Dịch: Lá Nhỏ
Kỳ học cuối cùng ở đại học bắt đầu, mặc dù các môn học đã rất ít nhưng chung quy vẫn có tiết phải học, cuộc sống của Vưu Tuyết Trân dần trở thành một con quay. Ngoại trừ đi học thì chỉ có sửa luận văn theo yêu cầu của giảng viên hướng dẫn, vô số thông tin tuyển dụng xuất hiện đầy trên trang web của trường, trong nhóm lớp, những nhãn dán nhạt nhẽo của mọi người ít dần, thay vào đó là thông tin tuyển dụng, có cái đáng tin, có cái không đáng tin, loạn vô cùng.
Cuộc sống nhìn có vẻ không có gì thay đổi, vẫn là ba điểm nhà ăn, ký túc, tòa nhà dạy học như lẽ thường, nhưng trong những thay đổi không quá lớn này, Vưu Tuyết Trân cảm nhận được không khí tốt nghiệp tràn trề.
Thật ra học kỳ trước cô còn chưa xác định được rốt cuộc mình sẽ làm gì, nhưng lần này thì khác. Bây giờ cô rất chắc chắn tương lai mình sẽ xây dựng một kênh thuộc về riêng mình. Đây là chuyện đường dài, không dễ thực hiện, ngoại trừ khoản tiền cần thiết ra, kinh nghiệm công việc liên quan cũng không thể thiếu.
Cô bắt đầu liên tục theo dõi các tin tức tuyển dụng của các đài truyền hình, phát thanh, đúc kết kinh nghiệm viết CV từ Viên Tinh, không ngừng sửa đổi. Chữ “sửa” đã trở thành chữ cô nghe thấy nhiều nhất từ giảng viên và Viên Tinh kể từ khi khai giảng. Có lúc khi mơ thấy Mạnh Sĩ Long, cô cũng mơ thấy anh đang nói với mình, em sửa cho anh!
Điều này làm cô sợ tới mức bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Sau đó cô sẽ vô cớ gây sự gửi tin nhắn cho anh: “Sao anh trong mơ đáng ghét thế!”
Mạnh Sĩ Long gửi icon người mặt vàng có dấu hỏi chấm, mặc dù không biết có chuyện gì nhưng anh vẫn xin lỗi trước: “Anh xin lỗi!”
Tâm trạng cô tốt hơn, nằm trên giường cười ngây ngốc: “Thôi được rồi, tha thứ cho anh đấy!”
Anh lại gửi icon người mặt vàng tủi thân: “Vì không để em trong mơ ghét anh, nên em hãy gặp anh trong thực tế đi.”
Đã nửa tháng kể từ khi họ chính thức xác nhận quan hệ, nhưng tới bây giờ họ vẫn chưa thể hẹn hò.
Cô nghĩ một hồi rồi trả lời anh: “Hôm đưa bà ngoại về Hồng Kông em cũng đi, chúng ta gặp nhau nhé.”
Mặc dù vẫn không được tính là buổi hẹn hò thật sự, nhưng cơ hội là thứ có thể tạo ra được!
Bởi vì người bận không chỉ có cô, Mạnh Sĩ Long cũng không thoát thân khỏi bể công việc. Sau Tết cửa hàng đã khai trương, bố Mạnh vẫn chưa tuyển được người mới, công việc trong tiệm vẫn phụ thuộc nhiều vào anh. Đồng thời anh cũng đang lên kế hoạch nghiêm túc học nhiếp ảnh, nhưng cụ thể phải làm thế nào, thật ra Mạnh Sĩ Long không rõ lắm.
Từ trước tới nay, anh đã quen với việc được cần đến. Có những người sẽ cảm thấy đây là gánh nặng, nhưng đối với anh, đây chính là sự chống đỡ. Bây giờ sự chống đỡ đó bị rút đi, phải hoàn toàn dựa vào ý chí của chính mình để lần mò đường đi, anh sợ mình sẽ đi lầm đường.
Nhất là khi tương lai của anh đã tiếp nhận thêm một người khác. Nhưng cũng chính người này khiến anh quyết tâm mạo hiểm.
Tối ngày quyết định, anh gọi điện cho Vưu Tuyết trân, nói cho cô biết quyết tâm của mình: “Anh muốn quay trở lại trường học.” Giọng anh mang theo sự run nhẹ: “Anh muốn thi vào khoa Nhiếp ảnh của đại học Tây. Anh biết là rất khó, có lẽ năm sau sẽ không thi đỗ, nhưng năm sau nữa, năm sau sau nữa, có thể sẽ mất rất nhiều thời gian…”
Vưu Tuyết Trân không đợi anh nói xong sự lo lắng của mình, cô đã cười lên tiếng, dùng chính lời anh động viên cô khi đó để nói với anh: “Vậy nghe có vẻ rất ngầu, không phải sao?”
Không cần dùng quá nhiều lời nói, Mạnh Sĩ Long ngập ngừng, sau đó cười nói: “Đúng vậy.”
“Anh xem, chuyện lập kênh của em vẫn chưa đâu với đâu, nhưng em cũng muốn tăng tỉ lệ thành công cho mình từng chút một. Đây chính là cuộc sống, làm gì có cuộc đời nào thành công chóng vánh, cứ từ từ, từng bước từng bước một.”
Đâu bên kia, anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó chợt trêu chọc: “Sao đột nhiên nói chuyện như bà cụ non thế?”
‘Vì để giống với tác phong ông cụ non của anh đấy.”
“Anh nào giống ông cụ non?”
“Anh phải chứng minh mình không cảm tính, hãy làm chuyện mình muốn làm đi.”
“Được.” Anh lại bắt đầu chuyển sang quan tâm cô: “CV em rải đi thế nào rồi?”
“Không nhanh vậy đâu, nhưng có lúc không có tin tức gì có khi lại là tin tốt, có lẽ họ vẫn đang suy xét.”
“Chắc chắn em sẽ làm được.”
“Anh cũng vậy!”
Trong ký túc, Viên Tinh nhìn Vưu Tuyết Trân ngồi xổm ngoài ban công gọi điện, khoác áo khoác dày mà người vẫn run cầm cập, cô ấy gõ cửa, ra dấu với cô: Mau vào trong gọi điện đi! Không cần quan tâm tới sống chết của tớ đâu!
*
Ngày bà nội quay về Hồng Kông, Mạnh Sĩ Long tới trường đón cô trước. Cô nhớ tới điều gì đó, vội hỏi anh: “Anh chưa nói với bà chuyện chúng ta yêu nhau chứ?”
“Anh chưa.” Anh tủi thân nói: “Em nói tạm thời đừng nói ra nên anh chưa nói.”
Cô an ủi, chọc vào lưng anh: “Em cảm thấy bây giờ nói hơi sớm quá… Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Trong khái niệm của cô, tình yêu là chuyện của hai người, huống hồ họ thật sự chỉ vừa mới bắt đầu.
Mạnh Sĩ Long không ép cô, chỉ hỏi: “Vậy lát nữa có thể nắm tay em không?” Anh nói thêm: “Nắm trộm thôi.”
Vưu Tuyết Trân tranh đấu thêm: “Để bảo đảm an toàn thì vẫn phải nhịn!”
“…”
Anh quay lưng đi, bả vai xụ xuống, nhìn như đang thở dài.
Không hẹn hò, cũng không cho nói với người trong nhà, còn không thể nắm tay, nghe giống như câu chuyện tình lén lút, không thể ra ánh sáng.
Vưu Tuyết Trân nhìn thấy bóng lưng tủi thân của anh, bật cười chọc vào lưng anh: “Hôm nay tiễn bà nội xong chúng ta sẽ đi hẹn hò được không?”
Anh ngập ngừng giây lát rồi lập tức quay người lại: “Được chứ.”
Vì vậy khi đưa bà ngoại tới sân bay, hai người cố tình ngồi ghế sau, tạo khoảng cách an toàn, giữa hai người còn một khoảng trống lớn, khiến họ nhìn vẫn như ngày trước, chỉ là “bạn bè”.
Bà nội ngồi ở ghế lái phụ thấy chán nên nhìn gương chiếu hậu, bỗng nghĩ ra trò trêu đùa. Bà dùng tiếng phổ thông xen lẫn vài từ tiếng Quảng, nói với Mạnh Sĩ Long: “Hay là cháu về Hồng Kông với bà mấy ngày nhé.”
Mạnh Sĩ Long không hiểu: “Sao vậy ạ?”
“Dì Tần kia ấy, nghe nói cháu gái bà ấy quay về làm việc rồi. Bà từng xem ảnh cô bé đó, trông xinh lắm, bà thấy hai đứa có thể làm quen xem sao.”
Mạnh Sĩ Long lập tức nhìn Vưu Tuyết Trân: “Không cần đâu ạ.”
“Tại sao? Làm quen cũng đâu có gì xấu.” Bà nói rồi lấy điện thoại ra: “Bà cho cháu xem ảnh trước, xem cái là cháu thích liền, dù sao bà cũng thấy hai đứa rất xứng đôi!”
Vưu Tuyết Trân vốn nhịn không nói gì, nhưng vừa nghe thấy bà nội nói hai người họ xứng đôi, cô đã tức tới nỗi máu dồn lên não, kích động lên tiếng: “Không được đâu bà nội!”
Bà nội tò mò: “Sao cháu cũng phản đối?”
Giọng Vưu Tuyết Trân nhỏ dần, lấy bừa một lý do: “Mạnh Sĩ Long, anh ấy… anh ấy còn nhỏ.”
Bà nội bật cười: “Tầm tuổi này bà kết hôn rồi đấy, thằng nhóc này cứ chần chừ dây dưa mãi!”
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
“…”
Mạnh Sĩ Long cạn lời, xoa mũi, không thể chính minh cho bản thân, lại lẽn nhìn Vưu Tuyết Trân.
Cô gãi đầu, định thừa nhận nhưng sau cùng lại sợ hãi nhẫn nhịn.
Dường như bà nội không nhận ra sự kỳ quặc của hai người, tìm ảnh trong điện thoại, sau đó đưa cho Mạnh Sĩ Long xem: “Cháu xem, có phải xinh lắm không?”
Mạnh Sĩ Long không tiếp lời, nhưng bà nội rất kiên trì, lúc này anh mới gượng ép nhận lấy, lướt qua một cái, ánh mắt lại không dời đi ngay.
Vưu Tuyết Trân ngồi bên cạnh, thấy Mạnh Sĩ Long còn dám nhìn ảnh đó mấy cái, cô lập tức nổi giận.
Cô lẳng lặng đưa tay ra véo vào đùi anh.
Mạnh Sĩ Long đau tới nỗi kêu lên một tiếng, lúc này mới rời tầm mắt ra chỗ khác.
Trong nụ cười của cô ẩn chứa lưỡi dao sắc bén, hỏi: “Xinh vậy sao?”
Anh thành thật trả lời: “Đúng vậy.”
Hai chữ này suýt chút làm Vưu Tuyết Trân thổ huyết.
Cô nghiến răng, xích tới gần: “Đẹp vậy cơ à… Em cũng xem xem.”
Màn hình điện thoại hiện ảnh chụp chung của họ khi đón Giáng Sinh ở nhà bà nội.
Mặt Mạnh Sĩ Long xuất hiện nụ cười tinh quái, chỉ Vưu Tuyết Trân đứng đầu tiên, nói: “Này còn không đẹp sao?”
Lúc này Vưu Tuyết Trân mới hiểu ra, cô nhìn Mạnh Sĩ Long, lại nhìn bà nội.
Bà nội cười ha ha: “Bà phát hiện từ lâu rồi, nếu không cơm bà ăn bao nhiêu năm nay coi như lãng phí hết hả?”
Bây giờ nhảy xuống xe còn kịp không?
Xe tới sân bay, Mạnh Sĩ Long cầm hành lý cho bà, Vưu Tuyết Trân khoác tay bà, chẳng mấy chốc ba người đã hoàn thành thủ tục ký gửi hành lý, check in, đưa bà tới cổng an ninh.
Vưu Tuyết Trân buông bà ra, lưu luyến vẫy tay tạm biệt bà. Bà nội thoải mái, mất kiên nhẫn vẫy tay kêu họ mau đi: “Người trẻ thì phải tranh thủ thời gian chứ, đi đi, tiễn cũng tiễn đủ lắm rồi.”
Lần này khi bị trêu chọc cô không còn ngượng ngùng nữa, dũng cảm nắm lấy tay Mạnh Sĩ Long.
Tại sân bay tấp nập người qua lại, Vưu Tuyết Trân lớn giọng bảo đảm: “Bà, bà yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Mạnh Sĩ Long!”
Mạnh Sĩ Long kinh ngạc trước hành động đột ngột của cô, nghe thấy lời cô nói, anh không nhịn được mỉm cười. Anh nắm tay Vưu Tuyết Trân, trêu chọc: “Vậy phải nhờ em rồi.”
Bà nội khinh thường: “Đúng là, không chịu nổi nữa rồi, bà đi đây! Hai đứa thích chăm sóc ai thì chăm sóc.” Nói xong bà đi qua cửa an ninh, đầu không ngoảnh lại.
Hai người nhìn bóng bà biến mất ở cửa an ninh thì ra quán cafe tại sân bay ngồi đợi cho tới khi máy bay cất cánh.
Cách mấy giây màn hình ở trung tâm sân bay sẽ cập nhật thông tin chuyến bay một lần, Vưu Tuyết Trân ngẩng đầu, nhìn thấy chuyến bay tới Indonesia, cô đột nhiên nghĩ tới chẳng mấy chốc Mạnh Sĩ Long cũng sẽ tới Indonesia.
“Anh bắt đầu chuẩn bị đồ đạc chưa?”
“Anh mua đồ cần dùng trên mạng rồi.” Nói rồi anh mở giao diện mua sắm cho cô kiểm tra.
Vưu Tuyết Trân xem qua, cột tìm kiếm toàn là sim điện thoại, sim điện thoại tốc độ mạng cao, ngoài ra không còn gì khác. Có thể giữ liên lạc với cô là chuyện hàng đầu anh cần chuẩn bị trước khi xuất phát.
Vưu Tuyết Trân nhận ra điểm này, trái tim lập tức mềm nhũn. Cô nhập vào cột tìm kiếm mấy chữ áo gió: “Anh mua cái này trước đi. Lúc lướt Xiaohongshu* em thấy họ nói núi lửa rất lạnh.” Nói xong, cô nhanh chóng mở điện thoại của mình ra: “Bỏ đi bỏ đi, để em chọn thì hơn, anh không biết mua quần áo!”
*App đăng ảnh của Trung Quốc.
Mạnh Sĩ Long chống cằm, nhìn Vưu Tuyết Trân, để cô thích làm gì thì làm, sau đó cười ngu ngơ: “Vậy anh phải cảm ơn vì mình không biết mua quần áo rồi.”
“Gì cơ?”
“Vì điều này nên ban đầu em với Viên Tinh mới tìm tới anh.”
Nếu không có lẽ câu chuyện của họ sẽ dừng lại tại đêm Giáng Sinh đó.
“Chưa chắc nha.” Một tay Vưu Tuyết Trân nhập từ khóa áo gió, một tay duỗi ra nghịch ngón tay thon dài của anh trên bàn: “Đồ nướng của anh ngon như vậy, em mua thêm mấy lần nữa, vài ba lần kiểu gì cũng thân thiết thôi. Quan trọng nhất là chúng ta đã gặp nhau vào đêm Giáng Sinh.”
“Ừm… Vậy xem ra vẫn phải cảm ơn shipper hôm đó không nhận đơn của em.”
“Vậy em phải cảm ơn bản thân hôm đó chỉ tìm được một viên kẹo rồi chơi trò chơi thua thảm hại!”
“Trò chơi?”
“Đúng vậy, hôm đó bọn em chơi trò chơi, ai tìm được ít kẹo nhất sẽ phải mời mọi người ăn đêm. Em đã trở thành kẻ đen đủi đó.”
“Tức là đó là viên kẹo duy nhất của em?”
“Đúng vậy.”
“Em cho anh viên kẹo duy nhất?”
“Bởi vì nhìn anh khi đó còn đen đủi hơn cả em!”
Anh mỉm cười, sau đó nói, anh cảm thấy là may mắn mới đúng.
…
Sân bay tấp nập người qua lại, đây là cửa khẩu bận rộn của thế giới, vô số sự ly biệt và tương phùng diễn ra tại đây, sẽ không ai để ý tới một cặp tình nhân ngồi trước cửa sổ trong suốt, dành cả một buổi chiều để nói về những chuyện nhỏ nhặt.
Ngoài cửa sổ, máy bay không ngừng cất cánh, hạ cánh.
Chuyến bay chở bà nội đã rời đi, nửa tháng sau, nó cũng đã chở Mạnh Sĩ Long và bố Mạnh đi.
Vưu Tuyết Trân vẫn ngồi tại chỗ đó trong quán cafe, nhìn chỗ ngồi trống không đối diện, uống sạch cafe trên bàn.
Máy bay mới cất cánh mười phút cô đã bắt đầu nhớ anh rồi. Nhưng cô ép mình không được làm phiền Mạnh Sĩ Long nhiều, đây là chuyến du lịch hiếm có của anh và bố, cô mong anh sẽ có thể tận sức tận hưởng.
*
Trong tuần Mạnh Sĩ Long đi du lịch, Viên Tinh đã được chuyển lên chính thức, để chúc mừng, cô ấy quyết định chơi một ván lớn, mời mọi người trong nhóm ăn lẩu. Nhưng bản tính keo kiệt của cô ấy vẫn không đổi, cảm thấy ra ngoài ăn lẩu thì đắt quá, thế là chọn tới nhà Diệp Tiềm Bạch, tự mang đồ quá đó nấu.
Đương nhiên, tất cả đều hỏi ý kiến Vưu Tuyết Trân trước. Cô nói bây giờ họ vẫn là bạn bè, ăn cơm không có vấn đề gì. Lúc này Viên Tinh mới tag Diệp Tiềm Bạch trong nhóm, hỏi cậu có được không.
Diệp Tiềm Bạch thoải mái trả lời được.
Thế là sau bao ngày không tụ tập, cô và mọi người cùng tới chung cư của Diệp Tiềm Bạch, gặp lại cậu trong tình cảnh này.
Nói là phải quay về làm bạn, nhưng khi gặp mặt vẫn có chút ngượng ngùng. Giống như sợi dây chun bị kéo căng rất lâu, phần nào đó đã trùng xuống, không quay về được nguyên dạng, nhưng vẫn có thể buộc được tóc, ràng buộc được mối quan hệ trong quá khứ của họ.
Diệp Tiềm Bạch bưng hai bát gia vị tới, đưa một bát cho cô theo thói quen. Động tác của Vưu Tuyết Trân khựng lại, sau đó nhận lấy bát gia vị, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cậu mỉm cười, quay đi nhúng thịt vào nồi lẩu, lại bắt đầu cướp đồ ăn trong nồi như trước, không nhường cho bất kỳ ai. Tả Khâu vừa nói anh quá đáng thế, vừa liên tục gắp thịt cho Mao Tô Hòa. Viên Tinh càm ràm, mấy người nhanh tay quá, kiểu gì cũng phải nhường cho khách một miếng chứ! Vưu Tuyết Trân cười nhìn mọi người, cũng duỗi tay cầm đũa ra, không hề do dự gia nhập vào trận chiến nồi lẩu, nhưng tâm trí cô không nằm ở đồ ăn, gắp vài miếng lại xem điện thoại một lần, sau đó lại thất vọng đặt điện thoại xuống.
Diệp Tiềm Bạch để ý tới hành động của cô bèn buột miệng hỏi: “Sao thế? Cãi nhau à?”
“Đâu có! Hôm nay anh ấy leo núi lửa, nói với tôi có thể tín hiệu sẽ không tốt.” Vưu Tuyết Trân ngượng ngùng nói: “Nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn xem anh ấy có gửi tin nhắn cho mình không.”
Nhìn vẻ mặt của cô, Diệp Tiềm Bạch lập tức liếc mắt qua rồi ờ một tiếng.
“Tuyết Trân, cậu xem giúp tớ đồ ăn mang qua còn nữa không, tớ nhớ hình như vừa bỏ vào tủ lạnh đấy!” Viên Tinh ngại đi vào nhà bếp của nhà Diệp Tiềm Bạch, lại không dám sai cậu nên chỉ đành nhờ Vưu Tuyết Trân.
Vưu Tuyết Trân đứng dậy: “Tớ đi xem, tiện thể lấy thêm ít gia vị.”
Cô vừa đi, Diệp Tiềm Bạch đã buông đũa ra, những đồ ăn khác trong nồi bị Tả Khâu thích thú vớt lên. Viên Tinh không chịu yếu thế, hai người tranh cướp nảy lửa, cuối cùng chỉ hời cho Mao Tô Hòa.
Điện thoại Vưu Tuyết Trân đặt trên bàn đột nhiên rung lên.
Cô không khóa màn hình, cuộc gọi của Mạnh Sĩ Long cứ thế đập thẳng vào tầm mắt của Diệp Tiềm Bạch. Cô đã đổi biệt danh của anh, chỉ với hai chữ ngắn gọn: Bạn trai.
Ngoại trừ cậu ra, không ai để ý tới cuộc gọi khó lắm mới bắt được sóng để thực hiện này.
Diệp Tiềm Bạch vô cảm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, sau đó ánh mắt xuyên qua phòng khách, dừng lại ở cánh cửa nhà bếp khép hờ.
Vưu Tuyết Trân vẫn chưa quay lại, xem ra cô không nghe được cuộc gọi này rồi.
Điều này vừa hay đúng ý cậu, mặc dù không nghe được một cuộc điện thoại không thay đổi được gì, nhưng nhìn thấy hai người họ nói chuyện ngọt ngào, cậu vẫn sẽ chướng mắt.
Nồi lẩu nghi ngút khói, trong làn khói mờ ảo, cậu nhớ tới cửa hàng tiện lợi đêm khuya, nhớ tới cuộc nói chuyện cuối cùng với người đang gọi này.
Khi ấy, cậu không nhịn được trào phúng: “Anh yên tâm để cô ấy đi gặp tôi một mình vậy sao? Tôi khuyên anh khi yêu vẫn nên cảnh giác chút.”
Mạnh Sĩ Long bình tĩnh nói: “Đương nhiên không phải. Trái lại tôi biết trọng lượng của cậu trong lòng cô ấy nên mới để cô ấy một mình đi gặp cậu.”
“Tại sao?”
“Cậu là bạn tốt nhất của cô ấy.” Mạnh Sĩ Long rất nghiêm túc nhìn cậu: “Đó là sợi dây gắn kết độc nhất vô nhị giữa hai người, tôi không cần xen vào, tôi cũng không mong cô ấy mất đi người bạn như cậu. Suy cho cùng tôi chỉ mong trên thế giới có thêm một người yêu cô ấy.”
Tôi chỉ mong trên thế giới có thêm một người yêu cô ấy.
Nghe thấy câu này, cuối cùng Diệp Tiềm Bạch mới hiểu tại sao cậu và Vưu Tuyết Trân lại đi tới ngày hôm nay.
Cậu im lặng giây lát rồi cười nói: “Vậy anh phải cẩn thận đấy, tôi không cam tâm chỉ làm bạn không đâu. Vưu Tuyết Trân chứng kiến tôi chia tay rất nhiều lần, lần này tới lượt tôi chứng kiến cô ấy chia tay một lần, không có vấn đề gì cả.”
Mạnh Sĩ Long thoải mái phản kích: “Vậy cậu phải sống thọ hơn tôi mới được.”
Tên nhóc này…
Mấy ngày trôi qua, nghĩ tới câu này vẫn khiến ngọn lửa trong người cậu lại hừng hực bùng cháy.
Diệp Tiềm Bạch nghiến răng đứng dậy, cầm theo điện thoại vẫn đang rung, nhanh chóng tới nhà bếp, ném nó vào lòng Vưu Tuyết Trân: “Điện thoại này! Ồn chết đi được!”
Vưu Tuyết Trân hoang mang: “Tôi để chế độ rung sao?”
Lời nói còn chưa dứt, cậu đã đóng cửa giúp cô, rời đi, đầu không ngoảnh lại.
Vưu Tuyết Trân cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện là Mạnh Sĩ Long, tay chân cuống cuồng nghe máy trước khi cuộc gọi kết thúc.
Cô vui mừng nói alo: “Sao anh đột nhiên gọi cho em thế?”
Mạnh Sĩ Long có phần mệt mỏi nhưng giọng nói hào hứng vẫn truyền tới: “Anh tới miệng núi lửa rồi, phát hiện nơi này có tín hiệu nên gọi cho em ngay.”
“Oa, đỉnh núi đẹp không?”
“Bây giờ em tiện video call không? Anh cho xem xem.”
“Ok luôn, em và mấy người Viên Tinh, Mao Tô Hòa đang ở nhà Diệp Tiềm Bạch ăn lẩu.”
“Ừ.”
Anh tắt máy, chuyển sang gọi video.
Vưu Tuyết trân dựa vào tủ lạnh, nghe máy, nhưng trước mắt lại là một màu đen: “Có chuyện gì thế?”
Cô lẩm bẩm, giọng Mạnh Sĩ Long vang lên: “Bây giờ anh đang để điện thoại dưới đất.”
“Tại sao?”
“Để em nghe nhịp tim của trái đất.”
“Hả?” Vưu Tuyết Trân cười thành tiếng, nhớ tới sự so sánh của mình trước đây, hiển nhiên anh vẫn còn nhớ, thế là cô phối hợp nói: “Bây giờ nhịp tim của trái đất vẫn rất bình ổn hả, em không nghe thấy gì hết.”
“Vậy cái này thì sao?” Ống kính được anh nhấc lên, cảnh sắc lập tức lướt qua, sau đó lại biến thành màu đen.
Anh áp điện thoại lên lồng ngực mình: “Bây giờ là nhịp tim của anh rồi.” Anh nói.
Vưu Tuyết Trân im lặng lắng nghe, lúc này cô cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn cả nhịp tim của trái đất.
Cô ngại ngùng hắng giọng: “Được rồi, không phải anh nói muốn cho em xem núi lửa sao?”
“À… ừ.”
Anh lập tức giơ ống kính lên, thế là miệng núi lửa Bromo xuất hiện trước mắt Vưu Tuyết Trân.
Thế giới biến thành mặt cắt tràn đầy hơi nóng, Mạnh Sĩ Long ngồi trên đỉnh mặt cắt, ống kính quay hai chân anh, dưới chân là nham thạch nóng chảy sâu không thấy đáy. Chúng ẩn nấp ở nơi sâu nhất chính giữa, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy khói trắng.
Vưu Tuyết Trân kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là lo cho an toàn của anh: “Sao anh ngồi nguy hiểm thế!”
Mạnh Sĩ Long chuyển ống kính, màn hình xuất hiện gương mặt đeo khẩu trang của anh, khẩu trang trắng dính khá nhiều tro bụi núi lửa, càng tôn lên đôi mắt sáng ngời phía trên khẩu trang của anh.
“Yên tâm đi, chỉ là góc nhìn nhìn có vẻ nguy hiểm thôi, không sao đâu.” Lần đầu tiên Vưu Tuyết Trân nghe thấy giọng điệu anh kích động như thế: “Ngồi ở đây thậm chí có thể cảm nhận được nó đang rung.”
Vưu Tuyết Trân kinh ngạc: “Núi lửa không bùng phát cũng sẽ rung sao?”
“Chắc là do nham thạch đang chuyển động.”
“Vậy có phải sẽ rất nóng không?”
“Không nóng, vẫn đang có gió này, có thể ngửi thấy mùi lưu huỳnh đấy.”
“Đó là mùi gì?”
“Ừm… Thối?”
Vưu Tuyết Trân cười: “Hình dung kiểu gì vậy.”
Mạnh Sĩ Long cũng cười theo.
Hai người cười ngây ngốc nửa ngày trời, Vưu Tuyết Trân không chịu được khi thấy mình ngu ngơ thế, bèn nói: “Được rồi, anh đừng cười nữa, nói gì đi!”
Kết quả đối phương vẫn đang cười, ngay cả mắt cũng không chớp.
Vưu Tuyết Trân vừa nhìn đã thấy bất thường, cô ngượng ngùng gãi đầu, ồ, thì ra mạng lag rồi.
Đừng nói vừa nãy chỉ có cô cười ngu ngơ với màn hình mấy phút liền nhé…
Một lúc sau, màn hình chuyển động trở lại, mặt Mạnh Sĩ Long áp sát vào màn hình, liên tục nói alo.
Vưu Tuyết Trân vội nghiêm túc: “Giờ ổn rồi.”
“Chỗ này tin shieuej không tốt lắm.” Lời anh nói bắt đầu bị ngắt quãng.
Vưu Tuyết Trân bất lực: “Hết cách thôi, có thể gọi điện là tốt lắm rồi.”
Anh khẽ thở dài: “Anh thật sự rất mong em có thể ở đây.”
“Dù sao lần này cũng là chuyến du lịch gia đình của anh, lần sau hai chúng ta đi riêng.”
Lần này không chỉ có Mạnh Sĩ Long và bố anh, anh còn mang theo ảnh chụp chung của mình với mẹ và bà nội trên đỉnh núi Thái Bình, bà nội đã gửi nó cho anh từ Hồng Kông tới. Sức khỏe không cho phép bà nội leo núi lửa, cho nên bà đã dùng cách này để Mạnh Sĩ Long đưa bà và mẹ cùng xem.
Vưu Tuyết Trân cười trêu chọc: “Anh cẩn thận chút, đừng để ảnh bị gió thổi đi mất đấy.”
Mạnh Sĩ Long vỗ balo: “Bây giờ để nó ở đây, láy nữa lấy ra chụp ảnh cùng.”
“Ấy, bố anh đâu?”
Ống kính quay sang bên cạnh, bố Mạnh đứng gần đó, vui vẻ chụp ánh chiều tà.
Lúc này Vưu Tuyết Trân mới nhìn thấy bầu trời, nhận ra ánh chiều tà đẹp tới ngỡ ngàng. Cô vô thức cũng muốn Mạnh Sĩ Long nhìn thấy bầu trời ở nơi đây, nhưng vì chênh lệch một tiếng nên ở đây trời đã tối.
Vừa nói với anh trời tối xong, kết quả lại thấy màn hình lag lần nữa, không cử động gì. Một lúc lâu sau, máy bắt được tín hiệu, giọng Mạnh Sĩ Long tiếp tục truyền tới nhưng không rõ lắm.
“Còn có thể… nghe được không?”
“Được, nhưng lag lắm…” Vưu Tuyết Trân thở dài: “Nếu bây giờ có vô tuyến điện thì tốt rồi, không cần lo mạng lag nữa.”
Cô chỉ nói bâng quơ, nhưng Mạnh Sĩ Long lại nghiêm túc phân tích: “Nhưng không phải kênh đó của em không hỗ trợ bước sóng 2 mét sao? Không thể kết nối được với tín hiệu tại Indonesia.”
Vưu Tuyết Trân ngạc nhiên: “Lẽ nào anh thật sự từng nghĩ tới việc mang theo vô tuyến điện qua đó để liên lạc với em sao?”
“Ừ.” Anh nghiêm túc nói: “Trước đây em nghe tới đỉnh núi Thái Bình qua vô tuyến điện, vậy nên lần này anh cũng muốn để em nghe thấy tiếng của đỉnh núi Bromo qua vô tuyến điện. nhưng về sau anh search thì biết thiết bị của em không kết nối được với tín hiệu xa thế.”
Trái tim Vưu Tuyết Trân mềm nhũn, cô cười nói: “Cũng chưa chắc, lần em nghe được tiếng từ núi Thái Bình khi còn nhỏ ấy là vì theo lẽ thường, thiết bị của ông nội cũng không kết nối được với tín hiệu ở Hồng Kông.”
Anh sững sờ: “Vậy tại sao?”
“Ông nội nói có thể có liên quan tới thời tiết.”
“Thời tiết?”
“Anh vẫn còn nhớ những gì sách nói chứ, việc truyền tín hiệu đài có liên quan mật thiết với thời tiết, tia bức xạ mặt trời sẽ làm ion hóa tầng điện li, nâng cao khoảng cách truyền của bước sóng.” Vưu Tuyết Trân suy đoán: “Có lẽ thời tiết hôm đó đã tạo ra bất ngờ, biết đâu cũng giống như ánh chiều tà căng đầy như hôm nay thì sao?’
Trong ống kính của Mạnh Sĩ Long, áng mây tỏa sáng tứ phía, ánh chiều tà bao trùm khắp nơi không chỉ có một màu mà là bốn màu, đỏ, cam, lam, tím. Từng đàn chim lượn lờ bay qua trời cao trong chập tối trên núi lửa ngày xuân.
Bố Mạnh chụp xong cảnh chiều ta thì gọi Mạnh Sĩ Long qua chụp ảnh chung.
Mạnh Sĩ Long nói với ống kính đợi anh chút, sau đó bỏ điện thoại vào túi, lấy ảnh trong balo ra.
Camera biến thành màu đen, Vưu Tuyết Trân không nhìn thấy dòng chữ nhỏ phía sau bức ảnh: Ngày 3 tháng 11 năm 2007, chụp tại núi Thái Bình.
Ngày đó năm đó, Vưu Tuyết Trân gối đầu lên chân ông nội bắt sóng cho đài vô tuyến điện, tiếng rẹt rẹt vang lên, đài phát sóng tiếng phổ thông đột nhiên bị tiếng Quảng thay thế: “Dịch vụ cáp treo của núi Thái Bình vẫn hoạt động bình thường, để mọi người có thể chiêm ngưỡng cảnh Hồng Kông…”. Bên ngoài cửa sổ, áng mây chập tối bao trùm nơi nơi, ông nội tò mò áp sát tới nghe, cô cũng áp sát tai vào đài, hỏi ông nội đây là gì vậy? Ông nội kinh ngạc nói, đây là Hồng Kông cách đây rất xa.
Ngày đó năm đó, Mạnh Sĩ Long ngồi trên cáp treo phát thông báo về Hồng Kông đó, chầm chầm leo lên núi Thái Bình. Bà nội chỉ vào ánh chiều tà lộng lẫy bên ngoài cáp treo, khoác tay Mạnh Sĩ Long và mẹ Mạnh, nói, ba chúng ta chụp một bức đi, chiều tà đẹp quá. Mạnh Sĩ Long nghe bà nói vậy bèn quay đầu lại nhìn, từng đám mây đủ màu sắc đập thẳng vào mắt anh.
Tín hiệu vô tuyến cứ thế bị thời tiết mang theo sắc màu đèn neon mê hoặc tới chệch quỹ đạo, từ đó lưu lạc từ Hồng Kông tới Liên Thành, lại xuyên qua thời gian, quay lại điểm bắt đầu chỉ vận mệnh mới biết trong ánh chiều tà lúc này.
Ngày đó năm đó, vũ trụ đã mở ra sự khác biệt lần nữa, nhưng lại viết nên khởi đầu cho họ.
– Hết chính truyện-
*Lảm nhảm: Thời tiết mang theo sắc màu đèn neon, đây mới là tên đúng của truyện, nhưng nó cũng bị dài quá do vậy mình đã chỉnh sửa lại chút, cơ mà tên đang dùng nó không đúng với ý nghĩa của chi tiết trong truyện lắm. Chị Trân và anh Long cũng giống như tín hiệu của vô tuyến điện, vào một ngày “thời tiết” có sự thay đổi đặc biệt, cũng là lúc hai anh chị kết nối được với nhau. Còn ngoại truyện nha cả nhà.