ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 51.
Có một luật sư phù hợp tất cả điều kiện
5 giờ chiều, Lâm Tái Xuyên trở lại Cục Công an thành phố. Anh đẩy cửa văn phòng, cởi áo gió trên người, ném lên sô pha.
Tín Túc ngồi trước máy tính của anh, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm một loạt hành động của Lâm Tái Xuyên. Một lúc lâu sau, cậu mở miệng, nhỏ giọng hỏi: “Anh sao vậy?”
Sao vẻ mặt lại nặng nề như vậy?
Lâm Tái Xuyên chậm rãi thở dài một cái, sau đó, nhẹ giọng nói với cậu” “Sau lưng Hà Phương khả năng không có người sai khiến”.
Tín Túc kinh ngạc: “Gì cơ?”
Lâm Tái Xuyên lấy ra một tấm ảnh chụp từ túi áo ngoài, để trên mặt bàn.
Tín Túc đứng dậy, lại gần, cúi đầu nhìn chằm chằm bức ảnh kia. Một lúc sau, cậu nói đầy vẻ khó tin: “Đây là Hà Phương khi còn nhỏ sao? Người bên cạnh cậu ta là Ngô Duyên, con trai Ngô Xương Quảng? Bọn họ đã biết nhau từ khi còn nhỏ?”
Lâm Tái Xuyên hơi dựa vào bàn làm việc, “Tạ Vân nói, 5 năm trước, Ngô Xương Quảng từng thiếu nợ một khoản vay nặng lãi. Sau đó, nhờ một lần đầu tư cả vốn lẫn lãi mà kiếm được tiền, một lần trả hết khoản nợ kia. Thời điểm Ngô Xương Quảng đầu tư thành công, trả hết nợ cũng chính là lúc Hà Phương mất tích ở trại trẻ mồ côi”.
Tín Túc từ trước tới nay đều dùng ác ý đo lòng người, chỉ mất một giây, lẩm bẩm: “Ngô Xương Quảng đem Hà Phương bán để trả nợ? Sau đó, ông ta về nhà nói với vợ là đầu tư thành công?”
Lâm Tái Xuyên nói, “Tạ Vân nói, chủ nợ từng đe dọa Ngô Xương Quảng, nếu ông ta không trả được tiền sẽ mang con ông ta là Ngô Duyên đi bán”.
Tín Túc: “………”
Cậu nhanh chóng tiêu hóa thông tin khiến người khác khiếp sợ, “Cho nên, Hà Phương và Ngô Xương Quảng là người có oán từ trước. Hơn nữa, oán hận này còn không nhỏ”.
Cậu dừng một chút, lại hỏi: “Vì sao Hà Phương lại biết mấy người nhà họ?”
Lâm Tái Xuyên nói: “Quê Ngô Xương Quảng và trại trẻ mồ côi Cẩm Quang ở cùng một vùng núi. Ngô Duyên có thể học cùng tiểu học với Hà Phương. Ảnh chụp là chụp khi đó”.
Tín Túc rơi vào trầm tư.
Khi án mạng xảy ra, cảnh sát đều cảm thấy một đứa trẻ vị thành niên 14 tuổi cùng một người đàn ông gần 40 tuổi sẽ không có mâu thuẫn xã hội nghiêm trọng nào. Cho nên, cảnh sát luôn cho rằng Hà Phương bị người sai khiến. Nhưng hiện tại nhìn lại, bản thân Hà Phương cũng có đủ động cơ giết hại Ngô Xương Quảng. 4 năm trước, cậu bị Ngô Xương Quảng bán cho nhóm buôn người. 4 năm sau, cậu dùng đao chém người đàn ông này để trả thù.
Lâm Tái Xuyên trầm giọng nói: “Cho nên, hiện giờ có một khả năng là Hà Phương chỉ muốn tranh thủ trước khi tròn 14 tuổi, giết người không phải chịu tội hình sự, giết Ngô Xương Quảng để báo thù cho bản thân”.
Tín Túc khẽ cau mày, nói: “Nhưng nếu vậy thì hoàn toàn mâu thuẫn với suy đoán trước đây của chúng ta”.
Lâm Tái Xuyên nhất thời không nói gì.
Vụ án này, từ đầu đến cuối đều vô cùng kì lạ.
Tín Túc lấy lại bình tĩnh, hơi nhắm mắt lại, tất cả các manh mối như phím đàn chuyển động trong đầu cậu.
“Nếu Hà Phương không cần bao che cho bất kì ai, vì sao hành tung sau khi gây án của cậu ta lại kì lạ như vậy. Thậm chí, đến bây giờ, Cục Công an thành phố vẫn chưa rõ rốt cuộc cậu đã rời đi thế nào. Nếu Hà Phương chỉ vì hận thù cá nhân, muốn giết Ngô Xương Quảng để báo thù cho bản thân năm 10 tuổi. Vậy sau khi giết Ngô Xương Quảng, cậu ta có thể đến Cục Công an thành phố tự thú ngay đêm đó. Thời gian hai ngày từ sau khi gây án đến khi ra đầu thú, cậu ta đã đi đâu, gặp ai? Hơn nữa, nếu sự thật đúng như anh nói, Hà Phương có thể hoàn toàn khai báo sự thật ở Cục Công an, nói cậu ta giết Ngô Xương Quảng vì ông ta đã bán cậu cho kẻ buôn người. Bất kể Hà Phương dùng lý do gì, cậu ta cũng đều không bị kết tội. Vì vậy, về cơ bản, cậu ta không có nhu cầu nói dối cảnh sát”.
Tín Túc mở hai mắt ra, nói: “Nhất định Hà Phương đang giấu giếm gì đó”.
Lâm Tái Xuyên hơi gật đầu một cái.
Đúng vậy, nếu Hà Phương chỉ vì muốn báo thù Ngô Xương Quảng, rất nhiều hành vi của cậu ta đều không thể lý giải được.
Trong chuyện này, nhất định có nội tình cảnh sát không biết.
Tín Túc nghĩ tới nghĩ lui cũng không thấy manh mối nào, bực bội “A” một tiếng, ngả người trên sô pha, “Rắc rối quá. Tên nhóc này thật đáng ghét”.
Lâm Tái Xuyên thấy cậu lăn lộn trên sô pha, giọng lãnh đạm, nói: “Cậu thấy chuyện này rắc rối à?”
Tín Túc hợp tình hợp lý nói: “Tôi rất xấu tính”.
Đúng là tính cách Tín Túc không tốt, còn rất hay ghi thù. Có điều, trước nay, cậu luôn là người miệng ngọt ngào, lòng dạ nham hiểm. Kể cả bị người khác chọc tức cũng sẽ ngoài mặt như gió xuân ấm áp, sau lưng đưa tay đâm người đó một dao. Không ai có thể cảm nhận được biến hóa cảm xúc trên người cậu.
Nhưng trước mặt Lâm Tái Xuyên, cậu lại chưa hề che giấu tính xấu của mình. Có thể bởi vì cậu biết người đàn ông lớn tuổi này sẽ dung túng mình. Cho nên, cậu vô tình và cả cố ý để lộ cảm xúc, để giành được một chút “bồi thường” từ đối phương.
Lâm Tái Xuyên nói: “Tan làm tối nay, đến nhà tôi ăn cơm đi”.
Tín Túc lập tức sống lại, ngồi bật dậy: “Thật không?”
“Ừ.”
Tín Túc không hề do dự, lấy ra di động đặt đồ: “Tôi đặt trước chút nguyên liệu nấu ăn, để người ta mang đến trước cửa nhà anh”.
Tối hôm đó, Lâm Tái Xuyên làm bốn món – sườn sốt chua ngọt, canh cá nấu dưa chua, tôm viên mù tạt, khoai tây xào chay.
Tín Túc mua nguyên liệu nấu ăn nhét đầy tủ lạnh, nói là để sau này thường xuyên tới ăn ké.
Tín Túc há miệng cắn một miếng sườn sốt chua ngọt vàng óng, nghiêm túc tự hỏi bản thân: “Tôi vẫn luôn cảm thấy có người đứng sau sai khiến Hà Phương. Ít nhất, người kia đã huấn luyện Hà Phương thành một cỗ máy giết người chuyên nghiệp, không có cảm xúc. Còn quan hệ của cậu ta với Ngô Xương Quảng thế nào, tạm thời còn chưa nói rõ được. Tôi đề nghị, chúng ta tiếp tục điều tra theo phương hướng ban đầu. Bất kể Hà Phương giết Ngô Xương Quảng vì nguyên nhân gì, trước tiên, chúng ta tìm được người cậu ta đang giấu phía sau đã”.
*
* *
8 giờ sáng ngày hôm sau, văn phòng đội điều tra hình sự, Cục Công an thành phố Phù Tụ.
“Đội trưởng Lâm! Có 2 tin tức! Anh muốn nghe tin tốt trước hay tin xấu trước?”
Một giọng nam lười biếng vang lên: “Tin tốt đi. Tin xấu thì thôi, đừng nói!”
Hạ Tranh liếc mắt nhìn lướt qua Tín Túc, lại nhìn về phía Lâm Tái Xuyên.
Lâm Tái Xuyên gật đầu nói: “Cậu nói đi.”
“Tin tức tốt là ở khu dân cư Thịnh Quang có một luật sư phù hợp hoàn toàn với tất cả điều kiện! Phùng Nham Ngũ, 35 tuổi, nam, độc thân, là luật sư bào chữa hình sự khá có tiếng ở địa phương. Ông ta tự mở một văn phòng luật sư nhỏ. Thu nhập rất khả quan. Hơn nữa, thời gian công tác khá tự do. Ông ta cũng có đủ kinh tế và thời gian để khống chế, huấn luyện một đứa trẻ. Theo video giám sát ghi được, 8 giờ sáng ngày 19, Phùng Nham Ngũ đánh xe ra khỏi khu dân cư Thịnh Quang; nửa tiếng sau quay lại, giống như cố ý đưa ai đó ra ngoài!”
“Luật sư hình sự à?” Tín Túc nghe thế nhướn mày, nói, “Người hiểu biết pháp luật dĩ nhiên biết lỗ hổng của pháp luật ở đâu. Đúng là một nghề rất tốt”.
“Đừng như vậy, đồng chí Tín Túc bé con,” Chương Phỉ vỗ vỗ cậu, nói đầy thấm thía, “Các luật sư hợp tác với Cục Công an thành phố chúng ta đều là những người rất tốt bụng, có tinh thần trọng nghĩa!”
Tín Túc không bày tỏ ý kiến.
Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: “Vậy còn tin tức thứ hai đâu?”
Tin tức xấu. Tín Túc bĩu môi.
Hạ Tranh thở dài: “Tin tức xấu là, video giám sát thời gian gây án có thể bị lọt từ chỗ nhân viên quản lý khu vực đó. Chúng tôi phát hiện có người đang phát tán đoạn video ghi hình kia. Nhưng may là trước mắt chưa tạo thành ảnh hưởng quá lớn, chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ. Chúng tôi đã yêu cầu cảnh sát mạng giúp xóa video nhưng các chủ đề thảo luận lại không dễ xử lý. Bọn họ chia sẻ riêng thì chúng ta cũng không kiểm soát được”.
Đoạn video giám sát kia các cảnh sát đều từng xem. Nội dung trong đó khá máu me, bạo lực.
“Cố gắng hết sức giảm thiểu ảnh hưởng của việc chia sẻ video”. Lâm Tái Xuyên đứng dậy, nói, “Đi chuẩn bị một lệnh điều tra. Báo cho các đồng sự đội điều tra hiện trường cùng tôi tới khu dân cư Thịnh Quang một chuyến”.
Hạ Tranh hơi ngoài ý muốn: “Không thông báo gọi ông ta tới Cục Công an à?”
Lâm Tái Xuyên: “Phùng Nham Ngũ là luật sư, là người hiểu biết pháp luật. Nếu ông ta thật sự có liên quan đến Hà Phương, biết cảnh sát tra được đến mình, ông ta nhiều khả năng sẽ bỏ trốn. Thông báo trước chính là cho ông ta thời gian để chuẩn bị chạy trốn”.
Hạ Tranh: “Rõ!”
Một tiếng rưỡi sau, Lâm Tái Xuyên trực tiếp cầm theo lệnh điều tra sấm rền gió cuốn đến nhà Phùng Nham Ngũ.
Thời gian này hẳn Phùng Nham Ngũ còn đang đi làm. Trong nhà không có ai. Nhân viên kỹ thuật mở khóa cửa. Mấy đồng sự khám nghiệm hiện trường cầm theo dụng cụ, tay mang găng, chân đi bao chân, lặng lẽ không tiếng động, đi vào.
Trong nhà Phùng Nham Ngũ cực kỳ sạch sẽ, gọn gàng. Hoàn toàn không giống phòng một người đàn ông độc thân. Thậm chí, trên mặt đất không có một sợi tóc.
Đồ dùng sinh hoạt đều là cho một người, không có dấu vết sinh hoạt của người khác.
“Xử lý vô cùng sạch sẽ. Nửa dấu vân tay cũng không có”. Nhân viên khám nghiệm hiện trường lắc đầu, nhỏ giọng nói.
Lâm Tái Xuyên rũ mắt suy nghĩ một lúc.
Đêm 18, Hà Phương lẻn vào khu dân cư Thịnh Quang. Sáng ngày 19, Phùng Nham Ngũ lái xe rời đi. Nếu Hà Phương đúng là ở lại nhà Phùng Nham Ngũ một đêm…
Quần áo dính máu có thể vứt vào thùng rác nhưng còn vết máu trên người Hà Phương thì sao?
Lâm Tái Xuyên nói: “Vào phòng tắm, dùng dụng cụ kiểm tra đo lường vết máu một chút”.
Nhân viên khám nghiệm hiện trường gật đầu, kéo rèm cửa vào. Cả phòng trong nháy mắt tối sầm, thậm chí mang theo cảm giác âm trầm.
Bọn họ đi vào phòng tắm, dùng dung dịch Luminol phun lên mặt tường, sàn nhà. Gần như trong nháy mắt, căn phòng vốn sạch sẽ không dính một hạt bụi sáng lên một vùng màu xanh lấp lánh, lạnh lẽo. Vẻ tĩnh mịch trong phòng tắm khiến mọi người thấy rợn người.
Một lúc lâu sau, Hạ Tranh nhỏ giọng, nói: “Thế này có phải chứng minh phương hướng điều tra của chúng ta là đúng không?”
Một nhân viên khám nghiệm hiện trường đi tới, nói: “Nhưng hiện trường đã bị cọ rửa sạch sẽ, không lấy được vật chứng có khả năng kiểm tra ra DNA. Chúng ta không thể chứng minh được máu này là của Hà Phương”.
Lâm Tái Xuyên nghĩ nghĩ, bật đèn pin, ngồi xổm xuống, bàn tay đi găng đen cầm nắp ống thoát nước trong phòng tắm lên. Có hai sợi tóc ngắn, đen nhánh, mềm mại, cuốn phía dưới nắp cống. Đồng sự khám nghiệm hiện trường hít sâu một cái, lập tức đi đến, cẩn thận lấy hai sợi tóc nhỏ xíu kia, cho vào túi đựng vật chứng.
Trong hoàn cảnh âm u, vẻ mặt Lâm Tái Xuyên đặc biệt trầm tĩnh, lạnh lùng: “Từ giờ trở đi, theo dõi nhất cử nhất động của Phùng Nham Ngũ theo thời gian thực. Chỉ cần thông tin DNA lưu lại trong phòng tắm khớp với thông tin của Hà Phương, lập tức thực hiện bắt giữ tại chỗ”.
“Rõ!”
Mọi người kéo rèm ra, trong phòng lại lập tức sáng trưng.
Lâm Tái Xuyên là người cuối cùng ra khỏi nhà Phùng Nam Ngũ. Anh đang định cùng các đồng sự đi xuống dưới tầng, cánh cửa căn hộ phía đối diện đột nhiên mở ra. Một người đàn bà trung niên đậm người, tóc uốn quăn thời trang thò đầu ra, hỏi đầy vẻ tò mò: “Ái chà. Mấy người các cậu là ai? Sao lại đi ra từ nhà hàng xóm của tôi?”
Mọi người đều mặc thường phục ra cửa, nhìn thoáng qua cũng không nhận ra được là cảnh sát.
Lâm Tái Xuyên điềm đạm nói: “Chúng tôi là cảnh sát Cục Công an thành phố, đến đây điều tra vụ án. Làm phiền đến bà sao?”
Bà cô đẫy đà mặc áo sơ mi bông vừa nghe đối phương là cảnh sát, không biết làm sao, đưa tay kéo Lâm Tái Xuyên, lôi tuột anh vào nhà, quay người lén lút đóng cửa lại, sau đó nhỏ giọng thì thầm: “Đồng chí cảnh sát! Các cậu điều tra người ở nhà đối diện của tôi đi! Tôi nghi ngờ người này là đồng tính luyến ái! Mà còn có sở thích qua lại với trẻ nhỏ!”
Ánh mắt Lâm Tái Xuyên hơi động. Anh hỏi: “Sao chị lại nói vậy?”
“Người này thường xuyên đêm hôm khuya khoắt dẫn mấy đứa bé trai về nhà. Tôi hỏi cậu ta, mấy đứa trẻ đó là ai”, bà cô khoa tay múa chân, nói, “Cậu ta bảo là người nhà mấy người cậu ta bào chữa. Cậu ta được nhờ chăm sóc chúng. Câu này nghe thì không có vấn đề gì vì tôi biết cậu ta là luật sư có tiếng, có không ít khách hàng. Nhưng tôi luôn cảm thấy mấy đứa bé này không bình thường lắm. Mặt đều một vẻ ngốc ngốc, đờ đẫn”.
“Mấy đứa bé này…”
Nhận ra được gì đó, vẻ mặt Lâm Tái Xuyên đột nhiên hơi đổi, “Phùng Nham Ngũ dẫn rất nhiều đứa trẻ khác nhau về nhà sao?”
“Không nhiều lắm. Nhưng cảm giác ba, năm đứa là có! Hơn nữa, đều là bé trai!”
Bác gái kia giọng đầy tự hào: “Nếu không phải hàng ngày tôi ở trong nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, nghe tiếng động ở hành lang liền nhìn thử bên ngoài xem thế nào, không chừng cũng không phát hiện được việc này đâu”.
Lâm Tái Xuyên: “…………”
Trong lòng anh đột nhiên trĩu nặng. Lúc trước, anh nghi ngờ Hà Phương từng trải qua thời gian huấn luyện chuyên nghiệp. Tín Túc đã ám chỉ anh, những đứa nhỏ bị bồi dưỡng thành sát thủ vị thành niên như Hà Phương nhiều khả năng không chỉ có một mình cậu ta.
Thế mà, một lời thành sấm.
Cái miệng này của Tín Túc đúng là sang năm phải đi miếu cúng bái một lượt.
Tín Túc lúc này đang ở trong Cục Công an thành phố cách xa ngàn dặm đột nhiên hắt xì mấy cái.
Hết chương 51
Đến chương 52