah” Đông cục cưng cười hì hì, vỗ tay không ngừng cổ vũ cho hai người.
Chờ tới khi hai đứa nhóc đùa giỡn thấm mệt, Già Li dồn lực nhổ lên một tảng san hô mềm cực lớn, khiêng lên vai, y vẫy tay với Đông cục cưng, “Nhóc con, chúng ta về thôi.”
Đông cục cưng bơi lên đỉnh đầu Già Li, trong lòng bé đang ôm một bó hoa biển trắng tinh, cười ngọt ngào vô cùng, “Cho anh ~”
Trở lại khu biển nông, Đông Quỳ bị một người cha nhân ngư khác dẫn đi, trước khi đi nhóc ta lắc lắc tay, múa may liên tục, “Đông cục cưng, ngày mai bọn anh đi bắt cá lớn, em cũng tới nha!”
Đông cục cưng tràn đầy chờ mong nhìn ba, nhóc con, nhóc con cũng muốn đi bắt cá nữa!
Già Li không dám nhìn thẳng vào mắt bé, y nhớ lại lần dẫn Đông cục cưng đi săn mồi kia, tình cảnh bị một đám nhân ngư vây quanh trách cứ, Già Li vốn không sợ trời không sợ đất cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.
Già Li nâng tiểu nhân ngư lên trực tiếp nhét vào ngực Lôi Triết, đúng lý hợp tình nói, “Ngày mai anh đưa cục cưng đi bắt cá nhé.”
Vây đuôi nhỏ của Đông cục cưng quét quét vào lòng bàn tay Lôi Triết, giọng nói mềm mại, “Cha, nhóc con bắt cá.”
“Được.” Lôi Triết ước lượng chiều cao và cân nặng của tiểu nhân ngư, nặng, cũng cao hơn.
Xem ra Hàn Trạm nuôi nhóc con không tồi, không bỏ đói bé.
– —————————————————————————
– San hô mềm(gorgonians):
– Hoa huệ biển:
– Hải quỳ:
.