Đại Lý Tự Khanh - An Ni Vi

Chương 5: Sai lầm



Tuy lời nói của Thái Hậu là câu hỏi, nhưng Tô Mạch Ức biết, bà không có ý hỏi mình.
Sinh nhật của lão nhân gia, tông thân của hoàng thất và văn võ cả triều đang nhìn xem, hắn không thể chạy trốn. Vì thế, hắn chỉ có thể nghiêm túc trả lời đồng ý.
Thái Hậu vừa nhận được cái gật đầu của hắn, bà lập tức nháy mắt với Hoàng Hậu ngồi bên kia.
Người được gọi là Xu biểu muội, chính là con gái út của Trần hoàng hậu, cháu gái ruột của Thái Hậu, được coi là thanh mai trúc mã với Tô Mạch Ức.
Khi còn bé, bởi vì thân thể yếu ớt nên nàng thường bị phong hàn, thái y đề nghị đưa nàng đến Giang Nam nuôi dưỡng vì chỗ ấy ấm áp hơn Thịnh Kinh.
Thời gian thấp thoáng đã mười mấy năm, tiểu cô nương trổ mã thành mỹ nhân duyên dáng yêu kiều. Tháng trước sau khi thái y bắt mạch, cảm thấy cơ thể nàng đã dưỡng tốt, có thể về kinh.
Trần hoàng hậu phái người đón nàng về.
Tình cờ nghe Thái Hậu nói rằng Hoàng Thượng lại giao cho Tô Mạch Ức một vụ án khó giải quyết, bà thở ngắn than dài trách móc Hoàng Thượng chỉ nghĩ đến giang sơn xã tắc, không quan tâm đến đứa cháu trai này, có lẽ Gia Định công chúa muốn giải vây cho phụ hoàng nên hỏi vài câu về tình huống của vị Tô biểu ca này.
Thái Hậu và Hoàng Hậu đều là phụ nhân sống trong thâm cung lâu năm, luôn nhạy bén đối với tâm tư của tiểu nữ nhi, hai người chỉ bằng dăm ba câu đã hỏi ra suy nghĩ của nàng.
Thấy nàng cúi đầu cụp mắt, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, chỉ cảm thấy nếu như thân càng thêm thân, sự sắp xếp như vậy là quá tốt.
Vì thế mới có chuyện vừa rồi.
Thái Hậu nắm chặt tay áo rộng của Tô Mạch Ức, sợ hắn bỏ chạy, khiến cho vải sa tanh trắng có dệt mây trở nên nhăn nhúm.
Tô Mạch Ức kéo một cách không được tự nhiên, cảm thấy mình giống phạm nhân bị áp giải.
Đang miên man suy nghĩ, tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp cùng với âm thanh ngọc thạch truyền tới, bên tai vang lên một giọng nữ mềm mại.
Vệ Xu cúi người về phía Tô Mạch Ức, cúi đầu e lệ nói: “Gặp qua biểu ca.”
Nữ tử trước mắt mặc một bộ cung trang màu hồng ruốc, vốn là y phục bình thường. Nhưng làn da trắng nõn và bộ diêu hồng ngọc trên búi tóc đung đưa khiến cả người nàng cực kỳ giống một đóa hoa đào nở trên cành vào tháng tư.
Rực sáng mơn mởn, nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Vừa khéo léo vừa thuận mắt, nhưng âm sắc và dáng người quá mức mềm mại này có chút chênh lệch với tiểu biểu muội kiêu căng tùy hứng trong trí nhớ.
Tô Mạch Ức không khỏi nhíu mày, chỉ đáp lại bằng một tiếng “Ừ”.
Tay áo bị Thái Hậu kéo hình như càng xiêu vẹo hơn, Tô Mạch Ức bình tĩnh lại, cố nở nụ cười.
“Gặp qua Gia Định công chúa.” Giọng nói cứng ngắc giống đang thẩm vấn nghi phạm.
“Ây dà!” Thái Hậu nắm tay Vệ Xu, trêu ghẹo: “Hai đứa quen nhau từ nhỏ, sao bây giờ xa lạ như vậy? Tổ mẫu nhớ khi còn bé, con đi theo Tô biểu ca cả ngày giống cái đuôi nhỏ.”
Tiểu cô nương cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Tổ mẫu đừng cười Xu Nhi mà.”
Giọng nói nũng nịu và mềm mại như bông, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ rụng tim khi nghe thấy.
Nhưng chân mày của Tô Mạch Ức càng nhíu chặt hơn, sắp trở thành chữ “Xuyên”……
Cũng không trách được hắn.
Kể từ khi vào Đại Lý Tự, hắn chứng kiến những nữ phạm nhân giết chồng, ngoại tình, đoạt tài sản đều có dáng vẻ quyến rũ, mềm mại và vô hại như vậy. Bởi vì nữ tử như thế biết cách sử dụng lợi thế của mình để giành được tiền bạc, tình yêu, lòng thương hại, và tánh mạng của nam nhân……
Tay áo lại bị vẹo một khúc, hắn định thần lại, phát hiện Thái Hậu đang xụ mặt, tỏ vẻ “Nếu con không nói tiếp, chờ đó cho ta”.
Hắn bất lực, đỡ trán và đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Lúc này Thái Hậu mới thả tay, đẩy hắn đến chỗ Vệ Xu và nói: “Đừng nhìn thấy biểu muội Xu Nhi của con dịu dàng đáng yêu, nàng đi Giang Nam mấy năm nay cũng từng nghiên cứu vài vụ án kỳ lạ của hình ngục. Vài ngày trước còn tìm quyển khám nghiệm thương tích để thảo luận với ta.”
Tô Mạch Ức khách sáo gật đầu, nhưng không lên tiếng.
Vệ Xu nói theo lời Thái Hậu: “Đúng vậy, trong sách nói dùng phương pháp nhỏ giọt trên xương để khảo nghiệm thân nhân. Đây là chuyện chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy……”
“Bởi vì đó là giả.”
Khuôn mặt Tô Mạch Ức lạnh lùng, cắt ngang lời Vệ Xu, không chừa chút mặt mũi.
Vệ Xu nhất thời nghẹn lời, đành gượng cười: “Nhưng…… Ta đọc sách thấy nói……”
“Chất lỏng sẽ ngấm vào xương, bởi vì những khe hở rất nhỏ trong xương, không liên quan gì đến mối quan hệ huyết thống.”
Ánh mắt Tô Mạch Ức thường nhìn về phía trước, thản nhiên vuốt tay áo bị Thái Hậu nắm nhăn nhúm, trầm giọng nói: “Nếu thích khám nghiệm thương tích của hình ngục, nên đọc nhiều sách y học hơn là tin vào những lời đồn đại vô căn cứ trên phố.”
Tất cả mọi người đều cứng miệng không trả lời được.
Tuy là Vệ Xu giải sầu, ngay tại giờ phút này nàng cũng không kìm được khuôn mặt cứng ngắt của mình.
Tiểu cô nương vốn mới về cung không lâu, còn có chút rụt rè ngay cả đối với mẹ ruột. Bị Tô Mạch Ức nói vậy, hai má đỏ bừng đến tận cổ. Mười ngón tay trắng nõn vặn khăn lụa trong tay, môi dưới sắp bị cắn chảy máu.
“Con tới đây cho ta!”
Thái Hậu không chịu đựng thêm được nữa, bà túm chặt tay áo của Tô Mạch Ức, kéo hắn lảo đảo. Hoàng Hậu ở một bên cũng không thể nhúng tay vào, dẫn Vệ Xu đang nước mắt lưng tròng vì bị nhục nhã tránh xa chút.
“Cái gì đã xảy ra với miệng của con?!”
Thái Hậu tức giận thở hổn hển, sợ bị người khác nghe thấy sẽ khiến Vệ Xu khó xử, bà đè giọng hỏi: “Con không muốn tiếp lời người ta hay sao?”
Vẻ mặt Tô Mạch Ức vẫn nghiêm trang, trịnh trọng nói: “Con là quan viên của hình ngục, sai là sai, chuyện sai thì nói tiếp thế nào?”
“Con…… Khụ khụ……” Thái Hậu cứng họng khi bị hỏi, nhất thời không biết nên nói gì.
Chỉ có thể vỗ ngực ho khan, nhìn Tô Mạch Ức với vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Trước đây thay con xem mắt Nguyệt An huyện chúa, con chê răng người ta không ngay ngắn. Tìm người có hàm răng ngay ngắn thì con chê nốt ruồi của người ta không đối xứng. Bây giờ con không thích điều gì ở Xu biểu muội?”
Tô Mạch Ức ngẫm nghĩ, bình tĩnh nói: “Đi đứng lắc lư nhiều quá, lông mày hơi cao thấp.”
Thái Hậu xuýt nữa phun ra một ngụm máu khi nghe vậy.
Ma ma cung nữ bên cạnh vội vàng bưng trà rót nước, Tô Mạch Ức nhân cơ hội lui xa một chút.
Thái Hậu dừng lại một lúc rồi than thở: “Ta không nên quản chuyện này của con, nếu biết trước tới lui cũng là kết quả như vậy, chi bằng ta bớt thời gian đọc thêm vài trang sách.”
“Tổ mẫu nói phải.”
“Con……” Thái Hậu lại nghẹn, cầm nước trà do cung nữ dâng tới uống thêm một ngụm, bực bội xua tay: “Đi đi! Trước mắt ta không muốn gặp con.”
Xem ra sẽ có một thời gian không bị bức hôn, Tô Mạch Ức được như ý nên trong lòng thoải mái một chút. Sau đó khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn, xoay người chuẩn bị từ biệt Thái Hậu.
Qua khóe mắt vô tình nhìn thấy chỗ trống dưới bậc thang ── Tống Chính Hành.
Có lẽ bởi vì đèn trong bữa tiệc bị gió thổi lung lay, Tô Mạch Ức cũng bị lắc lư theo trong chốc lát.
Đúng rồi.
Nếu biết sẽ có kết quả gì, vì sao có người vẫn chấp nhận rủi ro?
Thái Hậu không cam lòng là vì chuyện quan trọng của con cháu, còn bọn họ thì sao?
Một khi suy nghĩ được dở bỏ, chúng sẽ không thể kiểm soát được nữa.
Tống Chính Hành làm quan vài thập niên, vì sao sẽ ngốc đến mức muốn Vương Hổ thay thế một tội danh nghiêm trọng nhưng rất dễ dàng thất bại?
Cho dù Vương Hổ bị kết án tử hình, cũng phải trải qua quá trình lâu dài, Hình Bộ xem xét, cuối cùng nộp lên Hoàng Thượng phê duyệt.
Trong quá trình này, hung phạm thật sự của vụ án hiếp dâm và giết người sẽ phạm tội lần nữa bất cứ lúc nào. Như vậy, vụ án oan của Vương Hổ sẽ tự chuốc lấy thất bại.
Tống Chính Hành đã làm Hình Bộ thượng thư, ông sẽ không thể không nghĩ đến chuyện này.
Vậy thì, chỉ có một khả năng……
Hô hấp đình trệ, Tô Mạch Ức bị ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu làm lạnh cả sống lưng.
Chưa cúi chào xong đã bị đóng băng tại chỗ.
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi còn có chuyện quan trọng cần làm, không thể dùng bữa với người.”
Vừa dứt lời, Tô Mạch Ức chạy từ trong điện ra khỏi Ngự Hoa Viên mà không chờ Thái Hậu trả lời.
Tới cửa cung, hắn xốc áo choàng, xoay người lên ngựa, trầm giọng dặn dò Diệp Thanh: “Mau! Đến Đại Lý Tự gọi người! Đi với ta đến tử lao của Kinh Triệu Phủ!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.