Đại Lý Tự Khanh - An Ni Vi

Chương 3: Nghi ngờ



Lý Kinh Triệu đuổi theo Tô Mạch Ức.
Lâm Vãn Khanh nhìn bóng dáng y chạy đi, chỉ nghĩ bộ quan phục màu đỏ thẫm cùng với chiếc thắt lưng kim ngọc quanh eo đã siết chặt y như hai khúc lạp xưởng mập mạp.
Nàng đột nhiên cảm thấy nhờn nhợn muốn nôn, quay đầu tránh đi, nhưng lại trực tiếp đụng phải vẻ mặt bất lực của Lương Vị Bình.
“Ta biết huynh muốn nói gì,” nàng cúi đầu tự an ủi mình, tùy ý quơ tay, “Nhưng bây giờ ta không muốn nghe.”
Lương Vị Bình lộ vẻ bất đắc dĩ, lấy một viên kẹo mạch nha khác từ trong tay áo ra, đưa cho Lâm Vãn Khanh: “Lúc này đã đến giờ ăn trưa, ta thỉnh ngươi đi uống rượu.”
Cơn mưa ngoài hành lang vẫn không có xu hướng tạnh. Lương Vị Bình lấy hai chiếc ô dầu, hai người rời Kinh Triệu Phủ, đi đến một tửu lầu xa hoa nằm ở phía tây thành phố phồn hoa.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, cho nên tửu lầu chuyên phục vụ cho quyền quý này không mấy náo nhiệt.
Bởi vì Lương Vị Bình đã từng giúp đỡ chủ của tửu lầu giải quyết một vụ kiện ngộ độc thực phẩm dưới sự gợi ý của Lâm Vãn Khanh, gương mặt của hắn đã trở thành giấy thông hành ở đây. Bất kể đến vào lúc nào cũng luôn có phòng tốt nhất được để dành và rượu quý được chuẩn bị sẵn.
Lâm Vãn Khanh cũng đi theo hưởng ké vài lần.
Hai người xẹp ô, đi theo gã sai vặt lên nhã gian trên tầng hai.
Lâm Vãn Khanh vẫn mất hồn mất vía, dáng vẻ thất thần. Nàng nâng chén trà, sau đó mở cửa sổ có chạm khắc bằng gỗ đỏ, tựa vào thành cửa sổ ngắm mưa.
Lương Vị Bình hận sắt không thành thép lẩm bẩm nói: “Ngươi đó, cái gì cũng tốt. Nhưng lần này tính tình con lừa không nghe khuyên bảo, đâu phải ngươi không biết con người của Lý Kinh Triệu. Hôm nay ở trước mặt Tô đại nhân, ngươi làm y mất mặt trước mặt mọi người, y thôi chức ngươi là nhẹ đó. Ta muốn nói, hôm nay tuyên bố ngươi khinh thường công đường mới là tác phong của y.”
Ánh mắt Lâm Vãn Khanh bị màn mưa ngoài cửa sổ khóa lại, chầm chậm nhấp một ngụm trà, không nói gì.
Đại Lý Tự, nàng nằm mơ cũng muốn đến đó.
Vốn dĩ nghĩ rằng thông qua vụ án này, nàng có thể được Đại Lý Tự biệt phái. Nhưng không ngờ sự lộn xộn lại xảy ra giữa chừng.
Nàng không những không đến Đại Lý Tự được, còn bị Kinh Triệu Phủ tạm thời cách chức, thậm chí không có cơ hội tiếp cận.
Cùng với tâm trạng bực bội, hô hấp lặng lẽ cũng đầy lo âu.
Lâm Vãn Khanh nắm chặt chén trà, hỏi một câu không đầu không đuôi, “Lương huynh có biết Đại Lý Tự Khanh Tô đại nhân không?”
Lương Vị Bình nghiêng đầu, chén trà trên tay đông cứng, hỏi ngược lại: “Ở Thịnh Kinh, từ quý tộc con cháu của hoàng thất cho tới ăn mày lưu manh, có ai không biết Tô đại nhân?”
“Ý ta là……” Lâm Vãn Khanh cân nhắc một chút, chọn từ uyển chuyển nhất, “Bối cảnh.”
“À……” Lương Vị Bình không tự chủ được mà nhíu mày: “Chỉ nghe nói ngài ấy là cháu ruột của Hoàng Thượng, cha mẹ qua đời khi còn bé nên Thái Hậu tự mình nuôi lớn. Ngươi đừng tưởng ngài ấy chỉ là một thế tử, địa vị ở trong triều không kém những thân vương đâu.”
“Ồ?” Nước trà trong chén chao đảo, Lâm Vãn Khanh có hứng thú, cuống quít gạn hỏi: “Mẹ ruột của Tô đại nhân là vị công chúa nào?”
Lương Vị Bình nhíu mày, chậc chậc, “Đây đâu phải là chuyện mà một tiểu quan thất phẩm như ta cần biết. Ta tới Thịnh Kinh sớm hơn ngươi hai năm, mỗi ngày thức khuya dậy sớm cũng viết không xong các hồ sơ vụ án, ta làm gì còn sức để đi hỏi chuyện của đại nhân vật như vậy?”
“Ồ……” Giọng điệu Lâm Vãn Khanh ảm đạm, nguyện vọng muốn dùng chút thông minh cũng trở thành vô ích.
Đúng là trời không có mắt, sinh tử và vinh nhục của dân thường không sánh được với suy nghĩ của các vương hầu và khanh tướng.
Nghĩ đến mười năm học tập gian khổ để đến được Đại Lý Tự, nàng từ bỏ chức vị Bí thư tỉnh Giáo thư lang mà mọi người cực kỳ hâm mộ, bằng lòng đến Kinh Triệu Phủ làm một tiểu lục sự tòng cửu phẩm. Ngóng trông một cơ hội như vậy, nhưng……
Lâm Vãn Khanh càng nghĩ càng uất nghẹn, càng uất nghẹn càng tức giận.
Vì thế, khi năm chữ “cẩu quan Tô Mạch Ức” không biết từ đâu vang lên, chén trà trong tay Lương Vị Bình bị chấn động.
Nước trà nóng tràn ra làm ướt tay áo rộng của hắn.
“Ngươi!” Hắn phản ứng rất nhanh. Trước khi Lâm Vãn Khanh mắng câu thứ hai, hắn đã nhảy ra sau lưng nàng, một tay khóa cổ họng nàng, tay kia bịt miệng, chặn lại câu nói tiếp theo của nàng trong cổ họng với tốc độ cực nhanh.
“Ngươi không muốn sống nữa hay sao?!”
Lâm Vãn Khanh giận dữ trừng hắn, trong miệng phát ra tiếng ô ô phản đối vỡ vụn.
“Ngươi có biết xúc phạm mệnh quan triều đình ngoài đường là tội gì không? Ngươi thường lén mắng tên vô dụng Lý Kinh Triệu thì thôi đi, Tô đại nhân mà ngươi cũng dám vô lễ như thế, ta thấy ngươi thật là……”
Lương Vị Bình chật vật đẩy Lâm Vãn Khanh ra, nhìn một hàng dấu răng trên tay mình một cách khó tin, sau đó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đang tức giận trước mặt, trừng to đôi mắt đào hoa: “Ngươi cắn ta?! Ngươi dám cắn ta?! Ngươi còn coi ta là huynh trưởng kết nghĩa của ngươi không?”
Lâm Vãn Khanh không hề tỏ ra yếu thế, vừa chạy quanh bàn để tránh sự tấn công của Lương Vị Bình, vừa cãi lại: “Tiểu đệ xin hỏi Lương huynh, lúc trước huynh kết bái với tiểu đệ, có từng thề là không sợ quyền quý và giải oan cho dân không? Sao nào? Dám bắt nạt kẻ vô dụng không có bối cảnh như Lý Kinh Triệu, nhưng lại sợ hoàng thân quốc thích như Tô Mạch Ức. Cốt khí văn nhân của huynh đâu? Ước nguyện ban đầu của huynh khi bước chân vào hình ngục đâu?!”
“Ngươi……” Lương Vị Bình không nói nên lời khi bị hỏi, chỉ có thể đuổi theo Lâm Vãn Khanh quanh bàn.
Bước chân cả hai xen lẫn tiếng kêu sợ hãi và những câu hỏi, tạm thời át đi sự yên tĩnh trong căn phòng nhỏ, cho đến khi có tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên.
“Ai đó?!”
Hai người đều nổi nóng, đồng thanh hỏi một cách giận dữ.
Tiếng gõ cửa kịp thời dừng lại, người ngoài cửa im lặng không nói gì.
Hai người kinh ngạc, ngừng chạy. Lúc này một giọng nói trầm ổn từ ngoài cửa vang lên, không nhanh không chậm, vừa đủ độ xa cách.
“Đại Lý Tự Khanh Tô đại nhân mời hai vị đến nói chuyện trong nhã gian bên cạnh.”
Lâm Vãn Khanh: “……”
Lương Vị Bình: “……”
Tục ngữ nói, người không may mắn thì uống nước lạnh cũng bị mắc kẹt trong răng.
Lâm Vãn Khanh trầm tư.
Chẳng qua vào giờ phút này, nàng không ngờ, con cháu quý tộc như Tô đại nhân lại có nhã hứng như thế. Sau khi rời khỏi Kinh Triệu Phủ thì lập tức tới tửu lầu này.
Điều nàng càng không ngờ là, tửu lầu vắng vẻ như vậy, có nhiều nhã gian như kia, không biết tại sao nàng xui xẻo ở bên cạnh gian của Tô Mạch Ức.
Tuy nói tai vách mạch rừng, nhưng mình tùy tiện chửi bậy vài câu, gian khác cũng có thể nghe được.
Xem ra cách trang trí của tửu lầu này không được…… Không được……
Một phòng trà thơm mờ mịt, vài ngọn đèn dầu đung đưa.
Cửa sổ của nhã gian bị đóng chặt, gió mưa bên ngoài không thể xuyên qua.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy hơi ngột ngạt.
Một nửa là vì không gian kín mít, còn một nửa là vì một đội thị vệ đeo đao ở trong phòng ngoại trừ Lương Vị Bình.
Lúc bọn họ đang đứng trước một bàn trà bằng gỗ đỏ, nam nhân mặc quan phục và đội ngọc quan đang ngồi, động tác chậm rãi, lật xem hồ sơ vụ án trước mắt mà không coi ai ra gì.
Trong thời gian hai chén trà, hắn không hề liếc nhìn bọn họ.
Tư thế lật sách của Tô Mạch Ức rất đẹp, ba ngón tay thon dài khum nhẹ ở góc trang, hai ngón tay còn lại thu vào trong theo hình vòng cung nhẹ nhàng, vừa thanh nhã lại vừa uy nghiêm.
Tiếng trang giấy va chạm khiến cổ họng Lâm Vãn Khanh thắt lại, tim đập thình thịch.
Đứng như vậy đến khi nào, chi bằng một đao vào đầu còn hơn.
Nàng há miệng, chuẩn bị với bất cứ giá nào. Nhưng chữ “Tô” còn chưa nói ra, cánh tay đã bị Lương Vị Bình bóp chặt.
Được rồi…… Lúc này đúng là nàng đã liên luỵ đến Lương Vị Bình, không lắm miệng thì không lắm miệng.
Vì thế miệng mở ra rồi khép lại một cách uể oải.
“Ngươi nói Vương Hổ không phải là hung thủ, vậy hung thủ là ai?”
Người dựa vào bàn rốt cuộc cũng có phản ứng.
Hắn giơ ngón tay thon dài ném hồ sơ vụ án trong tay lên bàn trà, vang lên một tiếng “bang”.
Lương Vị Bình bị câu hỏi đột ngột làm cho choáng váng, run giọng hỏi: “Tô đại nhân đang nói về vụ án hiếp dâm và giết người? Hay là vụ án Vương Hổ là hung thủ?”
“Vụ án hiếp dâm và giết người,” người ngồi sau bàn trà chỉ ngón trỏ lên mặt bàn, thị vệ bên cạnh bước tới rót cho mỗi người một chén trà.
“Ngươi biết gì về hung thủ?”
Giọng điệu của Tô Mạch Ức rất bình tĩnh, tuy đã rót trà cho hai người, nhưng hắn lại hỏi Lâm Vãn Khanh.
Lâm Vãn Khanh không nói gì, nhận chén trà trước —— đợt đầu tiên của Hoàng Sơn Mao Phong vào mùa xuân năm nay. Lá trà được hái sau trận mưa đầu tiên của thanh minh, phơi khô dưới nắng, sau đó tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo, quá trình rất phức tạp.
Hoàng Sơn cách Thịnh Kinh rất xa, thanh minh mới qua chưa đến mấy ngày, hẳn là có người ra roi thúc ngựa đặc biệt đưa đến sau khi chế biến……
Lại nhìn chén trà trong tay —— là ngọc dương chi Hòa Điền màu trắng, toàn thân trong mờ giống chất sáp trắng sau khi đánh bóng, không thấy dấu vết của tạp chất……
Lâm Vãn Khanh nuốt nước bọt.
Bởi vì nàng biết, Mao Phong cấp bậc như vậy, chén ngọc chất lượng tốt như thế, trừ phi được Hoàng Thượng ban thưởng, quan tòng tứ phẩm như Lý Kinh Triệu sẽ không có, đừng nói đến tửu lầu như thế này.
Xem ra Mao Phong và chén đều do Tô Mạch Ức tự mang tới.
Loại người nào sẽ tự mình mang theo lá trà và chén trà đến tửu lầu để thưởng thức trà?
Lâm Vãn Khanh nhất thời sửng sốt, suy nghĩ bay tán loạn.
“Trà và chén do bản quan tự mang tới.”
Lâm Vãn Khanh: “……”
“Có thể trả lời câu hỏi của bản quan được chưa?”
Trà trên tay run lên, Lâm Vãn Khanh kiềm chế thấp thỏm, trầm giọng trả lời: “Hung thủ hẳn là một người không vạm vỡ, thậm chí có thể là nam tử trẻ tuổi hơi gầy yếu. Hắn tuyệt đối không phải xuất thân từ binh nghiệp, hẳn là làm công việc tương đối hèn mọn. Tự ti, phạm vi cuộc sống nhỏ, tính cách quái gở.”
“Làm cách nào thấy được?” Vẫn là giọng nói lãnh đạm, không thể hiện cảm xúc.
Lâm Vãn Khanh đặt chén trà trong tay xuống, hơi cúi đầu nói với Tô Mạch Ức: “Xin hỏi, đại nhân còn nhớ nạn nhân chết thế nào không?”
“Ừm, hai mắt bị che, tay chân bị trói, thân dưới và ngực bị vũ khí sắc bén đâm nhiều chỗ.”
“Đúng vậy,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, trầm ngâm hỏi lại: “Nếu đại nhân là kẻ hiếp dâm và giết người, trước khi gây án đã chuẩn bị giết người diệt khẩu, vì sao muốn che mắt nạn nhân?”
“Làm sao đại, đại nhân…… là kẻ hiếp dâm và giết người được?!” Bên cạnh vang lên giọng nói sợ hãi của Lương Vị Bình.
Tô Mạch Ức không quan tâm, xua tay ra hiệu Lâm Vãn Khanh tiếp tục.
“Trong quá trình phạm tội, mọi thú vui của kẻ phạm tội xâm hại tình dục đều xuất phát từ sự phản kháng, đấu tranh và tuyệt vọng của nạn nhân. Đôi mắt là kênh tốt nhất để truyền những cảm xúc này, vì sao hắn lại che đậy chúng?”
Tô Mạch Ức im lặng, trên mặt không có cảm xúc. Lương Vị Bình ở một bên rất sợ sự trầm mặc như vậy, vội vàng hoà giải: “Có lẽ là…… sở thích đặc biệt……”
Lâm Vãn Khanh không vội phản bác, tiếp tục hỏi: “Vì sao tay chân bị trói?”
“Có lẽ, có lẽ…… vẫn là sở thích……”
“Còn bộ phận sinh dục của nạn nhân bị lưỡi dao sắc bén đâm vào thì sao?”
“Vẫn là…… sở thích……”
“……” Lâm Vãn Khanh nhìn Lương Vị Bình với vẻ mặt không nói nên lời.
Lương Vị Bình bị ánh mắt nhìn đến độ lạnh cả người, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhảy dựng lên khỏi ghế tròn, nhướng cổ nói: “Ta, ta chỉ đoán…… Ta không có sở thích như thế……”
Khóe mắt Lâm Vãn Khanh giật giật, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Ta muốn nói, những chuyện này đều có lý do”
Tô Mạch Ức: “Lời này là thế nào?”
Lâm Vãn Khanh mỉm cười, nói một cách chắc chắn, “Đầu tiên, hung thủ trói tay chân nạn nhân vì hắn không có mạnh đến mức có thể trấn áp nạn nhân trong suốt quá trình gây án. Cho nên, hắn thà lãng phí thời gian, liều lĩnh bị phát hiện ở hiện trường để trói người chết. Điều này cũng chứng tỏ hung thủ sợ mình sẽ thua nạn nhân.”
“Như vậy, loại nam nhân nào tự đánh giá mình thấp như vậy?” Lâm Vãn Khanh nhếch khóe môi, tự hỏi bản thân.
“Vô cùng tự ti. Một nam tử vô cùng tự ti sẽ sợ nạn nhân nhìn thấy mình. Cái nhìn chăm chú của họ sẽ khiến hắn sởn tóc gáy, không thể đạt được khoái cảm từ việc giết người. Vì vậy, hắn sẽ bịt mắt người chết.”
Nghe vậy, Lương Vị Bình há miệng muốn nói.
Lâm Vãn Khanh không cho hắn cơ hội, nói tiếp: “Cuối cùng, tổn thương ở thân dưới của người chết đã đưa ra lý do về sự tự ti của hung thủ.”
Tô Mạch Ức híp mắt, vẻ mặt khó hiểu như mọi khi. Nếu thân thể hắn không vô tình nghiêng về phía Lâm Vãn Khanh, nàng gần như cho rằng hắn không có hứng thú.
“Hắn không lên được.”
Mọi người có mặt đều giật mình.
“Một nam nhân không lên được thì không thể giao hợp bình thường với nữ tử, cho nên tâm lý hắn méo mó, chỉ có thể tưởng tượng con dao lạnh lẽo là một bộ phận trên cơ thể mình, đâm liên tiếp vào thân dưới của người chết để đạt khoái cảm.”
“Bởi vì không lên được, cho nên cảm thấy tự ti. Liên kết với nhau, các chi tiết của vụ án sẽ có ý nghĩa.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.