Trên mặt biển mênh mông, các nhân ngư đang truy đuổi một con khủng long.
Đây là con khủng long cổ dài đã bị trọng thương, vất vả lắm mới xuyên qua Đại Hải Câu vào được tới đây, tất nhiên không muốn phải dời khỏi hải vực dồi dào này, nó ngửa đầu rào rống, bốn cái chân đập “bành bạch” trên mặt nước, cái cổ rất dài hung hắng cắn nhân ngư.
Hàn Trạm bình tĩnh gọi, “Y Tây.”
Nhân ngư tên là Y Tây cất tiếng ca, ánh mắt con khủng long trở nên mê man, vô ý thức hoạt động vây chân, chậm rãi bơi khỏi hải vực.
Y Tây vừa ngâm nga, vừa đong đưa đuôi, đuổi theo khủng long cổ dài, những nhân ngư khác cũng theo sát, cho tới khi đuổi con khủng long ra khỏi hải vực.
Nhân ngư đứng bên thấy tâm tình Hàn Trạm có vẻ rất tốt, bơi đến gần hỏi, “Cậu nói xem Lôi Triết có ý gì vậy? Vô duyên vô cớ tập hợp chúng ta đi giết sâu, còn phải đuổi Long tộc đi.”
Nhân ngư thực ra rất lười, ngày thường ngoài săn mồi thì chính là ngủ, thời gian còn lại không có việc gì thì nằm trong nước phun bong bóng, cũng không hay tự hỏi, cho nên đến nay vẫn không đoán ra tâm tư Lôi Triết.
Mấy ngày nay bận trong bận ngoài, trong lòng nhân ngư cảm thấy không quá hợp lí.
Hàn Trạm ngước đôi mắt đen sâu thẳm, ngữ điệu bình thản, “Anh muốn biết?”
Nhân ngư gật đầu.
“Tôi hỏi thay anh.”
Nhân ngư nọ cuống quít xua tay, “Không không không, vẫn là thôi đi.”
Trong lúc này Đông cục cưng đang dẩu mông nhỏ, trồng hoa biển trên mảnh đất trống ngoài cửa.
Phía sau bé có mười mấy con cá đang truy đuổi, chém giết lẫn nhau.
Đông cục cưng nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại.
Cá Đầu To lập tức phanh gấp, làm như không có chuyện tiếp tục phun bong bóng.
Đông cục cưng quay đầu lại, cá Đầu To tiếp tục vẫy đuôi, há mồm đuổi theo cá Ngân Vĩ.
Cá Ngân Vĩ hoảng không thấy đường, đâm đầu vào ngực Đông cục cưng.
Đông cục cưng ôm cá Ngân Vĩ, bàn tay nhỏ đè lại đầu cá Đầu To, không vui vẻ hỏi, “Chúng mày không ngoan.”
Năm con cá Đầu To này là Đông Quỳ bồi thường cho bé, có hơi hung dữ, thường hay bắt nạt cá Ngân Vĩ, bị Đông cục cưng bắt được nhiều lần, còn không chịu hối cải.
Đông cục cưng cố nghiêm mặt, cá Đầu To cảm thấy hít thở không thông, nó trợn trắng hai mắt, nổi lềnh phềnh không nhúc nhích.
“Biết sai chưa hả?”
Cá Đầu To gian nan lật bụng.
Đông cục cưng phất tay, mặt nhỏ nghiêm túc, “Lần sau không được thế nữa đâu.”
Bơi quanh Điện Diêm Vương một vòng, con cá Đầu To sợ tới mức hồn phi phách tán, từ nay cụp đuôi làm cá, không dám lại ỷ lớn hiếp nhỏ nữa.
Đông Quỳ, Nguyên Khê và mấy tiểu nhân ngư khác tới chơi.
“Đông cục cưng.” Đông Quỳ ôm một bó hoa biển xinh đẹp bơi tới, đưa bó hoa trên tay cho Đông cục cưng, muốn nói gì đó, nhưng đối diện với đôi mắt trong suốt như đại dương của bé con, tức khắc không thốt ra lời.
Sau một lúc, dưới sự thúc giục của Tác Đồ và Nguyên Khê, nhóc ta lắp bắp nói, “Bọn anh lên mặt biển chơi, em có muốn đi cùng không?”
Đông cục cưng nghiêng nghiêng đầu đáp, “Được ạ.”
Từ sau khi trộm cá bị Đông cục cưng bắt được, Đông Quỳ đối mặt với bé luôn cảm thấy không được tự nhiên, thấy bản thân thật xấu, lại còn ăn vụng cá của bé con.
“Vậy mình đi thôi.”
Hôm nay Tiểu Hôi Kình trở về khu biển nông trông cá, phòng ngừa những con cá khác tới ăn trộm.
Đông cục cưng tay nắm tay với Nguyên Khê, Đông Quỳ trông mà thèm, lại không có mặt mũi nào đi kéo tay nhỏ của bé con, chỉ có thể mang theo vẻ mặt biệt nữu đi phía sau.
Biểu tình Tác Đồ lạnh lùng, “Đáng đời.”
Đông Quỳ héo rũ cúi đầu, vô cùng hối hận.
Vừa bơi ra khỏi mặt nước, các bạn nhỏ phát hiện hôm nay trên biển có rất nhiều điểu nhân, có chút sợ hãi.
Nhìn thấy trên mặt nước có một nhóm tiểu nhân ngư, một con chim màu xám bay tới, nó kêu “Cạc cạc”, cất tiếng kêu ngạc nhiên, “Tiểu nhân ngư, cuối cùng cũng gặp cậu.”
Đông cục cưng mềm mại gọi, “Mập mập ~”
Chim béo vẫy cánh, “Dạo này cậu bận gì vậy? Không thấy cậu ra đây chơi.”
Đông cục cưng cười đôi mắt cong thành hình trăng non, “Nhóc con chuyển nhà rùi ~”
“Vậy hả,” chim béo nói tiếp, “Tớ nghe nói chỗ các cậu xuất hiện rất nhiều sâu, còn ăn thịt nhân ngư, cậu không có việc gì thì tốt rồi.”
Nhắc tới sâu, vẻ mặt Đông cục cưng hơi sợ hãi, nhưng bé rất tin vào lời ba Già Li nói, “Sâu hông ăn tiểu nhân ngư đâu.”
“Các bộ lạc rất thích sâu chỗ các cậu, vừa tê vừa cay, ăn ngon lắm.”
“Các cậu còn sâu không? Tớ có thể trao đổi với các cậu.”
Đông cục cưng xòe hai bàn tay, “Không còn nữa ~”
Chim ta chép miệng, “Lần sau có sâu thì nhớ tìm tớ nhé.” Nó lại tiếp tục lải nhải rầm rì, “Tớ nói cho cậu nghe, Thần Thú hiển linh đấy, không lâu trước đây bộ lạc bên cạnh cầu mưa, Thần Thú thật sự nghe thấy, lập tức cho một đợt mưa to…”
Đông cục cưng cảm thấy hình ảnh mà chim béo miêu tả khá quen, nhưng nghĩ mãi không ra đã nhìn thấy ở đâu.
“Vậy thì rốt rồi ~”
“Đúng vậy đó, vốn tộc trưởng của bọn tớ quyết định chuyển đi, tìm nơi rừng sâu có nguồn nước, may mà trời đổ mưa, giảm bớt thời tiết khô hạn, chúng tớ sẽ không chết đói.”
“Sắp tới mùa đông rồi, chúng tớ phải tích nhiều đồ ăn chút, đến mùa đông thì không thể gặp lại nữa.”
“Mùa đông?” Đông cục cưng rất lạ lẫm với từ này.
“Mùa đông rất lạnh, còn có tuyết rơi, tiểu nhân ngư vừa phá vỏ như cậu, hẳn là chưa trải qua mùa đông.
Mùa đông không có gì tốt cả, chỉ có thể ở trong động, không thể ra ngoài chơi.”
Chim béo phá vỏ sớm hơn Đông cục cưng một năm, đã trải qua mùa đông một lần.
Chính là vào vào lúc chim béo ra đời không lâu, thức ăn khan hiếm, một ngày chỉ được ăn một bữa.
Hơn nữa thời tiết lạnh còn khiến khung xương bọn nó đau, nó không thể không rúc dưới cánh chim ba mình, vượt qua mùa đông dài lạnh giá.
Nhóc chim béo khắc sâu ấn tượng với mùa đông, so với mùa khô còn đáng ghét hơn.
Đúng lúc này có chim Ưng đằng xa rống lên với chim béo, “Hôi Dịch, đi về!”
“Về ngay đây.” Chim béo đáp lại, quay lại nói với Đông cục cưng, “Tiểu nhân ngư, tớ phải về đây, lần sau gặp lại nhé!”
Đông cục cưng vẫy vẫy tay nhỏ.
Bé con với nhóm Nguyên Khê chơi trên mặt biển nửa ngày, đến khi cha mẹ nhân ngư trong nhà gọi cả đám về, mới lắc lư đuôi bơi về rừng tảo lớn.
Sắp chạng vạng, các nhân ngư đi ra ngoài đều đã trở lại, rừng tảo lớn lại khôi phục náo nhiệt như trước.
Trong lúc đó có tiểu nhân ngư nhẹ giọng ngâm nga tiếng hát, ai cũng chỉ khe khẽ ca hát, sợ lại giống lần trước,
Đông cục cưng ăn hết nửa con Sí Ngư, còn thừa đẩy cho Hàn Trạm, bé cười ngọt ngào với anh, “Anh ăn chịt nà.”
“Nhóc xấu xa.” Hàn Trạm chọc chọc trán tiểu nhân ngư, nhặt lên con Sí Ngư bị Đông cục cưng dùng hàm răng gạo gặm gồ ghề lồi lõm, bình thản ăn hết.
Đông cục cưng lau miệng, “Nhóc con buồn ngủ.”
Bé con nằm trên giường vỏ sò, cái đuôi nhỏ tủi thân cuộn tròn lại, vây đuôi lộ ra bên ngoài.
Gần đây bé lại lớn hơn rất nhiều, giường vỏ sò có hơi nhỏ.
Dạo này cha Lôi Triết với ba Già Li rất bận, thường xuyên đi sớm về muộn, không chú ý đến vấn đề này, chưa kịp đổi giường cho Đông cục cưng.
Đông cục cưng vừa nhắm mắt lại, bé nghe thấy có ai đó gõ gõ cửa sổ.
Bé ngồi dậy, dụi dụi mắt, “Anh ơi?”
Hàn Trạm vẫy tay, “Nhóc con qua đây.”
Đông cục cưng từ cửa sổ chui ra, cái đuôi nhỏ vui vẻ lắc qua lắc lại, “Anh ơi.”
Hàn Trạm bế tiểu nhân ngư lên, hỏi bé, “Muốn ngắm trăng không?”
“Trăng?”
“Anh đưa em đi ngắm trăng.”
Đêm nay là đêm trăng tròn khó gặp, Hàn Trạm rất muốn để tiểu nhân ngư ngắm.
Không lâu nữa là tới mùa đông, cho dù nhân ngư không sợ lạnh, cũng rất ít hoạt động nhiều vào mùa đông, bỏ lỡ hôm nay, thì phải chờ sang năm sau.
Đông cục cưng có chút tò mò, “Muốn ngắm trăng.”
Chẳng qua, Đông cục cưng còn băn khoăn, “Cha?”
Không nói cho cha với ba ư?
Hàn Trạm nghe thấy âm thanh rất nhỏ truyền ra từ Tiểu Thạch Ốc, vẻ mặt vi diệu, “Suỵt! Chúng ta lén đi.”
Đông cục cưng che miệng, ngoan ngoãn gật đầu.
Biển lớn tĩnh mịch, đột nhiên có nhân ngư lao ra khỏi mặt nước, mái tóc đen ướt dầm dề dán trên mặt, đôi mắt đen nhánh như mực phản chiếu biển rộng sâu thẳm, càng tạo thêm càng giác thần bí.
Hàn Trạm đặt tiểu nhân ngư trên vai xuống tảng đá ngầm thấp bé.
Đông cục cưng nhìn trái nhìn phải, có vẻ như là nhận ra chỗ này là nơi bé phá vỏ, cái đuôi rũ xuống nước phất qua phất lại, vui vẻ đập ra mấy gợn sóng.
Màn đêm tan dần, ánh trăng trên bầu trời chiếu ra ánh sáng lành lạnh, phủ thêm cho biển rộng lớp sa mỏng bàng bạc.
Đông cục cưng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh trăng long lanh át hết những vì sao chung quanh.
Tiểu nhân ngư kinh ngạc hô lên, “Oa ~”
Ánh trăng hàng tỉ năm trước phảng phất cách họ rất gần, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Đông cục cưng nắm lấy ngón tay Hàn Trạm, “Anh ơi hát.”
Hàn Trạm lắc lắc ngón tay, “Anh không biết hát.”
Hàn Trạm nói lời này là thật, Lôi Triết dạy anh kĩ năng săn mồi, lại không dạy anh cách ca hát.
Tiếng hát của nhân ngư là sinh ra đã có, tới kì thức tỉnh, sẽ không tự kiềm chế được muốn cất tiếng ca, sau đó dưới sự chỉ dẫn của cha mẹ, hát ra tiếng ca thanh thoát.
Hàn Trạm không có cha mẹ dạy dỗ, anh nghĩ, anh vĩnh viễn cũng không học được cách ca hát.
Đông cục cưng cười híp mắt, “Nhóc con biết hát nà.”
Dứt lời, Đông cục cưng nhẹ nhàng ngân nga giai điệu.
Hàn Trạm kinh ngạc, tiếng ca linh hoạt kỳ ảo tràn ra từ yết hầu tiểu nhân ngư.
Sóng biển đập lên đá ngầm, lại bỏ sót tảng đá thấp bé mà tiểu nhân ngư đang ngồi, ánh trăng nhu hòa rơi trên người tiểu nhân ngư, tăng thêm mấy phần nét mông lung đẹp đẽ.
Tiểu nhân ngư ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhìn qua tựa như một tinh linh trên biển đang ca hát.
Có con cá lao ra khỏi mặt nước, nhảy lên cao, hai cái đuôi cá lớn màu hồng vẫy trên không trung, rồi rơi vào biển.
Vạn con cá nhảy ra mặt nước, chúng nó như là bạn nhảy mà biển lớn chuẩn bị cho tiểu nhân ngư, tạo thành một màn biểu diễn hoành tráng trên mặt biển.
Trán Đông cục cưng chợt lóe ánh sáng, đồ văn hình vương miện càng thêm rõ ràng.
Lần này Hàn Trạm đã nhìn rõ, đồ văn trên trán Đông cục cưng, đẹp ngoài sức tưởng tượng.
Tiếng ca của tiểu nhân ngư như mang theo một luồng ma lực, truyền vào nước biển, đánh thức đám hải thú đang ngủ say.
Chúng mở to hai mắt, lẳng lặng cảm nhận sức mạnh trong tiếng ca nhân ngư.
Trong rừng tảo lớn, các nhân ngư nghe thấy tiếng hát, đồng loạt dừng lại, nghiêng tai lắng nghe.
Trong Tiểu Thạch Ốc, Già Li đẩy nhân ngư nào đó trên người ra, “Anh nghe thấy không?”
Lôi Triết cẩn thận lắng nghe, “Là tiếng ca của tiểu nhân ngư.”
“Có giống âm thanh của cục cưng nhà mình không.” Già Li gãi gãi tóc, “Cục cưng hẳn là đi ngủ rồi.”
Lôi Triết đứng dậy, bơi ra ngoài phòng, dịch cục đá che ở cửa, nhìn vào trong, thấy trên giường vỏ sò trống không.
“Nhóc con không ở đây.”
“Cái gì?” Già Li xoay người nhảy lên, “Cục cưng chạy đi đâu chứ?”
Cả hai đồng thời nghĩ tới, “Hàn Trạm.”
Họ đi tới nhà Hàn Trạm, phát hiện Hàn Trạm cũng không có nhà.
“Nhóc con hẳn đang ở cùng cậu ta.”
Lôi Triết ngửi hơi thở sót lại của Đông cục cưng trong nước biển, mùi rất nhạt, có vẻ hai người đã rời đi được một lúc.
Già Li cẩn thận nghe tiếng ca ngọt ngào mềm mại của tiểu nhân ngư, càng nghe càng thấy giống âm thanh nhóc con nhà mình, “Cục cưng thức tỉnh khi nào vậy?”
Cả hai dù bận cũng không thể nào xem nhẹ dấu hiệu nhóc con thức tỉnh, Lôi Triết bỗng nhiên nói, “Em còn nhớ sau lần gió lốc đáy biển lần trước, Ngải Thụy nói gì không?”
“Không thể nào.” Ngẫm lại tiểu nhân ngư mảnh mai nhà mình, Già Li không thể tin nổi, “Chẳng lẽ thức tỉnh rồi?”
“Hỏi Hàn Trạm sẽ biết.”
Đông cục cưng rúc vào lòng Hàn Trạm, tay nhỏ che miệng, ngáp một cái, “Nhóc con buồn ngủ.”
Ánh sáng đồ văn trên trán dần dần tối đi, cuối cùng biến mất không còn..