Hải Thành vừa xây xong giống như một quảng trường trống trải rộng lớn, khi các nhân ngư dọn nhà vào thì lập tức có hơi thở sinh hoạt.
Hàn Trạm dọn nhà vào Hải Thành, đằng trước có từng cụm san hô muôn hình vạn trạng.
Bầy cá bơi quanh san hô, ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu sáng đáy biển muôn màu muôn vẻ.
Bất kể Đông cục cưng bơi tới đâu đều có một đám cá con sặc sỡ bơi quanh bé.
Đông cục cưng nhặt được rất nhiều vỏ sò trên cát bèn xâu chúng thành từng chuỗi treo trước cửa, nước biển dập dềnh, đám vỏ sò đụng vào nhau kêu “lenh keng” rất vui tai.
Đông cục cưng cười híp mắt, vui thật đấy.
La Đức và Liên phiến cũng khiêng nhà tới đây, An Cách thì ra sức đuổi theo.
An Cách la lối, “Không được, con muốn ở cách vách anh Đông cục cưng.”
Liên Phiến rút tay phải, vung tay tạt vào ót, đập bay thằng nhóc, “Đứng yên đấy, đừng quấy rối.”
An Cách lăn mấy vòng trong nước, nhìn thấy Đông cục cưng thì hai mắt tỏa sáng, nhóc bơi tới, nắm lấy tay Đông cục cưng làm nũng, “Anh Đông cục cưng ơi, em không ở với ba đâu, em muốn ở với anh cơ.”
Đông cục cưng xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của An Cách, “Không được, An Cách phải ngoan ngoãn nghe lời.”
“Đi mà anh Đông cục cưng, em sẽ bắt cá nuôi anh…” Mới nói được một nửa nhóc ta đã bị một bàn tay to xách lên.
An Cách điên cuồng quẫy đuôi, “Áaaa, mau thả tui ra!”
Hàn Trạm ném tiểu nhân ngư cho La Đức, lạnh lùng nói, “Trông kĩ vào.”
La Đức vội vàng đón lấy An Cách.
An Cách chẳng sợ Hàn Trạm chút nào, còn làm mặt quỷ với anh, “Đồ xấu xa.”
“Con yên tĩnh chút đi.” La Đức hơi đau đầu, hắn đè lại An Cách đang ý chí sục sôi, nhanh chóng tìm một nơi cách xa Hàn Trạm nhất đặt nhà xuống.
Đông cục cưng quay đầu, mỉm cười nói, “An Cách chỉ là quá thích em thôi, anh đừng tức giận.”
Tất nhiên Hàn Trạm sẽ không để bụng tiểu nhân ngư vừa phá vỏ, dù là đám Đông Quỳ lớn lên cùng Đông cục cưng Hàn Trạm cũng chẳng để vào mắt.
Nhưng An Cách thì khác, thằng nhóc này cứ quấn lấy Đông cục cưng cả ngày, không phải chỗ này chơi thì là đi chỗ kia chơi, Hàn Trạm bận việc xong xuôi quay về thường xuyên không thấy được tiểu nhân ngư của anh.
Suy cho cùng Hàn Trạm vẫn rất để ý, thậm chí còn muốn tống cả nhà La Đức đi thật xa, nhắm mắt làm ngơ.
Hàn Trạm khẽ nhíu mày, “Nhóc con rất thích tiểu nhân ngư?”
“Cũng không phải.” Đông cục cưng ôm mặt nói, “An Cách rất đáng yêu mà.”
Hàn Trạm cười lạnh trong lòng, thằng nhóc kia đáng yêu chỗ nào!
Các nhân ngư lục tục dọn nhà vào Hải Thành.
“Tác Đồ mau tới đây giúp tôi với.” Đông Quỳ khiêng căn nhà gồ ghề lồi lõm của mình, bơi nghiêng ngả, trông như lúc nào cũng đâm vào mấy khóm san hô.
Tác Đồ khiêng nhà nhìn thẳng bơi lướt qua.
Từ khi đuôi Tác Đồ khỏe hẳn đã dọn khỏi nhà Đông Quỳ tự mình làm nhà, là một căn nhà phổ thông trông như quả trứng.
Đông Quỳ, Nguyên Khê, và những tiểu nhân ngư khác tuy bình thường ồn ào om sòm nhưng tình cảm rất tốt, sau khi chuyển nhà vẫn hẹn nhau ở chung một chỗ.
Trong lúc xây dựng Hải Thành, Hàn Trạm giao cho bọn họ nhiệm vụ gieo trồng tảo lớn quanh Hải Thành.
Trước kia các nhân ngư chưa từng nghĩ tới việc có thể gieo trồng tảo lớn, cho đến tận khi Hàn Trạm giúp Đông cục cưng gieo hoa biển mới dần dần thay đổi quan niệm.
Mới đầu các nhân ngư cũng không biết cách gieo trồng tảo lớn, thất bại rất nhiều lần sau đó mới phát hiện bào tử trên lá tảo, họ lấy bào tử, nuôi ra bào tử con rồi rải xuống đáy biển.
Không ngờ chúng thật sự có thể mọc rễ nảy mầm, trong khoảng thời gian ngắn đã lớn thành cây tảo cao mấy chục mét.
Tốc độ sinh trưởng của tảo lớn rất nhanh, một ngày đã dài được nửa thước, sau mấy tháng, phiến lá to rộng tầng tầng lớp lớp phủ kín xung quanh mấy chục km vuông, tạo thành một bức tường kiên cố quanh Hải Thành, các nhân ngư không cần sợ gió lốc đáy biển nữa.
Đêm dọn vào Hải Thành, đáy biển lại trải qua một lần gió lốc.
Bên ngoài sóng to gió lớn, dòng nước xiết quét qua đám tảo lớn như muốn nhổ tận gốc chúng.
Không nghĩ rằng tảo lớn trước sau vẫn cứng cỏi bám rễ bảo vệ Hải Thành.
Đêm đã vào khuya, đáy biển một màu tối đen, chỉ có ánh sáng nhè nhẹ của dạ minh châu phát ra từ căn phòng nhỏ.
Trên giường đá trải lớp giao tiêu thật dày, nằm trên đó hẳn là sẽ cảm nhận được xúc cảm mềm mại.
Những giao tiêu này là Hàn Trạm cố ý bảo giao nhân dệt, lo Đông cục cưng ngủ trên giường đá cứng sẽ không chịu được, hơn nữa còn điêu khắc giường đá thành hình vỏ sò, hoàn toàn mô phỏng theo giường vỏ sò.
Đông cục cưng lắc lư đuôi, vây đuôi lướt qua nước biển đánh ra một đám bọt sóng.
Bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hàn Trạm truyền tới từ căn phòng sát vách, “Có phải nhóc con sợ không?”
Đông cục cưng muốn lắc đầu nói không sợ, nhưng lời đến bên miệng lại đổi thành, “Anh ơi, em hơi sợ.”
Vừa dứt lời Đông cục cưng nghe tiếng đuôi lướt qua làn nước, Hàn Trạm ngay lập tức xuất hiện trong căn phòng của mình.
“Anh ở đây với em.” Hàn Trạm cúi đầu gảy gảy lọn tóc đen giữa trán bé, “Mau ngủ đi.”
Đông cục cưng mím môi cười, bé giữ chặt cánh tay Hàn Trạm dịch vào đàng trong, “Anh ngủ cùng em nhé.”
Nước biển như ngừng chảy trong khoảnh khắc, Đông cục cưng lại thúc giục, “Anh mau qua đây.”
Hàn Trạm nằm xuống cạnh Đông cục cưng, trừ cánh tay bị nắm chặt ra thì không còn bộ phận nào chạm vào bé cả.
Đông cục cưng che miệng cười trộm, bé dựa gần Hàn Trạm, mái tóc bồng bềnh tựa lên vai anh, “Anh ơi, em không ngủ được.”
Hàn Trạm vươn tay che kín đôi mắt bé, hàng lông mi cong dài như chiếc quạt nhỏ quét qua lòng bàn tay ngưa ngứa, cũng quét tới góc sâu mềm mại nhất trong lòng anh.
Đông cục cưng nhỏ giọng nói, “Anh kể chuyện cho em nghe đi.”
Hàn Trạm nghĩ nghĩ rồi từ từ mở miệng nói, “Thực ra rất lâu rất lâu trước đây, các nhân ngư không ngủ trong nhà, cũng không ngủ trên giường.”
Đông cục cưng tò mò muốn nghe tiếp, “Thế vì sao bây giờ tất cả mọi người đều ngủ trong nhà?”
“Bởi vì những nhân ngư không ngủ trong nhà đều bị quái vật biển ăn thịt rồi.”
Đông cục cưng nghi ngờ anh cố ý dọa mình, bởi vì hồi trưa mình nói muốn ở bên ba và cha, có thể không cần giường.
Bé yên lặng nắm chặt “chăn nhỏ” của mình, giả bộ ngáp một cái, “Anh ơi em mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Hàn Trạm cười xoa xoa khuôn mặt Đông cục cưng, “Còn muốn nghe chuyện xưa nữa không?”
Đông cục cưng lắc đầu như trống bỏi, “Không nghe không nghe nữa.” Anh thật xấu xa.
“Còn không ngủ là quái vật biển sẽ tới ăn tiểu nhân ngư không nghe lời đấy.”
“Quái vật biển không ăn tiểu nhân ngư đâu, anh lừa em.” Đông cục cưng nói, “Anh cũng không ngủ được sao? Em hát ru cho anh nhé.”
Dứt lời, Đông cục cưng chọn một bài hát nhẹ nhàng êm ái trong trí nhớ, khẽ ngân nga.
Tiếng ca phiêu đãng theo làn nước, các nhân ngư đang ngủ say không tự chủ cong khóe môi, dường như đang mơ một giấc mơ đẹp nào đó.
Ngân nga ngân nga, còn chưa hát xong một bài Đông cục cưng đã tự ru mình ngủ trước.
Tiểu nhân ngư ngủ say sưa, cánh mũi phập phồng, miệng nhỏ mấp máy như nếm được thứ gì đó ngon lành trong giấc mơ.
Hàn Trạm cúi đầu hôn lên tóc bé, mơ đẹp nhé, tiểu nhân ngư của anh.
Trên lục địa Bàn Cổ.
Trời tảng sáng, một con Ưng khổng lồ đang quặp chặt con mồi, vẫy cánh tới bên vách đá, trong khoảnh khắc đáp đất, con Ưng lông xám to lớn lập tức hóa thành một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông trẻ tuổi cầm miếng da thú dưới đất lên, vây quanh hông, “Kỳ Miễn, ra đây.”
Tại hang động cạnh đó có một người khác chui ra, cậu ta gấp gáp chạy tới hỏi, “Cậu về rồi đấy à Hôi Dịch, bắt được gì không?”
“Là Giác ngưu.”
Hôi Dịch nhặt con mồi trên mặt đất lên, con mồi này bề ngoài trông giống trâu, đỉnh đầu lại mọc một cái sừng nhọn vì vậy thú nhân quen gọi chúng là “Giác ngưu”.
Qua mùa mưa thực vật càng thêm tươi tốt, đám dã thú càng to béo chắc nịch.
Hôi Dịch nhân lúc trời còn chưa sáng bay về phía bờ sông, quả nhiên trông thấy một đàn Giác ngưu đang uống nước bên bờ, hắn nhìn trúng con béo nhất trong đàn, đuổi theo mấy chục mét mới bắt được.
Kỳ Miễn phụ trách nướng thịt, Hôi Dịch ngồi một bên chờ ăn.
Từ ngày đầu kết nhóm họ đã thương lượng xong xuôi, nếu ai bắt được mồi trước thì người còn lại sẽ phụ trách nướng thịt.
Hôi Dịch ngẩng đầu nhìn trời, “Kỳ Miễn, anh cậu còn chưa về à?”
Khi mùa mưa tới, Hôi Dịch và tộc Hôi vũ bay tới đỉnh núi này sinh sống.
Hôi Dịch cảm thấy từ sau khi giết đám Hắc vũ, Kỳ Hạc đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn, hắn dùng vũ lực trấn áp tộc nhân, khiến toàn bộ tộc nhân phải nghe theo sự chỉ huy của mình.
Mảnh đất này nguồn nước dồi dào, đất đai màu mỡ, là do họ đoạt từ tay tộc Bạch vũ và thú nhân tộc Hổ.
Hiện giờ tộc Hôi vũ của họ đã chiếm lĩnh mười mấy đỉnh núi, nhưng Kỳ Hạc vẫn chưa thỏa mãn, không ngừng mang tộc nhân đi xâm chiếm lãnh địa của thú nhân xung quanh.
Đối với chuyện này Hôi Dịch không tán đồng cũng không phản đối, sau khi hắn thành niên thì sống tự do ngoài bộ tộc và cũng không tham gia đánh chiếm.
Cha hắn chết trong cuộc chiến với thú nhân tộc Hổ khiến Hôi Dịch vô cùng ghét giết chóc.
Nhưng Kỳ Hạc bảo vệ Kỳ Miễn rất tốt, không dẫn cậu ta ra ngoài, hai người cũng không ở cùng nhau.
Hôi Dịch cũng đoán được đại khái nguyên nhân là vì khoảng thời gian Kỳ Hạc bị thương Kỳ Miễn không bỏ rơi hắn, thậm chí còn ngàn dặm xa xôi bay tới bờ biển bắt cá về cho mình, dù động đất cũng không để hắn lại.
Kỳ Hạc biết chuyện mình đang làm có bao nhiêu nguy hiểm, lỡ như ngày nào đó hắn chết đi, Kỳ Miễn còn có thể sống sót.
Cũng tự do như Hôi Dịch, Kỳ Miễn ở cùng đỉnh núi với hắn, hai người dần quen thân.
Kỳ Miễn vừa nướng cá vừa nói, “Hôi Dịch, cậu có nhớ tiểu nhân ngư kia không, tôi hơi nhóc ấy.”
Chỗ ở mới này của họ phải bơi mười ngày mới tới bờ biển, quá xa.
Hơn nữa nơi này không thiếu đồ ăn, không cần ngàn dặm xa xôi bay tới bờ biển bắt cá.
Kỳ Miễn muốn tới chỗ tiểu nhân ngư nhưng Kỳ Hạc không cho.
Nguyên nhân là bởi Vũ nhân tộc Bạch vũ không chịu quy phục bọn họ, bị Kỳ Hạc đuổi xuống phía nam.
Chúng chắc chắn ghi thù bọn họ, nếu gặp chúng, nhìn thấy lông chim màu xám của Kỳ Miễn, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho cậu.
Hôi Dịch cũng hơi hoài niệm, “Không có chúng ta, không ai nướng cá cho nhóc ấy, tiểu nhân ngư thèm ăn, mỗi lần anh cậu nướng cá, nhóc ấy cứ trông ngóng.”
“Khạc khạc —-”
Kỳ Miễn vui vẻ kêu to, “Anh về rồi!”
Kỳ Miễn vứt Giác ngưu mới nướng được một nửa xuống, hóa thành hình thú, mở rộng đôi cánh màu xám nâu, bay lên trời.
Tầm mắt Kỳ Miễn đảo quanh đám điểu nhân, rất nhanh đã tìm thấy Kỳ Hạc, cậu ta thu lại cánh, dừng bên cạnh Kỳ Hạc.
Kỳ Miễn hào hứng hô, “Anh!”
Thấy là em trai mình, Kỳ Hạc hơi ngạc nhiên, “Kỳ Miễn, sao em lại tới đây?”
“Anh, em nhớ anh.” Kỳ Miễn nhìn Kỳ Hạc từ trên xuống dưới, “Lần này anh ra ngoài rất lâu, không bị thương chứ?”
“Không bị thương.” Trông Kỳ Hạc rất thoải mái, “Kỳ Miễn, em chọn một con mồi mang về đi.”
Lần đi này Vũ nhân bắt về rất nhiều con mồi, đủ cho họ ăn rất lâu.
“Anh, em không cần đâu, em có thể tự bắt.”
Mới nói hai câu đã có thú nhân tới tìm Kỳ Hạc báo cáo, Kỳ Miễn mãi cũng không xuống miệng được, trong lòng hơi mất mát, thấy anh không chú ý đến mình bèn lặng lẽ rời khỏi, bay về hang động của mình.
Mà phía sau cậu, núi rừng xanh um, thú nhân hùng tráng chạy về phía mặt trời mọc, một đế quốc thú nhân đang dần hình thành.
Lần gió lốc đáy biển này chỉ diễn ra khoảng ba ngày, sau trận lốc, Hàn Trạm phát hiện Đông cục cưng lại cao lên.
Không biết có phải ảo giác của anh không, sau mỗi lần gió lốc Đông cục cưng sẽ cao hơn một chút.
Ngón tay Hàn Trạm mơn trớn đồ văn giữa trán Đông cục cưng, màu sắc đồ văn dường như đậm thêm.
Đông cục cưng dụi dụi mắt tỉnh dậy, giọng nói mềm nhũn ngái ngủ, “Anh sao vậy ạ?”
“Nhóc con có thấy chỗ nào khó chịu không?”
Đông cục cưng hơi nheo mắt, “Không ạ, rất thoải mái.” Đông cục cưng cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sức lực, có khi còn đánh bay cá mè hoa chỉ bằng một đấm ấy chứ.
Hàn Trạm âm thầm ghi nhớ chiều cao cân nặng của bé rồi nhét con cá Ngân Vĩ vào ngực bé, “Dậy ăn nào.”
Đông cục cưng ăn xong, bé vô cùng tự tin bơi về phía đàn cá, tìm được con cá mè hoa to nhất trong đàn, bé nắm bàn tay đánh về phía nó.
Cá mè hoa không trốn, nắm tay mềm oặt dừng trên người nó.
Cá ta trừng mắt, làm gì đấy, gãi ngứa à?
Vẻ mặt Đông cục cưng hoang mang, gì dzậy, bảo mà một quyền đánh bay cá mè hoa cơ mà?!.