Tin tức chấn động, tôi nghe nói cậu nhủ nhỏ cũng ở trên chiếc du thuyền này!
Hóa ra vừa nãy khi cô không cẩn thận ném tiền ra động tác quá mức ra vẻ, hình như đã ném luôn cả giấy chứng nhận cảnh sát được kẹp bên trong ra ngoài, thay đổi bất ngờ này dọa cho Thư Khuynh Mặc sợ đến mức trái tim run rẩy, vội vàng giơ tay nhặt lại thứ có căn cứ chính xác về ảnh chụp tên họ trong nháy mắt khi nó rơi xuống chiếc giường trắng như tuyết, vừa che vừa giấu cất lại vào ví tiền.
Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển vô số lần lướt qua trong đầu, Thư Khuynh Mặc vẫn lựa chọn tin tưởng dựa vào tay nghề của mình anh trai hoàn toàn không nhìn rõ được đây là cái gì, có điều vì để đề phòng có chuyện bất ngờ cô vẫn hắng giọng dùng giọng điệu người lớn thân thiết, cẩn thận thành khẩn nói: “Dù sao chị cũng là người từng trải, bạn học Hoa, anh cũng là đại học A, xuất thân từ khoa luật đứng đầu, đừng để chút lợi ích nhỏ này phá hủy tương lai xán lạn sau này… Chút tiền kia của chị cũng không nhiều, anh cầm lấy cũng coi như chị đây quyên góp tiền cho nghiên cứu sinh nghèo khó vậy… Quay về mua mấy quyển sách mấy món ăn, anh nhìn xem anh vẫn hơi gầy đó…”
Cô cầm tập tiền giấy dày lả tả trước giường, sửa sang lại, sờ hơn nửa tháng tiền lương của mình cuối cùng cũng chỉ có thể lưu luyến đặt vào tay chàng trai: “Tuy rằng làm Ngưu Lang sẽ nhanh có tiền, nhưng mà cũng là lịch sử đen chơi đùa với ranh giới pháp luật… Em trai nghe chị đi, làm xong lần này hãy ngừng đi, anh xem ngày hôm qua nếu không phải có tôi giúp đỡ, không phải suýt nữa anh đã bị càn quét tệ nạn bắt đi mất rồi sao? Thiện ác cuối cùng cũng chỉ trong một suy nghĩ, đi rồi muốn quay đầu lại sẽ rất khó khăn, bây giờ thời gian chưa quá muộn đâu! Chị chỉ nói đến thế thôi, sau này nếu còn có ngày gặp lại, tôi và anh chắc chắn sẽ không giống bây giờ nữa rồi, sau này cứ coi như chưa từng gặp bao giờ đi…”
Để lại mấy câu nói với giọng điệu an ủi nghe như đao to búa lớn thực ra lại rỗng tuếch, Thư Khuynh Mặc giẫm đôi dép lê dùng một lần của quán rượu nghênh ngang rời đi nhanh như gió, nhưng hoàn toàn không biết chàng trai sau lưng lại bật cười nhếch miệng lên vì màn biểu diễn “khí thế rộng rãi” của cô…
Trong lòng Thư Khuynh Mặc còn đang tấm tắc khen ngợi bản lĩnh nghệ thuật nói chuyện của mình vẫn như trước đây, hừ, cho dù thằng ranh này thật sự tinh mắt đến mức nhìn rõ chứng nhận cảnh sát của cô, cô cũng không sợ.
Cô còn biết tên biết trường học biết bằng cấp của anh đấy! Tất cả mọi người đều có nhược điểm trong tay, ai sợ ai chứ?
Hơn nữa cô còn khéo léo gắn khoản tiền “chơi trai” này thành giúp đỡ người nghèo có hoàn cảnh khó khăn, cho dù đến lúc đó mọi chuyện lộ ra chẳng qua là nam nữ chưa kết hôn hai bên tình nguyện, cũng thật sự không tính là chơi bời gì cả!
Hơn nữa vừa nãy khi mình nói những lời chân thành thẳng thắn kia cũng rất rung động lòng người, chưa biết chừng mình lại cứu được một sinh viên nghèo có thể sẽ đi vào con đường sai lầm không quay đầu được nữa, không chừng mấy năm sau còn có thể nhìn thấy gương mặt trưởng thành của anh trai trên ti vi trên Internet lịch sự giàu có nổi tiếng có thành tựu, đến lúc đó có khi nào mình lại không nhịn được nhớ lại khi còn trẻ tuổi đã từng có một đoạn tình duyên ngắn ngủi một đêm với anh chăng!
Lúc này Thư Khuynh Mặc vừa tự nhiên vừa đờ đẫn lại không biết, hoàn toàn không cần đến mấy năm về sau, bạn học Hoa bị cô tưởng tượng thành “xuất thân nghèo khó nhưng lại cùng đường bí lối, có tài nhưng không gặp thời, số phận đưa đẩy làm điều sai trái”, hơn một tháng sau sẽ không hẹn mà gặp lại cô lần nữa, khi đó còn biến hóa nhanh chóng, thành cậu chủ nhỏ nhà họ Hoa “xuất thân gia đình giàu có quyền thế, hoàn cảnh bí ẩn khó lường”.
Là du thuyền xa hoa danh tiếng lẫy lừng, “Sao trời mênh mông” có khoảng bốn, năm tầng lầu, sàn tàu rộng lớn gần như một sân bóng cỡ nhỏ trên thân tàu, phóng tầm mắt nhìn ra phía xa sẽ thấy biển lớn mênh mông cùng với chân trời bát ngát đang gặp nhau ở một đường thẳng xa xa.
Thư Khuynh Mặc mặc trang phục nữ phục vụ đen trắng viền tơ hình lá sen cũng đứng trên boong thuyền, nhưng cô hoàn toàn không có tâm trạng đi hiểu được phong cảnh tuyệt đẹp của biển sâu rộng lớn mạnh mẽ, không tự nhiên sờ sờ hai tai thỏ đang gài trên đầu, muốn mượn thứ này để che giấu lo sợ ngại ngùng không yên đang mơ hồ dâng lên trong lòng…
Trước đó cảnh sát nhận được tin tình báo nói trên du thuyền “Sao trời mênh mông” sẽ có thế lực xã hội đen không rõ định tiến hành buôn lậu vũ khí với nước ngoài mượn danh buổi tiệc tụ tập của các nhà kinh doanh để tiến hành giao dịch không hợp pháp, cô và mấy đồng nghiệp ở sở cảnh sát vất vả lắm mới được xếp vào làm nhân viên tạp vụ trên du thuyền, dễ dàng tra xét tình huống để đợi cuối cùng trong ngoài phối hợp đánh cho những phần tử ngoài vòng pháp luật kia trở tay không kịp.
Nhưng cố tình hết lần này đến lần khác trước khi lên đường, thuyền trưởng của du thuyền giống như nhận được chỉ thị gì đó đặc biệt đi tới chọn lựa, cố tình chọn một đám người đẹp trẻ trung như hoa như ngọc từ trong số bọn họ để lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại tách cô ra khỏi đám đàn anh dáng người cao to cường tráng và các đàn chị hơi kém sắc một chút đều đá ra ngoài, cuối cùng một đám nằm vùng nội ứng lại chỉ còn có một mình cô, gương mặt xinh đẹp lại cô đơn đứng trên du thuyền làm nhân viên phục vụ vớ vẩn này…
Thư Khuynh Mặc vốn dĩ là nhân viên cảnh sát cấp bậc thấp nhất tư chất thấp nhất, vì lần trước càn quét tệ nạn biểu hiện xuất sắc lại vì gom cho đủ quân số nên mới bị phái đến đây, nhưng bây giờ lại vì gương mặt xinh đẹp hơn người mà bị bỏ lại một mình trên du thuyền xa hoa có sói hổ rình quanh này, lần đầu tiên Thư Khuynh Mặc oán giận cha mẹ mình sinh ra mình quá xinh đẹp…
Không giống hành động càn quét tệ nạn quy mô nhỏ lần trước, lần này phải đánh trực diện với đám người buôn bán vũ khí cực kỳ hung dữ, cho dù cảnh sát Thư có to gan lớn mật tràn trề nhiệt huyết thanh xuân đến mấy, bản thân cũng không tránh khỏi hơi lo lắng đề phòng.
Nhưng thân là người bảo vệ nhân dân, cảnh sát ưu tú bảo vệ nhân dân đấu tranh đến cùng với thế lực tà ác, bây giờ cũng lên thuyền giặc rồi, có muốn rút lui cũng đã chậm, không tránh khỏi có lẽ sẽ phải rút dây động rừng, khiến cho tất cả mọi cố gắng trước đó đều trôi theo dòng nước.
Nữ anh hùng Thư Khuynh Mặc can đảm quyết tâm tự đặt mình vào nguy hiểm trong lòng thầm nghĩ lấy “Dù tấm lòng son trên chửa thấu, ta đem máu đỏ hiến nhân dân” làm tôn chỉ, kiên trì đến cùng lên du thuyền chuẩn bị mở ra hành trình nằm vùng lần này, cùng lắm thì cũng thêm một bia mộ ở nghĩa trang liệt sỹ nữa thôi!
Sau đó ngay từ đầu vì thân phận nhân viên phục vụ, bị quản lý sắp xếp mặc thứ trang phục phục vụ đen trắng gần như đồ lót gợi tình này, không tránh khỏi làm cảnh sát nhỏ dâng lên lòng muốn chửi mắng, lập tức nhớ lại lần trước khi càn quét tệ nạn mặc quần áo thủy thủ váy ngắn lộ liễu, từ đó lại không kiềm chế được nhớ đến anh trai Ngưu Lang tuấn tú đẹp trai mặt như ngọc kia, ngược lại càng ngoài ý muốn hơn nữa là khiến cô thả lỏng được tâm trạng vẫn luôn căng thẳng.
Thậm chí còn nửa đùa nửa thật xuất hiện suy nghĩ trong đầu, nếu lần này còn có mạng quay về, hay là cô nên quay lại đại học A tìm anh trai rồi chịu trách nhiệm nửa đời sau của anh, miễn là anh lạc đường biết quay lại rồi không đi làm những công việc hư hỏng thấp kém gì đó, cô cũng không phải không thể thấu hiểu hòa hoãn một chút đưa anh về nhà…
Đời người như ý cứ vui say, chớ mặc chén vàng trơ với nguyệt, nghĩ đến Thư Khuynh Mặc cô một mình từ khi còn trong bụng mẹ đến giờ đã hơn hai mươi năm, vất vả lắm mới gặp được một người vừa mắt vừa lòng thậm chí ở trên giường cũng muốn gì được đó như vậy, chẳng qua nghèo một chút mà thôi, cùng lắm thì say này chia cho anh một nửa tiền lương mỗi tháng vậy, cô có tay có chân có tài có sắc, còn có một công việc ổn định biên chế đảm bảo như vậy, chẳng lẽ không nuôi nổi một người đàn ông như anh sao!
Có lẽ đã chuẩn bị xong vò mẻ chẳng sợ nứt, bắt đầu cũng thuận lợi ngoài dự đoán, sáng sớm cô chẳng qua chỉ vâng lệnh đến phòng xa hoa này đưa bữa sáng cho các ông già nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nhưng lại bất ngờ từ dưới gối đầu trắng như tuyết của ông già đang thở to ngủ kia phát hiện ra một góc nhỏ đen như mực của thứ gì đó không rõ, tốt xấu gì Thư Khuynh Mặc cũng đã từng sờ được súng thật đạn thật ở trường cảnh sát, đương nhiên lập tức nhận ra đó là nòng súng đen sì trống rỗng…
Cô chỉ liếc mắt nhìn cũng không dám bước lên nhìn kỹ, sau đó bình tĩnh thản nhiên đặt bữa sáng lên bàn, sau đó lại đẩy toa ăn ra khỏi cửa, thong thả đúng quy tắc hoàn thành xong hết những công việc được giao, lúc này cô mới lấy cớ đến nhà vệ sinh, dùng thiết bị đặc biệt giấu trong tai thỏ gửi định vị du thuyền cho cấp trên.
Thật ra không cần phải nhìn thấy nòng súng cô còn có nghi ngờ, khi lên thuyền khi thay trang phục nhân viên phục vụ, thì nhận lệnh nói tất cả đồ trang sức quần áo trên người nhân viên phục vụ đều không được để lại, cô còn nghe thấy những chị gái khác cười nhạo lần này không biết khách khứa trên du thuyền đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn ghê gớm như vậy, không nói đồ trang sức sáng lấp lánh của các cô không được đeo lên thì thôi, nhưng ngay cả đồ lót của mình cũng phải thay ra, quy định nghiêm khắc như vậy chắc chắn là có chuyện bí mật không muốn ai biết đến…
Cũng may sáng sớm hôm nay cô đã giấu thiết bị định vị trong cuộn tóc dài hình hoa, mới thoát được một lần, cũng may thiết bị cũng chỉ to bằng móng tay, cô móc giữa cài tóc của tai thỏ ra một lỗ nhỏ rồi nhét nó vào, cài lại thật chặt bảo đảm không rơi xuống, lúc này mới yên tâm.
Có điều Thư Khuynh Mặc nhanh chóng phát hiện ra hình như mình đã yên tâm hơi sớm rồi, từ khi cô gửi định vị xong, cũng đã hơn một tiếng đồng hồ, Thư Khuynh Mặc đang đứng trên boong tàu đầy quần là áo lượt ăn uống linh đình đón gió biển tanh mặn và cảnh sát biển đến, nhưng mà trên mặt biển xanh sẫm mênh mông vô bờ lại cực kỳ bình tĩnh, chậm chạp không thấy bất kỳ bóng dáng gì của tàu thuyền chấp hành pháp luật…
Trong lòng cô đã biết không ổn nhưng mà không thể lộ ra bộ mặt thật vào lúc này, chỉ có thể mạnh mẽ dùng lý trí đè nén bối rối luống cuống trong lòng.
Thư Khuynh Mặc đặt tay đang sờ tai thỏ xuống, đang chuẩn bị thở một hơi thật dài để thả lỏng tâm trạng trong lòng, đột nhiên chỗ bả vai bị người ta vỗ một cái, cô sợ đến mức run lên suýt nữa hét to thành tiếng.
Quay đầu nhìn lại phát hiện ra là đồng nghiệp nhân viên phục vụ cũng mặc trang phục như cô, đang dùng vẻ mặt hóng hớt đến gần chia sẻ tin tức với cô: “Thư Thư, sao cô phải sợ đến mức ấy? Trốn ở đây lặng lẽ mất hồn nghĩ gì thế, có phải là nhớ đến đàn ông không! Nhưng mà đừng ngẩn người! Tôi nói cho cô nghe một tin tức động trời! Thật sự là tin tức động trời, tôi nghe nói cậu chủ nhỏ cũng ở trên chiếc du thuyền này đấy! Nếu có ai trong số chúng ta thật sự được anh ấy nhìn vừa mắt vậy coi như cá chép vượt long môn rồi, sợ rằng chỉ cần ân ái với anh ấy một đêm, có lẽ cũng có ích lợi là cho tôi với cô cả đời không lo cơm áo đâu!”