Độ Xứng Đôi 99%

Chương 71: NT6 - Độ xứng đôi 99%!



Tạ Thần Vũ vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày mà Tống Ngạn báo danh vào trường đại học. Hôm đó anh đã bịa chuyện với một đám Alpha rằng mỗi khi đến kỳ khai giảng anh sẽ đều ở bên cạnh Ngạn Ngạn.

Lúc đó anh không hề nghĩ tới sau này sẽ thật sự có cơ hội để thực hiện điều ấy.

Trước cổng nhà trẻ, anh nắm tay Tống Ngạn chậm rãi đi vào.

Năm nay Ngạn Ngạn đã hơn ba tuổi, được giáo dục rất khá, vừa xinh đẹp mà cũng vừa mềm mại đáng yêu, giống như một vương tử nhỏ bé vậy.

Tần Lan Thuần mỉm cười theo sau hai đứa trẻ, cùng đưa Ngạn Ngạn đi đến phòng học.

Trước đó Tống Ngạn đã được mọi người cho biết đây là nơi nào, cần phải làm gì và cũng đã đáp ứng mọi người là sẽ ngoan ngoãn đi học. Thế nhưng chuyện tới trước mắt bé vẫn cảm thấy có chút không muốn, yên lặng mà nhìn về phía Tạ Thần Vũ.

Tạ Thần Vũ nhéo nhẹ gương mặt của bé: “Nói rồi nhé, tan học anh sẽ tới đón em.”

Tống Ngạn mím môi, ra vẻ bình tĩnh mà “Dạ” một tiếng.

Nét mặt này quá dễ hiểu, Tạ Thần Vũ liền cười hỏi: “Muốn đổi ý rồi đúng không?”

Tống Ngạn nói: “Không có đâu.”

Tạ Thần Vũ nói: “Vậy vào trong đi thôi.”

Tống Ngạn thả tay anh ra, lưng mang một chiếc cặp nhỏ rảo bước tiến vào phòng học tìm một chỗ nào đó ngồi xuống, ngoan ngoãn cực kỳ.

Tạ Thần Vũ thấy bé an tĩnh nhìn về phía người nhà, đột nhiên cũng cảm giác không nỡ. Nghe thấy cô giáo bảo bọn họ có thể ra ngoài được rồi, anh vừa đi theo Tần Lan Thuần ra ngoài vừa không yên tâm hỏi: “Em ấy sẽ không khóc đâu đúng không ạ? Em ấy ngoan hiền như vậy, liệu có bạn nhỏ nào khi dễ em ấy hay không?”

Tần Lan Thuần cũng đang nghĩ đến những việc này, nhưng trước mặt Thần Vũ lại cố kìm nén lại, tỏ vẻ trấn an nói: “Sẽ không đâu, có cô giáo ở đó mà.”

Tạ Thần Vũ nói: “Hay là cháu đứng ở ngoài cửa xem một chút nhé?”

Tần Lan Thuần không nhịn được bật cười thành tiếng: “Không cần đâu, chúng ta còn phải mau chóng đến trường của cháu nữa mà, sắp muộn rồi kìa.”

Hiện tại Tạ Thần Vũ đang học tiểu học. Hôm nay bởi vì muốn đưa Tống Ngạn đến nhà trẻ anh đã cố ý xin nghỉ, đi bằng xe của nhà họ Tống.

Tần Lan Thuần biết thành tích của đứa nhỏ này tốt, không muốn trễ nãi chuyện học của đứa nhỏ này nên liền khuyên nhủ muốn đưa đến trường học.

Tạ Thần Vũ muốn dành ra chút thời gian để nói chuyện với Tống Ngạn khi tan học. Nhớ lại vẻ mặt thoáng vương một chút tủi thân của bé, cả ngày nay anh đều không mấy yên tâm.

Nhà trẻ tan học sớm hơn so với tiểu học, thế nhưng anh vẫn nói với Tần Lan Thuần rằng muốn đi đón Tống Ngạn nên buổi chiều đã xin về sớm.

Phong Động không muốn vắng mặt trong ngày đầu tiên đi học của con trai nên đã chạy một mạch từ công ty sang đây.

Ba người đứng chờ ở cổng một hồi, chợt nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên, cả ba lập tức nâng cao tinh thần.

Năm phút sau, bóng dáng của Tống Ngạn xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ. Bé nhìn chung quanh một vòng, thấy được bọn họ đột nhiên hốc mắt đỏ lên.

Ba người: “……”

Tống Ngạn chạy chậm vài bước nhào vào lòng Tạ Thần Vũ.

Tạ Thần Vũ vội vàng ôm lấy bé: “Có ai khi dễ em sao?”

Tống Ngạn ôm vài giây, ngẩng đầu nhìn bọn họ, hốc mắt vẫn như cũ đỏ lên, cố gắng giữ vững bình tĩnh, ngoan ngoãn mà nói: “Không có ạ, cô giáo và các bạn đều rất tốt, cơm trưa cũng ăn rất ngon, buổi chiều còn……” Bé không nhịn được mà thút thít một tiếng, “Còn chơi trò chơi.”

Ba người: “……”

Hiểu rồi, lần đầu tiên rời khỏi nhà, bên cạnh không có người quen nên mới không thích ứng được đây mà.

Sau khi hoàn hồn, cả ba người đều bị sự đáng yêu này làm cho tâm can rung động, nhịn cười ôm đứa nhỏ đáng thương này lên xe.

Tạ Thần Vũ lén lút mở máy ra quay hình, tính sau này sẽ chiếu cho Tống Ngạn xem.

Anh vừa cảm thấy đáng yêu mà cũng vừa cảm thấy đau lòng, nhưng dù vậy anh vẫn không kiềm được mà nhắc nhở một câu: “Ngày mai em vẫn phải đi học nữa đó, biết không?”

Tống Ngạn lặng im hai giây, vẻ mặt có hơi kháng cự. Nhưng có lẽ là vì đã hứa với mọi người là sẽ ngoan ngoãn nghe lời nên cuối cùng bé vẫn dùng giọng điệu trẻ con non nớt nghẹn ngào một câu: “Em biết rồi ạ.”

Ba người đồng loạt có cùng suy nghĩ: Đáng yêu quá đi!

Phong Động lái xe đến đây. Lúc này hắn không muốn tách khỏi con trai nên đã điều chỉnh chiếc xe kia lái tự động đi theo chiếc xe này, quyết định ngồi chung xe về nhà với con trai.

Tống Ngạn tủi thân là bởi vì chung quanh không có người quen, lúc này được ngồi ở bên cạnh bọn họ, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Tạ Thần Vũ tắt máy quay. Đương lúc muốn ôm Tống Ngạn vào lòng mở phim hoạt hình lên cho bé xem, bỗng dưng anh phát hiện máy truyền tin rung lên, một tin nhắn mới đến.

Địch Tuần: “.”

Chỉ một dấu chấm, không có bất kỳ ký tự nào khác.

Nhưng Tạ Thần Vũ biết đây có nghĩa là thuận lợi trôi chảy.

Sâm Đức không dễ giết. Tuy bọn họ nắm giữ được không ít tin tức, nhưng Tạ Thần Vũ đến đây cũng đã thay đổi rất nhiều chuyện. Bọn họ lo lắng sẽ sinh ra hiệu ứng bươm bướm nên tạm thời cần phải quan sát một chút.

Sự thật chứng minh chút chuyện phóng xạ này không truyền đến nơi tinh vực Gauze xa xôi. Địch Tuần liền tuyển chọn một đám tinh nhuệ, chuẩn bị gần hai năm, lúc này mới động thủ. Vốn dĩ Tạ Thần Vũ tưởng rằng đợi đến tối mới có thể có được tin tức, không ngờ lại có thể thuận lợi như vậy.

Tống Ngạn tò mò níu lấy cánh tay anh: “Anh ơi, anh đang xem gì vậy ạ?”

Tạ Thần Vũ cười ôm bé lại gần, nghĩ thầm: Anh đang xem cuộc sống tốt đẹp sau này.

Sâm Đức đã chết, các gia tộc lớn sẽ gấp gáp mở một cuộc tranh quyền đoạt thế mới. Cho dù có tâm tư muốn đoạt mớ tài sản bảo vật kia trong bụi gai lốc xoáy, chắc chắn bọn họ cũng không dám động đến Du Kình. Con trai của Sâm Đức thì cũng chỉ là một tên vô dụng bất tài, sợ là sẽ không sống sót nổi trong cuộc chiến tranh giành quyền lực.

Anh nói: “Không có gì, muốn xem “Cơ giáp thần kỳ” không?”

Tống Ngạn ngoan ngoãn gật đầu.

Tạ Thần Vũ liền sung sướng đi tìm tập phim lần trước đang xem, nhấn vào nút phát.

Vài phút sau, Phong Động cùng Tần Lan Thuần cũng nhận được tin tức Sâm Đức đã chết. Cả hai kinh ngạc một chút, dò hỏi trong group xem là ai đã ra tay nhưng không một ai biết đến.

“Nghe nói là bị giết trong chính hang ổ của hắn, hiện trường không có bất kỳ một ai sống sót.”

“Ra tay trong đó luôn sao? Bên trong có quỷ à?”

“Tám phần là vậy. Hiện tại bên kia loạn hết lên rồi, ai biết bọn họ có tâm tình để điều tra án hay không?”

Sự thật chứng minh là có.

Thời điểm này, quan hệ của Sâm Đức và các gia tộc lớn vẫn chưa trở nên căng thẳng. Vì để mượn sức lực của quân bộ, bọn họ đã rất tích cực điều tra.

Đáng tiếc hiện trường được rửa sạch một cách vô cùng sạch sẽ, một chút manh mối cũng không để lại. Bọn họ cũng hoài nghi là bên trong có nội gián, điều tra thẩm vấn toàn bộ tâm phúc và cảnh vệ của Sâm Đức tận ba lần, kết quả hoàn toàn không tìm ra được kẻ khả nghi. Chuyện này cứ thế mà dần dần trở thành án treo.

Đầu sỏ gây tội thì vẫn đang ngoan ngoãn đi học, tìm đủ các loại cơ hội để ghi hình lại từng khoảnh khắc trưởng thành của Tống Ngạn.

Tống Ngạn chỉ tủi thân tầm hai ngày trước khi khai giảng, sau hai ngày đó bé nhanh chóng thích ứng với sinh hoạt bên trong nhà trẻ. Tạ Thần Vũ không thể mỗi ngày đều xin về sớm nên mỗi tuần anh chỉ rút ra một ngày để đi đón bé. Những lúc còn lại đều do vợ chồng Phong Động phụ trách.

Bài tập của nhà trẻ rất ít, nhưng Tạ Thần Vũ vẫn bắt được thành tựu “Dạy kèm cho Ngạn Ngạn”, tay cầm tay dạy bé vẽ tranh.

Rất nhanh Tống Ngạn đã bắt đầu tỏ ra sự hứng thú đối với đá quý.

Có Tạ Thần Vũ bên cạnh dạy vẽ, Tống Ngạn đã tự mình hoàn thành bản vẽ thiết kế đầu tiên khi chỉ mới học tiểu học.

Tạ Thần Vũ bảo Tống Ngạn chọn ra một khối nguyên thạch thích hợp, sau đó mang đi nhờ người chế tạo dựa theo bản vẽ thiết kế, hài lòng mang lên người.

Đợi đến khi Phong Động nhận ra thì đã quá trễ.

Hắn nhìn con sói con bụng dạ khó lường trưởng thành quá sớm từ khi còn nhỏ này, thầm nghĩ một tiếng: Không biết xấu hổ.

Phong Động nhìn chằm chằm tác phẩm thứ hai của con trai bảo bối nhà mình, miễn cho thằng nhóc thúi bên cạnh này lại cướp mất đi.

Tạ Thần Vũ đã nhận được cái đầu tiên rồi nên không tranh làm gì nữa. Vì thế Tống Ngạn lại vì cha mẹ, ông ngoại, vợ chồng Địch Huyên và bao gồm cả hai người anh trai kia, thiết kế ra một bộ vật phẩm trang sức.

Cùng lúc đó, các tâm phúc được nhà họ Địch tuyển chọn cho Tạ Thần Vũ đã được điều đến tinh cầu Đế Đô. Tất cả đều là những người mà anh đã từng quen thuộc trước kia. Tạ Thần Vũ cũng không lãng phí cơ hội đi học ở tinh cầu Đế Đô, anh chọn được hai cây mầm không tồi ở nơi này, chuẩn bị bồi dưỡng dần dần.

Địch Tuần càng không lãng phí năng lực của cháu trai. Từ lúc cháu trai lên sơ trung, anh liền ném hết toàn bộ chuyện công ty cho cháu trai quản lý. Thấy cháu trai xử lý thuận buồm xuôi gió, anh càng muốn giao thêm nhiều việc đến nhưng cuối cùng lại bị từ chối thẳng thừng.

Bởi vì trước mắt tinh lực chủ yếu của Tạ Thần Vũ đều đặt ở trên người Tống Ngạn. Theo anh biết Tống Ngạn sẽ phát bệnh vào năm 8 tuổi. Tuy đời này không phải chịu sự kích thích bởi chuyện của cha mẹ và có lẽ sẽ được trì hoãn, nhưng sẽ không trì hoãn quá lâu.

Trường học của hai người cách nhau không xa, thời điểm tan học cũng gần giống nhau nên Tạ Thần Vũ liền tự động ôm nhiệm vụ đưa đón Tống Ngạn.

Vào tiểu học, Tống Ngạn là một lớp trưởng. Gia đình dạy dỗ tốt nên rất tốt tính, luôn được mọi người vây quanh. Thời điểm Tạ Thần Vũ tới đón là lúc các học sinh đang vây quanh cậu nói chuyện.

Tống Ngạn mặc một bộ đồng phục đi học rất gọn gàng lịch sự. Rõ ràng đều là quần áo giống nhau, nhưng mặc ở trên người cậu lại đẹp cực kỳ. Lúc này nhìn thấy Tạ Thần Vũ, cậu liền chào tạm biệt các bạn học, lại gần cười nói: “Anh.”

Tạ Thần Vũ đã tiến vào tuổi dậy thì, trên tay đang mang một vòng ức chế.

Hiện tại hai người đều đã trưởng thành hơn, không thể ôm ôm ấp ấp mãi được. Tạ Thần Vũ khẽ xoa đầu Tống Ngạn, thấy giữa mày cậu lộ ra một chút mỏi mệt, bèn hỏi: “Em không khỏe à?”

Tống Ngạn nói: “Không có ạ, bài học hôm nay có hơi nhiều.”

Tạ Thần Vũ nói: “Không khỏe thì cứ nói ra nhé.”

Tống Ngạn nhẹ nhàng đáp lời, cúi người lên xe.

Hai người kể cho nhau nghe những chuyện thú vị khi ở trên trường. Tạ Thần Vũ nhìn sắc mặt trắng bệch của Tống Ngạn, anh vươn tay chạm nhẹ lên trán cậu, xác nhận độ ấm bình thường, bèn hỏi: “Thật là không sao đấy chứ?”

Tống Ngạn dần dần cảm nhận được có hơi choáng váng đầu, nhưng bởi vì xe đã sắp chạy đến trước cửa nhà nên cậu đành nói: “Không có gì đâu ạ, em về ngủ một giấc là được rồi.”

Tạ Thần Vũ liền biết chắc là cảm thấy không khỏe thật rồi, chỉ nói một câu: “Anh đưa em đến bệnh viện.”

Tống Ngạn nói: “Không cần đâu ạ, có AI chữa bệnh rồi.”

Trong lúc đang nói chuyện, xe đã ngừng ở cửa.

Tạ Thần Vũ quyết định cùng cậu vào nhà xem AI chữa bệnh trước, có vấn đề thì lập tức chuyển đến bệnh viện ngay.

Kết quả hai người vừa mới bước xuống xe, hai chân Tống Ngạn bỗng dưng trở nên mềm nhũn, ngã khụy người xuống. Tạ Thần Vũ lập tức biến sắc, đỡ lấy người cậu: “Ngạn Ngạn!”

Hai mắt Tống Ngạn nhắm nghiền, cả người đã mất đi ý thức.

Tạ Thần Vũ cho rằng có thể là do phát bệnh nên lập tức ôm người lên xe chạy đi.

Phong Động cùng Tần Lan Thuần đều đang ở trên công ty, ông Tần thì vẫn đang ở nhà cũ, hiện tại người ra đón chính là quản gia. Đúng lúc quản gia cũng vừa nhìn thấy một màn vừa rồi, hắn vội vàng liên lạc với gia chủ và phu nhân.

Tạ Thần Vũ đến bệnh viện chưa được bao lâu, vợ chồng Phong Động dựa theo cuộc trao đổi với anh khi đang trên đường đến bệnh viện, đã nhanh chóng chạy đến đây.

Tống Ngạn vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu. Mọi người ngồi đợi ở bên ngoài tầm một tiếng đồng hồ thì nhìn thấy bác sĩ mở cửa, bước từ bên trong ra.

“Theo phán đoán ban đầu của tôi thì đây là triệu chứng của bệnh Thiếu hụt pheromone,” bác sĩ nói, “Tình huống đã được ổn định, nhưng bệnh trạng của cậu ấy rất nghiêm trọng, cần phải tiến hành thêm một bước kiểm tra.”

Tạ Thần Vũ biết có ở đây cũng vô dụng, cần phải đi đến viện nghiên cứu chuyên môn, thế nhưng anh hiểu chuyện này cũng cần phải có quá trình. Ngay lúc Tống Ngạn bị đẩy đi kiểm tra, anh chỉ có thể đề xuất một câu về viện nghiên cứu.

Phong Động đang tìm kiếm các trường hợp bệnh có liên quan trên trang web y tế có thẩm quyền, đồng thời cũng thấy được viện nghiên cứu. Thế nhưng bởi vì trên đó nói bên kia chỉ tiếp nhận những ca bệnh có triệu chứng nặng hiếm thấy nên hắn không thể nguyền rủa con trai bảo bối nhà mình, mà là quyết định chờ phán đoán của bệnh viện trước.

Bác sĩ tinh cầu Đế Đô rất đáng tin cậy. Ngay khi có kết quả của đợt kiểm tra đầu tiên, bọn họ liền nói thẳng bên này không trị được, kiến nghị chuyển đi viện nghiên cứu.

Vì thế đêm đó đoàn người ngồi trên phi thuyền chữa bệnh, di chuyển đến viện nghiên cứu.

Trên đường đi Tống Ngạn có tỉnh một lúc, cậu uống qua loa mấy ngụm nước, sau đó rất nhanh đã được mọi người trấn an đi ngủ.

Nhân viên công tác của viện nghiên cứu đã từng tiếp xúc với loại bệnh này. Nhân viên kiểm tra xong liền xác định đây là loại bệnh nghiêm trọng nhất, kiên nhẫn nói phương án trị liệu cho bọn họ.

Sắc mặt của Phong Động cùng Tần Lan Thuần lập tức trở nên nặng nề.

Một là độ xứng đôi trên 80% không dễ tìm. Hai là hiện tại Ngạn Ngạn vẫn chưa phát dục, phải đợi đến khi phát dục mới có thể tiêm liều thuốc thử đầu tiên, mấy năm nay chỉ có thể uống thuốc khống chế.

Phong Động chợt nghĩ đến sức ảnh hưởng của Du Kình, quyết định nếu thật sự không được sẽ nhờ cộng đồng mạng trợ giúp. Lúc này, bỗng dưng bên tai vang lên giọng nói của Tạ Thần Vũ.

Tạ Thần Vũ hỏi: “Cháu có thể làm xét nghiệm xứng đôi không?”

Nghiên cứu viên nói: “Đương nhiên có thể, mời đi theo tôi.”

Phong Động nhìn dáng vẻ của Tạ Thần Vũ, tâm tình có chút phức tạp.

Hai đứa nhỏ có tình cảm tốt, vợ đã từng mỉm cười nói không khéo sau này hai đứa sẽ ở bên nhau.

Khi ấy trong lòng hắn liền có một vạn cảm xúc không vui.

Con sói con Tạ Thần Vũ này tuy nhỏ mà lanh, về sau tám phần sẽ là tai họa. Ngạn Ngạn nhà mình ngoan ngoãn như vậy, sao có thể là đối thủ của thằng nhóc này? Không khéo còn bị ăn đến không còn gì!

Nhưng hiện tại đặt một Alpha xa lạ so sánh với Tạ Thần Vũ, ngược lại hắn càng hy vọng Tạ Thần Vũ có thể xứng đôi hơn. Omega vì chữa bệnh mà phải tiêm pheromone của Alpha vào, tuy hắn không cảm thấy có vấn đề gì nhưng không thể phủ nhận, đại đa số các Alpha vẫn sẽ để ý. Hắn không muốn tương lai Ngạn Ngạn sẽ vì chuyện này mà chịu khổ.

Ngẫm lại thì từ lúc lên sơ trung, Tạ Thần Vũ đã có thể giúp đỡ Địch Tuần xử lý công ty. Năng lực rất tốt, tầm nhìn nhạy bén, sử dụng đầu óc tốt, ở trong xã hội sẽ không phải chịu thiệt thòi, hơn nữa còn đối xử tốt thật lòng với Ngạn Ngạn. Cho nên so với các Alpha khác, vẫn là giao Ngạn Ngạn cho Tạ Thần Vũ mới cảm thấy yên tâm hơn.

Vừa mới nghĩ đến đây, bọn họ chợt nghe thấy không xa có một tiếng hoảng hốt nhỏ, tất cả đồng loạt nhìn qua.

Nghiên cứu viên cùng Tạ Thần Vũ đã nhanh chóng quay lại, người trước vẫn còn đang kinh ngạc, cười nói: “Chúc mừng, mọi người không cần đi tìm ai nữa. Hai đứa nhỏ có độ xứng đôi 99%. Đây là lần đầu tiên tôi thấy độ xứng đôi cao như vậy đó!”

Tần Lan Thuần lập tức kinh ngạc vui mừng.

Phong Động nhìn Tạ Thần Vũ, trong lòng thở dài một hơi. Không biết vì sao đột nhiên nhìn thằng nhóc này lại cảm thấy chướng mắt. Có lẽ là vì mỗi một người cha yêu thương con mình, khi đối mặt với tên Alpha rất có thể sau này sẽ muốn đào cải trắng nhà mình, đều sẽ có loại tâm tình này nhỉ?

Người của viện nghiên cứu lập tức tiêm thuốc cho Tống Ngạn, kê đơn xong liền hẹn người nhà thời gian kiểm tra định kỳ. Tống Ngạn cũng vừa khéo tỉnh dậy, sau khi xác nhận cậu không có vấn đề, nghiên cứu viên liền nói bọn họ có thể rời đi được rồi.

Lúc này, Tống Ngạn mới biết được mình đã xảy ra chuyện gì.

Cậu đã từng học khóa sinh lý nên cũng hiểu được pheromone của Alpha tiến vào tuyến thể của Omega là một chuyện vô cùng thân mật. Thế nhưng cũng chỉ giới hạn là biết, vẫn chưa thể hiểu ý nghĩa thâm sâu bên trong.

Từ nhỏ cậu đã thân thiết với Tạ Thần Vũ, biết được pheromone của Tạ Thần Vũ có thể cứu được mình, lập tức trở nên bình tĩnh, đi theo bọn họ về nhà.

Kế tiếp chính là sửa đổi thực đơn, thông báo với trường học về tình huống của Tống Ngạn, đợi đến khi cậu tiến vào tuổi dậy thì sẽ bắt đầu tiêm thuốc thử.

Rất nhanh nhà họ Tạ cũng nhận được tin tức này. Địch Huyên nghe xong nghĩ mà sợ: Cũng may con trai nhà mình có độ xứng đôi cao, không thì bọn họ đã phải lo lắng tìm người rồi.

Đời này Tạ gia chủ trông thấy Tống Ngạn lớn lên từ nhỏ, nghe vậy cũng cảm thấy yên tâm hơn. Ngay sau đó ông nhịn không được mà trêu ghẹo con trai: “Khó trách mẹ con nói lần đầu tiên nhìn thấy Ngạn Ngạn con đã muốn ôm người ta về nhà, hóa ra là vì có độ xứng đôi cao như vậy.”

Trên người của một đứa trẻ dường như sẽ không có bất kỳ pheromone nào, ông chỉ muốn chọc ghẹo một chút mà thôi.

Thế nhưng đúng là con trai rất thiên vị Ngạn Ngạn. Tất cả mọi người đều biết, nhiều năm rồi cũng chưa từng thay đổi. Đến nay vẫn không biết rõ nguyên nhân, chỉ có thể quy kết cho chuyện lần đó là do hợp mắt.

Ông cười hỏi: “Độ xứng đôi 99%, duyên phận định mệnh, có muốn cưới về không?”

Tạ Thần Vũ nói: “Đương nhiên là có rồi ạ.”

Tạ gia chủ dặn dò: “Vậy phải cẩn thận để ý đấy, miễn cho nửa đường bị người cướp đi, chữa bệnh chứ không lấy thân báo đáp nhé.”

Tạ Thần Vũ nói: “Con biết rồi ạ.”

Tạ gia chủ quan sát vẻ mặt con trai, biết con trai là muốn thật lòng.

Tâm tính con trẻ mười mấy tuổi đầu vẫn chưa ổn định, căn bản không thể xem lời nói của nó là thật. Thế nhưng con trai thì khác, từ nhỏ đã có thể tự làm chủ bản thân, những việc đã nhận không có việc nào là không thành.

Tạ gia chủ chợt nhớ lại hình ảnh con trai nhà mình đứng chung với Ngạn Ngạn. Tuy cảm thấy nắm chắc nhưng vẫn có chút lo lắng, ông hỏi: “Con nói xem có khi nào Ngạn Ngạn xem con như anh trai ruột thịt không?”

Tạ Thần Vũ bất đắc dĩ: “Em ấy mới bao lớn, vẫn chưa hiểu chuyện này đâu ạ.”

Tạ gia chủ nghĩ thầm: Cũng đúng! Tính cách con trai nhà mình thế này sẽ không bị người ta thọc gậy bánh xe đâu.

Và rồi ông cũng không nói thêm gì nữa.

Tạ Thần Vũ không lo lắng bởi vì theo trực giác của anh thì sớm muộn gì Tống Ngạn cũng sẽ thức tỉnh linh hồn, anh chỉ hy vọng có thể đến chậm một chút. Năm đó cuộc sống của Tống Ngạn phát sinh biến đổi lớn khi cậu chỉ mới 8 tuổi, không được hưởng thụ khoảng thời gian thời thơ ấu và tuổi dậy thì nên có. Nếu đời này đã được rẽ sang một hướng khác, anh muốn Tống Ngạn có thể được phát triển tự nhiên nhiều nhất có thể.

Nhưng mà vài ngày sau, anh chợt muốn tiêu diệt cái suy nghĩ này.

Bởi vì thời điểm đi đón Tống Ngạn, anh nhìn thấy một nhóc con Alpha cứ luôn vây quanh bên cạnh Tống Ngạn, tươi cười như một đóa hoa.

Chờ Tống Ngạn lên xe, anh liền hỏi: “Cậu ta học chung lớp với em sao?”

Tống Ngạn “Dạ” một tiếng.

Tạ Thần Vũ làm bộ lơ đãng hỏi: “Có quan hệ tốt với em không?”

Tống Ngạn nói: “Cũng bình thường thôi ạ.”

Tạ Thần Vũ nói: “Anh thấy cậu ta rất nhiệt tình với em đấy.”

Tống Ngạn bình tĩnh nói: “Bởi vì cậu ấy thích em.”

Tạ Thần Vũ cho rằng mình đang nghe lầm: “Cái gì?”

Tống Ngạn nói: “Cậu ấy đã viết thư tình cho em.”

Tạ Thần Vũ cất cao giọng hơn: “…… Cái gì?”

Tống Ngạn nói: “Nhưng em không nhận.”

Tạ Thần Vũ hỏi: “Sao em không nói với anh?”

Tống Ngạn nói: “Không đáng để nhắc tới, anh ở trường cũng nhận được rất nhiều thư tình mà có bao giờ nói với em đâu?”

Tạ Thần Vũ hỏi: “…… Ai nói cho em biết?”

Tạm dừng một chút, anh bổ sung thêm: “Anh cũng chưa từng nhận.”

Tống Ngạn nói: “Chị của bạn học em học chung trường với anh, chị ấy nói anh rất được mọi người hoan nghênh.”

Tạ Thần Vũ theo bản năng cho một câu: “Em không ghen à?”

Tống Ngạn khó hiểu: “Ghen cái gì?”

Tạ Thần Vũ nói xong liền hối hận, thầm nghĩ: Sao mình lại nói vấn đề này với một đứa trẻ chứ?, chỉ nói: “Không có gì, anh chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”

Thế nhưng hiện tại trẻ con cũng trưởng thành rất sớm. Anh nhìn mặt bên an tĩnh của Tống Ngạn, nhịn không được hỏi: “Trong trường, em có thích người nào không?”

Tống Ngạn nói: “Không có ạ.”

Tạ Thần Vũ nói: “Vậy em thích người như thế nào?”

Tống Ngạn khẽ nhíu mày: “Em không biết, em không muốn yêu sớm, ấu trĩ.”

Tạ Thần Vũ lập tức thoải mái toàn thân, vui mừng mà sờ đầu đứa nhỏ.

Nhưng rất nhanh anh đã ý thức được một vấn đề quan trọng: Vốn dĩ Ngạn Ngạn đã ưu tú chói mắt, đời này gia đình không xảy ra biến cố lớn nên sẽ không giống như kiểu người sẽ từ chối và đẩy người khác ra ngoài, sợ là sẽ thu hút càng nhiều sói hơn.

Lỡ như trúc mã nhà mình “không đánh mà hôm khác đã hàng” thì…… Tạ Thần Vũ lập tức trở nên nghiêm nghị hơn.

Tống Ngạn gọi anh hai tiếng mà vẫn chưa thấy anh trả lời, bèn duỗi tay quơ quơ ở trước mặt anh: “Anh ơi?”

Tạ Thần Vũ hoàn hồn cầm lấy tay cậu.

Tống Ngạn hỏi: “Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Tạ Thần Vũ tỏ vẻ bình tĩnh: “Không có gì.”

Kể từ ngày hôm đó trở đi, vị học sinh xuất sắc bình tĩnh bắt đầu phòng cháy phòng trộm phòng sói hoang.

Như dự đoán của anh, quả nhiên bên cạnh Tống Ngạn xuất hiện rất nhiều sói hoang, đợi đến khi tiến vào tuổi dậy thì không biết sẽ lên đến con số bao nhiêu.

Tin tức tốt là sơ cao trung đều học chung một trường. Đợi đến khi Tống Ngạn lên học sơ trung, hai người có thể học chung một trường rồi.

Tạ Thần Vũ vừa nghiến răng nghiến lợi vừa lén lút làm mấy bộ phương án để đối phó sói hoang. Cứ như thế ngày lại ngày trôi qua Tống Ngạn đã đến tuổi dậy thì, đã có thể tiêm liều thuốc thử đầu tiên.

Vừa hay Địch Huyên và Tạ gia chủ cũng không bận việc gì, lần này cũng đi theo.

Đoàn người ngồi phi thuyền đi đến viện nghiên cứu, nhìn Tống Ngạn ngồi xuống ghế, bị tiêm thuốc thử vào gáy.

Liều đầu tiên có phản ứng rất mãnh liệt, rất nhanh Tống Ngạn đã bị choáng váng đầu.

Phong Động đang muốn bế con trai lên, bỗng dưng nghe thấy con trai thì thào: “Tạ Thần Vũ……”

Tạ Thần Vũ đang đứng ở bên cạnh, nghe vậy lập tức giật mình.

Trước giờ Tống Ngạn chỉ gọi anh tới anh lui, cơ bản không hề gọi cả tên lẫn họ như này.

Em ấy sắp tỉnh rồi sao?

Anh vội vàng tiến lên ôm lấy đối phương: “Anh đây.”

Tống Ngạn mơ hồ ngửi được pheromone quen thuộc, an tâm mà cọ vào người anh.

Ký ức của cậu vẫn còn đang ngừng ở trên phi thuyền, dưới sự ảnh hưởng của thuốc thử, cảm xúc không mấy ổn định. Lúc này trên người khó chịu nên cậu cảm thấy có hơi tủi thân: “Chồng ơi, em choáng đầu quá.”

Tạ Thần Vũ nghĩ thầm: Quả nhiên là Ngạn Ngạn thân thuộc nhà mình.

Anh đành trấn an nói: “Ngủ một giấc là sẽ tốt thôi.”

Tống Ngạn khẽ “Ừm” một tiếng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Người chung quanh nghe được rõ ràng, đồng loạt nhìn thẳng vào người nào đó.

Địch Huyên và Tần Lan Thuần cùng nghĩ: Ấy thế mà hai đứa nhỏ này đã ở bên nhau rồi, nhanh vậy sao?

Tạ gia chủ thầm nghĩ: Ngay cả chồng cũng gọi luôn rồi, động tác rất nhanh, không hổ là Thần Vũ. Nhưng không phải là có hơi sớm sao?

Phong Động lập tức bất mãn: Thằng nhóc vô liêm sỉ này, Ngạn Ngạn bây giờ mới có bao lớn, thứ dâm loạn như vậy mà mi cũng dám dạy!

Tạ Thần Vũ dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của bọn họ: “……”

Con bị oan.

==================

Này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!! =)))))

Chương này bé Ngạn đáng yêu ghê ~~~ Một chương nữa thôiiiiiiiiiiii


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.