Anh trai của cô cũng thoát ra khỏi thân xác mà về Minh giới cai quản, để lại người anh của nguyên chủ với những kí ức như có như không mà tiếc thương người em gái thật sự đã ra đi của mình.
Bỗng nhiên màn hình đen kịt, cô nhìn thấy thế thì định bảo anh tắt đi nhưng màn hình sáng trở lại.
Trong màn hình là một người đàn ông cao niên nhưng vẫn giữ được nét đẹp trai đang đứng trong nghĩa trang quốc gia nhìn chằm chằm vào tấm hình cô gái đang cười trên một bia mộ sang trọng.
*Hôm nay ta thức dậy cũng như thường nhật*.
*Thấy thanh xuân ngày nào bỗng dưng trở lại*.
*Em soi gương cười duyên chẳng còn thấy đâu những vết đồi mồi*.
*Mặc một chiếc váy xinh*
*Ngồi chờ anh về*…!
Giọng hát của người đàn ông vang lên cùng những giọt nước mắt rơi xuống hòa vào những giọt mưa lách tách rơi xuống mảnh đất trên nghĩa trang.
– Nửa đời người trôi qua rồi, anh sẽ đến với em nhanh thôi.
– Dương Bình đưa tay chạm vào mặt cô gái trong tấm hình đã mòn theo năm tháng.
Sáng hôm sau, báo chí đưa tin Hào tổng ngày xưa qua đời trước bia mộ của ảnh hậu Minh Hoàng My quá cố.
Cô nhìn màn hình mà rất bất ngờ, cả người cô thả lỏng dựa vào ghế sofa mà nhìn vào khoảng không.
Đoàn Huy càng nhìn màn hình thì ý tức giận càng lớn hơn.
Bây giờ anh chỉ muốn nhảy vào lại thế giới để băm Dương Bình ra làm trăm mảnh.
– Bảo bối nghỉ ngơi đi.
– Anh kìm cơn tức giận lại, mệt mỏi dựa vào ghế.
Cô bình tĩnh gật đầu rồi đi đến cổng dịch chuyển về phòng.
____________________
Ngày hôm sau, cả trang mạng xã hội hệ thống cực kì náo nhiệt khi một thế giới tiểu thuyết đã bị kẻ đứng đầu biệt danh là S loại bỏ.
#**Một thế giới tiểu thuyết đã bị S loại bỏ**.
Đắc tội +99999
Quá phận +9999
Thương +999999
Cô cầm điện thoại ngồi trước gương để anh chải tóc, lướt qua từng bình luận của tin hot hôm nay.
– Đoàn Huy…!- Cô tắt máy điện thoại đi.
– Có chuyện gì sao bảo bối?? – Anh cười nhẹ.
– S là ai thế?? – Cô nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương.
– S là người đã sáng lập lên tổ chức hệ thống này và cũng là người tạo ra mọi thứ trong tổ chức.
– Anh nhẹ nhàng buộc mái tóc đen của cô lên.
Cô gật đầu nhẹ rồi ngồi yên để anh chải tóc.
Anh cũng chẳng nói nữa mà tiếp tục chải để tóc của cô vào nếp.
Chải tóc xong thì cô và anh ra phòng khách ngồi.
____________________
Cô ngồi trên sofa vắt chéo chân vừa đọc sách vừa ăn bánh ngọt.
Anh cũng ngồi đọc sách.
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Huy.
– Đoàn Huy – Cô nhớ ra điều gì đó.
– Chuyện gì sao bảo bối?! – Anh ngẩng đầu lên.
– Giai Chi Linh* đã đến chưa?! – Cô hỏi.
*Giai Chi Linh: Bạn nào đọc chương 8 rồi thì sẽ biết Giai Chi Linh là ai.
– Hửm….Tầm 10 phút nữa là sẽ đến.
– Anh mở điện thoại lên nhìn.
– Ừm.
– Cô gật đầu rồi tiếp tục ăn bánh đọc sách.
____________________
Tầm 10 phút sau, một cô gái nhỏ xuất hiện trên giường trong một ngôi nhà.
– Ửm…!- Cô gái đó bị ánh sáng phòng làm cho tỉnh ngủ.
– Đây là đâu?!! – Chi Linh hốt hoảng.
Cô ấy nhớ là mình đang ngồi trong viện dưỡng lão thì bỗng mọi thứ sụp đổ, trời sập xuống, đến cô ấy cũng đã chết mà tại sao cô ấy lại ở đây.
– [ Xin chào kí chủ.
] – Một giọng nói máy móc vang lên.
– Là ai?!! – Chi Linh càng hốt hoảng hơn.
– [ Kí chủ không cần hốt hoảng.
Tôi là hệ thống 10308.
] – Giọng nói từ khoảng không tiếp tục phát ra.
– Đây là đâu?! Tại sao tôi lại ở đây?! – Chi Linh lùi vào đầu giường.
– [ Đây là không gian nhà của hệ thống và kí chủ.
Kí chủ đã có giao ước cùng chủ hệ thống nên khi kí chủ chết thì kí chủ sẽ xuất hiện ở đây.] – Hệ thống 10308 tiếp tục nói với giọng máy móc.
– Giao ước gì?! Tôi chưa từng gặp qua chủ hệ thống gì đó của mấy người!! – Chi Linh khó hiểu.
– Chi Linh?! – Giọng nói thiếu nữ trong trẻo nhưng có phần lãnh đạm vang lên.
Chi Linh nghe có người gọi tên mình, theo bản năng quay đầu lại thì thấy một đôi nam nữ đẹp hoàn hảo trước cửa.
– Hoàng My, Đoàn Huy?! – Chưa kịp nhận ra chuyện gì thì từ miệng của Chi Linh bỗng thốt ra 2 cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ.
– Thật vui vì cô còn nhớ tên chúng tôi.
– Hoàng My cười nhẹ, đi đến ngồi cạnh Chi Linh.
Đoàn Huy đi theo sau Hoàng My.
Vừa bước vào nhà thì tiếng máy móc của hệ thống 10308 lần nữa vang lên:
– Kính chào người, chủ hệ thống.
– Ừ – Đoàn Huy đứng dựa vào tường gật đầu.
Chi Linh vẫn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì thì Hoàng My đã đưa cho cô ấy một chiếc gương.
– Soi gương đi.
Cô sẽ có bất ngờ.
– Hoàng My cười nhạt.
Chi Linh cầm lấy chiếc gương soi gương mặt của mình.
– Đây…đây là…!- Chi Linh run rẩy nhìn mình ở trong gương.
Trong gương không phải là một một bà lão da nhăn nheo ở tuổi già mà chính xác người trong gương là mặt Chi Linh khi còn ở độ tuổi xuân và cũng là gương mặt của cô ấy khi được gặp Hoàng My lần đầu tiên.
– [ Bất ngờ chứ? Đây là món quà đầu tiên mà chúng tôi tặng cho cô để chào mừng cô gia nhập ngôi nhà hệ thống nguyện vọng của chúng tôi.
] – Vẫn là giọng máy móc kia nhưng đã dịu đi đôi chút.
– Cảm…ơn…hức…!- Chi Linh xúc động muốn trào nước mắt.
– Thôi đừng khóc.
Chúc mừng cô được trở lại tuổi thanh xuân.
– Hoàng My cười nhẹ.
– Hức…hức…!- Chi Linh gục đầu vào gối nấc từng tiếng.
Mất một lát sau thì Chi Linh mới ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn cô.
– Vậy đây là đâu?! – Vẫn một câu hỏi, Chi Linh hỏi thêm lần nữa.
– Đây là nhà mới của cô! Từ bây giờ cô sẽ ở đây.
– Đoàn Huy im lặng từ nãy đến giờ lên tiếng.
– Và đương nhiên không gì là miễn phí! – Cô cười cười tiếp lời của Đoàn Huy.
– Vậy tôi phải làm gì?? – Chi Linh lúng túng.
– Chỉ cần làm những việc có thể làm là được.
– Cô lắc đầu cười.
Cô vừa nói xong thì một loạt thông tin về hệ thống Nguyện Vọng xuất hiện trong đầu của Chi Linh làm cô ấy hơi choáng váng.
– Ổn chứ?! – Hoàng My hỏi.
– Không sao.
– Chi Linh lắc đầu.
____________________
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ năm, ngày 11 tháng 6 năm 2020
Cuối cùng thì ad cũng cho được nhân vật Chi Linh vào truyện một cách hợp lý rồi.
Chi Linh trong truyện này là trợ lý tác giả của ad ngoài đời nên ad phải cho nó vào vì nó muốn.
Nó chờ mòn mỏi để nhìn được cái dòng chữ nói về nó trong truyện của ad.
Ad thấy tội nên cố gắng viết nhanh để nó thấy nó trong truyện.
Nếu trợ lý tác giả có đọc được chương này thì đừng tìm ad tính sổ.
Ad mới bị @BobShin hành hạ tinh thần nên để sau đi.
Chúc mọi người buổi đêm vui vẻ