Đèn Neon Thời Tiết

Chương 59: Tương lai



Dịch: Lá Nhỏ

Khi tháng năm đi tới những chặng cuối cùng, Vưu Tuyết Trân bận không sao kể xiết.

Lần trước cô và Mạnh Sĩ Long cùng nhau ngồi xe của anh đi hái dâu tây, kể từ lần đó cô bị vô số chuyện bủa vây. Nào là chuẩn bị bảo vệ luận văn, nào là chuẩn bị phỏng vấn tư cách nghề nghiệp, còn phải chuẩn bị thuê phòng.

Cô hy vọng trước cuối tháng sẽ chốt được chuyện nhà cửa, tới tháng sáu không có nhiều nhà cho thuê, sẽ rất khó tìm. Vậy nên một tuần gần đây, thuê phòng đã trở thành chuyện lớn nhất của cô. Vừa có thời gian là cô đi khắp nơi xem phòng với môi giới, Wechat bị vô vàn bên trung gian bao trọn.

Chọn tới chọn lui, cuối cùng cô nhìn trúng một căn đi bộ khoảng mười phút là tới trạm tàu điện ngầm. Nhà hướng về phía Nam, phòng khách có cửa sổ sát đất rất lớn, có thể nhìn thấy vịnh Tây Vinh.

Vưu Tuyết Trân vừa gặp đã thích cảnh sắc nơi này, giá thuê nhà cũng khá hợp lý, vấn đề duy nhất là nhà trống không, phải tự mua đồ gia dụng. Hiển nhiên so với những căn nhà chỉ việc xách đồ tới ở, căn này phiền phức hơn nhiều.

Vưu Tuyết Trân do dự không quyết, quay video nhà trước, tối đó gửi cho Mạnh Sĩ Long để hỏi ý kiến anh.

Anh trả lời rất nhanh: “Phòng cũng được, địa chỉ là ở đâu thế? Để nửa đêm anh tới gần đó xem xem, liệu xung quanh có an toàn không!”

Vưu Tuyết Trân không muốn để anh vất vả, vội trả lời: “An toàn lắm! Dưới tòa nhà này cũng có cửa kiểm soát ra vào nghiêm ngặt, anh không cần lo lắng đâu.”

Nhưng Mạnh Sĩ Long vẫn rất cố chấp, nói vẫn phải qua đó xem mới yên tâm. Vưu Tuyết Trân hết cách, chỉ đành gửi địa chỉ cho anh.

Cô tưởng ngày mai hoặc ngày kia anh tiện đường sẽ qua đó, kết quả hơn mười một giờ tối anh gửi tin nhắn thoại nói mình đã qua đó xem rồi, xung quanh rất yên tĩnh, chỗ này khá ổn.

Lúc này Vưu Tuyết Trân đã tắm rửa xong, nằm trên giường, kinh ngạc hỏi sao giờ anh lại qua đó.

Anh trả lời: “Anh sợ làm trễ nải việc ký hợp đồng thuê phòng của em, dù sao anh lái xe qua đó cũng gần.”

“Gần gì chứ…”

Vưu Tuyết Trân lẩm bẩm. Tiêu chuẩn lựa chọn của cô là tiện cho công việc sau này, căn nhà này rất gần đài truyền hình phát thanh Tây Vinh mà cô đang phỏng vấn. Nó nằm trên tuyến tàu điện ngầm tới đài truyền hình, chỉ cách có năm trạm, nhưng cách rất xa nhà Mạnh Sĩ Long.

Vưu Tuyết Trân trở mình, thầm nghĩ giường mềm như vậy, ngay cả việc xuống tầng lấy đồ ăn cô cũng lười, huống hồ là nửa đêm lái xe tới một nơi xa xôi để xem xung quanh nơi đó thế nào. Nhưng anh lại sẵn sàng đi, chỉ vì tốt cho cô.

Điều này khiến trái tim Vưu Tuyết Trân mềm nhũn, cô lập tức gọi cho anh, oán trách: “Anh như vậy em lại không muốn thuê căn đó nữa…”

Anh sững sờ: “Tại sao? Em thấy chỗ nào đó không ổn sao?”

“Ừ.” Cô ôm chăn, thở dài: “Khoảng cách. Chỗ đó cách nhà anh khá xa, như vậy nếu anh muốn tới tìm em hoặc em đi tìm anh đều mất rất nhiều thời gian.”

Anh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Anh còn tưởng là gì cơ, không sao, anh tới tìm em là được.”

“Vậy em càng phải đổi sang chỗ gần hơn.”

Nếu chỉ tính việc cô đi tìm anh, thật ra cô vẫn có thể chấp nhận được khoảng cách này. Nhưng nếu như cứ để anh tới tìm mình, cô lại không muốn.

Giọng nói ôn hòa của Mạnh Sĩ Long truyền vào lỗ tai cô: “Khi muốn gặp một người, thời gian trên đường đi cũng trở nên hạnh phúc, vậy nên chặng đường có dài một chút, thời gian chờ đợi cũng trở nên dài hơn, đây chưa hẳn là chuyện xấu.”

Mặc dù Vưu Tuyết Trân biết anh đang ngụy biện, rõ ràng chỉ vì thuyết phục cô nên anh mới nói vậy, nhưng cô đã bị anh thuyết phục, không phản bác nữa.

“Thôi được rồi… Anh lái xe về rồi sao?”

“Ừ, anh đang trên đường về.”

“Được đấy, giờ có thể vừa nghe điện thoại vừa lái xe rồi.”

Anh nghe ra cơn buồn ngủ trong giọng nói của cô, dịu dàng hỏi: “Buồn ngủ rồi hả?”

“Đâu có…”

Sau khi nghe thấy giọng anh, mí mắt vừa sụp xuống gắng gượng nâng lên, quyết tâm phải nói chuyện với anh tới khi anh về nhà mới tắt máy. Thế là cô bắt đầu chủ động tìm chủ đề.

“Tối nay em ăn thịt Fuding của quán mới mở sau trường, thịt nhà họ tươi ngon lắm luôn! Bát đó có thêm bột ớt các kiểu nhưng không quá cay. Nghĩ tới việc sau khi tốt nghiệp không thể tới đó ăn nhiều được nữa, hôm nay em đã ăn liền hai bát…”

“Vậy sao, vậy lần sau chúng ta cùng đi ăn. Anh tới học lén tay nghề của ông chủ, như vậy em có thể ăn được món đó rồi.”

Vưu Tuyết Trân trở mình, mơ màng nói: “Nào dễ bị anh học lỏm thế, ông chủ sẽ tức điên lên cho mà xem…”

Nói mãi nói mãi, đầu bên kia điện thoại không còn tiếng động nào nữa.

Mạnh Sĩ Long alo mấy tiếc, nhanh chóng nhận ra Vưu Tuyết Trân đã ngủ, anh lập tức im bặt, nhưng cũng không tắt máy, để thời gian trôi từng giây từng phút.

Thi thoảng khi dừng đèn đỏ, anh sẽ liếc nhìn màn hình cuộc gọi, nhìn thời gian dần trôi và avatar nhóc Maruko, đôi mắt cong cong như vầng trăng.

Sau khi xe tới nhà, anh ghé sát vào micro, dịu dàng nói: Bé yêu, ngủ ngon nhé.

*

Ngày hôm sau, Vưu Tuyết Trân ký hợp đồng thuê nhà với môi giới xong, trước khi chuyển vào cô phải giải quyết vấn đề đồ gia dụng. Cô và Mạnh Sĩ Long quyết định cuối tuần tìm tới cửa hàng Ikea mua những đồ cần thiết.

Bởi vì có rất nhiều đồ đạc phải mua, nhiệm vụ nặng nề, do vậy hai người dậy từ rất sớm. Mạnh Sĩ Long đưa cô tới Ikea, trở thành lượt khách đầu tiên khi cửa hàng mở cửa.

Trong cửa hàng gần như không có ai, các món đồ gia dụng được sắp xếp chỉnh tề, đầy đủ, khi nhìn vào tạo cảm giác vô cùng dễ chịu, giống như họ đã bao trọn cửa hàng.

Mạnh Sĩ Long đẩy xe tới: “Chúng ta đi từ chỗ nào trước?”

“Giường đi! Khi người ít thử giường sẽ thoải mái hơn.”

Hai người chạy thẳng tới khu giường, khi nhìn thấy chiếc giường mềm mại, cơn buồn ngủ vì dậy sớm của Vưu Tuyết Trân lại trỗi dậy, ngáp không ngừng nghỉ. Cô nằm lên một chiếc giường, híp hai mắt lại, thoải mái cảm thán: “Giường này cũng ổn đấy.”

Mạnh Sĩ Long ngồi xuống giường, dùng tay thử chất liệu của giường, gật đầu nói: “Cũng được, nhưng vẫn nên thử thêm mấy chiếc nữa chứ nhỉ?”

“Được… Nhưng để em thử chiếc giường này mấy phút nữa đã.”

Mạnh Sĩ Long nhìn dáng vẻ lười nhác của cô, cũng không thúc giục, tư thế ngồi thả lỏng hơn nhiều. Cô cảm thấy chỗ giường bên cạnh lún xuống, anh cũng nằm xuống rồi, nhưng không nằm hẳn mà lấy tay chống đầu, bao trọn lấy cô từ trên cao.

Vưu Tuyết Trân bị anh nhìn tới ngại ngùng, nhìn vào mắt anh được mấy giây đã vội quay lưng về phía anh. Kết quả lại tiện cho anh ra tay, liên tục xoa vành tai cô.

Chẳng bao lâu sau, anh đã tận mắt nhìn thấy tai cô bị mình trêu chọc tới ửng đỏ.

Vưu Tuyết Trân hằn học, bất lực quay người lại: “Anh làm gì thế!”

Anh nghiêm túc nói: “Dịch vụ đánh thức.”

“…” Vưu Tuyết Trân bật người dậy: “Em biết rồi em biết rồi, em dậy nghiêm túc chọn đây!”

Tiếp đó, cô ngoan ngoãn nằm trên từng chiếc giường một, sợ lại chịu “dịch vụ đánh thức” kia.

Cuối cùng dựa vào cảm giác của mình, cô chọn một chiếc trong số đó. Sau khi lăn lộn mấy vòng, cô ngồi dậy, vẫy tay bảo Mạnh Sĩ Long cũng qua đây nằm, giống như chỉ đơn thuần hỏi ý kiến của anh: “Anh thử xem chiếc giường này thế nào?”

Anh nằm xuống theo lời cô nói, gật đầu: “Rất dễ chịu.”

“Được, vậy chốt chiếc này đi!” Nói xong, mặt cô hơi đỏ, nhảy xuống giường, quay đầu đi về phía khu ly cốc.

Mạnh Sĩ Long có biết ý nghĩa của việc cô bảo anh thử giường không?

Không phải chỉ đơn thuần là đưa ra ý kiến, mà là trong tưởng tượng của cô, sau này có lẽ họ sẽ thường xuyên cùng nhau nằm trên đó, vậy nên cảm nhận của anh cũng rất quan trọng. Mặc dù bây giờ cơ hội họ nằm chung giường chỉ dừng lại ở lần trên xe giường lúc sinh nhật anh.

Nhớ tới lần đó, mặt Vưu Tuyết Trân càng đỏ hơn. Cô lấy bừa một ly thủy tinh trên kệ trưng bày áp vào mặt, để mặt bớt nóng đi.

Thật ra vào lần đó, cuối cùng họ cũng không xảy ra hành vi quá giới hạn nào. Cô không biết Mạnh Sĩ Long nghĩ thế nào, là anh thật sự kiềm chế bản thân hay không có suy nghĩ gì về phương diện đó. Hoặc cũng có thể vốn dĩ có nhưng vì cô tắm lâu quá nên anh đã buồn ngủ, chỉ còn sức lực ôm cô, làm nũng với cô.

Giường trên xe không quá nhỏ, hai người nằm vẫn thoải mái. Mạnh Sĩ Long ngủ cạnh cô, nhưng cách cô khoảng mười phân, cô có thể cảm nhận được bên cạnh mình có người. Tuy nhiên chỉ là “cảm nhận”, hơi thở của anh, trọng lượng của anh, mùi hương tỏa ra sau khi tắm xong.

Dáng ngủ của anh rất nghiêm chỉnh, vì vậy từ đầu tới cuối không có việc quá giới hạn nào xảy ra, anh không hề chạm vào cô.

Sau khi tắt đèn, cô nhỏ giọng gọi Mạnh Sĩ Long, hỏi anh ngủ chưa. Anh không trả lời, thế là cô nhắm mắt lại, nào ngờ tay đột nhiên bị bàn tay bên cạnh chạm vào.

Cô sững sờ, lông mi run lên, nắm ngược lại lấy tay anh.

Dưới lớp chăn mềm mại, hai bàn tay lặng lẽ, dè dặt nắm lấy nhau, đó là cảm giác còn mềm mại hơn cả chăn. Ban đầu là lòng bàn tay chạm lòng bàn tay, dần dần đầu ngón tay anh xâm nhập vào kẽ tay cô.

Họ cứ nắm tay nhau như vậy tới ngày hôm sau, tay cả hai đều đầm đìa mồ hôi. Bây giờ nghĩ lại, lòng bàn tay Vưu Tuyết Trân vẫn còn cảm giác ướt át đó, còn cả sự xao xuyến khó diễn tả bằng ngôn từ. Mặc dù rõ ràng chỉ là nắm tay mà thôi, nhưng dường như tay đã thay cơ thể hai người hoàn thành lần đầu nào đó.

Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com

Mạnh Sĩ Long đẩy xe đi tới, vẫn chưa biết những chuyện linh tinh cô đang nghĩ tới. Thấy cô cứ áp cốc vào mặt, anh còn tưởng cô thích nó nên với tay lấy cốc bỏ vào xe. Vưu Tuyết Trân hoàn hồn, vội che che diếm diếm đặt cốc về chỗ cũ, nói cốc này không ổn lắm, xem mấy cái khác xem.

Cả ngày hôm đó, họ đã mua được những đồ gia dụng cơ bản. Những món cồng kềnh để cửa hàng giao tới tận nhà, món nhỏ thì bỏ vào cốp xe, Mạnh Sĩ Long chuyển đồ về nơi ở mới, sau hai chuyến khuân vác, anh đã chuyển hết đồ đạc lên tầng.

Nhưng sau khi chuyển đồ gia dụng lên tầng xong, anh lại nói vẫn chưa chuyển xong, vội vàng chạy xuống tầng lấy đồ.

Vưu Tuyết Trân tò mò kiểm tra lại số đồ, rõ ràng đủ rồi mà? Có phải anh nhớ nhầm rồi không?

Cô thầm nhủ, sau đó bóc từng món đồ ra trước khi đợi anh.

Thật ra mấy món đồ nhỏ họ tự vận chuyển về cũng không nhỏ lắm. Bàn ghế, kệ giá ghép lại cũng khá tốn sức, ít nhất khi bóc đồ ra, nhìn đống bộ phận rời rạc của nó, Vưu Tuyết Trân đã thấy nhức đầu. Cô cầm tờ hướng dẫn lên, cười gượng ha ha mấy tiếng, bắt đầu nghiên cứu.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Mạnh Sĩ Long đã quay trở lại, không biết anh đi lấy đồ gì.

Vưu Tuyết Trân nhìn về phía tay giấu sau lưng của anh: “Đồ gì mà thần bí ghê thế?”

Anh vừa thấy cô đã túng quẫn, không giấu giếm nữa, duỗi tay ra, để lộ món đồ trong tay. Đó là một con chim cánh cụt trên đầu có thắt nơ bướm.

Đã một tháng kể từ lần gắp gấu bông, Vưu Tuyết Trân không còn nhớ gì về con chim cánh cụt này, giờ lại thấy nó xuất hiện trước mặt mình một cách thần kỳ.

“Anh, anh đi gắp nó hả?” Vưu Tuyết Trân kinh ngạc tới lắp bắp.

“Thi thoảng anh có đi qua đó nên tiện tay gắp được.”

Anh đặt chim cánh cụt vào tay cô, sau đó lắp ráp các bộ phận của đồ đạc vào giúp cô. Mạnh Sĩ Long kéo cô ngồi xuống sàn nhà phòng khách trống không, chẳng mấy chốc ghế văn phòng đã hiện lên với hình dạng nên có.

Vưu Tuyết Trân vẫn đang ngây ngốc nhìn món đồ trong tay.

Cô không tin mấy lời anh nói, hiểu sự “thi thoảng”, “tiện tay” của anh thành từ trái nghĩa mới là sự thật của việc gắp con gấu bông này.

Vưu Tuyết Trân nhìn nơ bướm trên đầu chim cánh cụt, lại chọc vào gò má đỏ hồng của nó, nói, tao đặt tên cho mày là Long Long nhé.

Mạnh Sĩ Long nghe thấy danh xưng này bèn ngẩng đầu lên khỏi ghế, sửa lại: “Nó là con gái, đặt tên này không hợp đâu.”

Vưu Tuyết Trân gọi liên tục: “Long Long, Long Long, Long Long.”

Mạnh Sĩ Long ngẩng đầu lên cả ba lần, lần nào cũng không biết có phải cô đang gọi mình không.

Lúc này Vưu Tuyết Trân mới không trêu anh nữa, ôm chặt chú chim cánh cụt trong lòng, tựa cằm lên đầu chim cánh cụt, ngắm nhìn anh lắp đồ.

Dáng vẻ lắp đồ của anh hoàn toàn xứng với hai chữ ngắm nhìn. Người tập trung cao độ làm việc luôn rất có sức hấp dẫn, dáng vẻ thuần thục, tự tin càng quyến rũ hơn. Mạnh Sĩ Long vô cùng phù hợp với hai điểm này, có lẽ đối với anh, lắp đồ gia dụng chỉ đơn giản như chơi trò ghép hình gỗ.

Vưu Tuyết Trân nhìn mãi nhìn mãi, chợt nổi lên lòng hiếu thắng.

Thấy anh đã lắp xong hết ghế, cô buông chú chim cánh cụt ra, quay đầu lấy đồ của một giá đựng đồ cho anh, mình cầm một bộ, kiến nghị: “Hay là đấu với nhau nhé? Xem ai lắp đúng và nhanh hơn. Nhưng vì để công bằng, anh phải đợi em bắt đầu trước mười lăm phút rồi mới được lắp.”

Mạnh Sĩ Long nghịch tờ hướng dẫn không cần dùng tới: “Vậy có phần thưởng với hình phạt gì không?”

Vưu Tuyết Trân suy nghĩ giây lát, búng tay: “Người thua phải bóp mũi như con voi quay vòng vòng, 15 vòng đi!”

Anh để lộ vẻ mặt khó đỡ: “Được.”

Vưu Tuyết Trân bĩu môi: “Có phải anh thấy hình phạt này trẻ con lắm không? Vậy anh nghĩ cái khác đi.”

Anh nghiêm túc: “Sao lại trẻ con? Anh thấy hình phạt này rất ngây thơ, hồn nhiên ấy chứ.”

Còn không phải ý là trẻ con hả?

Vưu Tuyết Trân xí một tiếng, cướp lấy tờ hướng dẫn trong tay anh, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu. Cho dù là trò trẻ con cũng phải thắng!

Mạnh Sĩ Long híp mắt nhìn dáng vẻ trẻ con của cô, thi thoảng thấy cô làm sai sẽ lên tiếng nhắc nhở bước vừa nãy sai ở đâu. Mười lăm phút sau, giá trong tay cô đã bắt đầu thành hình.

Thời gian giới hạn tới, Mạnh Sĩ Long không nhìn cô nữa, bắt đầu bóc túi đồ của mình ra. Vưu Tuyết Trân liếc nhìn hành động của anh, nhận ra anh cố tình làm chậm lại bèn nói: “Không được nhường em! Anh đã nhường em 15 phút rồi!”

Anh nghiêm túc: “Được, anh sẽ dốc hết sức!”

Về sau quả nhiên anh đã nghiêm túc, tốc độ lắp nhanh hơn hẳn.

Vưu Tuyết Trân làm nhanh hơn, vội vàng lắp các bộ phận khác vào.

Hai người ai làm việc người đó, không cả nói với nhau một lời, chuyên tâm lắp giá để đồ của mình.

“Em lắp xong rồi!” Vưu Tuyết Trân hào hứng lên tiếng trước, phô ra thành quả thắng lợi của mình một cách đầy tự hào. Cô ngẩng đầu nhìn tiến độ của Mạnh Sĩ Long, nhận ra anh chỉ còn mỗi trụ cuối cùng là chưa lắp vào kệ.

Cách nhau mười lăm phút nhưng vẫn đuổi sát nút tới vậy! Vưu Tuyết Trân thầm nghĩ, nguy hiểm quá, suýt chút nữa phải bịt mũi như con voi quay vòng vòng rồi!

Tuy nhiên tốc độ chỉ kém nhau chút xíu như vậy, khiến cô không khỏi nghi ngờ: “Đừng nói anh cố tình nhường đấy nhé?”

Mạnh Sĩ Long lập tức phủ nhận: “Anh biết em đề cao sự công bằng nhất, cố tình để em thắng và để em thua không có gì khác nhau cả.” Anh nghiêm túc: “Anh rất cố gắng đuổi theo tốc độ của em.”

Vưu Tuyết Trân cười không ngậm miệng lại được: “Vậy xem ra em cũng có thực lực đấy chứ.”

Mặc dù là thực lực của việc làm trước mười lăm phút, nhưng đó cũng là thực lực!

“Nhanh lên, mười lăm vòng, em đếm giúp anh!”

Cô dọn đồ tạp nham dưới sàn, chừa chỗ trống cho Mạnh Sĩ Long. Anh bất lực đứng ra chính giữa, cúi người, hai tay vắt chéo nhau, nắm vào mũi mình, tay còn lại buông thõng, thật sự rất giống một chú voi con đang ngoe nguẩy trong không khí.

“Một, hai, ba…”

Anh bắt đầu xoay vòng, Vưu Tuyết Trân đếm cho anh. Thấy anh càng quay càng chậm, cô còn giả vờ đếm sai, nhảy qua mấy số. Khi anh xoay tầm khoảng mười vòng cô bèn nói xong rồi.

Mạnh Sĩ Long choáng váng dừng lại, chân lảo đảo. Vưu Tuyết Trân vội đi lên đỡ anh, anh thuận thế dựa vào vai cô, ôm trọn lấy cô.

“Chóng mặt quá…” Đầu óc anh quay cuồng, lẩm bẩm.

Vưu Tuyết Trân vờ như gắng gượng nói: “Vậy cho anh dựa thêm một phút nữa đấy.”

Anh giở trò: “Thế anh xoay tiếp mười lăm vòng nữa có phải có thể dựa thêm một phút không?”

Hai tay Vưu Tuyết Trân vòng qua vai anh: “Anh xoay tới nghiện rồi hả?”

Mạnh Sĩ Long xoa tóc cô, gật đầu: “Thật sự rất vui, em có muốn xoay cùng không?”

“Hả?”

Cô còn đang nghi hoặc gì mà xoay cùng, tay sờ tóc cô của Mạnh Sĩ Long đột nhiên dịch xuống dưới, hai tay vòng lấy eo cô, nhấc bổng người cô lên không trung.

Khoảnh khắc ấy, Vưu Tuyết Trân cảm thấy mình lại ngồi lên vòng xoay ngựa gỗ mini kia. Có lẽ anh tưởng cô say đắm cảm giác bay trên không trung nên ôm cô xoay mấy vòng liền.

Vưu Tuyết Trân không biết sao mình lại cười. Cô ôm chặt cổ Mạnh Sĩ Long, hổn hể nặn ra mấy chữ, bảo anh xoay nhanh một chút.

Cuối cùng hai người đều choáng váng, nằm xuống sàn nhà trống. Nói chính xác hơn là Mạnh Sĩ Long nằm dưới sàn, cô nằm trên người Mạnh Sĩ Long, trên người cô còn có chú chim cánh cụt anh mang tới.

Bên ngoài cửa sổ, vô vàn ánh đèn trong từng căn nhà lấp lánh sáng, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn bên ngoài chiếu sáng căn phòng nhỏ bé, trống không này. Vưu Tuyết Trân đổi tư thế, gối lên người Mạnh Sĩ Long nghỉ ngơi, mắt đảo quanh căn nhà không có gì, tính xem còn đồ gì chưa mua.

Mạnh Sĩ Long im lặng nghe cô lẩm bẩm, bổ sung giúp cô: “Vẫn chưa mua cốc, cốc bị em để lại lên kệ rồi, sau em cũng không chọn nữa.”

Vưu Tuyết Trân xua tay nói: “Vốn dĩ em cũng không định mua cốc ở đó, em nhìn trúng cái khác rồi.”

Cô lấy điện thoại ra, mở bộ cốc Hoàng tử bé lưu trong giỏ hàng cho anh xem.

“Cốc dưới đáy có hình hồ ly nhỏ là cốc của anh.” Vưu Tuyết Trân chỉ vào góc tường: “Bình thường nó sẽ được đặt chung với giá đựng đồ chúng ta vừa lắm với cốc hoàng tử bé của em.”

Trước đó, Vưu Tuyết Trân chưa bao giờ chờ mong tới ngày sinh nhật sau khi tốt nghiệp của mình. Cô luôn cảm thấy đây chính là một cột mốc đánh dấu mình bắt buộc phải trưởng thành, cho dù trái tim cô vẫn kháng cự việc trở thành người lớn. Bởi vì như vậy cô sẽ không còn lý do hùng hổ nào để bao biện cho sự thật bố mẹ thương em gái hơn.

Từ giờ trở đi, cô phải đối diện với xã hội tàn khốc, cô phải một mình gánh vác tất cả. Cô đã nghĩ như vậy, cho nên mới sợ hãi thế giới mịt mù này, càng sợ việc bản thân phải đơn phương độc mã chiến đấu trong thế giới đó.

Nhưng giờ phút này, cô bắt đầu va vấp với những ngày tháng sau khi tốt nghiệp. Chẳng mấy chốc cô sẽ có một ngôi nhà của riêng mình, mặc dù chỉ là nhà thuê, hiện tại cũng chẳng có gì. Nhưng cô sẽ lấp đầy những sự trống vắng này, nơi này chỉ tồn tại những thứ cô yêu, bao gồm cả người cô yêu.

Có lẽ công việc tương lai cũng sẽ rất bận, cô sẽ cảm thấy cấp trên đáng ghét, lắm việc vụn vặt, nhưng tới một, hai ngày cuối tuần, có khi họ sẽ cùng nhau sinh hoạt. Anh sẽ dùng cốc cô chọn để uống nước, họ sẽ cùng nhau nấu cơm… Không, vẫn nên để anh nấu thì hơn, chuyện chuyên nghiệp phải giao cho người có chuyên môn làm! Ăn cơm xong họ sẽ cùng nhau xem bộ phim xưa cũ. Nói ra mới nhớ cô phải mua một máy chiếu nữa, lát nữa cô sẽ ghi vào mục ghi chú. Khi phim chiếu xong, họ sẽ uống ít rượu, nói những chuyện xảy ra khi hai người không gặp nhau, nói tới khi cả hai không mở nổi mắt nữa sẽ cùng nhau đi ngủ, tay nắm tay dưới lớp chăn mềm mại.

Cô im lặng rất lâu, lâu tới mức Mạnh Sĩ Long tưởng cô sắp ngủ rồi, anh gọi thử: “Vưu Tuyết Trân?”

Cô lười nhác đáp: “Vừa nãy em thất thần rồi.”

“Em đang nghĩ gì thế?”

“Em đang nghĩ…” Trong căn phòng tối đen như mực, cô cảm thấy xung quanh ngập tràn ánh sáng: “Vẫn nên gọi chim cánh cụt là Long Long đi.” Vưu Tuyết Trân cười đáp.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.