Dị Biến [Lính Gác Dẫn Đường]

Chương 13: Giác ngộ



“Bách Trần… Hức…” Môi Ôn Tu bị hôn, bả vai bị bóp đau nhức, cậu muốn phản kháng nhưng chỉ đổi lại được lực ghìm giữ mình càng chặt hơn.

Trong bóng tối không nhìn thấy rõ thứ gì cả. Môi Ôn Tu bị cắn đến đau đớn, khoang miệng bị xâm phạm, ngay cả lưỡi cũng bị mút đến run lên. Cậu vươn tay đẩy mặt Bách Trần ra mới thở dốc được một lát: “Bách…”

Nhưng hai tay cậu ngay lập tức bị đè lại trên đỉnh đầu, miệng lại bị năn chặn một lần nữa. Bách Trần không ngừng hôn cậu, không ngừng cướp đợt hô hấp của cậu như muốn ăn thịt cậu vậy.

Tiểu Lam Xà thấy một màn này run rẩy trốn đến góc giường.Hai mắt tiểu Kim Long đang nằm trong bóng tối sáng lên, sau khi nó tìm được mục tiêu thì lập tức ngậm nó tha đi, đè xuống mặt đất ăn hiếp.

Người Bách Trần rất nóng, da thịt nóng bỏng. Ôn Tu dường như cũng bị ảnh hưởng, có một nguồn nhiệt kỳ lạ nào đó không ngừng tăng nhanh trong cơ thể. Không khí trong phổi ngày càng ít, cần dùng sức để hít vào. Mùi pheromone nồng đậm cũng theo đó phả vào mũi, kết hợp nhiệt đủ để đốt cháy lý trí con người ta.

Ôn Tu cảm nhận được Bách Trần đã cứng rồi, nửa người dưới bị vật kia vừa dán vừa cọ, sự tồn tại vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức cách một lớp vải nhưng cứ giống như không mặc gì vậy.

Bách Trần vói tay vào tron quần áo Ôn Tu vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cậu, sau đó trượt qua trước ngực nhéo nhéo điểm nhạy cảm.

Ôn Tu khóc lên. Không phải cậu ghét Bách Trần như thế này, nhưng cậu không muốn, không muốn như vậy.

“Không…”

Tay Bách Trần đột nhiên dừng lại giống như bị tiếng khóc của Ôn Tu gọi thần trí trở về. Bởi vì tinh thần thể là rồng nên hắn có thể thấy rõ mọi vật trong bóng đêm, hắn hơi ngẩng đầu lên là có thể thấy được khuôn mặt đầy nước mắt của Ôn Tu. Môi Ôn Tu bị hắn cắn nát, trên lưỡi mơ hồ còn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt còn lưu lại. Cho dù làm ra chuyện mà em chán ghét nhưng ánh mắt em nhìn mình vẫn trong trẻo, vẫn mang theo tín nhiệm như cũ.

“Bách Trần… Bách Trần…” Ôn Tu vừa khóc vừa gọi tên Bách Trần, giống như loài vật nhỏ bị hoảng sợ vậy.

Bách Trần nới lỏng tay, giọng nói mang theo sự đè nén và nhẫn nhịn: “Không phải tôi đã bảo đừng tới đây rồi sao? Em còn tới là gì? Mau đi đi…”

“Em lo cho anh…”

Bách Trần cố gắng lắm mới đè xuống kết hợp nhiệt, nghe Ôn Tu nói như vậy suýt chút nữa đã mất khống chế. Hắn cố ý lộ ra vẻ mặt hung ác, giận dữ to tiếng hét lên: “Mau cút đi…!”

Ôn Tu bị sợ đến ngây ngốc, ngay cả nước mắt cũng không dám chảy. Cậu chật vật lăn xuống giường, chạy trối chết về phía cổng.

Tiểu Lam Xà cũng chui khỏi người Tiểu Kim Long, theo Ôn Tu ra ngoài.

Ôn Tu vẫn còn sợ hãi, từ nhỏ đến lớn cậu đều trải qua những ngày nhàn hạ, bản năng thúc đẩy cậu trốn thoát khỏi nơi nguy hiểm, điều này không có gì sai cả. Nhưng không đúng… Ôn Tu đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía nhà kho. Nếu cậu đi rồi thì Bách Trần phải làm sao bây giờ? Tinh thần Bách Trần bị tổn thương nghiêm trọng, nếu còn không đè được kết hợp nhiệt xuống thì anh ấy sẽ phát cuồng mất…

Ôn Tu nắm chặt nắm đấm, nhìn về phía tinh thần thể của mình. Trên mặt tiểu Lam Xà cũng có nước mắt, cho dù sợ đến mức run rẩy cũng không lùi bước. Nó thè lưỡi rắn về phía Ôn Tu giống như cũng đang rất lo cho tiểu Kim Long.

“Mày thích tiểu Kim Long không?” Nghe thì như đang hỏi nó nhưng thực tế lại là hỏi chính mình. Thật ra đáp án đã rõ ràng rồi, biểu hiện của tinh thần thể chính là của cậu.

Mà cậu là một dẫn đường, cũng chỉ cậu mới có thể giúp Bách Trần.

Ôn Tu quay đầu chạy lại, cho dù cậu có sợ hãi thì đây cũng là một chướng ngại cần vượt qua, mà trước hết cậu phải trấn an cảm xúc của Bách Trần trước đã. Chỉ là không ngờ khi trở lại nhà kho thì Bách Trần đã phá hỏng một cái cửa sổ khác rồi chạy ra ngoài.

Phía sau nhà kho chính là con đường dẫn vào núi sâu, một bóng người lập tức chạy vào rừng rậm tối tăm, đúng là Bách Trần.

Ôn Tu chưa từng học phương pháp thực chiến của dị năng giả, nhưng có lẽ tiểu Lam Xà đã hiểu cậu muốn làm gì. Nó bổ nhào tới quấn lên cổ tiểu Kim Lon mặc nó giãy thế nào cũng không chịu buông.

Tinh thần thể không rời khỏi chủ nhân, Ôn Tu dựa vào cảm ứng giữa mình và tiểu Lam Xà là có thể dễ dàng đuổi theo đến chỗ của Bách Trần. Mặc dù thể lực của cậu không bằng lính gác nhưng ngọn núi này cậu vô cùng quen thuộc, lại thêm trạng thái hiện tại của Bách Trần không tốt nên không chạy được xa, Ôn Tu mau chóng đuổi theo.

Cơ mà dù trạng thái hiện tại của Bách Trần không được tốt thì Ôn Tu đuổi vẫn rất mất sức. Cậu cảm giác được khoảng cách giữa mình và Bách Trần ngày càng xa, xa đến mức gần như không cảm nhận được nữa. Nhưng cậu vẫn cố sức đuổi theo, chỉ cần cảm ứng không bị đứt đoạn thì cậu sẽ không bỏ cuộc.

Đột nhiên khoảng cách giữa hai người bất ngờ được rút ngắn, là Bách Trần chạy ngược lại. Sợ rằng bây giờ anh ấy đã mất đi lý trí rồi, thế nên mới quay lại tìm mình.

Ôn Tu nghĩ không sai. Tốc độ của Bách Trần nhanh đến kinh người, ngay lúc cậu chưa kịp phản ứng thì Bách Trần đã nhào tới đè cậu xuống đất. Ôn Tu nằm trên mặt đất không phản kháng, mặc cho Bách Trần hôn cổ và gáy mình. Bách Trần vói tay vào trong quần áo của cậu vuốt ve eo và ngực.

Ôn Tu cố nén cảm giác xấu hổ. Cậu xoay người lại, ngay khoảnh khắc Bách Trần hôn xuống môi cậu lần nữa thì lập tức dùng sợi tinh thần tiến vào ý thức của hắn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.