Edit: Mol
Tuyết đầu mùa năm nay đến thật dồn dập.
Những bông tuyết rơi ào ạt liên tục mà không báo trước. Những bông tuyết rơi vào chùm đèn màu cam ấm áp trên đầu, để rồi khi ngẩng đầu lên nhìn, cảnh tượng ấy trông như vô vàn vì sao nhẹ nhàng bay đến, nhanh chóng lướt qua gò má để lại cảm giác lành lạnh. Cũng có vài bông tuyết nghịch ngợm đụng vào mắt, sau đó lại lập tức hòa tan thành những giọt nước.
Tiếng la hét trong tòa nhà giảng dạy vẫn không ngừng, không biết có phải do lớp tuyết dày ngăn cách hay không mà âm thanh nghe không còn chói tai mà như bị cơn gió từ xa thổi đến. Thanh âm mơ hồ không rõ, vỡ vụn bên tai.
Hạ Du Nguyên chăm chú nhìn những bông tuyết bay lơ lửng trên bầu trời, không kiềm được mà nín thở. Không hiểu tại sao, cậu cảm thấy trận tuyết hôm nay rơi thật đẹp, vừa yên tĩnh vừa long trọng. Hạ Du Nguyên cứ im lặng nhìn một lúc lâu, có lẽ vì im lặng quá nên khi cậu bất ngờ nghe thấy một tiếng thở nhẹ nhàng chậm rãi thì giống như vừa tỉnh mộng vậy. Cậu cụp mắt, liếc nhìn về phía cô gái bên cạnh mình. Cô vẫn ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt sáng rực, tóc hơi rối. Khuôn mặt ấy được phủ lên một viền sáng vàng óng ánh, giống như những tia sáng lấp lánh của mặt biển khi hoàng hôn buông xuống. Thi thoảng có vài bông tuyết rơi trên hàng mi cô, cô khẽ run lên nhưng vẫn không muốn rời mắt.
Thật kỳ lạ, con người cũng trở nên xinh đẹp vô cùng.
Yết hầu của Hạ Du Nguyên trượt lên trượt xuống.
Cơn gió lạnh thổi qua kéo theo những bông tuyết tràn vào cổ, Lý Quỳ Nhất bỗng nhiên run lên, trở về với thực tại. Cô cũng vô thức liếc nhìn cậu, ánh mắt cả hai thoáng chạm nhau rồi đôi bên lại lúng túng quay đi. Hai người đều nhận ra, bầu không khí hiện tại có một sự lãng mạn vượt quá mối quan hệ hiện tại của họ.
Chuyện cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa thì sao lại có thể ngắm cùng người trước mặt này làm được chứ?
Lý Quỳ Nhất lấy mu bàn tay lau chiếc mũi bị lạnh đến đỏ ửng rồi bước chân đi. Vừa đi được vài bước, cô lại phát hiện mũ Giáng sinh của Hạ Du Nguyên vẫn nằm trong tay mình, thế nên cô quay lại, nhét mũ vào tay cậu rồi mới rời đi.
Hạ Du Nguyên nhìn xuống tay mình, hơi ngơ ngác.
Cô lại không nhận nữa.
Lần trước khi cậu đưa cho cô socola, cô nói quá đắt không thể nhận. Vậy lần này thì sao? Mũ Giáng sinh cũng không đắt lắm thế mà cô vẫn từ chối. Nói thẳng ra là cô không muốn nhận đồ của cậu, không muốn nhận đồ của cậu tức là muốn giữ khoảng cách với cậu. Tại sao cô lại muốn giữ khoảng cách với cậu? Chắc chắn vì Kỳ Ngọc.
Hạ Du Nguyên cảm thấy lòng mình chua xót.
Cậu thề là mình không ghen, thật đấy, cậu chỉ là… Nói thế nào nhỉ, dù sao trước đây cậu nghĩ Lý Quỳ Nhất thích mình, nhưng giờ cậu phát hiện Lý Quỳ Nhất không chỉ không thích cậu mà còn rất có khả năng thích người anh em của cậu. Trong lòng Hạ Du Nguyên không khỏi cảm thấy thất vọng.
Một người đẹp trai như cậu mà bị người ta coi thường như vậy, nếu chuyện này mà xảy ra với ai khác chắc người đó cũng không thoải mái gì, đúng không? Hơn nữa, cậu không thể nói Lý Quỳ Nhất không có mắt nhìn, vì người cô thích là anh em của cậu, dù không đẹp trai bằng cậu nhưng thành tích thì tốt hơn gấp trăm lần. Lý Quỳ Nhất, một học sinh siêu giỏi thích một học sinh siêu giỏi khác cũng rất bình thường…
Vậy thì chúc họ hạnh phúc đi, Hạ Du Nguyên tức giận nghĩ, cậu cũng đâu phải là người nhỏ nhen gì đâu.
Hạ Du Nguyên nhếch khóe miệng, bước đến đuổi theo Lý Quỳ Nhất, sau đó thô lỗ ném quả cam mà Lý Quỳ Nhất đã tặng vào lòng cô, giọng điệu hơi không vui: “Trả lại cho cậu đấy.”
Nói xong, cậu rời đi, hai tay cho vào túi áo bông, dáng vẻ phóng khoáng tuỳ tiện. Nhưng cậu chưa đi được hai bước thì đã Lý Quỳ Nhất gọi lại, cô hỏi thẳng: “Tại sao cậu lại không nhận?”
Sao cậu lại không biết xấu hổ hỏi câu đó chứ? Hạ Du Nguyên oán thầm. Cậu tặng cho mình quả cam, không sợ Kỳ Ngọc ghen sao? Anh đây không phải là kiểu người đi phá hoại chuyện tình cảm của người khác.
Hạ Du Nguyên quay lại nhìn Lý Quỳ Nhất, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô. Dù có lớp tuyết ngăn cách nhưng đôi mắt và lông mày của cô vẫn rõ nét. Cuối cùng cậu cũng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu không muốn quà của mình, tại sao mình phải nhận của cậu?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Sao giọng điệu này lại giống trẻ con đang hờn dỗi vậy?
Cô ngẫm nghĩ lời cậu nói, sau đó chỉ tay vào chiếc mũ Giáng sinh, thăm dò hỏi: “Cái này là cậu tặng mình à?”
“Không thì sao?” Hạ Du Nguyên cụp mắt hỏi lại cô.
“À.”
Lý Quỳ Nhất đưa tay nhận lại chiếc mũ Giáng sinh từ tay cậu: “Kích thước của cái mũ này lớn hơn đầu mình hai cái đầu, mình tưởng cậu mua cho cậu đội.”
Hạ Du Nguyên: “…”
Hóa ra vừa rồi cậu đã đau buồn vô ích.
Như đấm vào bông vậy. Cậu cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, lẩm bẩm: “Đầu mình cũng không lớn hơn đầu cậu hai cái đầu đâu.”
Ánh mắt Lý Quỳ Nhất nhìn khắp khuôn mặt Hạ Du Nguyên một vòng, như thể thật sự đang đo xem đầu cậu to cỡ nào, sau đó Lý Quỳ Nhất gật đầu đồng ý với lời cậu nói. Cuối cùng cô rời mắt, tiếp tục bước đi.
Hạ Du Nguyên song vai đi theo Lý Quỳ Nhất, nhưng thỉnh thoảng lại liếc tay cô.
Mũ Giáng Sinh thì cậu cũng đã lấy rồi, vậy cậu đưa quả cam cho mình đi.
Hai người đi dưới làn tuyết được một đoạn, trên đầu, trên vai và khuỷu tay đều phủ một lớp tuyết mỏng. Hạ Du Nguyên tuỳ tiện xoa tóc lung tung để phủi tuyết, sau đó cậu lại nhìn những bông tuyết bám trên tóc Lý Quỳ Nhất, cậu cũng muốn đưa tay phủi tuyết đi.
Chỉ là giúp cậu ấy phủi tuyết thôi mà, chắc cậu ấy không để ý đâu nhỉ? Hơn nữa, nếu không phủi tuyết trên đầu đi, lúc về lớp tuyết tan ra thì tóc cô sẽ bị ướt, khi ấy chắc chắn bị cảm lạnh.
Hạ Du Nguyên thực sự đã đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng phủi trên đầu cô.
Ai mà ngờ, tuyết trên tóc Lý Quỳ Nhất bị cậu phủi rơi thẳng vào trong cổ áo của cô.
Hạ Du Nguyên: “…”
Lý Quỳ Nhất thấy sau gáy chợt lạnh thì kêu “rít” một tiếng, lập tức rụt cổ lại. Cô mở to mắt nhìn cậu, biểu cảm trên mặt như không thể tin nổi: “Cậu nhét tuyết vào áo mình à?”
Hạ Du Nguyên vội vàng giải thích: “Không phải đâu, mình thấy trên đỉnh đầu cậu có tuyết nên định giúp cậu phủi đi, kết quả là không cẩn thận lại…” Cậu dừng lại, nuốt nước bọt: “Xin lỗi nhé.”
Hiển nhiên Lý Quỳ Nhất tin vào lời giải thích đó, nhưng cô vẫn trừng mắt nhìn cậu, giọng điệu tức giận: “Ai bảo cậu giúp mình đâu chứ!”
Vậy thì cậu muốn ai giúp? Kỳ Ngọc à?
Hạ Du Nguyên tin rằng nếu Kỳ Ngọc giúp cô phủi tuyết nhưng không cẩn thận làm tuyết rơi vào cổ cô, chắc chắn cô sẽ không tức giận.
Hơn nữa, cậu cũng đã xin lỗi rồi, thế mà Lý Quỳ Nhất vẫn không buông tha.
Người này đúng là rất biết phân biệt đối xử.
Nghĩ đến đây, Hạ Du Nguyên cũng quay mặt đi. Dù sao thì lần nào cũng là cậu chịu thiệt, cậu đã quen rồi.
Cứ vậy chẳng ai phản ứng lại ai, hai người đi về phía tòa nhà giảng dạy. Khi còn chưa đến gần, họ đã thấy trong hành lang của tòa nhà giảng dạy đông nghịt học sinh, xem ra mọi người không muốn trong khoảnh khắc thế này mà ngồi trong lớp học bí bách, tất cả cùng ra ngoài ngắm tuyết.
Lý Quỳ Nhất không muốn cùng xuất hiện với Hạ Du Nguyên ở trước mặt mọi người, nên cô cúi đầu nhanh chân đi trước vài bước. Lúc này, Lý Quỳ Nhất mới nhận ra quả cam vẫn còn kẹp trong khuỷu tay mình, giấy bọc đã nhăn nhúm. Cô thực sự không thể đoán nổi những suy nghĩ kỳ quặc của Hạ Du Nguyên, thế nên cô đưa luôn quả cam đến trước mặt cậu, hỏi: “Cậu có nhận quả cam này không?”
Không! Hạ Du Nguyên tức giận nghĩ.
Cô đã đối xử với cậu như vậy, cậu cũng phải có thể diện có cốt khí. Cậu vẫn còn khí phách không khom lưng cúi người chỉ vì một quả cam
Hạ Du Nguyên lạnh lùng liếc Lý Quỳ Nhất, ung dung nói: “Hôm nay mình nhận cam đến nỗi tay mềm nhũn rồi.”
Nói kiểu này đúng ngứa đòn, Lý Quỳ Nhất nghĩ.
Cô rụt bàn tay đưa quả cam lại, quay người địn đi. Nhưng đột nhiên Lý Quỳ Nhất nhớ lại hôm ở cổng khu chung cư, cậu chẳng quan tâm suy nghĩ của cô mà cứ nằng nặc nhét socola, như vậy thật không công bằng. Nếu đã như vậy thì tại sao cô phải tôn trọng suy nghĩ của cậu?
Thế là Lý Quỳ Nhất ném quả cam vào lòng cậu, sau đó chạy đi như cách cậu đã làm hôm đó.
Hạ Du Nguyên đứng ngẩn người nhìn Lý Quỳ Nhất chạy vào tòa nhà giảng dạy, bóng dáng cô nhanh chóng biến mất trong đám học sinh đang ngắm tuyết. Một lúc sau, cậu mới cúi đầu nhìn quả cam trong tay.
Phải làm sao đây? Cậu không muốn nhận quả cam này, hôm nay đã nhận mấy chục quả rồi.
Cậu thề, cậu thật sự không muốn.
Hạ Du Nguyên ua oán nhìn quả cam, sau đó cậu nhìn xung quanh để đảm bảo không ai để ý, cuối cùng cậu lại cuộn quả cam cùng với vỏ bọc lại, nhét vào trong túi.
Hạ Du Nguyên đi qua gió tuyết và dòng người để quay về lớp học.
Những món quà hôm nay cậu nhận được đều đã bị cậu dọn dẹp một lượt. Nhưng vừa rồi, khi cậu không có ở đó, lại có vài hộp quà xuất hiện trên bàn.
Thường thì Hạ Du Nguyên rất ghét nhận những thứ này, bỏ đi thì thấy không tôn trọng người khác, không bỏ thì thật sự chẳng biết xử lý sao. Nhưng giờ đây cậu rất muốn để Lý Quỳ Nhất thấy cảnh này: Thấy không, anh đây không thiếu người theo đuổi đâu nhé.
Cậu lấy quả cam Lý Quỳ Nhất tặng ra, vuốt phẳng nếp nhăn trên vỏ bọc. Bạn cùng bàn thấy vậy thì tò mò thò đầu qua: “Cái này là cậu tự mua à?”
Hạ Du Nguyên làm bộ làm tịch ra vẻ hời hợt: “Đi trên đường bị người ta nhét vào.”
Bạn cùng bàn: “…”
Cậu ta không nên nhiều lời mà, lần này lại bị Hạ Du Nguyên khoe mẽ rồi.
Hạ Du Nguyên mở vỏ bọc giấy ra, một quả cam vàng óng nằm trong đó, trông rất tươi mới, hơn nữa còn tỏa ra mùi hương nhè nhẹ. Cậm bóp nhẹ quả cam trong tay, sau đó dứt khoát lột hết vỏ.
Cậu ăn một múi cam, ồ, ngọt thật đấy.
Bạn cùng bàn hoài nghi không hiểu: “Chẳng phải chiều nay cậu nói là học mỹ thuật mà ăn tĩnh vật thì sẽ không đỗ vào Đại học sao?”
Hạ Du Nguyên ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh đáp: “Thỉnh thoảng ăn cũng không sao.”
Bạn cùng bàn nheo mắt lại. Hiểu rồi, đó là tĩnh vật của Schrödinger, đúng không?
Giờ tự học buổi tối, Hạ Du Nguyên đang chăm chú làm bài thi địa lý, nhưng kết quả lại gặp phải một câu hỏi tính góc của mặt trời, cậu làm mãi mà không ra kết quả. Hạ Du Nguyên đặt bút xuống, xoa xoa mặt, sau đó cậu đột nhiên nhớ đến lúc ở tiệm tạp hoá nhỏ Lý Quỳ Nhất đã hỏi cậu có muốn mượn vở ghi bài của cô không.
Vở ghi bài của học sinh đứng đầu khối, dù không đến mức có thể đả thông mạch Nhâm Đốc và Nhị Mạch của người giống như trong tiểu thuyết võ hiệp viết, nhưng chắc chắn có nhiều điều đáng học hỏi.
Bây giờ cậu cảm thấy hơi hối hận rồi. Cậu không nên giận dỗi với cô. Mặc dù Lý Quỳ Nhất hơi khó ưa, nhưng vở ghi bài của cô thì rất vô tội.
Phải làm sao đây, cậu thật sự muốn mượn vở ghi bài của cô. Nhưng nếu bây giờ cậu quay sang xin cô, chắc chắn cô sẽ không cho. Cô khác với cậu, cô là người rất nhỏ nhen.
Có nên đi dỗ Lý Quỳ Nhất không nhỉ?
Không được, cậu không muốn phải dỗ cô nữa.
Có nên đi đe dọa cô không?
“Nếu cậu không cho mình mượn vở ghi bài, mình sẽ đi tố cáo với thầy Trần Quốc Minh cậu và Kỳ Ngọc có quan hệ mờ ám.”
Không được, cách này quá bỉ ổi.
Có nên dùng tiền để mua không?
Ừm, có vẻ là một ý tưởng không tồi, ai mà lại từ chối tiền chứ.
Vì vậy, sau khi tan học, Hạ Du Nguyên lấy điện thoại ra rồi lập tức đăng bài lên Thuyết Thuyết. Cả bài có 6 chữ, ngắn gọn, rõ ràng:
“Ra giá cao, muốn mua vở.”
Cài đặt chế độ chỉ Lý Quỳ Nhất mới có thể thấy.
********
Lời của tác giả:
Bé mèo dang tay nhún vai: Có số may mắn chính là như này, khi bạn muốn ngủ thì có người đến cho bạn một chiếc gối.
********
Chú thích: