Cuối cùng, Hoa Hoa cũng thu hút được sự chú ý của bà Ngưu và nhìn thẳng vào bà.
Nhưng từ ánh mắt của bà, Hoa Hoa chỉ thấy sự né tránh lạnh nhạt, như thể không liên quan đến mình.
Tại sao lại như vậy?
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Khi sự việc bất ngờ xảy ra, Đại Xuyên liền nhanh chóng chạy đến, dù sân không lớn nhưng người lại rất đông.
Khi anh cuối cùng chen qua được đám đông, điều anh nhìn thấy là Hoa Hoa bị đánh bầm dập khắp người.
Anh giận đến mức không còn giữ nổi sự điềm đạm thường ngày, gần như gào lên, “Dừng tay hết cho tôi!”
Lời của tộc trưởng tương lai vẫn có sức răn đe, các phụ nữ trong làng từ từ dừng lại.
Một vài người đã đánh đến đỏ cả mắt cuối cùng cũng bị gia đình kéo ra.
Đến lúc này, Đại Xuyên mới có thể tiếp cận Hoa Hoa.
Anh cúi người, cẩn thận ôm lấy cô.
Anh cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy.
Phải đau đớn đến thế nào chứ? Đại Xuyên cảm thấy đau lòng, anh cố gắng nhẹ nhàng hết mức, không dám dùng sức.
“Đại Xuyên, không thể tha cho cô ta được đâu.” Một phụ nữ ngoài ba mươi nhìn thấy sắc mặt của Đại Xuyên thì biết anh sẽ không xử phạt cô gái ngoại lai này, liền quay sang khẩn cầu tộc trưởng đứng ra giải quyết.
Khi nói đến đoạn đau lòng, bà khóc òa như một đứa trẻ ba tuổi, vừa khóc vừa ăn vạ.
“Tộc trưởng, không thể tha cho kẻ gây tai họa này được, con trai tôi…!hức hức…”
Nhiều người cũng phụ họa theo.
“Đúng, thiêu cô ta đi.”
Từ lúc nãy, Hoa Hoa đã bị đánh đến mức nửa tỉnh nửa mê.
Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận có người đang tiến lại gần mình, theo phản xạ cô run rẩy.
Khi nhận ra đó là Đại Xuyên chứ không phải những người phụ nữ kia, nước mắt cô tuôn rơi không ngừng.
Cô nằm trong lòng Đại Xuyên, dùng chút sức lực cuối cùng đưa tay ra, nắm chặt lấy tay áo của anh, đầy ấm ức, “Đại…!Đại Xuyên ca ca.”
Hoa Hoa sợ lắm, vì cô vừa nghe thấy ai đó nói sẽ thiêu sống cô, “Đại Xuyên ca ca, hu hu hu.”
Nghe giọng nói mềm mại của cô, chất chứa nỗi ấm ức vô hạn và sự phụ thuộc tuyệt đối vào mình, mắt Đại Xuyên đỏ hoe vì đau lòng.
Anh mấp máy môi định nói gì đó cho cô an tâm, nhưng bị ông nội kịp thời ngăn lại.
Đại Xuyên hiểu, trong tình huống hiện tại, Hoa Hoa đã vô tình bị đẩy lên đầu ngọn gió.
Nếu không xử lý khéo léo, có thể sẽ gây ra sự oán giận và mất lòng dân trong làng…
Cuối cùng, dưới sự thúc ép của những người phụ nữ trong làng và sự đồng ý của tộc trưởng, Hoa Hoa bị trói chặt và kéo lên lễ đài.
Sợi dây thừng thô ráp siết chặt vào làn da non nớt của cô khiến da bị rách.
Lưng cô cọ xát với mặt đất, đau đớn đến tê dại.
Sau khi bị trói chặt, có người túm lấy miệng cô và đổ vào một bát nước bùa.
Nước bùa đục ngầu, bên trong còn lẫn cả những mẩu giấy bùa chưa cháy hết, đó là giấy dùng trong lễ cúng vừa rồi.
Hoa Hoa bị nước bùa làm nghẹn, ho liên tục, nhưng không ai quan tâm.
Cô mở mắt trân trân nhìn thấy có người cầm ngọn đuốc đi về phía mình, càng lúc càng gần.
Nỗi sợ hãi vô tận dâng lên trong cô, cơ thể không ngừng run rẩy.
Miệng cô lẩm bẩm trong vô thức, “Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi…!hu hu, đừng thiêu tôi.”
Không biết trong nước bùa có gì, dần dần tay chân Hoa Hoa trở nên tê cứng, mí mắt cũng nặng trĩu.
Liệu có phải nếu cô ngủ thiếp đi thế này thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa? Phải rồi, khi cô ngất đi, họ sẽ đốt cô thành tro tàn.
Không, cô sợ lắm, cô không muốn bị thiêu chết, hu hu.
“Đại Xuyên ca ca.” Hoa Hoa thều thào, nhưng vẫn cố gắng đưa tay ra với lấy vạt áo của Đại Xuyên như thể nắm lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng.
Đại Xuyên, sau khi đã điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Hoa Hoa vươn ra, theo bản năng anh định nắm lấy nó, nhưng cuối cùng lại kìm lại và rụt tay về.
Anh nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng của Hoa Hoa, gương mặt bình thản, “Nếu biết trước thế này…!thì lúc đầu không nên cứu cô.” Để cô không phải chịu khổ như bây giờ.
Đại Xuyên mím chặt môi, cuối cùng không nói ra câu cuối cùng đó.
Không nên cứu, không nên cứu.
Tay Hoa Hoa buông thõng xuống, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài theo khóe mắt.
Cô nghĩ, mình vẫn sẽ bị thiêu chết.
Ngay trước khi ngất đi, Hoa Hoa bất chợt nhớ lại cảnh tượng buổi chiều hôm đó.
Anh lại đến tìm cô, trong tay cầm một chuỗi hạt đá nhỏ có hoa văn tinh xảo, trông thật khác biệt trong vùng núi hoang dã này.
Mặt anh ửng đỏ, không hợp chút nào với vẻ ngoài rắn rỏi, anh ngập ngừng một hồi rồi lấy ra một quyển sách cũ ngả vàng từ trong ngực áo.
Anh lật đến trang đã gấp sẵn, chỉ vào đó cho cô xem, “Nhìn này, sách viết rằng, cứu mạng phải lấy thân báo đáp.
Tôi đã cứu cô, nên cô phải gả cho tôi…!cô nói xem, đúng không?”
Lúc đó cô hơi ngơ ngác, nhìn vào chỗ anh chỉ.
Cô mới phát hiện ra mình biết đọc chữ, nhưng vẫn ngẩn người nhìn câu “Cứu mạng phải lấy thân báo đáp.”
Sau đó cô nghiêm túc suy nghĩ kỹ những lời anh nói, dường như rất có lý, rất logic?
Vậy là cô cười, “Ừ, đợi khi tôi khỏe lại, tôi sẽ gả cho anh.”
*
Đại Xuyên nhìn Hoa Hoa đã ngất xỉu, nhớ lại dáng vẻ cô rưng rưng nước mắt gọi anh là Đại Xuyên ca ca, nhớ lại lúc cô cười nói sẽ gả cho anh, rồi lại nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng của cô vừa rồi, anh siết chặt nắm tay, vung tay đánh mạnh ngọn đuốc đang tiến tới.
“Ngươi đang làm gì vậy?!” Anh nghe thấy tiếng ông nội tức giận quát.
Đúng vậy, anh đang làm gì thế?
Anh đang làm điều mình muốn làm.
Đây là lần đầu tiên anh làm trái ý ông nội, nhưng anh không hối hận, anh đã làm theo trái tim mình.
Tộc trưởng Ngụy tức giận đến mức râu tóc dựng ngược.
Mấy lần tranh cãi, mấy lần giằng co.
Cuối cùng, Đại Xuyên nhẫn nhịn và thỏa hiệp, “Cô ấy đến từ bên ngoài, có thể được thần linh khác bảo vệ, không nên liều lĩnh tế thần.”
Anh ngừng lại một chút, tay tự bóp đến tê dại, “…!Nhưng nếu cơn giận của thần núi khó nguôi, vậy cứ ném cô ta vào rừng sâu, mặc cho số phận định đoạt.”
Nơi này là lưng chừng núi, trong rừng sâu, nếu không có dây thừng chuyên dụng dẫn đường, không ai có thể thoát ra từ đó.