Ta là Đại sư tỷ phế vật nhất tông môn.
Thiên phú bình thường, tu vi cũng thấp.
Nhưng ta nhập môn sớm nhất, trong mười mấy năm sư tôn chu du khắp nơi, là ta nuôi lớn mấy vị sư đệ sư muội.
Hai năm trước, ta ở dưới chân núi nhặt được Dận Nguyên trọng thương hôn mê, đưa nàng ta trở về tông môn, thu làm tiểu sư muội.
Nàng dịu dàng ngây thơ, đối xử tốt với mọi người, tất cả đồng môn đều yêu thương nàng.
Bao gồm cả ta.
Ba ngày trước, ta và nàng cùng đi làm nhiệm vụ ở trên đỉnh núi Thiên Sơn, đụng phải hung thú Cùng Kỳ.
Ta dùng hết toàn lực để cứu nàng, kêu gào bảo nàng chạy mau, nhưng nàng lại cười với ta:
“Sư tỷ, ngươi đoán xem… Sau khi ta chết, các sư đệ mà ngươi yêu thương nhất sẽ oán hận ngươi, thậm chí g.i.ế.c ngươi để báo thù cho ta hay không?”
Ta không kịp ngẫm nghĩ ẩn ý trong lời nói của nàng ta, Dận Nguyên đã đi tới trước mặt Cùng Kỳ.
Nàng ta chủ động tìm chết.
Nhưng ta nhìn rất rõ, nàng chỉ là thân xác c.h.ế.t đi, hồn phách đã chạy từ lâu.
Đến nay vẫn không có tung tích.
Đối với người tu tiên, thân xác chỉ là vật chứa mà thôi, chỉ cần hồn phách bất diệt, là có thể sống lại.
Nhưng ta đã trúng cổ độc.
Cùng Kỳ lấy cổ độc làm thức ăn, độc tính của nó cực mạnh, có thể ăn mòn linh hồn.
Nếu ta chết.
Sẽ thật sự hồn phi phách tán, không thể phục sinh.