Đại Lý Tự Khanh - An Ni Vi

Chương 7: Sợ tội



Ánh trăng ngưng tụ, gió thổi bóng cây lặng lẽ lay động.
Lâm Vãn Khanh chưa bao giờ cảm thấy xung quanh yên tĩnh như thế, tựa như toàn bộ Kinh Triệu Phủ chìm vào hồ nước đen kịt, sâu không thấy đáy.
Bên tai là tiếng thở gấp gáp và tiếng bước chân lộn xộn của mình, trái tim như bị kéo xuống, càng ngày càng nặng.
Một đội nha dịch được cho là canh gác bên ngoài nhà lao đã biến mất.
Cánh cửa nhà lao đáng lẽ được đóng lại đang hé mở, bị gió đêm khuấy động, phát ra âm thanh kẽo kẹt lạ thường.
Bước chân của nàng nhất thời bị thứ gì đó túm lấy, ngây ngốc ghim chặt xuống đất.
Trong không khí có vị ngọt nhẹ, kèm theo chút ấm áp tựa như đào tháng sáu……
Gió nhẹ thổi tới, hương thơm ngọt ngào tan hết, dưới ánh trăng trong sáng lộ ra một vết máu khó phát hiện.
Vẫn còn nóng.
“Vương…… Vương Hổ……”
Lâm Vãn Khanh sửng sốt, cảm giác lạnh lẽo trên lưng vừa rồi xông thẳng lên, biến thành tiếng ong ong nổ tung trong đầu.
Trước mắt trống rỗng trong giây lát, ngay cả giọng nói phát ra cũng thay đổi, nghe thấy nghẹn ngào một cách rõ ràng.
Lâm Vãn Khanh hoàn toàn quên mất mình xông vào phòng giam đẫm máu như thế nào. Xác của các nha dịch đang làm nhiệm vụ nằm la liệt trên mặt đất, chẳng khác gì lò mổ. Tất cả bọn họ đều bị một nhát kiếm ngay cổ, gọn gàng sạch sẽ. Đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn chăm chú về phía trước, trên mặt chỉ lưu lại sự kinh ngạc nhất thời.
Nàng đẩy cánh cửa nhà lao khép hờ, thấy Vương Hổ nằm trên mặt đất.
Hắn luống cuống ôm chiếc cổ sắp gãy thành hai khúc, toàn thân co giật, môi lưỡi mấp máy. Ánh mắt nhìn Lâm Vãn Khanh vừa cầu xin vừa gấp gáp, nhưng không nói được lời nào.
“Vương, Vương Hổ…… Vương Hổ!”
Lâm Vãn Khanh không nói được gì ngoại trừ lặp lại cái tên, tất cả những từ ngữ khác đều như mọc gai, mắc kẹt trong cổ họng, trong nháy mắt biến thành âm điệu đứt quãng.
Hai tay ướt đẫm mồ hôi lạnh ấn vào vết thương trên cổ Vương Hổ, máu nóng nhớp nháp chảy xuống ngón tay, thấm ướt cổ tay áo, ướt cả vạt áo trước……
“Đừng, đừng chết…… Không, không sao đâu……”
Nàng luống cuống an ủi, và nói lời vô nghĩa.
Vị ngọt vừa rồi lại tới, âm thầm đọng lại.
Lâm Vãn Khanh sửng sốt, nhận thấy đôi tay mà nàng đang nắm đã nới lỏng, rơi xuống đống cỏ khô, tạo ra âm thanh tanh tách nhẹ.
Không, âm thanh này rõ ràng giống như phát ra từ phía sau……
“Leng keng ——”
Trước mắt là một tia sáng trắng lạnh lẽo, âm thanh đánh nhau của kim loại giòn giã đập vào tai. Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy một bên mặt chợt lạnh, như thể mùa đông đột nhiên bị một tảng băng dán vào.
Theo sau là một tiếng “đông”.
Ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào khe nứt trên bức tường trước mắt nàng, màu trắng lạnh lay động dưới ánh lửa chói chang.
Nàng vô thức rờ lên mặt, phát hiện tóc hai bên thái dương rối tung, đầu ngón tay đỏ tươi, vừa ấm áp vừa tanh ướt.
Phía sau vang lên tiếng bước chân hỗn loạn vừa đúng lúc. Lâm Vãn Khanh do dự xoay người lại, thấy nhà lao lần lượt sáng lên từ lối vào đến cuối, giống như một con rồng lửa đang bày ra trước mắt, không gian u ám ban đầu lập tức được chiếu sáng trưng.
Cửa nhà lao bị đẩy ra, đập mạnh vào hàng rào gỗ.
Xung quanh thoáng chốc trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bíp của cây đuốc và đèn dầu.
Phía sau ánh lửa rực rỡ, xa xa có một bóng người đang đi tới, không nhanh không chậm, tà áo trắng như trăng thanh gió mát.
Sau khi đến trước mặt và nhìn rõ khuôn mặt nàng, Lâm Vãn Khanh thấy hàng mày kiếm của hắn cau lại rõ ràng.
Đôi môi mỏng của Tô Mạch Ức khẽ nhúc nhích, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng: “Lâm lục sự, sao lại là ngươi?”
*
“Đông —— đông —— đông ——”
Tiếng cồng chiêng của nửa đêm kéo dài, tản ra trên con phố yên tĩnh, theo gió trôi dạt vào đại đường có đèn đuốc sáng trưng của Kinh Triệu Phủ.
Dưới ánh nến đung đưa, Lâm Vãn Khanh quỳ trên mặt đất hồn xiêu phách lạc, đôi tay dính đầy máu khô nắm chặt vào nhau, đầu ngón tay xoa hết lần này đến lần khác, như muốn chà xát một lớp da.
Không biết là do lạnh hay là bị kích thích, quai hàm bê bết máu của nàng cứ run lên. Máu của Vương Hổ khô lại và biến thành một mảng nâu đỏ, khiến sắc mặt nhợt nhạt của nàng càng không có chút máu.
Khi Tô Mạch Ức đi theo Lý Kinh Triệu vào thì thấy cảnh tượng như vậy. Hắn quả nhiên lạnh nhạt bình thản, vén áo choàng ngồi ở vị trí bên cạnh Lý Kinh Triệu.
Lâm Vãn Khanh không có phản ứng, cho dù được chăn mỏng che lại, nàng chỉ lắc người, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lý Kinh Triệu đang ngồi ngay ngắn trên chính đường.
Dưới ánh đèn, nửa khuôn mặt của nàng khuất trong bóng tối của chiếc chăn mỏng, không thấy rõ biểu cảm.
Lý Kinh Triệu bị lôi ra khỏi giường lúc nửa đêm, lúc này có vẻ mặt mệt mỏi và tức giận, ánh mắt nhìn Lâm Vãn Khanh đương nhiên không có chút tốt đẹp nào.
Y trầm giọng khịt mũi, đập hồ sơ vụ án trong tay xuống bàn, chỉ vào Lâm Vãn Khanh nói: “Ngươi có biết ngươi nhúng vào chuyện gì không?!”
Người phía dưới đường dường như không nghe thấy gì, chỉ từ từ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt y.
Đôi mắt trong veo lanh lợi khi nãy lại thật sự kiên định hơn bao giờ hết ngay tại lúc này.
Nàng chỉ nhìn Lý Kinh Triệu, không nói lời nào, nhưng chân của Lý Kinh Triệu tự nhiên lại mềm nhũn, thầm nuốt nước miếng.
Y kéo bộ quan phục bó sát trên người và nói: “Ngươi…… Ngươi đã vượt quá thẩm quyền của mình trong việc thẩm vấn tội phạm, dẫn tới việc Vương Hổ bị giết, thậm chí vài quản ngục đã mất mạng, ngươi……”
“Ngài muốn nói gì thì cứ nói.”
Người dưới đường đột nhiên mở miệng, giọng nói hờ hững vang lên khiến mọi người có mặt đều giật mình.
Lâm Vãn Khanh tỉnh táo lại, cặp mắt còn có chút sương mù bỗng trở nên trong trẻo, phản chiếu ánh lửa lấp lánh, phi thường sáng ngời.
Lý Kinh Triệu giật mình, nghẹn họng, nhất thời quên đáp lời. Một bàn tay run rẩy chỉ vào Lâm Vãn Khanh nói: “Ngươi, ngươi…… vượt quá quyền hạn của mình, bỏ bê nhiệm vụ…… Chưa nói đến việc can thiệp vào vụ án, còn hại chết nghi phạm! Ngươi vậy mà……”
“Điều quan trọng không phải là ta hại chết Vương Hổ, mà là hắn đã chết. Ai giết hắn? Vì sao giết hắn? Ngài không hỏi những chuyện này, mà nắm lấy những chi tiết không đáng kể, ngài hy vọng sẽ bắt được hung thủ hay sao?!”
“To gan!” Lý Kinh Triệu trừng đôi mắt ti hí buồn ngủ, âm thanh rất lớn, thân thể vô thức ngả về phía sau.
“Hung thủ rõ ràng đã đi theo ngươi nên tìm được tử lao! Ngươi lợi dụng chức quyền, khiến quản ngục thả lỏng cảnh giác, nên mới gây ra thảm họa. Người còn dám xuyên tạc sự thật và lăng mạ bản quan……”
“Chẳng lẽ ngài không nhận ra?” Lâm Vãn Khanh nắm tay áo rộng đẫm máu, vén chiếc chăn mỏng trên người, đứng dậy nói: “Vô luận thế nào, Vương Hổ cũng sẽ chết! Kẻ giết hắn đã chuẩn bị kỹ càng, kỹ thuật sắc bén, ra tay gọn gàng! Ngoài thích khách và tử sĩ được nuôi dưỡng, ai có thể lẻn vào nhà lao chỉ trong vòng nửa chén trà, hơn nữa liên tục giết chết các quản ngục có cầm lưỡi dao sắc bén trong tay?!”
Lâm Vãn Khanh chất vấn ầm ĩ, đi tới trước mặt Lý Kinh Triệu chỉ trong hai ba bước.
Vết máu dính khắp người nàng, chỗ khô, chỗ ướt. Xen lẫn mùi dầu đèn, tanh tưởi khiến người ta choáng váng.
Không biết là do mùi máu tươi, hay là bị Lâm Vãn Khanh dọa, Lý Kinh Triệu nhất thời hoảng sợ, liên tục ngả người ra sau, xuýt nữa ngã xuống ghế, nhanh tay chụp góc bàn, vội vàng ra lệnh nha dịch ngăn Lâm Vãn Khanh lại.
Lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm, dùng sức ngồi thẳng người, dùng tay vịn mũ cánh chuồn trên đầu.
“Trọng điểm là Vương Hổ đã chết, bởi vì ngươi……”
“Trọng điểm là ngài sai rồi!” Lâm Vãn Khanh trừng mắt nhìn Lý Kinh Triệu không chút sợ hãi, trên thái dương trắng nõn mơ hồ có thể thấy gân xanh hiện lên.
“Vương Hổ không phải hung thủ trong vụ án hiếp dâm và giết người, thậm chí Triệu di nương cũng không phải do hắn giết! Nhưng mà kẻ vô dụng như ngài ngoài việc đánh đến khi người ta nhận tội, tham công tiếc việc thì còn biết làm gì?! Nếu điều tra rõ nỗi oan của Vương Hổ sớm hơn, có phải hắn không cần bị nhốt trong nhà lao, có phải sẽ không chết hay không?!”
“Ngươi…… Ngươi……” Lý Kinh Triệu không thể phản bác, bị nàng mắng như vậy, ngay cả khí thế cũng yếu đi vài lần. Chỉ có thể phẫn nộ quát: “Ngươi khinh thường công đường, sỉ nhục mệnh quan triều đình, phạt đánh 30 gậy theo luật! Người đâu! Cho ta……”
Ra lệnh xong, nhưng từ “đánh” chưa kịp phát ra khỏi miệng Lý Kinh Triệu, một tiếng “Từ từ” lạnh lùng đã kịp thời làm lạnh bầu không khí trên đường.
Lúc này Lý Kinh Triệu mới nhớ tới Tô Mạch Ức đang ngồi yên lặng xem vở kịch đã lâu. Nhìn thấy tay áo rộng màu trắng của hắn giơ lên, khớp xương rõ ràng vung ra, đám nha dịch vừa nghe lệnh chuẩn bị ra tay thoáng chốc gật đầu rút lui như cải trắng bị héo.
“Tô đại nhân……” Lý Kinh Triệu muốn nói gì đó, nhưng bị Tô Mạch Ức ngăn lại.
Trên đường yên tĩnh trong giây lát, ánh lửa lập lòe, hắn nhíu mày nhìn tiểu lục sự nhuốm đầy máu.
Búi tóc của nàng bị xõa ra, mái tóc đen rối tung trên vai. Có vết xước rõ ràng do lưỡi dao sắc bén làm trầy ở một bên má, giọt máu đã đông lại, treo lơ lửng như một chuỗi san hô đỏ.
Quan phục màu xám dính bùn, máu……
Biết bao chật vật.
Tuy nhiên……
Một nơi nào đó trong lòng đột nhiên chuyển động không thể kiểm soát, hắn không rõ vì sao.
Vì sự liều lĩnh thiếu hiểu biết của nàng?
Vì sự nhạy bén của nàng đối với sự thật?
Hoặc là, vì sự bướng bỉnh chưa đâm đầu vào tường nên chưa quay lại của nàng?
Tô Mạch Ức nở nụ cười, chỉ là một chút vòng cung khiêu khích nơi khóe miệng.
Lúc này, hắn cảm thấy tiểu lục sự thú vị, rất thú vị.
“Tô đại nhân?” Lần này, Lý Kinh Triệu đổi giọng dò hỏi, có lẽ y đã nhận thấy sự khác thường của Tô Mạch Ức, không dám hành động hấp tấp.
Tô Mạch Ức không để ý đến hắn, vẫn nhìn Lâm Vãn Khanh, thong thả hỏi, “Ngươi vừa nói, Vương Hổ không giết Triệu di nương?”
Người dưới đường giật mình, dường như không ngờ hắn sẽ hỏi câu này, phản ứng một lúc mới dứt khoát nói: “Không.”
Lý Kinh Triệu nhếch mép, vẻ mặt khinh thường, “Làm sao ngươi biết hắn không có?”
“Bởi vì hắn không có lý do để giết người.”
Lý Kinh Triệu muốn nói thêm, vừa định mở miệng thì bị ánh mắt lạnh thấu xương của Tô Mạch Ức quét lại.
Tô Mạch Ức tiếp tục hỏi: “Hắn lẻn vào khuê phòng của nữ tử lúc nửa đêm để làm gì?”
Lâm Vãn Khanh trầm mặc, dùng răng cắn nhẹ môi, yếu ớt nói: “Nếu ta nói rằng Vương Hổ đã kể với ta, Triệu di nương là thanh mai trúc mã của hắn, nàng đưa cho hắn một tờ giấy, muốn Vương Hổ dẫn nàng chạy trốn, đại nhân có tin không?”
Những nghi ngờ treo trong lòng đã được xác nhận.
Tô Mạch Ức không nói, dưới ánh lửa đung đưa, bóng hắn đổ xuống dưới chân, ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải liên tục chà xát, phát ra tiếng sột soạt, ánh mắt xa xăm không biết rơi ở nơi nào.
“Tô đại nhân?” Lý Kinh Triệu hỏi một cách yếu ớt, “Tô đại nhân có chỉ thị gì?”
Hắn sững sờ trong chớp mắt, nở nụ cười xa cách, “Không có.”
“Vậy…… Tiểu lục sự……” Làm quan nhiều năm, Lý Kinh Triệu đương nhiên quen nhìn sắc mặt người khác.
Nếu Tô Mạch Ức đã ra mặt ngăn cản, y dĩ nhiên nên hỏi hắn muốn làm gì tiếp theo.
Tô Mạch Ức tựa như mới phản ứng lại, theo ánh mắt của Lý Kinh Triệu nhìn Lâm Vãn Khanh đang ở dưới đường.
Không chút do dự, hắn rút bàn tay đang xoa liên tục, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối nói: “Nàng là người của Kinh Triệu Phủ, trừng phạt thế nào, đương nhiên không tới lượt Đại Lý Tự làm chủ.”
“Lý Kinh Triệu cứ tự quyết định.”
——————
Lời tác giả:
Tô thẳng nam: Đó không phải là việc của ta, tính tình táo bạo như vậy thì nên nếm chút mùi đau khổ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.