Đèn Neon Thời Tiết

Chương 52: Quyết tâm yêu một người



Dịch: Lá Nhỏ

Mạnh Sĩ Long giặt quần áo xong thì đi ra ngoài, tới phòng khách với Vưu Tuyết Trân, thấy phòng khách vẫn rất yên tĩnh. Cửa phòng bố Mạnh và bà nội vẫn đóng kín.

Vưu Tuyết Trân thở phào: “Cũng may chưa làm họ thức giấc.”

Mạnh Sĩ Long thấy hơi kỳ lạ, nhíu mày: “Nhưng thường giờ này họ phải dậy rồi chứ.”

Trong đầu Vưu Tuyết Trân réo lên chuông cảnh báo: “Vậy sao? Vậy em phải mau đi thôi.”

Anh lập tức khoác áo vào: “Anh tiễn em về.” Tiếp đó anh lấy áo khoác trong phòng ra khoác cho cô.

Vưu Tuyết Trân nhìn áo anh đưa cho mình, vừa hay là chiếc anh mặc vào lần “hẹn hò” đầu tiên của họ. Mặc dù tối qua hai người đã hôn nhau sâu hơn cả nụ hôn hôm đó, nhưng không hiểu sao khi khoác chiếc áo này vào, nghĩ tới khoang tàu ngày ấy, cảm giác xấu hổ xen lẫn vui mừng lại dâng trào.

Hai người giẫm lên bóng của mặt trời bước ra khỏi cửa, khi cài dây mũ bảo hiểm cho Vưu Tuyết Trân, Mạnh Sĩ Long đột nhiên nói: “Đợi tháng sau khi từ Indonesia về anh sẽ thi lấy bằng lái xe.”

Vưu Tuyết Trân kinh ngạc: “Sao anh đột nhiên muốn thi bằng lái xe ô tô?”

“Khi một mình thì đi moto khá tiện.” Anh vỗ yên xe moto: “Nhưng đưa đón em thì ô tô sẽ tốt hơn, nhất là vào mùa đông.”

“Có sao đâu, em thích cảm giác ngồi moto!”

“Vậy hôm nào thời tiết tốt thì chúng ta đi moto.” Anh kéo chặt mũ bảo hiểm lại, khi rút tay về, anh khẽ vỗ đầu cô qua lớp mũ bảo hiểm: “Nhưng em không thể chỉ ngồi moto được.”

Trên đường về, Vưu Tuyết Trân ôm eo anh, nghĩ lại lần đầu tiên họ đi hóng gió, cô vẫn còn bị nhốt trong vòng xoáy tình cảm của mình. Khi đó, cô nghĩ có phải ngồi moto của anh là có thể thoát khỏi vùng cát lún này hay không?

Bây giờ nghĩ lại mới thấy, vận mệnh như một câu chuyện ngụ ngôn, đã để lại lời chú giải vào lúc ấy.

*

Mạnh Sĩ Long đưa cô về trường. Cô không muốn anh lại dừng xe rồi đưa cô tới tận dưới tòa ký túc nữa, do vậy xe vừa dừng cô đã quấn mình trong áo khoác của anh, chạy nhanh vào cổng trường, vừa đi ngược vừa vẫy tay với anh.

Về tới phòng, cô vội vã cúi đầu kiểm tra điện thoại. Mạnh Sĩ Long gửi cho cô icon người tí hon mặt vàng đang chào tạm biệt, trông cực kỳ ngốc nghếch.

Viên Tinh ngủ say không biết trời trăng đất hỡi, số bia chưa uống hết tối qua nằm ngổn ngang dưới đất gần lối vào. Vưu Tuyết Trân nhặt bia để lên bàn, cởi áo khoác ra, chuẩn bị lên giường ngủ bù.

Cô cẩn thận treo áo khoác của Mạnh Sĩ Long lên, khi định cất áo vào tủ quần áo, có thứ gì đó chợt rơi ra ngoài. Đó là một hộp diêm.

Vưu Tuyết trân cúi đầu, ngây ngốc nhìn chằm chằm hộp diêm.

Đó là hộp diêm cô dùng để đốt giấy thư hôm ở bờ biển. Khi ấy dùng xong cô còn tưởng anh đã vứt nó cùng đống rác…

Cô cúi xuống nhặt hộp diêm lên, sững sờ nhìn mặt hộp.

Trên mặt hộp diêm xuất hiện hình vẽ đơn giản bằng nước mực đen: Hai người tí hon hình que ngồi xổm đối diện nhau.

Mạnh Sĩ Long vẽ rất trừu tượng, thật ra tư thế của người tí hon đều do Vưu Tuyết Trân lý giải theo trí tưởng tượng của mình. Nhưng vừa nhìn cô đã biết cảnh anh vẽ là cảnh vào tối đó, là cảnh hai người bọn họ ngồi xổm đối diện nhau, cùng quẹt diêm.

Vưu Tuyết Trân kéo hộp diêm ra, bên trong vẫn còn những que diêm chưa dùng đến.

Cô rút một que, cầm trong tay. Mặt trời sắp gõ cửa, vài tia nắng sớm mai len lỏi chiếu xuống mặt đất qua khe hở của rèm cửa ký túc, chiếu vào lòng bàn tay cô, chiếu sáng que diêm. Dường như lúc này nó đã được thắp sáng, đang tỏa ra ánh sáng vàng rạng rỡ.

Vưu Tuyết Trân nhắm mắt lại, nhìn thấy bản thân ngồi ở hành lang, ước điều ước sinh nhật khi đó, hòa làm một với ánh sáng phát ra từ ngọn nến trong ký ức.

Que diêm chính là ngọn nến năm đó. Người thực hiện ước nguyện không phải ông trời mà là bản thân cô, cũng là Mạnh Sĩ Long.

Anh đã thắp sáng con người dao động, chần chừ, luôn ôm theo mộng tưởng về tình yêu nhưng lại nhút nhát không dám tiến lên như cô. Vậy nên cô không thể để bản thân tắt ngấm một lần nữa.

Vưu Tuyết Trân mở mắt ra, lập tức gửi tin nhắn cho Diệp Tiềm Bạch: “Hôm nay cậu có thời gian không? Chúng ta nói chuyện đi.”

*

Bảy giờ tối, trong rạp chiếu phim tư nhân gần trường học, Vưu Tuyết Trân tới phòng riêng đặt trước sớm hơn giờ hẹn.

Cô mở bộ Thần thực đã chọn ra, một mình xem trước một đoạn. Khi Diệp Tiềm Bạch đẩy cửa đi vào, vừa hay phim đang chiếu đến đoạn “tình đầu”, giọng hát của Mạc Văn Úy vang vọng trong căn phòng bé nhỏ.

Vưu Tuyết Trân ngẩng mặt lên như ngày thường, chào hỏi cậu: “Hi.”

Cậu cũng gật đầu như mọi lần, tháo tai nghe ra, ngồi xuống cạnh cô, nhìn màn hình, nói: “Cậu lại xem bộ này.”

“Đúng vậy, thật ra chỉ vì muốn nghe bài này thôi.”

“Vậy hôm qua sao cậu không hát?”

“Bởi vì muốn tốt nghiệp từ bài hát này.” Vưu Tuyết Trân tự giễu: “Nếu tình đơn phương của tôi cũng được coi như một đoạn tình đầu.”

Diệp Tiềm Bạch im lặng.

Vưu Tuyết Trân cười nói: “Thật ra hôm qua tôi cũng muốn chọn bài Tình đầu nên đã tìm bài này trong danh sách bài hát, cậu đoán xem tôi phát hiện điều gì? Thì ra năm ngoái Mạc Văn Úy đã phát hành bài “Tình đầu” mới tinh, là bản hoàn chỉnh.”

“…”

“Hôm nay khi đợi cậu, tôi đã tìm bài đó nghe lần nữa, nhận ra đã không còn cảm giác đặc biệt nữa.”

Ban đầu khi đam mê bài Tình đầu trong bộ phim, tải cả phần hát chưa hoàn chỉnh trong phim ra, nhạc nền còn xen lẫn mấy đoạn lời thoại của diễn viên, ứng dụng nghe nhạc thống kê vào đêm nào đó cô đã nghe bài này 85 lần, tổng thời gian là 401 phút, với một dòng chữ bình luận: “Tựa như hoa anh đào đã nghe 3208 lần.”

Đáng tiếc mặc dù nghe nhiều lần đến vậy nhưng không lần nào được cậu nghe thấy, đều là cô một mình thưởng thức.

Bình luận được nhiều like nhất của bài hát này là: “Bởi vì là tình đầu nên mới không hoàn chỉnh.”

Vậy nên đợi tới ngày nó hoàn chỉnh thì cảnh còn người đã khác.

Cô nghĩ, bản thân không sai, Diệp Tiềm Bạch cũng không sai, chỉ vì họ gặp nhau quá sớm nên chỉ có thể làm tội tù thời thanh xuân. Nhưng nếu họ không gặp nhau sớm, có lẽ ngay cả bạn bè cũng không làm được. Vậy nên đây đã là kết cục tốt nhất của họ rồi.

Vưu Tuyết Trân lấy một thứ trong túi áo ra đưa cho Diệp Tiềm Bạch.

“Bao nhiêu năm nay cậu luôn ở bên tôi, vậy nên tôi cũng luôn quen với việc thầm thích cậu. Giống như đóa hoa hồng đậu xanh cậu tặng tôi này, nó khiến thời thanh xuân không ra gì của tôi dường như cũng lặp đi lặp lại một cách tĩnh lặng. Cậu cho tôi thứ đồ rất đẹp, nhưng nó là thứ có hạn sử dụng, không thể giữ mãi mãi được.”

Mắt Diệp Tiềm Bạch run lên, nhìn đồ cô đưa cho mình, đó là hộp thuốc lá đã trống rỗng. Hoa hồng đậu xanh bên trong đã không còn từ lâu, nhưng cô vẫn không nỡ vứt hộp này đi. Bây giờ cô đưa nó tới trước mặt cậu, tựa như đưa một cỗ quan tài.

Cảm giác khó hiểu của bản thân khi đó, lời chưa thể nói ra khi đó, tất cả đều biến thành lời cuối khắc trên bia mộ.

Cậu không nhận hộp, cô kéo tay cậu, đặt hộp thuốc lá vào lòng bàn tay: “Diệp Tiềm Bạch, chúng ta không làm bạn bè năm điểm nữa, nên làm bạn bè mười điểm thì hơn, được không?”

Cậu không nói gì, không nói được cũng chẳng nói không được, chỉ xem phim, dường như bản thân đã đắm chìm vào trong đó.

Trong phim, nam chính hỏi đại sư: “Xin hỏi đại sư, món ngon nhất mà ngài từng ăn trong đời là gì?”

Đại sư nói: “Thí chủ, vấn đề này thí chủ phải tự hỏi chính mình mới đúng.”

Trong tất cả mọi chuyện trên thế gian, chuyện đáng sợ nhất là tự hỏi chính mình. Món ngon nhất, chuyện hối hận nhất, người thích thích nhất.

Ánh sáng xanh từ màn hình chiếu lên chóp mũi Diệp Tiềm Bạch, cậu khịt mũi, khóe miệng dần cong lên, nở nụ cười rạng rỡ tới đuôi mắt: “Tôi còn tư cách nói không được sao?”

“…” Vưu Tuyết Trân đáp: “Tôi và Mạnh Sĩ Long yêu nhau rồi.”

Nghe được câu trả lời này, cậu không chút bất ngờ, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi xin lỗi.”

Vưu Tuyết Trân sững sờ, sau đó nhún vai: “Gì vậy, đang yên đang lành tự dưng lại xin lỗi.”

“Tôi đang nghĩ, năm đó khi lần đầu tiên cậu nghe thấy tôi yêu người khác, có phải cậu cũng có tâm trạng như vậy không.”

Cậu ngả ra sau ghế sofa, mí mắt khép lại, nụ cười mang theo mấy phần kiệt sức. 

Rốt cuộc là tâm trạng như thế nào, sau cùng cậu vẫn không nói, dường như tâm trạng đó bị chèn ép tới mức hình dung cũng cảm thấy khó khăn.

Vưu Tuyết Trân ra sức ngoảnh đầu sang bên khác.

Lúc này tâm trạng cô không nhẹ nhõm hơn cậu là bao, người mình thích suốt bao năm, người bạn thân thiết như vậy, nhìn vẻ mặt của cậu, nếu nói không có cảm giác gì chắc chắn là tự lừa mình dối người. Có lẽ trong cơ thể cô vẫn còn ẩn giấu thói quen đau lòng cho cậu. Nhưng góc nào đó trong trái tim lại thấy vui, cảm giác vui mừng ấy giống như niềm thích thú khi ấn vào vết bầm tím trên đùi, vừa đau lại sung sướng.

Mãi lâu sau, khi đã bình tĩnh lại, cô thoải mái nói: “Đừng nhắc lại chuyện năm đó nữa, đều qua cả rồi.”

“Thật sự… qua hết rồi sao?”

Cô không chút do dự gật đầu.

“Thật ra khoảnh khắc tôi bắt đầu nhận ra chúng ta thật sự không có khả năng là khi cậu nói với tôi, cậu không muốn làm bạn với tôi. Cậu biết cảm giác khi đó là gì không? Tôi tưởng đó là khoảnh khắc tôi đợi chờ đã lâu. Nhưng khi nó thật sự tới… Giống như những gì Viên Tinh nói với tôi, có bùng nổ thì mới có vũ trụ mới. Tình cảm của tôi vẫn luôn không nhận được sự hồi đáp từ cậu, vẫn luôn lạc lối trong đống hỗn độn không có gì, vậy nên có thể hỗn độn như vậy mãi. Nhưng cậu đã châm ngòi cho tất cả…”

Cô hít sâu một hơi: “Sao đó, tôi đã nhìn thấy vũ trụ mới.”

Nghe thấy câu này, Diệp Tiềm Bạch hoàn toàn im lặng. 

Về sau hai người không nói gì, cứ thế xem hết bộ Thần thực. Cô hỏi cậu còn muốn xem gì, cậu nói hay là xem bộ 2012 lần nữa?

Vưu Tuyết Trân sững sờ, gật đầu nói vậy thì xem.

Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com

Sau bao nhiêu năm, họ lại cùng xem bộ phim tận thế trong phòng chiếu phim tư nhân, mặc dù hôm nay đã là ngày thứ hai sau lễ Tình nhân.

Phim chiếu tới phần kết, Vưu Tuyết Trân cảm thán: “Khi đó cậu trẻ con thật đấy, kiên quyết hỏi tôi nếu chúng ta chỉ có một tấm vé thuyền thì phải làm sao.”

Diệp Tiềm Bạch phản bác: “Câu trả lời của cậu mới trẻ con, lại đi oẳn tù xì để phân thắng bại.”

“Trẻ con thật.” Vưu Tuyết Trân thừa nhận: “Vậy nên tôi của bây giờ đã có đáp án khác. Tôi sẽ đưa tấm vé đó cho cậu, tôi mong cậu có thể sống tốt.”

Diệp Tiềm Bạch nghiêng mặt, ánh mắt chất chứa vẻ khó tin như thật sự nhìn thấy ngày tận thế. 

Cô sẽ để cậu sống đơn độc để đi chết với một người khác sao? Là ý này sao?

Hồi lâu sau, Diệp Tiềm Bạch lại mỉm cười: “Vậy tôi không thể lãng phí tấm vé này được.”

Vưu Tuyết Trân mím môi.

Cuối cùng bộ phim đã chiếu xong cả phần thông tin người sản xuất phim, màn hình rơi vào biển tắm tối.

Đời người không giống như phim, sẽ không có tình tiết đặc biệt cho thấy khi nào sẽ kết thúc, thế là loài người sẽ dùng những thứ này để làm ký hiệu dừng lại.

Vưu Tuyết Trân xách túi lên, đứng dậy, nói: “Tôi phải đi rồi, nếu không không vào được ký túc nữa.”

Diệp Tiềm Bạch ngồi im bất động, nhưng khi cô đi qua, cậu chợt nắm lấy tay cô trong bóng tối: “Không phải vẫn còn thời gian sao.” Cậu thấp giọng: “Đi tới một nơi nữa với tôi đi.”

*

Đêm khuya, ánh đèn đường trên toàn thành phố vẫn không mệt mỏi, khi đứng trên sân thượng, phóng tầm mắt ra xa nhìn là có thể cảm nhận rõ nhất điều này.

Vưu Tuyết Trân cúi người vào rìa lan can, cảm nhận tiếng hít thở nhẹ nhàng khi gió đêm ùa vào mặt, không ngờ nơi cậu muốn cô đi cùng lại là nơi này.

Đây là sân thượng của tòa dân cư. Vốn dĩ tòa dân cư này không cao, nhưng vì xây trên sườn núi nên tầm nhìn của sân thượng rất hoàn hảo, khiến Vưu Tuyết Trân vừa nhìn đã nghĩ tới sân thượng của tòa dạy học trong trường cấp ba của họ. Nơi đó cũng như vậy, có thể ngắm nhìn trọn vẹn một nửa cảnh đêm của Liên Thành.

Diệp Tiềm Bạch dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn trời đêm, buôn chuyện: “Khoảng thời gian trước tôi vô tình phát hiện ra sân thượng này, khi tâm trạng không tốt sẽ tới đây ngắm nhìn mọi thứ, cảm giác rất thoải mái.”

Vưu Tuyết Trân đưa tay ra chạm vào gió, híp mắt lại: “Trước đây cậu đã thích tới sân thượng rồi.”

Vì vậy, đa số thời gian học cấp ba của cô đều liên quan tới sân thượng.

Cùng nhau ăn trưa trên sân thượng, trong thời gian hoạt động tự do trong tiết thể dục, họ sẽ bê ghế lên sân thượng ngủ. Vào tiết tự học tối, thi thoảng họ sẽ muốn làm biếng, lấy truyện tranh mượn từ thư viện ra cùng nhau đọc, một người lật trang, một người cầm đèn pin soi, mệt rồi thì đổi cho nhau. Họ cứ mang theo tâm trạng thấp thỏm như đi đánh trận lại kích thích đó đọc hết toàn tập truyện tranh trong một học kỳ. Trong khoảng thời gian đó cũng có vài lần “thất thủ”, đều bị giáo viên bắt được, dạy dỗ một tràng rồi bắt viết kiểm điểm, cô sẽ lười nhác đẩy cho cậu viết cả hai bản.

Thật ra bộ truyện tranh họ phải mạo hiểm để đọc không hay mấy, bây giờ cô còn không nhớ mặt của nhân vật chính. Có lẽ ánh đèn pin chiếu khi ấy quá sáng, sáng tới nỗi khiến trang sách được lật giở mất đi cảm giác chân thực, vội vàng lướt qua như thời thanh xuân sắp tan biến của họ.

Nhưng nó vẫn lưu lại điều gì đó. Nếu ký ức của họ không thể giữ lời, họ còn có đối phương, chỉ cần nhìn thấy cậu, cô sẽ nhớ tới ngày tháng ấy. Những lúc được thả lỏng thế này, cô đột nhiên nhớ tới năm tháng đó, ngày tháng khiến người ta hoài niệm.

Có lẽ đó mới là thứ cô mãi không buông bỏ được.

Sống mũi cô bất chợt cay xè.

Trong lúc cô thất thần, bên cạnh vang lên tiếng nhạc. Diệp Tiềm Bạch cầm điện thoại, mở bài hát quen thuộc.

Đó là bài The last Waltz lớp họ biểu diễn trong ngày hội Văn nghệ Tết Dương lịch năm lớp 11. Trong điệu Waltz cuối cùng, lớp phó văn nghệ tổ chức cho mọi người tự ghép cặp, trong lớp có rất nhiều người mời Diệp Tiềm Bạch ghép cặp, nhưng vào tiết tự học tối, cậu lại ném một mẩu giấy tới chỗ cô, bên trong viết: Tới nhảy một điệu với tôi?

Bài tập chất thành đống đều hóa thành nhạc phổ trong thời khắc ấy.

Cô ngân nga theo lời nhạc, “miễn cưỡng” trả lời bằng hai chữ: Được thôi.

Cứ như vậy, họ trở thành bạn nhảy của nhau.

Cả hai đều không nhảy Waltz giỏi, nhưng lại khao khát chiến thắng hơn các cặp khác, do vậy ngoại trừ thời gian luyện tập tập thể ra, hai người còn lén luyện riêng với nhau. Nhân lúc ăn xong cơm tối, trước khi bắt đầu giờ tự học tối, họ sẽ chạy lên sân thượng, bá vào vai và eo đối phương, giẫm lên bóng của nhau, luyện tập từng bước nhảy trong ánh chiều ta.

Nói là giẫm lên bóng, nhưng thật ra đa số là giẫm vào chân nhau.

Năm đó, cô vẫn chỉ coi cậu là một người bạn, khi chạm vào vai cậu, trái tim cô sẽ không loạn nhịp. Cô không trân trọng khoảng thời gian hai người ở riêng với nhau ấy, nhưng lại có thể nhớ như in sợi lông tơ khi mặt cậu áp sát tới gần.

Còn có vô số lần bất cẩn giẫm vào chân cậu, biến mũi giày trắng của cậu chi chít dấu giày đen. Cậu sẽ nói tứ chi của cô vẫn chưa tiến hóa xong, y như người sống trong hang vậy, cậu tiếp theo sẽ là chúng ta làm lại.

Khúc nhạc phát đi phát lại, hết lần này tới lần khác, mãi cho tới khi chuông tự học reo lên, họ mới buông nhau ra, phát hiện trời đã tối đen.

Dường như thời niên thiếu cũng hạ màn theo cách như vậy.

Trong tiếng nhạc quen thuộc, trước mặt cô chợt xuất hiện một bàn tay, bàn tay rộng hơn bàn tay gầy của thiếu niên năm đó nhiều, nó đã mang trên mình đường nét của người đàn ông trưởng thành.

Diệp Tiềm Bạch cúi người, bày ra tư thế mời bạn nhảy, hỏi như năm đó: “Hay là cậu nhảy với tôi một điệu nữa nhé?”

Vưu Tuyết Trân rơi vào sững sờ, sau đó lắc đầu: “Quên nhảy kiểu gì lâu lắm rồi.”

“Tôi cũng quên rồi, chi bằng nhảy như lần đầu tập nhảy đi.”

“…”

“Cho cậu cơ hội quang minh chính đại giẫm vào giày tôi mà không cần à?”

Vưu Tuyết Trân bật cười: “Xí, ai lạ gì nữa.”

“Tôi lạ đấy, được chứ.” Cậu cố chấp đưa tay ra: “Nhảy đi, Điệu Waltz cuối cùng.”

Vưu Tuyết Trân và cậu nhìn nhau hồi lâu.

Cuối cùng, vẻ mặt cô thả lỏng, đặt tay lên tay cậu, gương mặt nở nụ cười: “Vậy cậu cứ đợi bị tôi giẫm vào chân lần nữa đi.”

Bản nhạc được cậu chỉnh về đoạn bắt đầu, dường như thời gian cũng quay lại trang đầu tiên, họ vẫn là những thanh thiếu niên mười bảy tuổi, bên cạnh vẫn chưa xuất hiện người thân thiết hơn đối phương, chuyện đau đầu nhất là trong buổi biểu diễn tết Dương lịch sẽ không giẫm vào chân đối phương khi nhảy.

Trên ban công vào đêm khuya, gió lạnh thổi tới từng đợt, nhưng họ không hề đứng quá gần nhau, ngay cả tay đối phương cũng chỉ là nắm hờ, mặc cho cơn gió len lỏi giữa lồng ngực hai người.

Chỉ một hành động như vậy đã kéo thời gian về trang hiện tại.

Giọng Diệp Tiềm Bạch lẫn vào tiếng nhạc: “Tối qua cậu và anh ta chính thức xác nhận quan hệ sao?”

“Ừ.”

Giọng điệu của cậu không biết đang trách ai: “Cậu đúng là không cho tôi chút thời gian nào.”

Vưu Tuyết Trân nhảy sai một nhịp, cuối cùng đã giẫm vào chân cậu. Cô dừng lại, cúi đầu nhìn đầu ngón chân cậu: “Nhưng không phải chúng ta… thiếu nhất chính là thời gian sao?”

Cậu lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy.”

Tôi biết tất cả về cậu, biết cậu sợ tối, cũng biết cậu không thích phơi nắng. Biết dáng vẻ lần đầu tiên cậu uống say, cũng biết bộ dạng như quả trứng gà đỏ chót của cậu khi lần đầu trang điểm. Biết ngày giỗ ông nội cậu sẽ không vui, vậy nên sẽ đưa cậu đi xả stress, cũng biết vào sinh nhật em gái cậu, cậu sẽ không vui nên cũng sẽ ở bên cậu, mua cho cậu chiếc bánh kem nhỏ. Biết năm tám tuổi, lần đầu tiên cậu nói với tôi phải làm bạn tốt cả đời, cũng biết sau khi tốt nghiệp cấp ba, vì hoàn thành ước hẹn này nên tôi đã đổi nguyện vọng đại học thành trường cậu đăng ký.

Nhưng tôi không biết rốt cuộc tại sao chúng ta lại trở nên như vậy.

Trên mặt Diệp Tiềm Bạch để lộ cảm xúc vừa xa lạ lại quen thuộc. Vưu Tuyết Trân nghĩ rất lâu mới nhớ ra đó là biểu cảm khi cậu phát hiện thỏ con mình nuôi không còn nữa.

Mặc dù cô nhớ khi đó chẳng mấy chốc cậu đã vô tâm vươn vai, không chút bận tâm nói, tiếc ghê, suýt chút là được ăn thịt thỏ hầm rồi.

Sau bao nhiêu năm, cô lại lần nữa nghe thấy cậu dùng giọng điệu như năm đó nói, thật ra tôi vẫn muốn chúng ta tiếp tục làm bạn tốt.

*

Họ miễn cưỡng nhảy xong một điệu trên sân thượng, Vưu Tuyết Trân nhìn giày cậu, quả nhiên mũi giày đã chi chít vết chân của cô.

Cậu vẫn như năm đó, không chút bận tâm, nói, đi thôi, phải đưa cậu về rồi.

Trong xe rất bí bách, cảm xúc của Vưu Tuyết Trân đã cạn kiệt khi ở trên sân thượng, giờ cô thấy vô cùng mệt mỏi. Cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ, muốn để khoảng thời gian tiếp theo trôi qua dễ dàng chút. Kết quả nhiệt độ trong xe quá hoàn hảo, khiến cô bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Khi lờ mờ tỉnh dậy, cô thấy xe vẫn đang ở trên cầu vượt: “Sao thế?” Cô ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nhìn dòng xe liên tục chuyển động trước cửa xe.

Diệp Tiềm Bạch chỉ vào vô lăng: “Hình như phía trước xảy ra tai nạn, tắc hơn mười phút rồi.”

“Hả?” Vưu Tuyết Trân nhìn đồng hồ, đã sắp quá giờ vào ký túc.

Mười phút trước Mạnh Sĩ Long còn nhắn Wechat hỏi cô đã an toàn về trường chưa. Cô có nói với anh chuyện hôm nay một mình đi gặp Diệp Tiềm Bạch, vì vậy cả đêm anh không nhắn tin làm phiền cô, để cho cô không gian, chỉ nhắn tin hỏi vào lúc này.

Cô ảo não trả lời: “Em đang trên đường về, nhưng hình như có chuyện gì đó nên tắc đường lắm. Không biết còn kịp vào ký túc không.”

Mạnh Sĩ Long trả lời rất nhanh, gần như là một giây sau đó, anh đáp: “Em đang ở đâu? Anh tới đón em.”

Vưu Tuyết Trân vốn muốn từ chối nói không cần, nhưng khi nghĩ lại, cô lại xóa hai chữ đó đi, gửi cho anh địa chỉ gần cầu vượt nhất.

Diệp Tiềm Bạch chống cằm, khóe mắt liếc nhìn người ngồi ở ghế lái phụ đang cúi đầu, ngón tay liên tục gõ lên bàn phím, ánh sáng màn hình chiếu lên mặt cô, sự mệt mỏi sau khi tỉnh dậy vẫn chưa biến mất hoàn toàn, biến thành niềm vui vô cùng sống động.

Cậu cảm thấy dường như mình đang ngồi trong rạp chiếu phim xe hơi, nửa đêm trên màn hình xuất hiện bức ảnh đen trắng thế kỷ, người phụ nữ trên màn ảnh gặp được người mình thương, âm nhạc vang lên, cảnh tượng trở nên đầy màu sắc, trở thành kết cục viên mãn nhất.

Thế nào cũng được, nếu nhân vật chính của cảnh này không phải người con gái cậu thích, nếu cậu không chỉ là người ngồi bên cạnh cảnh tượng này.

Cô ngẩng đầu lên, nói: “Lát nữa cậu thả tôi ở phía trước nhé, không kịp về trường nữa rồi.”

Cậu thu tầm mắt lại: “Anh ta tới đón cậu?”

“Ừ.”

“Cậu định tới nhà anh ta ở?” Cậu khiến giọng mình nghe có vẻ đã được kiềm chế tới cực điểm, chỉ là kiến nghị của một người bạn: “Hai người vừa xác nhận quan hệ, tôi thấy không ổn lắm, chậm một chút sẽ tốt hơn.”

Câu trả lời của cô khiến cậu không nói được gì: “Tối qua tôi đã ở nhà anh ấy rồi.”

Ngón tay gõ lên vô lăng của Diệp Tiềm Bạch dừng lại, cậu không hỏi gì thêm.

Đèn đuôi xe phía trước đã sáng, nhưng không chiếu được tới trong xe của họ, nhất là cậu, cả gương mặt chìm vào bóng tối.

Ánh sáng và bóng tối trên thế gian đều ở thế cân bằng, có người được chiếu sáng sẽ có người bị giấu vào bóng râm. Mặc dù khi ở trong bóng tối cậu mới nhìn thấy, có ánh sáng đã chiếu rọi cậu rất lâu.

Sự cố trên cầu vượt đã được giải quyết, cuối cùng dòng xe có thể lưu chuyển được, chẳng mấy chốc xe đã xuống cầu vượt.

Diệp Tiềm Bạch nhìn thấy đích đến ở phía xa. Chân cậu giẫm lên chỗ tăng tốc, cơ thịt ở đùi co giật, cố gắng kìm nén sự kích động muốn nhấn chân phanh.

Chỉ cần nhấn chân phanh, mặc kệ tất cả, đi qua cửa hàng tiện lợi đó, cứ lái về phía trước, không bao giờ dừng lại, đưa cô bỏ trốn, để cô mãi mãi không xuống được xe.

Khi cậu hoàn hồn lại, xe đã dừng trước cửa hàng tiện lợi.

Cậu hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Tôi đợi anh ta tới với cậu.”

Vưu Tuyết Trân tháo dây an toàn: “Không cần đâu.”

Cậu cố chấp tắt máy.

Vưu Tuyết Trân nhìn bóng lưng đi vào cửa hàng của cậu, lát sau cô cũng đi vào theo. Cô mua một bát Oden, ngồi trong cửa hàng ăn, Diệp Tiềm Bạch mua bao thuốc, đi ra ngoài hút.

Vưu Tuyết Trân ngồi bên trong nên không thể không thấy bóng lưng cậu. Cậu hơi khom mình bật bật lửa, dường như bóng dáng đó đã đèn lên bóng hình chàng thiếu niên trốn trên sân thượng hút thuốc năm nào. Bóng lưng săn chắc giờ nhìn lại hao gầy, lẻ bóng như năm ấy.

Oden trong miệng chợt trở nên khó nuốt, cô cúi đầu, vẫn ăn từng miếng một.

Chẳng mấy chốc tiếng motor đã truyền tới, Vưu Tuyết Trân phồng miệng nhai đồ ăn, cô lập tức giơ tay vẫy về phía anh.

Mạnh Sĩ Long lái tới ngoài cửa hàng tiện lợi, sau đó dừng xe lại, vẫy tay với cô.

Vưu Tuyết Trân bỏ nốt nửa cái xúc xích vào miệng, định đi ra ngoài, Diệp Tiềm Bạch đứng bên ngoài dập tắt điếu thuốc, đi lên trước cô một bước.

Cô sững sờ, nhìn hai người đứng nói chuyện bên ngoài.

Vẻ mặt của họ rất bình thản, vì vậy Vưu Tuyết Trân không thể nhìn biểu cảm để đoán họ đang nói gì, nhưng chắc là cuộc nói chuyện hòa bình.

Diệp Tiềm Bạch quay người lại, chỉ về phía xe của mình, ám chỉ bản thân đi trước với cô đang đứng trong cửa hàng.

Vưu Tuyết Trân gật đầu, nhìn cậu ngồi vào trong xe rồi nhấn ga rời đi.

Cô vứt bát Oden vào thùng ra, sau đó đẩy cửa chạy về phía Mạnh Sĩ Long, tò mò hỏi: “Vừa nãy hai người nói gì thế?”

Hiếm khi anh lại giảo biện, xoa đầu cô: “Bí mật.”

Cho dù cách rất xa nhưng Diệp Tiềm Bạch vẫn có thể nhìn thấy bóng hình đứng sát vào nhau của hai người qua gương chiếu hậu.

Cậu nhìn sang ghế lái phụ bên cạnh, vẻ mặt trống rỗng.

Cậu rất muốn giữ cô lại, nhưng nghĩ tới rất lâu trước đó, chính cậu đã ép cô nhường ghế lái phụ cho một người không quan trọng.

Xe đi ra khỏi con ngõ, cuối cùng đã không còn nhìn thấy họ nữa. Cậu dừng xe lại bên đường, lấy một tấm bảng xưa cũ trong ngăn kéo ra.

Cậu lật mặt sau của bảng, mở đèn trong xe lên, nhìn chằm chằm dòng chữ đó dưới ánh sáng yếu ớt.

Lúc này, cậu nhớ tới Hồng Kông, nhớ tới ngày họ vì Mạnh Sĩ Long mà cãi nhau trước khi rời khỏi Hồng Kông. Họ đi trên phố Tinh Quang, ở đó có tượng ngôi sao võ thuật Hy Lạp mà cậu thích.

Khi học cấp ba, cậu rất khâm phục khi xem Shaw Organisation hạ gục đối thủ, cũng từng xem một số tin tức về anh ấy, lúc này cậu chợt nhớ tới một câu nói của anh ấy trong buổi phỏng vấn.

Anh ấy nói: “Tình yêu của tôi luôn không trung hòa được với sự ngu xuẩn.”

*

Bên ngoài cửa hàng tiện lợi, Mạnh Sĩ Long vốn định đèo Vưu Tuyết Trân về nhà, nhưng trước khi ngồi lên yên xe, Vưu Tuyết Trân chợt kéo người anh, lắc đầu, lắp bắp nói: “Đừng về nhà anh, hôm qua là do em kích động, không thể ở nhà anh hai ngày liên tiếp được.”

“Tại sao?”

“Ừm…” Cô không biết nên nói sao: “Người lớn sẽ không thích lắm?”

“Chắc chắn họ sẽ không nghĩ thế đâu.”

“Nhưng em cũng không muốn để anh ngủ ở sofa nữa, thời tiết kiểu này dễ cảm lắm.”

Mạnh Sĩ Long sững sờ, xoa tai cô: “Nhìn đi, ngón tay anh rất ấm, không dễ bị cảm đâu.” Nhưng anh vẫn không ép cô: “Vậy anh đèo em tới khách sạn gần trường.”

“Tới khách sạn này đi.” 

Cô gửi cho Mạnh Sĩ Long địa chỉ khách sạn lúc trước mình từng ở. Anh đèo cô qua đó theo chỉ dẫn của bản đồ, dừng xe xong, anh đi vào quầy lễ tân cùng anh.

Nhân viên lễ tân thu căn cước công dân của Vưu Tuyết Trân xong thì quay sang hỏi Mạnh Sĩ Long: “Căn cước của anh đâu?”

Mạnh Sĩ Long ngượng ngùng: “Tôi không ở.”

Vưu Tuyết trân cũng hiểu ra, liên tưởng Mạnh Sĩ Long với hai từ khách sạn với nhau, suy nghĩ rất hợp lý nhưng chưa bao giờ xảy ra lướt qua trong tâm trí, khiến mặt cô lập tức nóng bừng.

Cô cao giọng nhấn mạnh: “Chỉ có tôi ở thôi!”

Nhân viên hoài nghi: “Vậy sao? Chỗ chúng tôi không dùng căn cước nhận phòng là không được ở đâu đấy.”

Mặt Mạnh Sĩ Long hơi đỏ lên, anh hắng giọng: “Tôi sẽ không lên trên đâu.”

Nhân viên nghe được lời bảo đảm của anh mới đưa thẻ phòng cho họ, mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người cho tới khi hai người đi tới chỗ thang máy.

Vưu Tuyết Trân không vội ấn thang máy mà ôm Mạnh Sĩ Long một lúc: “Anh về cẩn thận nhé, đừng lái xe nhanh quá.”

“Được, anh nhìn em lên rồi đi.”

Anh buông cô ra, ra hiệu cho cô ấn thang máy.

Thang máy đi xuống từ tầng năm, dừng ở tầng một chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Vưu Tuyết Trân nhìn cửa thang máy mở ra, thở dài, vẫy tay đầy luyến tiếc: “Ngủ ngon nhé.”

Khoảnh khắc thang máy đóng lại, Mạnh Sĩ Long gọi cô lại từ phía sau: “Vưu Tuyết Trân.”

Cô quay đầu.

“Cảm ơn em.”

Cô khó hiểu: “Cảm ơn gì?”

“Tối nay.” Anh hít sâu một hơi: “Cuối cùng em vẫn ở bên anh.”

Quả thật khi cô định đi gặp Diệp Tiềm Bạch, anh không nói lời nào, nhưng không có nghĩa anh không lo lắng.

Đó là người cô đã yêu thầm rất nhiều năm, người đồng hành với cô suốt thời thanh xuân, họ từng có rất nhiều điều, nhiều chuyện anh không hay biết. Anh nhớ khi bố bán nhà, những đồ gia dụng theo anh suốt bao năm, thứ nào nên bán đều đã bán. Buổi chiều khi anh và bố chuyển chúng tới chợ bán đồ cũ, anh cảm thấy trái tim mình đã biến thành căn phòng trống không, thậm chí có lúc anh còn muốn quay lại mua hết chúng về.

Tạm biệt một món đồ đã khó đến vậy, huống hồ là tình cảm nảy nở từ trái tim. Lẽ nào đây không phải hành động vĩ đại khi bước ra khỏi năm tháng quá khứ sao?

Trước khi cô đi gặp cậu, anh không để lộ chút bất an nào, duy chỉ khi nghe thấy câu này, Vưu Tuyết Trân mới nhận ra tâm trạng bị anh giấu kín đó.

Cửa thang máy dần đóng lại phía sau, Vưu Tuyết Trân để mặc nó đóng lại, cô quay người, không thể nào kiềm chế sự kích động trong lòng.

Cô chạy ngược ra ngoài, nhào vào lòng Mạnh Sĩ Long.

Anh luống cuống đưa tay ra, không bị vớ vào hư, sau đó dần dần ôm chặt người trong lòng lại.

“Thì ra hôm nay anh luôn lo lắng vậy sao?” Vưu Tuyết Trân ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tại sao không nói với em? Thật ra chúng ta có thể cùng nhau đi gặp cậu ấy.”

Mạnh Sĩ Long lắc đầu, nói: “Không phải như vậy, anh thật sự hy vọng một mình em đi hơn.”

Cô bấu chặt tay mình: “Rõ ràng anh đang lo lắng, đừng cố tỏ ra hào phóng nữa.”

“Không phải hào phóng.” Anh cân nhắc cách dùng từ của mình: “Mà là nếu em thật sự vì cậu ấy mà dao động, anh thấy cũng không sao.”

Vưu Tuyết Trân trợn tròn mắt: “Không sao?”

Anh kiên quyết nói: “Vậy anh sẽ dọn sạch tình cảm em dành cho cậu ấy lần nữa.”

Hiển nhiên anh đã nghĩ tới vấn đề này nên mới buột miệng thốt ra một cách nhanh chóng thế.

“Mặc dù ban đầu anh cho em hai chọn một, không phải người yêu thì sẽ là người lạ. Nhưng thật ra anh đã nói dối, đối với anh, đó chỉ là câu hỏi chọn một đáp án.”

“Anh sẽ cố gắng, dốc hết sức để có được em.”

Đây chính là quyết tâm khi yêu một người của anh.

Lồng ngực Vưu Tuyết Trân căng phồng.

Tiết trời tháng hai vẫn rất lạnh, trước đây cô không thích mùa đông, khi đi trong đêm sẽ có cảm giác tiêu điều, khiến người ta thấy cô đơn. Cùng là thời tiết như vậy, khi bên cạnh cô xuất hiện thêm một người nữa, cho dù ngồi phía sau xe anh, gió lạnh lùa vào người, nhưng cô vẫn thấy ấm áp.

Vậy thì cô cũng phải sưởi ấm anh, để anh thấy quyết tâm yêu anh của cô.

Cô buông Mạnh Sĩ Long ra, nghiêm túc nói: “Năm đó khi em xem Hoàng tử bé, nhìn thấy hồ ly nhỏ để hoàng tử bé đi tìm hoa hồng của cậu ấy, nó nói với hoàng tử bé, anh phải mãi mãi chịu trách nhiệm với đồ mình đã thuần dưỡng, anh phải chịu trách nhiệm với hoa hồng của anh. Sau đó hoàng tử bé đã thật sự rời đi.”

“Khi ấy em cảm thấy tủi thân thay cho hồ ly nhỏ. Rõ ràng nó cũng được hoàng tử bé thuần dưỡng, rõ ràng nó đã dậy hoàng tử bé cách yêu và chịu trách nhiệm, nhưng lại không yêu cầu hoàng tử bé chịu trách nhiệm với mình, đưa mắt nhìn hoàng tử bé đi tìm hoa hồng. Như vậy không công bằng.”

Vưu Tuyết Trân kiên quyết nhìn Mạnh Sĩ Long: “Em nghĩ, nếu em là hoàng tử bé, chắc chắn khi đó em sẽ cắt lời hồ ly, nói với nó, nhưng em cũng được anh thuần phục rồi.”

“Anh đã tưới nước cho đóa hồng đó rất lâu, tiếp theo anh sẽ chịu trách nhiệm với hồ ly của anh, sẽ không để nó cô độc nơi hoang vắng nữa.”

Đời người là những đoạn đường nối tiếp nhau, lúc đó gặp được hoa hồng, lúc này gặp được hồ ly, tất cả đều là đời người. Điều cô có thể làm được là tiến về phía trước, luôn tiến về phía trước.

Mạnh Sĩ Long im lặng nghe cô nói không ngừng nghỉ. Vưu Tuyết Trân nói xong cũng thấy ngại ngùng, nhìn dáng vẻ không có phản ứng gì của anh, cô đoán có phải mình nói sến sẩm quá không. Nhân lúc thang máy vẫn dừng ở tầng một, cô vội nói ngủ ngon rồi quay đầu chạy đi.

Cánh tay chợt bị người phía sau nắm lấy vào lúc này.

Mạnh Sĩ Long kéo cô về cạnh mình, cúi người xuống, hai tay thay cho lời nói, động tác ôm đã nói lên tất cả.

Lễ tân vẫn luôn lặng lẽ quan sát hai người liếc mắt nhìn. Má, như vậy rồi mà còn nói không đặt phòng chung!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.