Edit: Bồng Bềnh
Phương Tri Hiểu ngày càng không biết xấu hổ, Lý Quỳ Nhất không muốn để ý đến nữa, trực tiếp gửi lại một meme “mặt đen sì”. Sau khi đặt điện thoại xuống, cô bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, rồi lại không thể kiềm chế được mà quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Du Nguyên vẫn đang ngủ say, cuối cùng cô mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong phần đồ ăn ngoài, Lý Quỳ Nhất lại đi đánh răng, lúc cô nhìn đồng hồ thì đã gần 1 giờ sáng. Cô không biết nên làm gì bây giờ, có nên gọi Hạ Du Nguyên dậy để cậu về phòng mình không? Hay cứ để cậu ngủ vậy? Nếu để cậu ngủ ở đây, nhỡ nửa đêm cậu tỉnh dậy thì sao? Lúc đó chẳng phải sẽ rất ngượng ngùng sao.
Lý Quỳ Nhất vùi mình vào tấm đệm mềm mại, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định tự mình lên phòng ở tầng 11 để ngủ, lý do là phòng đã thuê rồi, không ở thì thật lãng phí.
Cô bước tới bên cửa sổ lồi, vỗ vai Hạ Du Nguyên, muốn gọi cậu dậy để cậu ngủ trên giường, nhưng không biết cậu quá mệt hay thế nào mà ngủ rất say, không hề tỉnh lại. Cô dùng thêm sức lay cậu, đồng thời gọi: “Hạ Du Nguyên.”
Hạ Du Nguyên hừ khẽ một tiếng, xoay nghiêng người, mắt vẫn chưa mở hẳn, cậu đưa tay lên dụi mắt, ánh mắt nhìn cô vừa mơ màng vừa ươn ướt.
Nhìn một lúc, cậu đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần ngây thơ: “Cậu vừa sờ vào mình à?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Hạ Du Nguyên, cậu đúng là không được, nhân phẩm không được.
“Ai sờ vào cậu chứ? Mình chỉ vỗ cậu, muốn gọi cậu dậy thôi.” Cô bực tức nói.
“À.”
Hạ Du Nguyên ngồi dậy, gãi đầu, tóc cậu lập tức rối tung lên, nếu không phải nhờ khuôn mặt kia chống đỡ, chắc trông giống người vô gia cư hơn. Biểu cảm trên mặt cũng ngơ ngác, có lẽ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Lý Quỳ Nhất đưa tay ra: “Đưa thẻ phòng tầng 11 cho mình.”
Cậu ngoan ngoãn lấy thẻ phòng ra, khi vừa định đưa cho cô thì lại đột nhiên rút lại: “Cậu định ở phòng tầng 11 à?”
“Ừm.”
“Cậu ở đây đi, mình sẽ lên tầng trên.” Cậu đứng dậy, bước đi loạng choạng như đứng không vững. Lý Quỳ Nhất nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cậu thì trong lòng lóe lên một suy nghĩ, cô kiễng chân, đưa tay lên dùng mu bàn tay chạm vào trán cậu.
Vẫn may, nhiệt độ bình thường.
Hạ Du Nguyên cầm tay cô từ trán mình xuống, sau đó nắm chặt, ngón tay cái của cậu nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay cô. Rõ ràng cơ thể hai người không chỉ chạm nhau ở một điểm nhỏ bé, nhưng lại khiến cả người trào dâng cảm giác ấm áp, khoảng không giữa hai người như thể cũng đang dần nóng lên
“Lý Quỳ Nhất, sau kỳ thi đại học, chúng ta hẹn hò nhé?”
Lý Quỳ Nhất không tìm được lý do để từ chối, mặt đỏ ửng, khẽ gật đầu: “Được.”
Hạ Du Nguyên nhìn cô, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng. Trong lòng cậu khát khao mãnh liệt, cậu muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn vùi đầu vào hõm cổ cô mà cọ xát. Nhưng, đợi thêm chút nữa thôi, hôm nay đã là ngày 20 tháng 2 rồi, chỉ còn 108 ngày nữa là đến kỳ thi đại học, cậu có thể đợi.
Cậu kiềm chế xúc động xáo trộn trong lòng, ngón tay vẽ những vòng tròn trong lòng bàn tay cô: “Xin lỗi, ngày mai mình còn phải đi học.”
Lý Quỳ Nhất hiểu ý Hạ Du Nguyên, cậu muốn nói rằng ngày mai cậu phải đi học nên không thể ra trạm xe tiễn cô, thậm chí khi cô thức dậy vào sáng mai, cũng sẽ không thấy cậu nữa. Cô lắc đầu: “Không cần xin lỗi, nếu mình cũng phải đi học thì mình cũng sẽ không đến Bắc Kinh để chúc mừng sinh nhật cậu đâu.”
Nhưng dường như Hạ Du Nguyên vẫn cảm thấy áy náy, cậu hứa hẹn: “Sau khi thi đại học xong, ngày nào mình cũng sẽ ở bên cậu.”
Lý Quỳ Nhất ho khẽ: “… Cũng không cần thiết đâu.”
“Sao lại không cần thiết?” Tính khí bướng bỉnh của Hạ Du Nguyên lập tức bộc phát, cậu tức giận nói: “Chẳng lẽ cậu không muốn ngày nào cũng ở bên mình à? Nhưng cậu vừa mới nói là sau khi thi đại học xong sẽ hẹn hò với mình mà.”
Lý Quỳ Nhất cảm thấy đôi khi người này thật sự rất biết cách gây sự vô lý, cô không muốn tranh cãi, chỉ vội vàng đồng ý: “Được, được, gì cũng được.”
Hạ Du Nguyên vui vẻ, ánh mắt lại tràn đầy yêu thương nhìn cô. Lý Quỳ Nhất bị cậu nhìn chằm chằm đến nỗi không chịu nổi, đẩy cậu ra ngoài cửa: “Cậu đi ngủ đi, còn có bốn tiếng nữa là cậu phải dậy đi học rồi.”
Hạ Du Nguyên bị cô đẩy ra khỏi cửa, cậu đứng cách khe cửa, nói: “Nhớ đóng cửa cài xích nhé, có ai gõ cửa thì đừng mở, có chuyện gì thì gọi cho mình, mai đến trạm xe nhớ cẩn thận, lên xe thì báo cho mình một tiếng, về đến nhà cũng báo cho mình. Còn nữa, cái túi trên bệ cửa sổ là quà cho cậu đấy, đừng quên lấy.”
Lý Quỳ Nhất quay đầu nhìn bệ cửa sổ, quả nhiên thấy một chiếc túi giấy lớn. Thật là quà cho cô sao? Cô cứ tưởng là quà sinh nhật mà bạn cùng phòng tặng cậu.
“Cậu tặng mình quà làm gì?” Lý Quỳ Nhất hé cửa nhìn cậu.
“Chỉ là mình thấy nó và muốn mua cho cậu thôi.” Hạ Du Nguyên vươn tay từ ngoài vào, xoa xoa tóc cô: “Ngủ ngon.”
“… Ngủ ngon.”
Sau khi tiễn Hạ Du Nguyên đi, Lý Quỳ Nhất cài chốt cửa rồi nhanh chóng bước đến bên cửa sổ, sau đó cầm túi quà lên. Bên trong là một chiếc hộp màu hồng lớn, hình như là đựng quần áo. Khi mở ra, quả nhiên là một chiếc váy nhỏ màu trắng tinh.
Chiếc váy rất đẹp, cô cầm ướm thử lên người. Song cô lại không kìm được mà nghĩ, bây giờ Hạ Du Nguyên vẫn còn đang ghen với Kỳ Ngọc không hả?
Thù gì mà thù dai thế, đúng chẳng phải con người!
Lý Quỳ Nhất trở về nhà rất đúng lúc, vừa xuống khỏi tàu cao tốc thì cô nhận được thông báo từ nhóm lớp rằng ngày mai sẽ đi học lại. Sau vài ngày học tập, con số đếm ngược đến kỳ thi đại học trên bảng đen nhảy đến 100. Trường tổ chức một buổi lễ “Tuyên thệ 100 ngày”, Lý Quỳ Nhất là đại diện học sinh khối xã hội, cô lên bục phát biểu và dẫn dắt các bạn học sinh khác cùng tuyên thệ. Cuối cùng, mọi người thả những quả bóng bay mang theo ước mơ lên bầu trời tại sân thể dục. Lý Quỳ Nhất tranh thủ lúc mọi người không để ý, cô viết lên quả bóng của mình dòng chữ “Đại học Bắc Kinh & Học viện Mỹ thuật Trung ương”, rồi thả nó bay lên cao, hòa vào biển giấc mơ đầy màu sắc trên đầu.
Cô giơ máy ảnh lên, chụp lại khoảnh khắc này và gửi cho Hạ Du Nguyên.
Hạ Du Nguyên không chỉ nhận được bức ảnh của Lý Quỳ Nhất, mà còn nhận được một video ngắn Trương Sấm gửi, video quay cảnh cô đứng trên bục phát biểu. Trông cô không khác gì so với ba năm trước, giọng nói vẫn đều đều không chút cảm xúc, nhưng Hạ Du Nguyên lại cảm nhận được cô đã trở nên điềm tĩnh và trưởng thành hơn. Lý Quỳ Nhất luôn lạnh lùng như vậy, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác an toàn.
Chẳng mấy chốc, cậu cũng đối mặt với kỳ thi năng khiếu riêng do trường đại học tổ chức. Cậu lại đeo balo vẽ, chạy qua lại giữa các thành phố. Thi thử, thi lại, rất bận rộn nhưng may mắn là mọi việc đều suôn sẻ.
Giữa tháng Ba, Hạ Du Nguyên cuối cùng cũng hoàn thành tất cả các kỳ thi liên quan đến mỹ thuật. Cậu không chọn ở lại Bắc Kinh để học văn hóa, mà quay lại trường Liễu Nguyên số 1. Vừa trở về, cậu đã phải tham gia một kỳ thi liên trường quan trọng, kỳ thi có hơn 200 trường tham gia, được mệnh danh là “kỳ thi đại học nhỏ” trong tỉnh.
Lâu rồi không nghiêm túc thi cử, cậu làm bài khá trắc trở, cảm thấy không được như ý. Kết quả ra, cậu được 532 điểm. Đối với một người chưa qua ôn tập hệ thống như cậu, điểm số này đã là khá tốt, nhưng cậu lại thấy mình thi quá kém, vì trong kỳ thi này Lý Quỳ Nhất đã đứng nhất tỉnh.
Thành tích của Lý Quỳ Nhất vừa trong dự đoán lại vừa ngoài mong đợi của trường. Trần Quốc Minh và Tưởng Kiến Tân vừa bất ngờ vừa vui mừng, vì nếu Lý Quỳ Nhất giữ vững phong độ, có cô sẽ đạt thủ khoa tỉnh trong kỳ thi đại học; mà trước đó họ chỉ mong cô chắc chắn lấy được thủ khoa thành phố mà thôi. Hai thầy giáo lại tìm gặp Lý Quỳ Nhất trò chuyện, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến tâm lý của cô nên họ không dám yêu cầu quá nhiều, chỉ dặn dò cô hết lần này đến lần khác là hãy giữ bình tĩnh, tiến từ từ từng bước, chậm mà chắc.
Ừm, giữ vững phong độ, Lý Quỳ Nhất tự nhủ với chính mình lần nữa.
Mặc dù Hạ Du Nguyên đã trở về, nhưng Lý Quỳ Nhất gần như cắt đứt mọi cử chỉ thân mật với cậu, cô chỉ tiếp tục giúp cậu học thêm hàng ngày; đồng thời buổi tối trên đường về nhà, cô ngẫu nhiên đặt câu hỏi để kiểm tra việc học thuộc lòng của cậu. Hạ Du Nguyên sợ điều này sẽ làm lãng phí thời gian học tập của cô, nhưng cô nói, việc giúp cậu hệ thống lại kiến thức thực chất cũng giống như cô đang tự ôn tập lại, và có thể hiểu sâu hơn.
Cô biết, trong những ngày cuối cùng này, Hạ Du Nguyên cũng đã rất nỗ lực. Một bộ đề toán thi đại học của các tỉnh từ những năm trước, cậu chỉ mất vài ngày để làm xong, với tốc độ này, chắc chắn cậu đã thức đêm để học. Hơn nữa, cậu học thuộc lòng ngày càng trôi chảy hơn, không biết mỗi ngày cậu chỉ ngủ được bao lâu.
Cho đến kỳ thi đại học, Hạ Du Nguyên vẫn chưa thể tăng cân lại.
Đầu tháng 6, thành phố Liễu Nguyên đón hai trận mưa lớn, sau đó trời quang mây tạnh. Hai ngày thi đại học, trời nắng chói chang, phòng thi cực kỳ oi bức, tác dụng của chiếc quạt trần trên đỉnh đầu chỉ như làm cảnh. Khi làm bài thi, Lý Quỳ Nhất bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, không có cảm giác căng thẳng hay phấn khích như trong tưởng tượng.
Sau khi thi xong, cũng không có niềm vui như cô tưởng.
Khi bước ra khỏi phòng thi, quay đầu nhìn thấy hoàng hôn ở phía chân trời, cô chỉ nhận ra rằng, tại giây phút này đây, kỳ thi đại học trọng đại đối với cô, đã chính thức khép lại.
Cô và Hạ Du Nguyên không thi tại trường mình, mà được phân vào trường Liễu Nguyên số Tám. Khi bước ra từ tòa nhà dạy học xa lạ, cô thấy Hạ Du Nguyên đang đứng dưới một gốc cây đợi mình, dáng vẻ cậu có chút thả lỏng hiếm hoi.
Cô bước đến, cậu tự nhiên nắm lấy tay cô.
Trong lớp có rất nhiều bạn học cũng thi ở đây, Lý Quỳ Nhất sợ bị người khác nhìn thấy. Mặc dù kỳ thi đại học đã kết thúc, nhưng Lý Quỳ Nhất vẫn chưa quen ngay, cô giãy tay ra rồi nói: “Ra ngoài rồi nắm tay.”
Hạ Du Nguyên cười, nhưng cũng đồng ý, song vừa ra đến cổng trường, cậu đã không kiềm chế được mà nắm lấy tay cô lần nữa. Lý Quỳ Nhất rất bất lực, định hỏi cậu liệu có gì khác biệt không, nhưng chưa kịp hỏi thì cô đã liếc thấy Trần Quốc Minh và Tưởng Kiến Tân đang vội vã đi về phía mình. Cô giật mình, vội vàng buông tay Hạ Du Nguyên ra.
“Ở đây, ở đây.” Trần Quốc Minh gọi Tưởng Kiến Tân.
Đi tới gần, thấy Hạ Du Nguyên và Lý Quỳ Nhất đứng cùng nhau, gương mặt cáo già của thầy thoáng sững sờ, nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, thầy đã kéo Lý Quỳ Nhất đi ngay, nói: “Đi, đi, đi, nhân lúc còn nhớ rõ, về trường tính điểm nào.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Tưởng Kiến Tân cũng tới “thăm hỏi”, hỏi cô thi thế nào, đề khó không, môn xã hội dự tính sẽ được bao nhiêu điểm.
Lý Quỳ Nhất cứ thế bị hai thầy giáo kéo đi, còn Hạ Du Nguyên thì bị bỏ lại một mình, từ đầu đến cuối, hai thầy gần như không để ý đến cậu, chỉ xoay quanh Lý Quỳ Nhất.
Thật là hết nói nổi.
Hạ Du Nguyên càu nhàu, rồi bước đi.
Do chưa có đáp án chính thức nên Lý Quỳ Nhất đối chiếu đáp án dựa trên bản mà các thầy vừa làm xong tại trường. Cô bị bao quanh bởi một nhóm giáo viên, nhận lấy những ánh mắt đầy kỳ vọng của họ, trông cô như bảo vật quốc gia vậy.
Khi đối chiếu xong thì trời đã tối. Cả Lý Quỳ Nhất và các giáo viên đều thở phào nhẹ nhõm. Với tình hình hiện tại, điểm số của cô sẽ không thấp, nhưng xếp hạng trong tỉnh như thế nào thì vẫn chưa ai dám chắc.
Có giáo viên còn đùa rằng tiền thưởng của Tưởng Kiến Tân năm nay đã chắc chắn trong tay rồi, Tưởng Kiến Tân hiếm khi nở nụ cười thực sự: “Đâu có đâu.”
Lý Quỳ Nhất chào tạm biệt các giáo viên rồi nhanh chóng bước ra khỏi trường. Cô có linh cảm rằng Hạ Du Nguyên sẽ đợi cô bên ngoài, ngày tốt đẹp như sau kỳ thi đại học thế này, cậu sẽ không để nó trôi qua dễ dàng như vậy.
Cô đoán, cậu ít nhất sẽ muốn xác định mối quan hệ với cô, hoặc muốn nghe chính miệng cô nói rằng cô thích cậu.
Quả nhiên, vừa bước ra khỏi cổng trường, cô đã thấy Hạ Du Nguyên đang đứng dưới ngọn đèn đường gần đó, cậu lười biếng tựa vào cột đèn. Một tay cậu buông thõng xuống, trong tay là bó hoa, tay kia thì lướt điện thoại. Có vẻ như cậu đã về nhà tắm, tóc vẫn còn hơi ướt, chưa chải chuốt gọn gàng, nhưng như thế lại toát lên vẻ đẹp tự nhiên, thoải mái.
Lý Quỳ Nhất đi đến gần: “Cậu đợi lâu chưa?”
Cậu cất điện thoại vào túi, bước tới đưa hoa cho cô, sau đó nắm tay cô: “Cũng không lâu lắm.”
Họ không có ý định về nhà, mà cũng không biết nên đi đâu. Bạn bè trong lớp đã hẹn nhau đi karaoke, nhưng họ không muốn nhập hội ồn ào đó, thế nên cứ tay trong tay đi dạo trên phố mà không có đích đến.
Gió mát thổi qua, lại vừa trút bỏ gánh nặng của kỳ thi đại học, đi bộ như thế này thật dễ chịu. Hạ Du Nguyên hỏi: “Cậu ước tính được bao nhiêu điểm?”
“Cũng khá, ước chừng cũng phải được 670 điểm.”
Cậu chạm nhẹ lên trán cô: “Cậu định thi thủ khoa đấy à?”
“Được thôi, mình nhận!” Lý Quỳ Nhất cười nhìn cậu: “Còn cậu thì sao? Thi thế nào rồi?”
“Cũng tạm ổn, chỉ là cảm thấy môn Toán hơi khó, mà môn xã hội cũng không dễ.”
“Không sao đâu, năm nay Toán với xã hội đều khó, điểm trung bình toàn tỉnh chắc sẽ không cao, và điểm chuẩn đầu vào các trường cũng sẽ không cao.”
“Tốt nhất cậu tốt nhất đừng an ủi mình.”
Lý Quỳ Nhất định nói cô không hề an ủi, đề thi năm nay đúng là khó hơn. Nhưng khi định mở miệng, cô lại thấy ánh mắt Hạ Du Nguyên dừng lại ở phía xa. Lý Quỳ Nhất nhìn theo, sau đó phát hiện trên cây cầu đá bên kia đường có một cặp đôi trẻ đang hôn nhau.
Cảnh này cô thường chỉ thấy trên phim truyền hình, giờ gặp ngoài đời thực thì lại khiến người ta bối rối, nhất là khi cả hai cùng bắt gặp cảnh này.
Hai người vội vàng quay mặt đi, mặt nóng bừng lên. Bàn tay đang nắm tay Lý Quỳ Nhất của Hạ Du Nguyên vô thức siết chặt hơn.
Sau khi đi qua, cặp đôi kia vẫn chưa dừng lại. Đi thêm vài bước, Hạ Du Nguyên đột nhiên không hài lòng, bất bình buông một câu nhận xét: “Giữa ban ngày ban mặt, mất mỹ quan đô thị.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Cô không biết nên đáp lại cậu thế nào, nên đành im lặng như thể không nghe thấy. Nhưng đi thêm vài bước nữa, cậu bỗng nhiên dừng lại, đứng trên vỉa hè, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Có chuyện gì vậy?” Cô quay lại hỏi.
Cậu không nói gì, trong màn đêm, đôi mắt trong trẻo như nước của cậu cứ nhìn cô như vậy, hệt như có sự khát khao nào đó.
Lý Quỳ Nhất cố gắng giải mã suy nghĩ cậu, cảm thấy cậu thật vô lý: “Người ta chỉ đang hôn nhau ở bên đường… Dù có làm mất mỹ quan, nhưng cũng không phạm pháp, mình có thể đuổi họ đi được sao?”
Hạ Du Nguyên vẫn không nói gì, chỉ là ánh mắt cậu đã thay đổi đôi chút. Sau đó cậu bất ngờ kéo cô từ vỉa hè vào một con ngõ nhỏ yên tĩnh và chật hẹp bên cạnh. Đầu ngõ có một chiếc đèn tường, ánh sáng nhạt nhoà khó khăn lắm mới nhẹ nhàng bao phủ họ được.
Cậu đứng rất gần, hơi thở của Lý Quỳ Nhất tràn ngập hương thơm vừa mới tắm xong của cậu, không khí xung quanh cũng ẩm ướt theo. Lý Quỳ Nhất định lùi một bước theo phản xạ, nhưng phía sau là bức tường, không thể lùi được nữa.
Hạ Du Nguyên nắm lấy đầu ngón tay cô, nghịch ngợm trong lòng bàn tay mình, giọng trầm thấp hỏi: “Giờ thì chúng ta là đang yêu nhau rồi, đúng không?”
“Ừm.” Cô cũng nhỏ giọng đáp lại.
Hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, nóng bỏng, quấn quanh bên tai và cổ cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy. Giọng cậu cũng khàn hơn chút so với lúc nãy: “Nhưng cậu vẫn chưa từng nói rằng cậu thích mình.”
Quả thật là bị cô đoán đúng.
Lý Quỳ Nhất không nhịn được mà bật cười nhẹ, nhưng rồi cô lại nhanh chóng thu lại nụ cười, giả vờ lém lỉnh: “Mình nói rồi mà.”
“Không tính, cậu phải nói trực tiếp.”
Lý Quỳ Nhất quyết định trêu chọc cậu, đắc ý ngước cằm: “Nếu mình không nói thì sao?”
Hạ Du Nguyên nhìn thẳng vào mắt cô, không hề chớp mắt, sau đó ánh nhìn của cậu bỗng nhiên thay đổi, rồi từ từ dời xuống đôi môi ấm áp của cô, song chỉ trong thoáng chốc rồi lại rời đi. Yết hầu của cậu lên xuống, giọng nói còn ngang ngược hơn cô: “Cậu không nói thì mình sẽ hôn cậu.”
Lý Quỳ Nhất không còn đắc ý được nữa, cũng không biết cậu đang đùa hay nói thật, cô sững sờ nhìn cậu. Khi thấy cô mãi không lên tiếng, cậu thực sự kề sách đầu gần hơn một chút.
Cậu từ từ đến gần, càng ngày càng gần, rồi cúi đầu nhìn xuống đôi môi của cô, sau đó lại nhìn chằm chằm vào mắt cô, như thể đang thăm dò, lại như đang chờ đợi cô nói dừng lại bất cứ lúc nào.
Trái tim Lý Quỳ Nhất như nổi trống, tay siết chặt bó hoa, trong đầu trống rỗng một lúc, sau đó mơ hôg phản ứng lại: Nếu cô không nói, liệu cậu có nghĩ rằng cô thật sự muốn cậu hôn không?
“Mình thích cậu.” Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Cậu nghe thấy, động tác tiến tới của cậu dừng lại.
Dù đã nghe được điều mình muốn, nhưng Hạ Du Nguyên lại hơi thất vọng, dường như chàng thiếu niên cảm thấy xấu hổ vì hành động khí kìm nổi vừa rồi của mình, cậu quay mặt đi, hơi thở cũng trở nên rối loạn. Một lúc lâu sau, “ực” một tiếng, cậu nuốt nước bọt.
Có phải cậu đang không vui không? Lý Quỳ Nhất tự hỏi.
Thật ra cô cũng không rõ mình có muốn được cậu hôn không, có lẽ là có, mà cũng có thể là không.
Cô nắm lấy một ngón tay của cậu, bóp nhẹ, muốn an ủi cậu: “Hạ…”
Vừa mới phát ra một âm tiết, một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên sau gáy cô rồi kéo cô về phía trước, sau đó Hạ Du Nguyên cúi đầu hôn xuống. Âm thanh phát ra từ đôi môi cậu mang theo sự uất ức, nhưng lại ngang ngược.
“Phải hôn.”
*******
Chú thích: