Các nhân ngư vùng biển khác ôm nỗi mong chờ đi tới, kết quả lại chẳng nhìn thấy bóng nhân ngư trưởng thành nào mà chỉ thấy một đám tiểu nhân ngư đang nghịch nước.
Các nhân ngư hoang mang nghĩ, lẽ nào bây giờ không phải kỳ sinh sản ư? Sao không có ai tìm bạn tình thế?
Những năm trước cứ vào thời điểm này, chung quanh rặng san hô sẽ trở thành đại hội gặp mặt, nhân ngư tới đây rất đông, năm nay lại hơi vắng vẻ.
Các nhân ngư nhìn nhau giây lát, sau đó một nhân ngư đuôi đỏ trong số đó bơi tới chỗ các tiểu nhân ngư đang vui chơi, cười thân thiện hỏi thăm, “Các bạn nhỏ, nhân ngư ở đây đâu hết rồi?”
Đông cục cưng đang bắt một con cá nhỏ, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy đó là nhân ngư lạ mặt, bé cất giọng non nớt hỏi, “Chú tìm ai thế?”
Sau khi rõ đồ văn giữa trán tiểu nhân ngư, nhân ngư đuôi đỏ rất kinh ngạc, y lập tức che giấu vẻ mất tự nhiên, “Ta tìm nhân ngư thành niên ở hải vực mấy nhóc, đúng rồi, Ngải Thụy còn ở đây không?”
Thì ra là tìm chú Ngải Thụy, Đông cục cưng cắn cắn tay, hơi chần chừ.
“Đông cục cưng!” Nguyên Khê cách đó không xa nhác thấy có nhân ngư xa lạ tiếp cận Đông cục cưng bèn buông hải thú trên tay ra, trong chớp mắt đã bơi tới cạnh Đông cục cưng, “Họ là ai thế?”
Đông cục cưng nhỏ giọng nói, “Họ tìm chú Ngải Thụy, không biết có phải cá xấu hay không.”
Tầm mắt Nguyên Khê đảo qua nhân ngư đuôi đỏ, xác định là nhân ngư mình chưa từng gặp, “Hẳn là từ nơi khác tới, chúng ta vẫn nên báo cho chú Ngải Thụy trước, lỡ như là nhân ngư xấu xa thì sao.”
Đông cục cưng nghiêm túc gật đầu, “Vậy em sẽ dẫn chú đó đi, anh Nguyên Khê đi tìm chú Ngải Thụy nha.”
Nghe thấy hai tiểu nhân ngư thầm thì, khóe miệng nhân ngư đuôi đỏ giật giật, cố nhịn xuống không nói cho hai đứa nhóc biết y có thể nghe thấy hai đứa nói chuyện.
Vốn là Liên Phiến định trực tiếp gọi Ngải Thụy, nhưng thấy dáng vẻ căng thẳng của hai tiểu nhân ngư thì rất buồn cười, “Hai nhóc nhớ nói với Ngải Thụy, ta tên Liên Phiến.”
Vẻ mặt Đông cục cưng rất ngây thơ, “Nhóc con không biết chú Ngải Thụy ở đâu cả.”
Nhân ngư đuôi đỏ: Ta có mà tin nhóc ấy.
Các nhân ngư khác thấy nhân ngư đuôi đỏ bơi về bèn vội vàng hỏi, “Sao? Có nghe ngóng được gì không?”
Nhân ngư đuôi đỏ lắc đầu, “Mấy tiểu nhân ngư kia lòng phòng bị rất nặng, không hỏi được gì cả.”
Kì sinh sản hàng năm Liên Phiến sẽ tới hải vực Atlantis tìm bạn tình, hai năm trước y còn từng theo đuổi Ngải Thụy, đáng tiếc Ngải Thụy không vừa ý y, Liên Phiến bèn tìm nhân ngư giống đực khác vượt qua kỳ sinh sản.
Nghe nói năm nay Ngải Thụy vẫn chưa tìm được bạn đời, Liên Phiến hơi động tâm, Ngải Thụy là nhân ngư ưu tú nhất y từng gặp.
Tuy rằng Lôi Triết cũng rất mạnh, tiếc là hắn đã có bạn đời, Liên Phiến còn chưa đến gần đã bị từ chối.
Nghe nói hải vực Atlantis còn một nhân ngư khác cũng rất mạnh, tên là Joy, Liên Phiến mới chỉ nghe tên còn chưa thấy người thật.
Liên Phiến lui một bước mà tính toán, nếu Ngải Thụy không chấp nhận y chắc y sẽ xem xét theo đuổi Joy.
Trong lúc đó, Nguyên Khê đang quẫy đuôi quay xuống nước bơi về phía Hải Thành.
Xuyên qua những tảng đá ngầm, Nguyên Khê nhìn thấy đuôi cá màu đen của Ngải Thụy, Ngải Thụy đang vung đuôi đập vỡ một khối nham thạch.
Nguyên Khê theo bản năng nhìn lên vai hắn, vết thương đã khép miệng, chỉ để lại mấy vết sẹo rất sâu.
Nguyên Khê ngoan ngoãn gọi, “Chú Ngải Thụy.”
Ngải Thụy lập tức dùng đuôi hất sạch đám đá vụn, cười nói, “Là Tiểu Nguyên Khê à, cháu tới tìm chú hả?”
Nguyên Khê mím môi cười, “Chú Ngải Thụy, có một nhân ngư tên Liên Phiến nói muốn tìm chú, chú biết người đó không?”
Lúc này Ngải Thụy mới nhớ tới, kỳ sinh sản cũng đã tới rồi, những năm trước nhân ngư hải vực khác đều tới đây, hắn nói, “Liên Phiến à, chú biết, giờ y đang ở đâu?”
Nguyên Khê lờ đi chút cảm xúc kỳ lạ trong lòng, rầu rĩ nói, “Y ở rặng san hô gần bờ biển.”
“Được rồi, để chú đi xem.” Ngải Thụy nói xong thì bơi lên trên, hắn quay đầu lại thấy Nguyên Khê đang cố gắng phe phẩy đuôi muốn đuổi kịp hắn, Ngải Thụy bèn duỗi tay nắm lấy cánh tay Nguyên Khê, mang theo cậu bơi lên trên mặt biển.
Ngay khi Ngải Thụy vừa ra khỏi mặt biển, Liên Phiến đã đong đầy ý cười bơi tới chào đón, “Ngải Thụy, đã lâu không gặp.” Dứt lời, y vươn tay muốn đáp lên vai Ngải Thụy.
Ngải Thụy né sang bên cạnh, “Đừng có động tay động đuôi, nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Thấy Ngải Thụy vội vàng né tránh, Liên Phiến cũng không giận, y lại tiếp tục thân mật sấn tới, “Sao anh vẫn cứ thế này hả Ngải Thụy, dù chúng ta không thành bạn tình được thì cũng không cần đề phòng tôi như vậy chứ, hơn nữa anh nhịn nhiều năm không khó chịu hay sao, cân nhắc tôi đi, tôi có thể thỏa mãn anh.”
Ngải Thụy chẳng hề khách khí đẩy đầu y ra, “Đừng nói bậy, có Cá Nhỏ ở đây đấy.”
Nguyên Khê mím chặt miệng, không nói câu nào.
“Được rồi được rồi.” Liên Phiến vẫn chưa từ bỏ ý định, “Cho nên năm nay anh vẫn không tính tìm bạn tình à?”
Ngải Thụy cười chẳng thèm để ý, “Không vừa mắt.”
Liên Phiến cười nhạo một tiếng, “Mỗi lần đều nói như thế, anh có thể tìm được mới lạ ấy.”
“À đúng rồi, Joy ở hải vực các anh đã có bạn tình chưa, tôi muốn theo đuổi Joy.”
“Y có bạn đời rồi.”
Liên Phiền lập tức nghẹn họng, một lúc lâu sau y mới ủ rũ hỏi, “Vậy hải vực các anh còn nhân ngư độc thân lợi hại nào nữa không? Giới thiệu cho tôi đi.”
Ngải Thụy chậm rì rì nói, “Còn thì vẫn còn.”
Liên Phiến vốn cũng chằng chờ mong gì nữa, nghe thấy câu này lập tức vực dậy tinh thần, “Là ai? Mạnh như thế nào?”
“Tên Hàn Trạm, lợi hại hơn tôi.”
Nghe thấy tên anh, Đông cục cưng cảnh giác dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén.
Trên mặt Liên Phiến sắp cười nở hoa luôn rồi, “Vậy mau giới thiệu cho tôi đi.”
Đông cục cưng hét to, “Không được!”
“Đông cục cưng?” Ngải Thụy cúi đầu nhìn tiểu nhân ngư đang thở hổn hển, không nhịn được mà chọc bé, “Sao lại không được, Hàn Trạm đã thành niên rồi, chắc chắn sẽ tìm bạn tình.”
Đông cục cưng banh mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Anh nói, không tìm bạn tình.”
Liên Phiến giáo dục bé, “Cá Nhỏ, nhóc thì biết gì, trước hắn nói không tìm, không có nghĩa là về sau cũng không, huống chi giao phối là chuyện vô cùng sung sướng, chờ nhóc nếm thử thì sẽ biết.”
Trong lòng Đông cục cưng nói không phải đâu, anh sẽ không lừa bé, nhưng bé lại không biết phản bác lại Liền Phiến như thế nào, dứt khoát không để ý đến y nữa, Đông cục cưng lắc lư cái đuôi ngắn nhỏ, mau chóng bơi xuống biển.
Ngải Thụy không khỏi bật cười, hắn quay đầu nói với Liên Phiến, “Hàn Trạm đúng là đã nói không tìm bạn tình, nhắc hắn với cậu là nhắc nhở cậu, tính tình hắn không tốt, đừng chọc hắn.”
Liên Phiến hơi thất vọng, nhưng y cũng hiểu, với tính cách của Ngải Thụy, những lời này của hắn chắc chắn không sai, y thở dài, “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng không để tộc nhân trêu chọc Hàn Trạm.”
Liên Phiến mặt mày ủ ê, năm nay y cũng không thể tay trắng mà về được, Liên Phiến không thể không tiếp tục hạ thấp tiêu chuẩn xuống, “Hải vực các anh còn nhân ngư nào độc thân nữa không? Chỉ cần độc thân, còn sống là được.”
Ngải Thụy cười nói, “Còn, nhưng phần lớn đang ở rãnh biển, có mấy chục nhân ngư độc thân, chờ họ bận việc xong sẽ tới gặp mấy người.”
“Thôi được rồi.”
Dứt lời, Liên Phiến bơi đi, báo tin xấu cho tộc nhân.
Ngải Thụy nhìn Nguyên Khê vẻ mặt hoang mang, hắn nhướng mày, “Tiểu Nguyên Khê muốn hỏi gì à?”
“Chú Ngải Thụy thật sự không tìm bạn tình ạ?” Nguyên Khê thẹn thùng cười, “Bởi vì chú Ngải Thụy hình như rất thích tiểu nhân ngư.”
Ngải Thụy vươn tay xoa xoa tóc Nguyên Khê, “Cái cảm giác thích này rất diệu kỳ, nhưng chú gặp nhiều nhân ngư như vậy mà vẫn không có ai cho chú cảm giác ấy.
Chú hi vọng bạn tình mà chú thích, sẽ là bạn đời, chứ không phải chỉ vì vượt qua kỳ sinh sản.”
Ngải Thụy cũng không biết vì sao sẽ nói những chuyện này cho Nguyên Khê, hắn cười cười, “Cá Nhỏ à đừng nghĩ nhiều, đến khi cháu thành niên cháu sẽ hiểu.”
Nguyên Khê cái hiểu cái không, nhưng chú Ngải Thụy là nhân ngư vô cùng dịu dàng, mong rằng sau này chú sẽ tìm được bạn đời mà mình thích.
Theo thời tiết nóng lên, cảm xúc của Hàn Trạm càng thêm nóng nảy, sợ sẽ khiến tiểu nhân ngư sợ hãi nên ở trước mặt Đông cục cưng anh chỉ có thể cố đè nén tâm trạng, chờ tới khi bé không có mặt thì tới đáy biển tìm mấy con Thương Long đánh một trận với chúng.
Phát tiết lửa giận xong, Hàn Trạm vừa mới về đến nhà đã bị tiểu nhân ngư đâm vào lòng.
Tiểu nhân ngư nước mắt lưng tròng nhào vào lồng ngực anh, “Anh ơi ~”
“Sao nhóc con lại khóc?” Ngón tay Hàn Trạm lướt nhẹ qua khóe mắt Đông cục cưng, “Ai bắt nạt em?”
Không ngờ Đông cục cưng lại hỏi một câu chả hiểu ra sao, “Anh không lừa nhóc con chứ?”
“Không lừa em, không phải anh đã hứa rồi ư, nhóc con không tin anh à?”
Đông cục cưng trề môi, “Chú Ngải Thụy nói, sẽ giới thiệu bạn tình cho anh.”
Ngải Thụy giới thiệu bạn tình cho anh, được lắm.
Ánh mắt Hàn Trạm tối đi, “Anh sẽ không đi tìm bạn tình.”
Cùng lúc đó, Ngải Thụy đang ở Hải Thành cách đó không xa bỗng nhiên hắt hơi một cái.
Ngải Thụy lẩm bẩm, “Quái lạ.”
Mấy ngày sau, lục tục có nhân ngư thành niên từ hải vực khác tới, phần lớn nhân ngư đều tìm được đối tượng ưng ý nên bắt đầu sinh đẻ đời sau, nhất thời hải vực trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trên mặt biển nhân ngư xa lạ ngày càng nhiều, nhóm tiểu nhân ngư không còn cách nào khác đành trốn vào Hải Thành, rất ít khi lên mặt biển.
Đại Hải Câu.
Thời gian trôi qua từng ngày, hải vực Isbela vẫn không có tin tức gì truyền tới, Già Li mần mò đống vảy trên đuôi, đếm đi đếm lại vài lần, y mất kiên nhẫn lắc lắc đuôi cá, giương giọng nói, “Lôi Triết, xem ra Noy bỏ mặc chúng rồi, chắc là cảm thấy đổi nửa lãnh hải chẳng có lợi ích gì, chúng ta giữ lại cũng vô dụng, dứt khoát giết sạch cả đi!”
Lôi Triết giả bộ ngăn y lại, “Chờ một chút.”
Già Li đảo mắt qua đám nhân ngư đang giả bộ ngủ, “Cũng được, nhưng trễ nhất ngày mai thôi đấy.”
Cảm xúc của Thanh Triết và các nhân ngư khác chùng xuống, Noy trước nay tàn nhấn độc ác, lạnh nhạt vô tình, lần này có lẽ đã thật sự vứt bỏ bọn họ.
Ngày hôm sau, không có nhân ngư nào bơi ra từ rãnh biển.
Đám Thanh Triết tuyệt vọng.
Già Li mài mài móng tay, xẹt nhẹ qua cổ Thanh Triết, “Ngươi đừng trách ta, nếu vương các ngươi không cần các ngươi nữa, ta chỉ còn cách giết các ngươi thôi.”
Thanh Triết bấn loạn, cảm xúc gã mất khống chế rồi hô lớn, “Ngươi không thể giết bọn ta!”
Móng tay sắc bén của Già Li đâm xuyên qua làn da Thanh Triết, ngay sau đó máu tươi đỏ thẫm chảy ra hòa vào nước biển, Già Li cười khẽ, “Vì sao ta không thể giết các ngươi?”
Thanh Triết ngẩng cổ, “Vương chúng ta là Hải Thần hóa thân, ngươi giết ta, ngài ấy sẽ không tha cho các ngươi.”
Hải Thần hóa thân?
Thú vị.
Ánh mắt Già Li và Lôi Triết chạm nhau, Già Li lạnh mặt xuống, nói với giọng nghi ngờ, “Nói rõ chút, sao gã lại là hóa thân của Hải Thần?”
Vẻ mặt Thanh Triết lại vô cùng tin tưởng, “Đồ văn của vương chúng ta ở trên trán, ngài còn có thể khống chế nước, ngài tuyệt đối là hóa thân của Hải Thần!”.