Bên tai Quý Thanh Lâm dường như có gì đó nổ tung.
Chỉ hai chữ nhẹ nhàng như vậy đã nghiền nát cả hai người cùng lúc.
Kiếm trong tay Quý Thanh Lâm cũng rơi xuống đất.
Trước mắt hắn, cách một cái thi thể của mẹ Tư Nhược Trần, là khuôn mặt vặn vẹo vì đau khổ của y.
“Sư Phụ…”
Tiếng gọi này càng khiến Quý Thanh Lâm không biết nên mở miệng thế nào.
Nói hắn không cố ý ư?
Nói với y lúc nãy hắn quá nóng nảy, không biết người đó là mẹ của y?
Nhưng sự tuyệt vọng trên mặt y nói cho hắn biết, giải thích thế này với y có bao nhiêu miễn cưỡng, có bao nhiêu bất lực.
Lần đầu tiên Quý Thanh Lâm sợ hãi như thế.
Sợ Tư Nhược Trận sẽ rất hận hắn, nhưng đây không phải là ý muốn của hắn sao?
Vậy mà bây giờ hắn không muốn chút nào.
Hắn chỉ muốn quay lại một tiếng trước, khi mọi chuyện còn chưa xảy ra.
Sắc mặt Quý Thanh Lâm cũng tái nhợt, bất đắc dĩ mở miệng.
“Thật… thật sự xin lỗi… ta… ta không cố ý…”
Sở Uyên thấy hai người như thế thì rất vui mừng, nhưng hắn ta cảm thấy mồi lửa này chưa đủ mạnh, chưa thiêu hết được mối quan hệ của hai người.
Hắn ta giả vờ phẫn nộ, nói với Tư Nhược Trần:
“Ngươi nghe thấy không, ngài ấy nói không cố ý. Vừa rồi trời tối quá, ai có thể nhìn rõ? Huống chi…”
Hắn ta dừng lại một chút, để chuẩn bị nói ra một câu tàn nhẫn hơn:
“Không phải tộc nhân của ngươi ở đây đều do ngươi giết chết sao? Tại sao phải trách ngài ấy?”
Đồng tử của Quý Thanh Lâm co rút, hắn nhìn chằm chằm Sở Uyên, tức giận hét lên:
“Ngươi câm miệng.”
Cảm xúc của hắn quá mạnh, nội lực mạnh mẽ cũng bạo kích như lửa cháy.
Nội lực lao thẳng về phía Sở Uyên, quật hắn ta vào tường.
“Ngươi còn dám lắm miệng thì ta sẽ tiễn ngươi một đoạn.”
Những người khác nhìn khung cảnh hỗn loạn này, đều chỉ biết ngơ ngác đứng đó.
Mặc Tùng hiếm khi thấy Quý Thanh Lâm tức giận như vậy, khuyên nhủ Sở Uyên vài câu.
“Ngươi câm miệng đi, ngài ấy muốn giết ngươi không ai có thể ngăn lại đâu.”
Sở Uyên lau vết máu trên môi, tỏ vẻ vô tội:
“Vương Gia, ta chỉ muốn giúp ngài.”
Giúp hắn?
Sao hắn lại không thấy vậy? Gã này rõ ràng là đang muốn xem trò vui mà thôi, cũng không ngại phá mọi chuyện lớn hơn.
Tư Nhược Trần vẫn im lặng, như thể mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến y.
Cuối cùng, y đi về phía Quý Thanh Lâm.
Sở Uyên bị đính chặt trên tường, nhưng không thể nào làm hắn câm miệng được, vẫn cứ châm ngòi ly gián.
“Tư Nhược Trần, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn giết Sư Phụ mình luôn ư? Vương Gia, mau ra tay trước chiếm thế thượng phong.”
Quý Thanh Lâm nhìn Tư Nhược Trần đi vòng qua xác chết, từ từ đi về phía hắn, còn hắn vẫn còn đang sững người.
Y… y muốn làm gì?
Chẳng lẽ y muốn…
Vẻ hoảng sợ trên mặt Quý Thanh Lâm không thể che dấu được, hắn vô thức lùi về sau một bước.
Hệ Thống hét lớn khiến Quý Thanh Lâm sửng sốt: [Ký chủ, ngài ngây người làm gì? Mau đánh ngất y đi.]
Quý Thanh Lâm ngước mắt lên đã thấy Tư Nhược Trần đứng trước mặt mình.
Một cảnh tượng đau lòng chợt hiện lên trong tâm trí hắn.
Trong ký ức đó, Tư Nhược Trần không chút do dự đâm một nhát kiếm lạnh băng vào ngực hắn.
Trên mặt y không có biểu cảm gì.
Toàn thân Quý Thanh Lâm lạnh lẽo, cái lạnh thâm nhập vào xương cốt.
Sở Uyên ở đằng xa nở nụ cười đắc thắng.
Chính là như thế, không ngần ngại dùng chính tay ngươi giết chết hắn.
Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt hắn ta cứng đờ.
Tư Nhược Trần ôm lấy cơ thể căng cứng của Quý Thanh Lâm, dù giọng nói vẫn còn run rẩy nhưng vẫn cố an ủi hắn.
“Sư Phụ người đừng sợ… đừng sợ… không phải do người giết… không liên quan tới người…”
Mũi Quý Thanh Lâm cũng cảm thấy chua xót, nhưng lại không nói thành lời.
Hắn thật sự cho rằng y sẽ động thủ.
Tư Nhược Trần dỗ dành hắn, giọng nói khôi phục sự bình tĩnh, chậm rãi nói bên tai hắn:
“Thật ra bà ấy đã chết từ lâu rồi, lúc ở Bình Dương Quan, con đã nhìn thấy bà ấy chết trong tay quân lính, ngay cả thi thể bà con cũng không tìm thấy, hóa ra lại ở nơi này.”
“Sư Phụ, người không cần áy náy, cũng chỉ là một cỗ thi thể thôi… chỉ là một cỗ thi thể thôi…”
Quý Thanh Lâm vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của y, nghe tiếng đập trái tim đập mạnh, nếu không phải cảm thấy bàn tay đang vỗ về phía sau đang run rẩy, hắn gần như đã tin.
“Dù là thi thể thì con thật sự không hề oán hận ta sao?”
Ngay cả người lý trí nhất cũng sẽ bị sự tức giận khiến cho điên cuồng, cần một chỗ để phát tiết.
Mà hắn lại trùng hợp là chỗ để phát tiết kia.
Dù Tư Nhược Trần có làm gì hắn, cũng không bất ngờ.
“Không đâu Sư Phụ.” Đôi tay Tư Nhược Trần mạnh mẽ ôm lấy hắn, siết chặt eo hắn:
“Người đã mất rồi cũng đã rời xa con, hơn nữa con chỉ còn có mình người thôi.”
Con chỉ có người.
Đây là lời thật lòng của Tư Nhược Trần.
Sống hai đời, cuối cùng y cũng không giữ được thứ mình muốn giữ, bây giờ y chỉ quan tâm đến Quý Thanh Lâm.
Quý Thanh Lâm cũng ôm lại y, rồi hỏi Hệ Thống: [Nếu ta rời khỏi thế giới này thì nguyên chủ sẽ trở lại đúng không?]
Hệ Thống không ngoài dự đoán trả lời: [Sẽ trở lại.]
Quý Thanh Lâm cười: [Vậy thì tốt.]
Tư Nhược Trần nói đúng, y chỉ còn có “Quý Thanh Lâm”.
Đợi hắn đi rồi, hắn muốn trả người duy nhất của y lại cho y.
Thi thể chất đống xung quanh, khung cảnh đẫm máu.
Tư Nhược Trần nhẹ nhàng đặt thi thể mẹ y sang một bên, lẳng lặng nhìn bà.
Bây giờ y không thể mang bà đi cùng.
“Mẫu thân, con sẽ nhanh chóng quay lại với người.”
Quý Thanh Lâm không đành lòng nhìn, nhớ ra mình có thể nhờ Hệ Thống giúp đỡ: [Mày có đạo cụ gì có thể giúp được không?]
Hệ Thống sảng khoái nói: [Có, là Túi Càn Khôn, đạo cụ trung cấp, tận hai mươi điểm thù hận, rất quý đó. Hơn nữa đây không phải đồ của thế giới này, nếu ngài dùng có thể sẽ bị lộ thân phận.]
Quý Thanh Lâm: [Đừng có nói nhiều, lấy cho tao.]
Hệ Thống cười hì hì: [Trao đổi thành công.]
Quý Thanh Lâm cầm cái túi to bằng nắm tay, giống như một cái túi thơm, nghi hoặc nói:
[Không phải trước đây mày chỉ có thể mua đạo cụ cấp thấp sao? Mày có thể tự nâng cấp luôn à?]
Hệ Thống hưng phấn nói: [Tôi cũng vừa mới phát hiện ra! Có thể là do kí chủ kích hoạt nhiệm vụ quan trọng nào đó mà ngài không nhận ra, nhưng cái này tiện hơn nhiều, tôi phải xem thử còn có thể mở khóa công năng gì mới hay không.]
Nói xong liền không còn âm thanh gì.
Quý Thanh Lâm cầm túi Càn Khôn đến gần Tư Nhược Trần, dựa theo lời hướng dẫn của Hệ Thống mà truyền nội công vào, sau đó tất cả các xác chết đều được hút vào bên trong.
Cảnh tượng này khiến những người còn lại xem tới há hốc mồm.
Mặc Tùng véo Liễu Dật Hàn, véo đến mặt mũi y trắng xanh, nhưng trên mặt y vẫn duy trì nụ cười.
“Ta gặp quỷ rồi ư?”
Quý Thanh Lâm buộc túi Càn Khôn vào đai lưng Tư Nhược Trần.
“Đây là túi Càn Khôn, là nghĩa phụ của ta để lại cho ta, có thể dùng để đựng đồ, muốn lấy đồ bên trong ra thì chỉ cần mở dây đeo trên đó là được.”
Tư Nhược Trần vừa kinh ngạc vừa vui vẻ chạm vào túi Càn Khôn, cảm kích hô to: “Sư Phụ.”
Quý Thanh Lâm sờ sờ đầu y, cười nói:
“Chờ khi mọi chuyện xong xuôi, chúng ta trở về Đại Ngụy, tìm một mảnh phong thủy bảo địa an táng bọn họ đàng hoàng, sau này mỗi năm ta đều sẽ đi thăm họ cùng con.”
“Dạ.”
Sở Uyên vẫn luôn đứng cạnh xem được cảnh này, giận đến tái mặt.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao Tư Nhược Trần lại không ra tay giết Quý Thanh Lâm, y tin hắn như thế từ khi nào?
Không, nếu cứ tiếp tục như vậy, độc tố trong cơ thể Tư Nhược Trần có lẽ sẽ ngày càng bị áp chế nghiêm trọng hơn.
Nếu y coi trọng Quý Thanh Lâm như vậy, hắn chỉ có thể tiếp tục bắt đầu từ Quý Thanh Lâm.
Sau khi xử lý các thi thể xong, họ tìm được một cánh cửa bí mật trên bức tường đá bên cạnh.
“Bên này nè, chắc là cũng sắp tới rồi đúng không? Thiên Cơ Các của các ngươi rốt cuộc ẩn giấu cái gì vậy hả? Thiết kế bí mật đến vậy làm gì?” Mặc Tùng vừa đẩy mở cửa vừa hỏi.
“Thiên Cơ Các cũng coi như là cấm địa, ngoại trừ Các Chủ và các Trưởng Lão, ta và Nhan Trạch cũng chỉ từng đến đó một lần, lần đó là do sư phụ dẫn chúng ta vào, nhờ có chìa khóa do các chủ đưa cho, cho nên không cần xông vào những cơ quan này.” Hoa Ngưng Vũ nói.
Mặc Tùng: “Ha ha, vậy sư phụ các ngươi dẫn các ngươi vào đó làm gì?”
Hoa Ngưng Vũ cười: “Chuyện này không phiền ngươi lo.”
Mặc Tùng lắc đầu thở dài: “Uầy, đồ keo kiệt.”
Ngay khi họ nghĩ rằng sẽ có thêm cơ quan, nhưng đoạn đường phía sau lại vô cùng suôn sẻ, không có gì xảy ra tận đến khi họ đi hết con đường, cuối cùng một tòa các nguy nga xuất hiện trước mặt.
Tòa các màu đỏ son có ba tầng, phía dưới rộng rồi hẹp dần lên trên, mái nhà của mỗi tầng đều theo kiểu bát giác, dưới mỗi giác mái đều có treo đèn lồng rực rỡ, có thể trông thấy toàn cảnh tòa các.
Liễu Dật Hàn nhìn những chiếc đèn lồng, trầm ngâm.
“Nếu nơi này không cho người khác vào đó, vậy những chiếc lồng đèn kia là ai đổi?”
Hoa Ngưng Vũ nhìn theo ánh mắt y, giải thích:
“Không cần người đổi, đó là đèn Trường Minh, ngàn năm bất diệt.”
Mặc Tùng cũng nhìn đến kinh ngạc: “Đèn này làm từ thứ gì? Thần ký như thế?”
Hoa Ngưng Vũ chợt im lặng.
Sở Uyên nhìn Tư Nhược Trần, mỉm cười nhả ra từng chữ:
“Bên trong đèn lấy Giao Nhân làm đuốc, dầu cũng lấy từ mỡ Giao Nhân, thật sự là cháy đến tận bây giờ.”
Mặc Tùng há hốc miệng, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin
“Các ngươi là đồ biến thái sao? Bắt đầu từ ao nước bên ngoài, đã dùng mắt Giao Nhân ngâm trong đó. Vừa rồi dùng thi thể của Giao Nhân chế tạo con rối làm cơ quan, bây giờ lại dùng thi du của họ đốt đèn lồng? Các ngươi cũng quá ức hiếp người khác rồi!”
Hoa Ngưng Vũ không lên tiếng.
Sở Uyên lại có vẻ khinh thường:
“Người? Có tính là người ư? Mà cũng không phải bọn ta giết chúng. Xử lý thi thể thế nào đều do người lấy được quyết định, huống hồ “thất phu vô tội, hoài bích có tội” chính chủ còn chưa nói gì, Mặc công tử gấp làm gì?”
Mặc Tùng nắm chặt tay, định lao tới đánh hắn.
“Ta thấy ngươi mới không phải là người, hôm nay ta không đánh ngươi răng rụng đầy đất, ta sẽ theo họ ngươi!”
Lại bị Liễu Dật Hàn túm chặt từ sau.
“Thả ta ra! Thả ta ra! Hôm nay ta sẽ cho hắn biết ai là cha của hắn!”
Vẻ mặt Sở Uyên nhàm chán, giây tiếp theo đã bị Quý Thanh Lâm dùng nội lực ngưng tụ, từ xa tát hắn một bạt tay, khiến mặt hắn lệch sang một bên.
Mặc Tùng ở bên cạnh cười vui vẻ: “Đánh hay lắm.”
Sở Uyên cau mày quay đầu lại, căm hận nhìn chằm chằm Quý Thanh Lâm.
“Y cũng chỉ là một kẻ thế thân!”
“Dù có là thế thân thì cũng là người của ta, tới lượt ngươi ức hiếp sao?”
Nói xong liền kéo Tư Nhược Trần đang nở nụ cười vào trong.
Mặc Tùng kéo theo Liễu Dật Hàn theo sát phía sau, Hoa Ngưng Vũ liếc nhìn Sở Uyên, cũng bỏ lại mình hắn mà vào trong.
Sở Uyên nghiến răng nghiến lợi, hắn thực sự muốn cho Quý Thanh Lâm biết mình hiện tại là ai, khiến Quý Thanh Lâm hối hận vì đã đối xử với hắn như vậy, và khiến cho Tư Nhược Trần phải đau khổ, nhưng hắn không thể.
Hắn vẫn không thể để Quý Thanh Lâm biết mình chưa chết, hắn muốn Quý Thanh Lâm tìm cách cứu hắn.
Sau khi bước vào tầng một, có một căn phòng lớn khép kín, mái nhà cao đến vài thước, một ngọn đèn Trường Minh lớn treo ở giữa.
Các bức tường xung quanh được lấp kín bằng những chiếc kệ, mỗi kệ đều chứa đầy sách.
Mặc Tùng tò mò bước tới, vừa mới đưa tay lấy một cuốn sách thì bị một sức mạnh cực đại đẩy ra, xô ngã vào người Liễu Dật Hàng đang đứng phía sau.
“Kẻ nào dám làm càn ở đây?”
Một giọng nói già nua, đục ngầu chậm rãi vang lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông xa lạ, toàn thân được bao chặt trong một chiếc áo choàng đen, ngay cả đôi mắt cũng bị bóng tối che khuất, không thể nhìn rõ.
Trên tay lão còn cầm một cây cậy.
Nhìn xuống dưới, thấy lão thực sự đang lơ lửng trên không trung.
Mặc Tùng sợ đến hét chói tai: “CÓ QUỶ!!!”
Hoa Ngưng Vũ cúi đầu lễ bái: “Tham kiến Các Lão.”
“Hừ, ta không muốn lãng phí thời gian cùng các ngươi, muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi. Hỏi xong thì đi ra ngoài, đừng quấy rầy sự yên tĩnh của ta.”
Quý Thanh Lâm thấy tính tình lão này hình như còn tệ hơn mình, không muốn thách thức sự kiên nhẫn của lão nên liền nói thẳng.
“Ngươi có thể trả lời bất cứ thứ gì ta muốn biết đúng không?”
Các Lão dùng gậy chỉ vào những cuốn sách.
“Chỉ cần trên thế giới này có câu trả lời, đa số đều có thể tìm được đáp án ở đây.”
Quý Thanh Lâm còn chưa có kịp vui mừng, câu nói tiếp theo của Các Lão đã làm hắn chết lặng.
“Nhưng ngươi phải nói cho ta biết một bí mật của ngươi mà ta cảm thấy giá trị để trao đổi.”
“Thế nào mới xem là có giá trị?”
“Tất nhiên lão phu cũng không biết.”
Chuyện này thì có hơi khó.
Nhưng Quý Thanh Lâm lại thò tới, nói mấy câu với Các Lão.
“Cái này được không?”
“Được, ngươi hỏi đi, chỉ có thể hỏi một chuyện.”
“Một chuyện?”
“Đúng vậy, mỗi người chỉ có thể hỏi một chuyện.”
Quý Thanh Lâm nhăn mày, lại bắt đầu rối rắm.
Nếu chỉ có thể hỏi một việc, vậy thì hắn nên hỏi cách cứu Sở Uyên hay cách cứu Tư Nhược Trần đây?