Trước giờ tan tầm thứ Sáu, Tracy đã bố trí cuộc trò chuyện 1v1 giữa Loan Niệm và nhân viên trong phòng tiếp thị.
Người bên ngoài đều không biết người trong phòng nói chuyện gì, ai cũng đoán già đoán non. Đến khi Lumi vào bên trong, cô ấy vỗ vai Thượng Chi Đào: “Đừng sợ, chị đây sẽ đi trước dò đường cho cô. Dù là núi đao hay biển lửa, sư phụ đây sẽ đặt chân đến đầu tiên.”
Thượng Chi Đào bị Lumi chọc cười khanh khách, nhìn cô ấy đi vào phòng, lại cúi đầu nhìn sơ đồ quy trình của mình. Cô đang nghiên cứu làm thế nào để nâng cao hiệu quả lên 25%! Cãi vã thì cũng cãi vã rồi, làm mình làm mẩy cũng làm rồi, tuy nhiên chuyện nâng cao hiệu quả lên 25% cũng mang tính thử thách cao, Thượng Chi Đào cũng muốn thử sức, vì dù sao thì dạo gần đây cô chỉ đảm nhận mỗi một nhiệm vụ trọng tâm này.
Lumi vào phòng, tươi cười chào Loan Niệm và Tracy, hiếm có dịp ngồi ngay ngắn trước mặt hai người.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ trò chuyện thoải mái chút thôi, không cần căng thẳng ha.”
“Tôi đâu có căng thẳng.”
Loan Niệm thấy Tracy lại bắt đầu dùng cách đối đãi của người làm công việc HR, không nhịn được ngắt lời cô ấy. Anh cũng hiểu đôi chút về Lumi, cô ấy không thích lòng vòng, thế là anh hỏi cô ấy: “Cô có hài lòng với mức điều chỉnh lương năm nay không?”
“Hơi ít một xíu. Hi vọng sang năm có thể tăng nhiều hơn chút.”
“Dạo này có dự định thôi việc không?”
“Không có.”
“Nói xong rồi.” Loan Niệm nhún vai, Tracy bỗng lườm anh một cái.
“Hết rồi sao?” Lumi cứ tưởng phải nói chuyện gì to tát lắm, trước khi vào đây cô quả thực cũng nghiêm túc chuẩn bị nghênh chiến, ai dè nói hai ba câu là xong chuyện, vậy người khác vào đây đều ngồi không nửa tiếng sao?
“Hết rồi. Cô có gì muốn hỏi sao?” Tracy thở dài, hỏi Lumi.
“Tôi có thể xin nghỉ phép mấy ngày không?” Thời gian trước quá bận rộn, Lumi muốn ra nước ngoài chơi.
“Đi đâu vậy?” Loan Niệm hỏi cô.
“Đi London mua nhà.”
…
Lúc bấy giờ, trào lưu mua nhà ở nước ngoài để đầu tư mới rộ lên trong một bộ phận nhỏ, người có tiền thì sang châu Âu, không có tiền thì mua nhà ở Đông Nam Á, dù sao mua một bất động sản cũng không phải chuyện xấu. Lumi nói đùa, cô đâu có muốn ra nước ngoài mua bất động sản, cô chỉ đơn thuần muốn đi chơi mà thôi.
“Được không ạ?” Cô ấy hỏi lại một lần nữa.
“Không được.” Loan Niệm từ chối cô.
“Vì sao?”
“Phòng của các cô sắp sửa có một vài người thôi việc, thiếu người gánh vác công việc. Đợi nhân viên mới vào làm thì nói sau.” Loan Niệm cố tình nói “một vài người thôi việc”, sau đó quan sát phản ứng của Lumi.
“Một người ra đi thì có thể gây ảnh hưởng gì chứ?” Lumi không đồng tình, “Dù sao công việc đều là Thượng Chi Đào làm.”
“Vậy giả sử Thượng Chi Đào cũng ra đi thì sao?” Tracy cuối cùng cũng góp lời.
“Không thể nào. Cô ấy đang nghiên cứu biện pháp nâng cao hiệu quả lên hai lăm phần trăm kia kìa!”
Loan Niệm rời mắt khỏi điện thoại, ngước lên nhìn Lumi một cái rồi lại cúi xuống trả lời tin nhắn. Thượng Chi Đào cãi nhau qua điện thoại với anh, nói là cô đã quyết định sẽ ra đi, giọng điệu kiên quyết như thế vậy mà thoắt một cái đã bắt đầu nghiên cứu nâng cao hiệu quả lên 25%, chẳng ai giỏi đổi ý như cô.
Lumi ra khỏi phòng làm việc của Loan Niệm, vỗ vào đầu Thượng Chi Đào, “Đến lượt cô rồi.”
“Hả? Sao chị xong nhanh vậy?”
“Sao chị biết được?” Lumi cũng ù ù cạc cạc, đây chẳng phải là bị ấm đầu hay sao? Gọi người ta vào phòng, hỏi dăm ba câu rồi đi ra, chẳng khác nào đang chơi đùa.
“Vậy mọi người đã nói những gì?”
“Hỏi chị có hài lòng với mức lương mới hay không.”
“Chị đã trả lời thế nào?”
“Tất nhiên là chị bảo không hài lòng rồi, chị ngu chắc?”
Thượng Chi Đào nghĩ lại thấy cũng đúng. Lỡ như nói là hài lòng, cấp trên sẽ nghĩ bạn hài lòng với mức tăng lương mới này, sang năm chắc chắn sẽ không được tăng thêm nữa.
Thượng Chi Đào đi vào phòng làm việc của Loan Niệm, nhìn thấy Loan Niệm đang xem điện thoại, Tracy mỉm cười thân thiện với cô.
Cô ngồi ngay ngắn trên ghế, đây là tư thái nhất quán của cô. Đã làm việc được hơn một năm, vậy mà dáng đứng hay tư thế ngồi vẫn chẳng thay đổi. Tracy chờ Loan Niệm lên tiếng, dù sao vừa rồi nói chuyện với Lumi, anh đột nhiên cướp lời, ai dè Loan Niệm lại bỏ điện thoại xuống, hỏi Tracy: “Còn chưa bắt đầu sao?”
?
Tracy có chút bất đắc dĩ, hỏi Thượng Chi Đào: “Đừng lo lắng ha, thực ra không có chuyện gì cả, chỉ là vì sắp tới Luke sẽ đích thân dẫn dắt phòng tiếp thị một thời gian, vì vậy chúng tôi mới bố trí cuộc trò chuyện này để hiểu mọi người hơn.”
“À, vâng ạ.” Thượng Chi Đào đáp lại.
“Dạo này công việc vẫn vất vả vậy sao?” Tracy hỏi cô.
“Thực ra vẫn ổn ạ.” Thượng Chi Đào trả lời thành thực. Cường độ làm việc đã ít hơn lúc trước một chút, ít ra cô đã có thể về nhà trước 10 giờ rưỡi rồi.
“Thời gian tăng ca vào cuối tuần vẫn nhiều sao?” Tracy tiếp tục hỏi cô, cô ấy vô cùng quan tâm đến cường độ làm việc của Thượng Chi Đào, trong danh sách ghi chép check in làm việc trên hệ thống, thời gian làm việc của Thượng Chi Đào dài nhất. Tracy đã từng tìm hiểu nguyên nhân là do hiệu suất làm việc của cô thấp hay là lượng công việc vốn đã nhiều, cũng bố trí buổi đánh giá công việc của cô, thì thấy đúng là do công việc rất nhiều. Ngoài công việc chính của mình, Thượng Chi Đào còn phải đảm nhận các công việc lặt vặt trong phòng tiếp thị.
“Không nhiều ạ. Đôi khi cần phải trao đổi qua điện thoại, nhưng không ảnh hưởng đến thời gian nghỉ cuối tuần.”
“Thế em thường làm gì vào cuối tuần?”
Đây cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng Thượng Chi Đào lại cảm thấy mặt mình hơi nóng lên. Cuối tuần làm gì ư? Loan Niệm vẫn luôn nhìn cô nhưng không lên tiếng nói chuyện.
“Cuối tuần của em… cũng khá là phong phú…” Thượng Chi Đào nghĩ kỹ lại một lượt, học ngoại ngữ, góp mặt trong các sự kiện offline của Tôn Vũ, ăn cơm cùng nhóm Tôn Viễn Chứ, đi mua sắm với Diêu Bội, ngủ với sếp lớn… Dạo gần đây cô còn chuẩn bị đi học để sang năm học cao học tại chức.
“Ví dụ như?” Tracy thực sự lấy làm tò mò.
“Ví dụ như đi ăn cùng bạn bè, đi dạo phố, xem phim gì đó…”
“Vẫn chưa yêu đương sao?”
“Sắp rồi, sắp rồi ạ.”
Thượng Chi Đào không hiểu vì sao Tracy lại hỏi những chuyện này, chỉ có thể nói sắp rồi, sắp rồi. Thực ra đây cũng là một cách khảo sát của HR, người ta hỏi bạn còn độc thân không? Có con chưa? Đây đều là những câu hỏi để thử tính ổn định của bạn. Phụ nữ sắp yêu đương không có tâm trí thay đổi công việc, phụ nữ sắp kết hôn có ý định thay đổi công việc là vì sau khi kết hôn có thể sẽ đối mặt với vấn đề con cái, nếu muốn thay đổi công việc một lần nữa sẽ rất khó khăn, phụ nữ vừa sinh con trong đầu toàn là con cái, gây ảnh hưởng đến sự cống hiến với công việc. Tracy không phải người xấu, nhưng cô ấy cần tìm hiểu tính ổn định của nhân viên.
Nghe Thượng Chi Đào trả lời như vậy, cô ấy cười ngay, nói với cô: “Chị có một đứa em khóa sau vừa mới về nước, lớn hơn em ba tuổi, gia cảnh không tồi, tướng mạo cũng ổn, giới thiệu cho em nhé?”
…
Thượng Chi Đào ngây ra một lúc, cuối cùng không kìm được mà nói: “Vì sao chị không hỏi em có hài lòng với mức lương mới tăng không?”
Cô vừa dứt lời, đã nghe thấy Loan Niệm phì cười, cô quay đầu sang phía anh, nhìn thấy khóe môi anh vẫn chưa thu lại. Loan Niệm cảm thấy hai cô trò nhà này khá là buồn cười, có lẽ cả hai đều thuộc kiểu người trong đầu không chứa được quá nhiều chuyện, nói chuyện phải thẳng thắn một chút, nếu không họ sẽ bị váng đầu.
Tracy cũng cười, cô ấy vốn đã thích Thượng Chi Đào, vì Thượng Chi Đào chưa bao giờ làm cô ấy thất vọng. Cô ấy gật đầu, nói: “Vậy em có hài lòng với mức tăng lương năm nay không?”
“Nếu có thể nhiều hơn chút nữa thì tốt rồi.” Thượng Chi Đào nói ra câu trả lời mà cô đã chuẩn bị trước, sau đó nghe thấy Tracy bật cười ha hả.
Cô không hiểu vì sao hai người họ lại thấy buồn cười, cô đâu có kể chuyện cười, cô cảm thấy có chút khó hiểu. Loan Niệm nhìn cô một cách sâu xa, lại cúi đầu xuống. Thượng Chi Đào không mang nặng tâm sự, không ghi thù. Về bản chất chính là một cô gái đơn thuần vui tươi, cũng không hay so đo với người khác
Loan Niệm biết tất cả những ưu điểm này.
Một người đơn thuần như Thượng Chi Đào, mọi tâm tư đều hiện hết lên mặt, Loan Niệm cũng nhìn thấy được.
“Việc nâng cao hiệu quả lên hai lăm phần trăm thế nào rồi?” Rốt cuộc Loan Niệm cũng lên tiếng, hỏi cô.
“Hệ thống phê duyệt dự án vẫn có thể tối ưu hóa, quá trình đánh giá và nghiệm thu được số hóa hoàn toàn, có lẽ sắp hoàn thiện rồi.”
“Lúc nào có thể sửa đổi xong?”
“Phải mất hai đến ba tháng.” Loan Niệm không cần thảo luận xem cô có muốn làm việc này hay không, mà trực tiếp thảo luận phương án giải quyết.
“Đi làm việc đi. Tiện thể hỏi sư phụ của cô xem có thể dẫn dắt cô cùng quản lý ngân sách hay không. Giờ đang thiếu nhân lực.” Loan Niệm tiếp tục quăng ra một vấn đề, đôi mắt sáng quắc nhìn Thượng Chi Đào, chờ đợi câu trả lời của cô.
“Vâng.” Thượng Chi Đào đáp lại một tiếng, “Nói xong rồi ạ?”
“Ừ, nói xong rồi.” Tracy gật đầu nhưng nghĩ bụng, đây mà là trò chuyện ư? Có mà tán gẫu thì có, chẳng có tính thử thách gì sất.
“Vậy tôi ra ngoài làm việc nhé?”
“Được, vất vả rồi.”
Thượng Chi Đào đứng dậy đi ra ngoài, vừa mới đặt tay lên tay nắm cửa thì nghe thấy Loan Niệm gọi cô: “Flora.”
“Vâng?” Cô ngoảnh lại, nhìn Loan Niệm.
“Nếu Alex từng đề đạt với cô, mong muốn cô theo anh ấy sang công ty khác, tôi thật lòng hi vọng cô từ chối.” Loan Niệm liếc nhanh Tracy, “Sự nghiệp của cô vừa mới bắt đầu, còn nhiều con đường đáng khám phá, còn nhiều kinh nghiệm đáng học hỏi, đồng thời công ty cũng thấy được sự nỗ lực và trưởng thành của cô, hi vọng cô có thể ở lại để cùng nhau chiến đấu. Tracy từng cho tôi biết biểu hiện trong công việc của cô đã được công nhận qua quá trình đánh giá mọi phương diện, cá nhân tôi cũng công nhận kết quả này.”
Thượng Chi Đào đứng ngây ra tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên Loan Niệm chính thức biểu dương cô, ngay trước mặt trưởng phòng nhân lực. Đây cũng là cách dùng người của cấp trên sao? Cô không hiểu nhưng vô cùng xúc động.
“Cảm ơn.” Cô chỉ đáp lại một câu như vậy.
Mãi cho tới khi ngồi vào chỗ của mình, Lumi gọi cô thì cô mới hoàn hồn, “Sao rồi? Nói gì vậy?”
Thượng Chi Đào: “Chẳng nói gì cả.”
Sau khi Thượng Chi Đào đi khỏi, Loan Niệm cà khịa Tracy: “Dạo này chị đi học lớp tập huấn gì hả? Cách nói năng hiện tại là như vậy sao?”
“Thế này chẳng phải cũng được phết sao?”
“Cuối cùng thì tôi cũng biết vì sao phòng các chị không kiểm soát được hành động khác thường của nhân viên cấp cao rồi.”
“Vì sao?”
“Đã rảnh đến mức giới thiệu bạn trai cho nhân viên rồi, còn chuyên tâm làm việc thế nào nữa?” Loan Niệm cảm thấy khá là buồn cười, đây vẫn là lần đầu tiên anh chứng kiến trưởng phòng nhân sự giới thiệu bạn trai cho nhân viên trong buổi đối thoại.
“Tiện thể hỏi vài câu vậy, đừng nghiêm túc thế chứ.” Tracy khuyên anh: “Thoải mái chút đi.”
“Tôi rất thoải mái. Tôi sợ các chị thoải mái quá thôi.”
“Rồi rồi rồi, tôi sẽ kiểm điểm lại lần nữa.” Tracy giơ tay đầu hàng, “Tôi nói không lại cậu, tôi đầu hàng, cậu thắng rồi.” Sau đó ôm máy tính đi ra ngoài.
Loan Niệm cũng không bận tâm chuyện thắng thua, nhưng anh cảm thấy anh cần phải nói gì đó với Thượng Chi Đào, chẳng hạn những lời khen anh nói với cô ban nãy đều là những lời nghiêm túc, đúng trọng tâm và xuất phát từ tận đáy lòng. Sở dĩ anh nói với Thượng Chi Đào rằng Alex muốn dẫn cô đi là vì cô rẻ tiền, biết nghe lời, không phải là vì trong lòng anh, Thượng Chi Đào là một người rẻ mạt biết nghe lời, mà là vì anh đã nghiêm túc phân tích tâm thái của một người quản lý đổi nơi công tác: Người mà Alex muốn dẫn đi chắc chắn phải là người ở mọi tầng lớp, không thể toàn là người giỏi, Sunny là người giỏi, thế thì người ở cấp thấp hơn chính là chân chạy việc.
Loan Niệm giải quyết công việc ở trong phòng làm việc, thi thoảng đứng dậy nhìn ra xa để điều tiết chứng khô mắt, lúc ngồi xuống anh nhìn về phía Thượng Chi Đào. Cô đang nhíu mày nhìn vào máy tính, có lẽ đang nghiên cứu cách nâng cao hiệu quả lên 25%. Loan Niệm không biết Thượng Chi Đào đã đổi ý vào lúc nào, nhưng ngay từ tối thứ Tư anh đã ngộ ra một điều, không thể dây vào phụ nữ. Cãi nhau với phụ nữ thì chỉ có nước “địch mất một ngàn, ta mất tám trăm”, không được lợi lộc gì.
Trong đầu Thượng Chi Đào giờ toàn là “nâng cao hiệu quả”, lúc chờ xe bus cô vẫn còn nhíu mày suy nghĩ, thậm chí Loan Niệm đứng bên cạnh cô một lúc lâu mà cô cũng không nhận ra. Loan Niệm đứng đó một hồi, cũng chẳng trông mong Thượng Chi Đào chủ động nhận ra anh, cuối cùng anh đã sải bước đứng trước mặt cô. Thượng Chi Đào vô thức lùi lại một bước, nhìn kỹ lại mới thấy Loan Niệm.
“Em làm gì thế?” Loan Niệm hai tay xỏ túi quần, dáng vẻ thảnh thơi.
“Em đang nghiên cứu nâng cao hiệu quả.” Thương Chi Đào trả lời nghiêm túc. Lúc đi ăn cùng Tôn Vũ, Thượng Chi Đào đột nhiên quyết định ở lại. Vì nghe thấy lời khuyên của Tôn Vũ, cô nhớ lại mình mong muốn điều gì trong ngày đầu tiên đến Bắc Kinh, cũng biết rằng bản thân vẫn chưa tài giỏi đến mức có thể một mình cáng đáng trọng trách. Mặc dù lần cãi vã với Loan Niệm chưa đến nỗi không ngẩng đầu lên được, nhưng theo Tôn Vũ nói thì: Cãi nhau đến nông nỗi này mà vẫn ở lại được thì tâm thái mới thực sự mạnh mẽ.
“Đi dạo không?” Loan Niệm hỏi cô.
“Nhưng em còn chưa ăn cơm.”
“Muốn ăn gì?”
“Muốn ăn thịt nướng với canh đậu tương.”
“Đi thôi.”
Hai người đi trong bóng tối, ở giữa cách nhau chừng một người. Thượng Chi Đào đi được mấy bước mới nghĩ ra hôm nay Loan Niệm không lái xe, cô nhìn trái nhìn phải, hỏi anh: “Ấy, xe đâu rồi?”
“Ngồi cả ngày rồi, không muốn lái.” Mấy ngày gần đây Loan Niệm ngủ không ngon, chứng khô mắt đã nghiêm trọng hơn một chút, không thích hợp để lái xe và anh cũng không muốn gọi Lưu Vũ đến lái thay. Người nhà Lưu Vũ đang bị bệnh, Loan Niệm cũng có chút lòng từ bi.
“Ồ.” Thượng Chi Đào im lặng, nghĩ đến màn thất thố của mình vào hôm trước, tự dưng cảm thấy hơi lúng túng, cười hì hì hai tiếng, “Những gì em nói trong điện thoại vào hôm nọ đều là lời giận dỗi, anh đừng giận nhé.”
Thượng Chi Đào chính là một người rộng lượng, dũng cảm thừa nhận lỗi lầm, không làm mình làm mẩy chút nào. Ngày hôm ấy cô không được bình tĩnh, trở nên giống Loan Niệm, nói năng không dễ nghe gì, nghĩ lại thấy khá xấu hổ. Loan Niệm dừng bước, quay sang nhìn cô, một cô gái đáng yêu biết bao, một khuôn mặt khiến người ta yêu quý, một đôi mắt cười tít lại, anh không cầm lòng được đưa tay véo má cô rồi mới nói với cô: “Thượng Chi Đào, tôi biết đôi khi tôi nói năng khó nghe, nhưng tôi hi vọng em hiểu rằng đa phần tôi không có ác ý. Nếu như em cảm thấy câu nào của tôi khiến em không dễ chịu thì cứ nói thẳng với tôi là được. Không cần dùng cách thức như thế.”
“Chuyện ầm ĩ lên rất phiền lòng.”
Nếu cánh Đàm Miễn mà nghe được lời này của Loan Niệm, nhất định họ sẽ nói: “Chắc hẳn Loan Niệm bị cái gì đó nhập chăng?” Họ có thấy Loan Niệm nói năng mềm mỏng như thế này bao giờ đâu? Tuy nhiên, những gì Loan Niệm nói đều là lời thật lòng, trước đây anh chưa từng phiền lòng vì những chuyện như thế này, anh lười yêu đương, mà yêu rồi thì lười phải chia tay, mà chia tay rồi thì không buồn quay đầu lại, trái tim anh chưa chịu vết thương lòng nghiêm trọng nào. Đối với anh, duy trì mối quan hệ còn khó hơn yêu đương nhiều.
Lần này cãi vã với Thượng Chi Đào, anh bực đến nỗi trằn trọc suốt đêm, bực đến nỗi đau dạ dày. Ngày hôm sau vào phòng họp, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, anh hận không thể bóp chết cô.
“Vậy anh có thể thỉnh thoảng khen em tí không? Như hôm nay ấy.” Thượng Chi Đào kéo góc áo của anh, “Em cần anh thỉnh thoảng khen ngợi em, để em biết rằng thực ra em không hề kém cỏi như anh nói. Loan Niệm, em cần sự khích lệ của anh.”
“Sự khích lệ của tôi quan trọng lắm sao?”
“Rất quan trọng. Thật đấy.”
Thượng Chi Đào muốn nói rằng, người như em đã an phận làm người cổ vũ suốt hai mươi hai năm, chỉ là sau khi quen biết anh em mới được khơi dậy ý chí phấn đấu. Vào lúc em cảm thấy mình đã thất bại thê thảm, em cần có sự công nhận của anh, đó là lương thực và đạn dược để em xông pha chiến trường, cũng là niềm vui sướng nho nhỏ mà người khác không thể cho em.
“Vậy em có thể lo được vụ nâng cao hiệu quả lên hai lăm phần trăm không?” Loan Niệm hỏi cô.
“Em có thể.”
“Thế thì lát nữa em phải ăn nhiều thịt vào.”
“Dạ được. Em có thể uống chút rượu nữa.” Thượng Chi Đào giơ tay ước chừng: “Chút chút từng này thôi.”
“Không được.” Loan Niệm lừ mắt nhìn cô, “Em uống rượu vào sẽ cắn người.”
Đồ nhỏ nhen.