Hoắc Cẩn Hành tuân thủ nghiêm ngặt lịch trình hàng ngày, lạnh lùng cấm d.ục như một người máy.
Cho đến ngày mùa đông giá rét ấy, một cô bé bẩn thỉu nắm lấy tay anh cầu cứu: “Anh ơi, em có thể về nhà cùng anh không?”
Từ đó, Diệp Linh Thính trở thành một biến số duy nhất anh không thể nào khống chế.
Năm ấy Hoắc Cẩn Hành bị giục xem mắt kết hôn, Diệp Linh Thính thường xuyên bị bệnh “Bệnh dính người”, cô gái nhỏ cứ rúc vào ngực anh làm anh không thể đi.
Sau đó, thông tin cưới hỏi của Hoắc Cẩn Hành và người phụ nữ môn đăng hộ đối được PR, Diệp Linh Thính sửa soạn hành lý cả đêm, im lặng bực bội dọn ra ngoài.
Hoắc Cẩn Hành giữ chặt vali: “Sao lại chuyển đi?”
“Sau này anh chăm sóc người khác rồi, em phải học cách lớn lên.”
“Có anh đây, em không cần lớn.”
“Được.”
– ———-
Diệp Linh Thính đeo một chuỗi tràng hạt từ bé đến lớn, ai ai cũng suy đoán về lai lịch của nó.
Chỉ có vài người biết, năm ấy Diệp Linh Thính sốt cao không khỏi mà Hoắc Cẩn Hành – chủ nghĩa khoa học đã đi hơn ba nghìn bậc thang, thành kính quỳ lạy thần linh cầu một chuỗi tràng hạt phù hộ cho cô: “Cầu cho Linh Thính, một đời an yên.”
Bình luận