Đèn Lạnh Trên Giấy, Hoa Lê Lạnh Trong Mưa

Chương 17



Đêm đó ta đau bụng không chịu nổi, lần đầu tiên đến kỳ nguyệt sự.

Ngày hôm sau không thoải mái, ta nằm suốt một ngày, Phù Quang không thấy ta, liền chạy đến nhà ta xem.

Nghe nói ta đến kỳ nguyệt sự, liền chạy về tìm Ô Mụ mụ.

Trước khi trời tối, Ô mụ mụ mang một bát trứng gà đường đỏ cho ta ăn, nhìn bộ dạng ta, không nhịn được lại vuốt vuốt đầu ta.

“Con gái không mẹ, thật khổ.”

Nước mắt ta vốn đã kìm nén, nhưng không tự chủ được mà rơi xuống như mưa.

Mẹ ta vì tên hôn quân đó mà bỏ rơi ta, bà theo hắn đi chết, nhưng chưa từng nghĩ ta sẽ sống thế nào.

Có lẽ bà biết, biết cha một lòng một dạ với bà, bà đã cầu xin, cha nhất định sẽ đối xử với ta như con ruột, bà nắm chắc lòng chân thành của cha, nhưng lại chưa từng để tâm.

Mẹ ta xấu xa như vậy, nhưng cha ta chỉ thích bà.

Ta nghĩ tình yêu thật là thứ hại người, một khi đã dính vào, liền quên mất bản thân mình là ai.

Nhưng hiện tại, ta cũng muốn thích một người.

Ô Mụ mụ thấy ta khóc, dỗ dành mãi không được, liền ôm ta vào lòng.

Vòng tay không rộng, nhưng vô cùng ấm áp.

Khi mẹ chết, ta vừa mới có thể ghi nhớ, đã không còn nhớ rõ hình dáng của bà.

Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, ta đã lớn rồi.

Bởi vì ta đau bụng, cha mời đại phu, đại phu kê đơn thuốc, nói ta cung hàn, sau khi kỳ nguyệt sự qua, cần phải uống thuốc điều dưỡng cơ thể.

Cha ta khom lưng dưới mái hiên đặt bếp nhỏ nấu thuốc, mùi thuốc lan tỏa, cả sân đầy mùi đắng.

Ta cầm ghế nhỏ ngồi cạnh cha.

“Con gái của ta đã lớn rồi.”

Cha cầm quạt chầm chậm quạt lửa, trời đã tối đen, những ngôi sao lấp lánh treo trên bầu trời.

“Cha ơi, tại sao người lại thích mẹ con đến vậy? Thích bà ấy vất vả như thế, sao không thích người khác?”

Ta ngẩng đầu nhìn trời, người ta nói sau khi c.h.ế.t sẽ biến thành ngôi sao trên trời, mẹ ta chắc chắn là ngôi sao xa nhất, vì bà luôn dễ dàng bỏ rơi ta và cha.

“Năm đó cha đỗ thám hoa, ông ngoại con dẫn một đám gia đinh dưới bảng bắt rể, bắt cha về nhà, mẹ con khi đó vừa tròn mười sáu, đứng trong sân, tay cầm một quả cầu thêu tròn vo ném vào tay cha.

Ông ngoại con là võ tướng, mẹ con từ nhỏ theo ông học võ, tay rất mạnh, cha bị quả cầu ném cho loạng choạng.

Mẹ con rất chê bai, cười tươi rói, bà ấy đẹp vô cùng, cười như ánh mặt trời rực rỡ, ai có thể không thích?

Nhưng cuối cùng bà ấy gặp người đó một lần, kiên quyết vào cung. Bà ấy yêu người đó, cha yêu bà ấy, chúng ta đều không sai, đã không sai thì không cảm thấy vất vả.

Giờ cha có con, cuộc sống mãn nguyện, không muốn đổi người khác để yêu nữa.”

Phụ thân cười, mắt cười như vầng trăng khuyết.

“Vâng! Con có cha là đủ rồi.”

Ta tựa đầu vào vai cha, cha đưa tay kéo áo khoác trên vai ta.

“Con nói bậy, con mới bao nhiêu tuổi? Sao có cha là đủ rồi? Con phải tìm một người thích con mà lấy, sống tốt, cha còn chờ bế cháu ngoại nữa!”

“Cha ơi, con giống ai?”

Nghe nói mẹ và tên hôn quân đó đều đẹp như hoa, sao con lại bình thường thế này?

“Giống người đó rất nhiều, nhưng không biết sao, càng nuôi lại càng giống cha.”

“Giống cha là tốt rồi!”

Ta thì thầm, giống cha thì khoan dung rộng lượng, có thể bỏ qua.

“Đừng trách mẹ con, trong lòng bà ấy yêu con nhất, chỉ là người đó làm nhiều chuyện xấu, c.h.ế.t không ai đi cùng, mẹ con không nỡ…”

Cha không nói nữa, ta liền nhìn những ngôi sao trên trời thật lâu.

Khi người đó còn sống, mọi điều xấu trên đời đều làm qua.

Nghe nói nhà Yến gia gặp tai họa chỉ vì hắn để mắt đến mẹ của Yến Ôn, muốn ép bà vào cung, cha của Yến Ôn không đồng ý, hắn liền g.i.ế.c cả nhà Yến gia.

Một người ác độc như vậy, mẹ ta rốt cuộc thích hắn ở điểm nào?

Ta không hiểu.

Hôm sau, vừa uống xong thuốc, lưỡi còn tê, Yến Ôn đã tới.

Chỉ có hắn, không mang theo Phù Quang, tay cầm một gói giấy.

Ta nghi hoặc nhìn hắn, hắn đã mười sáu tuổi, má đã bớt mỡ, nếu mặc áo dài trắng, càng thêm phần phong thái.

Đây là lần đầu tiên gặp hắn sau khi nhận ra mình thích hắn, để biểu hiện không khác gì so với trước kia, ta liền nhướn mày nhìn hắn.

Hắn đặt gói giấy lên bàn, ngước mắt nhìn ta một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu.

“Ta mua đường đỏ, muội dùng pha nước uống, sau này giặt đồ nấu cơm, nhớ đun nước nóng, đừng lấy nước giếng lên mà dùng…”

Nói không hết câu, hắn đỏ mặt rồi như cơn gió rời đi.

Đợi hắn đi rồi, ta mới nhận ra hắn nói gì.

Chẳng lẽ biết ta đến kỳ nguyệt sự đau bụng? Ai nói cho hắn biết?

Ta sờ sờ má nóng bừng, đường đỏ đắt thế này, hắn lấy đâu ra tiền mà mua?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.