Đi Trong Sương Mù

Chương 50: C50: Trung thành có thể bị phản bội nhưng sợ hãi thì không



ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 50.

Trung thành có thể bị phản bội nhưng sợ hãi thì không

Lâm Tái Xuyên: “………”

Người này nếu đi tham gia mấy cuộc thi như “leo cột” chắc hẳn đem về được giải đặc biệt.

Buổi trưa, Tín Túc ngâm cả giờ trong nhà hàng buffet hải sản, ăn rất no nên lúc này cậu chỉ ăn một túi cá tuyết là ngừng. Tín Túc nghĩ nghĩ, lại bị vụ án thu hút: “Anh thấy Hà Phương giết hại Ngô Xương Quảng là do tự nguyện hay bị ép buộc?”

Lâm Tái Xuyên ngừng một chút: “Từ biểu hiện của Hà Phương trong phòng thẩm vấn, rõ ràng cậu ta đang bảo vệ người đứng phía sau”.

“Không phải.” Tín Túc nhẹ giọng nói: “Đôi khi, không dám mở miệng cũng có thể do sợ hãi. Lưu Tĩnh trước khi chết cũng không dám nói ra tên Hình Chiêu. Lòng trung thành có thể bị phản bội nhưng sợ hãi thì không”.

Lâm Tái Xuyên hơi đẩy ghế dựa dịch ra sau, như suy nghĩ gì đó: “Cậu cảm thấy Hà Phương không phải do bị sai khiến mà là bị ép phải giết người?”

“Thật ra cũng không có gì khác nhau. Bất kể là tình huống nào, Hà Phương cũng sẽ không nói ra tên người đứng sau với cảnh sát”.

Tín Túc nói: “Hà Phương lúc 10 tuổi mất tích ở trại trẻ mồ côi Cẩm Quang. Cậu ta có thể tiếp xúc với người đứng phía sau sớm nhất từ ba năm trước. Thời gian ba năm cũng đủ để cải tạo một thiếu niên thành một sát thủ vô nhân tính”.

Lâm Tái Xuyên giơ tay day day giữa hai ch@n mày: “Người này phải có năng lực kinh tế nhất định, nhiều khả năng còn độc thân. Nếu không, người này sẽ không tiện huấn luyện một đứa trẻ. Người này hẳn cũng có nhiều khả năng tự do chi phối thời gian, không phải thuộc kiểu người làm công ăn lương đi làm 9 giờ sáng, tan làm 5 giờ chiều”.

Tín Túc bổ sung: “99% khả năng là một người đàn ông, hoặc là một phụ nữ mạnh mẽ, quyết liệt”.

Lâm Tái Xuyên thở dài một hơi, nhấc điện thoại gọi cho Hạ Tranh.

“Người bị tình nghi nhiều khả năng là đàn ông, độc thân, trong khoảng từ 25 đến 45 tuổi, có điều kiện kinh tế dư dả, làm kinh doanh riêng hoặc CEO công ty, luật sư, mấy ngành nghề có thời gian làm việc tương đối tự do. Sàng lọc theo các điều kiện nêu trên từ danh sách người dân trong khu dân cư Thịnh Quang để tìm ra những người khả nghi và đối chiếu với thông tin chủ xe ra vào khu dân cư từ rạng sáng 18 đến giữa trưa 20”.

“Rõ,” Hạ Tranh dừng một chút: “Nhưng có thể phải cần thời gian một ngày”.

Cách làm này không khác với việc mò kim đáy biển là mấy. Từ danh sách mấy nghìn người trong khu dân cư, sàng lọc ra những người thỏa mãn các điều kiện trên, lượng công việc nhiều đến khó có thể tưởng tượng.

“Ừm. Mọi người vất vả rồi”.

Cắt đứt điện thoại, Lâm Tái Xuyên lấy áo khoác trên lưng ghế, đứng dậy, đi ra ngoài.

Tín Túc ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn đi đâu?”

Lâm Tái Xuyên nói: “Đi gặp Tạ Vân.”

Vợ Ngô Xương Quảng.

Ngô Xương Quảng không có khả năng tự dưng bị người giết hại không có lý do. Trên người ông ta nhất định đã xảy ra chuyện gì đó liên quan đến Hà Phương hoặc người đứng phía sau. Nhưng trước mắt, manh mối Cục Công an điều tra được gần như bằng không. Nếu có một người có thể cung cấp thông tin về Ngô Xương Quảng thì chỉ có vợ ông ta, Tạ Vân.

Lâm Tái Xuyên định đi gặp mặt vợ Ngô Xương Quảng một lần.

Tín Túc vừa nghe anh lại muốn đi phân khu Cẩm Quang, tâm lý cháy bỏng muốn cùng anh ra ngoài công tác lập tức nguội ngắt. Cậu ngồi yên tại chỗ, nhìn anh rời đi: “Đội trưởng Lâm, tạm biệt”.

*

* *

Hai giờ sau, Lâm Tái Xuyên lái xe đi vào dưới khu nhà Tạ Vân. Anh nâng bước đi vào hành lang, tìm được nơi bà đang ở. Lâm Tái Xuyên giơ tay gõ gõ cửa.

Nửa phút sau, một người phụ nữ trung niên đầu tóc rối bù, khuôn mặt tiều tụy ra mở cửa. Bà ta đứng sau cánh cửa phòng trộm nhìn Lâm Tái Xuyên.

Tạ Vân vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt vô thần. Chỉ bằng mắt thường cũng thấy trạng thái tinh thần của bà không tốt lắm. Có vẻ cái chết của Ngô Xương Quảng khiến bà rất sốc.

Tạ Vân hỏi với giọng khàn khàn: “Cậu là ai?”

Lâm Tái Xuyên hỏi: “Xin hỏi Ngô Duyên có ở đây không?”

“Nó đi học. Cậu tìm nó có chuyện gì?”

“Tôi không tìm cậu ta. Chỉ là có vài lời không tiện nói trước mặt trẻ con”.

Lâm Tái Xuyên lấy ra thẻ ngành, “Chào bà, Tạ Vân. Tôi là Lâm Tái Xuyên, cảnh sát đội điều tra hình sự của Cục Công an thành phố, đến điều tra về vụ án mạng của Ngô Xương Quảng. Tôi muốn hỏi thăm một chút về chi tiết vụ án. Hiện giờ, bà có tiện không?”

Tạ Vân nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú trên thẻ cảnh sát vài giây, mở cửa phòng trộm.

“Mời vào….”

Trong nhà Tạ Vân hết sức bừa bộn. Không biết căn nhà đã bao lâu chưa được dọn dẹp, trên sô pha, bàn trà để đủ loại đồ vật lung tung.

Tạ Vân cầm một cái ghế đưa cho Lâm Tái Xuyên, cười gượng: “Nhà tôi bừa bộn quá, làm cảnh sát chê cười rồi”.

Lâm Tái Xuyên ôn hòa nói: “Không vấn đề gì. Tôi ngồi xuống đây là được rồi”.

Đôi tay gầy trơ, xương xẩu của Tạ Vân như không biết để đâu. Cuối cùng, bà để hai tay lên đùi, “Đồng sự của cậu hôm qua đã tới đây một lần, cũng nói với tôi về tình hình đại để của vụ án. Tôi biết hung thủ gây án là người vị thành niên. Có thể không cách nào đền mạng cho Xương Quảng nhà tôi… Cậu còn muốn hỏi gì khác sao?”

Hạ Tranh hẳn đã nói thông tin khái quát về vụ án cho bà. Lâm Tái Xuyên cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Bà đối với trại trẻ mồ hôi Cẩm Quang có ấn tượng gì không?”

Tạ Vân suy nghĩ nửa ngày, sau đó, mờ mịt lắc lắc đầu: “Không có. Tôi chưa từng đến trại trẻ mồ côi ở địa phương”.

“Khi còn sống, Ngô Xương Quảng có từng nhắc với bà không?”

“Hẳn là cũng không. Trong ấn tượng của tôi là chưa”.

Lâm Tái Xuyên lấy một tập hồ sơ từ trong túi, đưa ảnh chụp Hà Phương cho bà xem, “Trước đây, bà từng gặp đứa nhỏ này không?”

Nhìn thấy gương mặt của hung thủ giết người Hà Phương, đôi mắt trống rỗng của Tạ Vân đột nhiên long lên. Bà nhìn chăm chú gương mặt người trên ảnh. Sau đó, bà nói: “Chưa từng. Tôi không quen biết cậu ta”.

Lâm Tái Xuyên lại hỏi: “Ngô Xương Quảng từng có mâu thuẫn hay xung đột gì với người khác không? Có thể là nhiều năm trước đây”.

Tạ Vân hít sâu một hơi, cảm xúc không ổn định lắm, nói: “Không có. Trước nay, chưa từng có. Lão Ngô ngày thường là người gặp chuyện gì cũng nhường nhịn người khác. Đến cả chó trong khu dân cư chúng tôi cũng bắt nạt ông ấy. Tính cách ông ấy như vậy, sao có thể kết thù với người khác chứ?”

Lâm Tái Xuyên hơi trầm ngâm một chút. Nếu không phải báo thù, động cơ khiến người kia muốn giết hại Ngô Xương Quảng là gì?

Tạ Vân ngẩng đầu, giơ tay lau nước mắt, hai vai run rẩy: “Tôi biết vụ án này cuối cùng nhiều khả năng không giải quyết được việc gì. Pháp luật quốc gia bảo hộ cho đứa nhỏ phạm tội giết người. Có điều, vì sao cậu ta lại muốn giết Xương Quảng nhà tôi? Vì sao muốn giết ông ta chứ? Chúng tôi cơ bản đều không quen biết cậu ta…”

Trước mắt, vụ án còn đang ở giai đoạn điều tra. Lâm Tái XUyên cũng không thể để lộ quá nhiều với bà. Anh chỉ nhẹ giọng nói: “Cảnh sát sẽ cố gắng hết sức đem hung thủ thật sự ra trước công lý”.

Cảm xúc Tạ Vân rõ ràng mất khống chế. Đối với bà mà nói, việc này chính là một chuyện hoàn toàn không có lý do. Gia đình vốn đang hạnh phúc mỹ mãn đột nhiên bị một kẻ xa lạ chưa đầy 14 tuổi phá hủy. Mà đầu sổ gây tội không chừng có thể không phải chịu bất kỳ trừng phạt nào.

Tạ Vân bụm mặt, nghẹn ngào nói: “Tôi cùng Xương Quảng cả đời chưa từng làm việc có lỗi với người khác. Ông ta luôn nói, chịu thiệt là phúc, chịu nhịn là phúc. Trước nay, chỉ có người khác lợi dụng ông ấy. Kể cả những ngày trước đây, hai người chúng tôi đều cắn răng kiên trì nỗ lực hướng về phía trước. Hiện giờ, vất vả lắm cuộc sống mới tốt lên, Xương Quảng lại… Rốt cuộc là chúng tôi đã tạo ra nghiệp gì chứ?”

Nghe lời Tạ Vân nói, trong lòng Lâm Tái Xuyên hơi nhúc nhích: “Trước đây, hai người từng xảy ra chuyện gì sao?”

Tạ Vân dùng khăn giấy lau nước mắt, “Cha Xương Quảng khi còn sống thích cờ bạc. Sau khi chết, ông ta còn nợ một khoản vay nặng lãi. Chủ nợ thấy cha ông ta chết liền đuổi tới đổ nợ lên đầu chúng tôi. 4-5 năm trước mà thiếu nợ trăm bảy, trăm tám đồng. Hai người chúng tôi sao có mà trả? Lúc ấy, tiền lương chúng tôi vừa có đã bị chủ nợ đoạt đi. Nhưng do là khoản vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con. Chút tiền ấy của chúng tôi còn không đủ trả tiền lãi nên thiếu nợ ngày càng nhiều. Những người đó nói, nếu chúng tôi không trả được khoản vay nặng lãi thì họ đem con trai chúng tôi đi bán! Cuối cùng, thật sự không còn cách nào, Xương Quảng đi theo người khác đầu tư. Chúng tôi bán tất cả đồ vật có giá trị trong nhà để mua cổ phần. May mắn, khoản đầu tư đó không tồi, lợi nhuận tăng vài lần, nhà chúng tôi kiếm không ít tiền lời nên mới trả được khoản vay nặng lãi, chuộc lại con trai”.

Lâm Tái Xuyên hơi nhăn mày.

Lời này nghe có vẻ không có vấn đề gì. Nhưng đầu tư gì lại có thể trong thời gian ngắn kiếm được nhiều lời như vậy?

Hơn nữa, đầu tư lãi cao thế này cơ bản vừa lên thị trường đã bị các nhà tư bản thạo tin lũng đoạn, căn bản không rơi xuống đến đầu người dân thường. Sao Ngô Xương Quảng đang cùng đường lại tình cờ gặp được?

Lâm Tái Xuyên mơ hồ cảm thấy có điểm kì lạ, “Là loại hình đầu tư gì?”

“Tôi không rõ lắm. Là Xương Quảng nói với tôi. Cụ thể thế nào, tôi cũng không biết”. Tạ Vân nói.

“Chuyện này phát sinh khi nào?”

“Hẳn là được 3-4 năm rồi.”

3-4 năm trước.

Lâm Tái Xuyên nghĩ thầm, đúng thời điểm Hà Phương mất tích ở trại trẻ mồ côi Cẩm Quang. Sự trùng hợp về thời gian này khiến cảm giác kì lạ trong lòng Lâm Tái Xuyên càng trở nên rõ ràng. Anh lại hỏi: “Bốn năm trước, hai người từng tiếp xúc với trẻ tám, chín tuổi nào không?”

Tạ Vân nói: “Lúc ấy, tôi đi làm thuê dài hạn bên ngoài kiếm tiền, không thường về nhà. Mấy tháng mới về nhà một lần. Xương Quảng cùng con trai ở quê. Bọn họ từng gặp ai, tôi cũng không rõ lắm. Có điều, khoảng thời gian đó có hình chụp lưu lại. Nếu cậu cần, để tôi đi lấy lại đây”.

Lâm Tái Xuyên hơi gật đầu một cái, “Phiền bà đi lấy một chút”.

Tạ Vân vào phòng ngủ, cầm ra một cuốn album dày nặng.

Cuốn album này ghi lại mười mấy năm từ khi Tạ Vân và Ngô Xương Quảng quen nhau, kết hôn, sinh con, còn cả quá trình lớn lên của con trai hai người là Ngô Duyên.

Lâm Tái Xuyên từ ảnh kết hôn của hai người, lật xem từng tờ.

Ảnh chụp Ngô Duyên từ khi còn nhỏ đến cấp hai đều được để trong album. Đầu ngón tay Lâm Tái Xuyên lật qua một tờ, nhìn thấy Ngô Duyên bảy, tám tuổi đứng cùng chỗ với một đứa bé trai khác. Trong nháy mắt kia, con ngươi Lâm Tái Xuyên hơi co lại. Đứa bé trai này thế mà lại là Hà Phương khi còn ở trại trẻ mồ côi Cẩm Quang!

Khó trách Tạ Vân không nhận ra Hà Phương. Bởi vì người trên ảnh chụp cùng Hà Phương hiện tại khác nhau hoàn toàn. Đứa nhỏ tám, chín tuổi đứng cùng một chỗ với con trai Ngô Xương Quảng, Ngô Duyên, khoác vai bá cổ, cười tươi vui vẻ, lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, nhìn là một đứa trẻ hướng ngoại và cởi mở.

So với hung thủ giết người trầm mặc, ít lời, âm trầm, lạnh lùng trong phòng thẩm vấn không hề có cảm giác là cùng một người. Đến cả Lâm Tái Xuyên lúc nhìn ảnh chụp lần đầu cũng không nhận ra là cùng một người. Mãi đến khi anh nhìn thấy một chút hình bóng của Hà Phương mười ba, mười bốn tuổi trên mặt đứa bé này.

Lâm Tái Xuyên lập tức ngẩng đầu, hỏi: “Bức ảnh này chụp ở đâu, khi nào?”

Giống như cảm giác được giọng lạnh lùng cùng căng thẳng của vị cảnh sát, Tạ Vân sợ hãi trả lời: “Tôi… Tôi không biết… Thời gian này tôi không ở nhà. Ảnh chụp này Xương Quảng để trong album từ lâu”.

Lâm Tái Xuyên: “Ngô Duyên không kể về đứa nhỏ này với bà sao? Con bà chưa từng nhắc đến cái tên Hà Phương sao?”

“Không có, không có. Ta không dám nói cho nó biết Xương Quảng xảy ra chuyện”. Tạ Vân như nhận ra gì đó, vội nói, “Tôi sợ nó không tiếp thu được nên bảo nó là cha đi công tác”.

Môi Tạ Vân run rẩy, giọng bà mang theo vẻ cầu xin: “Đồng chí cảnh sát, xin cậu đừng nói với con trai tôi. Tôi muốn nó vui vẻ được thêm chừng nào thì hay chừng ấy. Tôi không muốn để nó biết nó đã không còn cha…”

Trong đầu Lâm Tái Xuyên nhanh chóng vụt qua rất nhiều suy nghĩ.

Hà Phương cùng Ngô Duyên, thậm chí Ngô Xương Quảng, đã biết nhau từ 4 năm trước! Hơn nữa, khoản “đầu tư” của Ngô Xương Quảng có lãi cao trùng hợp thời gian Hà Phương mất tích ở trại trẻ mồ côi!

Lâm Tái Xuyên cảm thấy chuyện này không có khả năng là tình cờ trùng hợp.

“Những người đó nói, nếu chúng tôi không trả được khoản vay nặng lãi, bọn họ sẽ đem con trai chúng tôi đi bán…”

Lâm Tái Xuyên khẽ nhắm mắt.

Có lẽ, căn bản không có khoản đầu tư lãi cao nào từ trên trời rơi xuống giúp Ngô Xương Quảng trả hết khoản vay nặng lãi. Ngô Xương Quảng đã bán một đứa trẻ. Có điều, đứa bé kia không phải con trai ông ta, Ngô Duyên, mà là Hà Phương mười tuổi.

Kể cả một người chất phác, nhường nhịn cả đời, khi bị ép đến bước đường cùng cũng sẽ sinh ra ác ý khó có thể tưởng tượng được.

Rốt cuộc…

Ác ý của người thành thật, trung hậu giống như hạt sạn trong bát cơm ngon, hay là xương chưa được làm sạch trong thịt cá, là một cảm giác đau lòng khiến người khác không thể ngờ.

Hết chương 50

Đến chương 51


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.