Khi Thẩm Kiều dọn dẹp xong nhà cửa đã gần mười một giờ trưa, cậu đẩy xe lăn vào phòng mình.
Một căn phòng rộng chưa đầy mười mét vuông.
Chỉ để vừa một cái giường, một cái bàn nhỏ và xe lăn của cậu.
Hôm nay trời mưa.
Các thành phố phía Nam đều như vậy, trời quang mây tạnh chưa được mấy ngày đã mưa dầm liên miên.
Phía trên chiếc bàn là một ô cửa sổ nhỏ xíu, cửa sổ đóng đinh không mở ra được nhưng mặt kính được Thẩm Kiều lau sạch bóng. Ngoài cửa sổ là một cây ngô đồng cao lớn, cành lá vươn dài trong mưa, phiến lá to bản dựa vào kính, nước mưa trượt xuống ngọn lá tạo thành những dòng chảy ngoằn ngoèo.
Tí tách……
Tí tách……
Cậu ngẩng đầu lên, mượn ô cửa sổ này để quan sát thế giới bên ngoài.
Khi đồng hồ điểm mười một giờ, Thẩm Kiều cúi đầu xuống, mái tóc dài che khuất quá nửa khuôn mặt, lộ ra màu da trắng nhợt đáng sợ.
Đôi tay gầy guộc giơ lên vén tóc dài ra sau rồi lấy một sợi thun đen cột lại.
Cậu lấy điện thoại di động trong ngăn kéo đặt lên giá đỡ, thuần thục chỉnh góc độ rồi bật livestream.
Đám người lần lượt vào xem livestream, cuối cùng số lượng người xem giữ nguyên mức một trăm chứ không tăng lên nữa.
【 Tới rồi đây, tới rồi đây, hôm nay streamer định làm gì vậy?】
【 Hôm qua học làm vòng tay tặng bạn trai, ảnh thích lắm.】
【 Làm sổ tay đi! Làm sổ tay đi! Bé muốn xem sổ tay lâu lắm rồi!】
……
Thấy bình luận kia, Thẩm Kiều mím môi.
Làm sổ tay cần rất nhiều vật liệu, cậu không có tiền mua nên lâu nay vẫn luôn trì hoãn.
Thanh niên rũ mắt lấy ra một cuộn len và kim đan từ trong ngăn kéo cất điện thoại.
Giọng cậu rất hay, nhẹ nhàng trong trẻo, không nhanh không chậm, rất dễ làm người khác bình tâm.
“Hôm nay chúng ta sẽ học cách đan áo len trẻ em, nhà ai có trẻ con thì học nhé, các bé nhận được áo len bạn đan chắc sẽ vui lắm đấy.”
Giao diện livestream không chiếu mặt cậu mà chỉ có một đôi tay mảnh khảnh. Chất lượng hình ảnh của điện thoại rất kém nhưng vẫn không giấu được hai bàn tay trắng đến phát sáng, khớp xương cân đối, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, khi hạ xuống có thể thấy rõ gân xanh trên mu bàn tay.
【 Phải công nhận đôi tay này của streamer……】
【 Nhìn lâu rồi nhưng vẫn không nhịn được xuýt xoa trầm trồ.】
【 Chẳng phải các người vào xem thủ công à?】
【 Thủ công, thủ công, không ngắm tay thì ngắm gì hả.】
……
Thẩm Kiều cũng đọc được những bình luận này.
Trước kia số người xem livestream của cậu không bao giờ vượt quá năm mươi, sau đó một blogger mê tay đẹp cắt tay cậu đưa vào video nên nhiều người nghe danh đến xem cậu livestream.
Nhưng cậu không để lộ mặt, tính cách trầm lặng, không giỏi ăn nói, hơn nữa toàn làm đồ thủ công buồn tẻ chẳng có gì thú vị.
Người đến rồi đi, tựa như sóng biển bất chợt dâng lên rồi lại hạ xuống.
Nhưng cũng có một số người chung thủy với tay cậu ở lại.
Cậu không biết đối phó với mấy lời đùa giỡn đột ngột này thế nào, tay nắm cuộn len càng lúc càng chặt, chặt đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch, lộ ra vẻ quẫn bách.
Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn im lặng.
【 Bước lúc nãy làm thế nào vậy? Theo không kịp.】
Bình luận này đã cứu Thẩm Kiều khỏi nỗi xấu hổ, cậu thả lỏng tay, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao, để tôi tháo ra làm lại lần nữa, bước này hơi phức tạp nên xem lần đầu không hiểu cũng là bình thường.”
Cậu nói khẽ rồi tháo chỗ vừa đan ra, từ từ đan lại lần nữa.
“Giờ các bạn đã hiểu chưa?”
Không ai trả lời cậu, buổi livestream giảm đi hai mươi người xem.
Khóe miệng thanh tú của thanh niên trĩu xuống, đôi môi tái nhợt mím đỏ bừng, vô thức cắn môi dưới đến khi cảm giác đau nhói làm cậu sực tỉnh.
Thẩm Kiều luống cuống nhả môi ra rồi kéo lại chiếc áo len chưa thành hình trong tay.
“Được rồi, nếu đã hiểu bước này thì chúng ta sẽ sang bước tiếp theo, bước này không phức tạp lắm, tôi sẽ làm thật chậm để mọi người đều học được……”
……
Ở nước Y, lúc này đã gần nửa đêm.
Mặt trăng treo cao, ánh sáng lạnh lẽo rọi qua cửa sổ sát đất phản chiếu ánh bạc xuống sàn nhà sẫm màu.
Văn phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng và nguồn sáng từ laptop phác họa ra hình dáng mơ hồ của người đàn ông trên sofa.
Tư thế lười biếng, thân hình cao gầy, ánh sáng phản chiếu trên gương mặt mơ hồ, chỉ lờ mờ thấy được những đường nét góc cạnh.
Lục Đình rít một hơi thuốc rồi ngửa đầu dựa vào sofa.
Cảm giác cay nồng kích thích giác quan khiến anh thỏa mãn nheo mắt lại.
Buổi livestream trên máy tính vẫn đang diễn ra, chất lượng hình ảnh kém nhưng đôi tay bên trong lại rất đẹp. Giọng chủ nhân đôi tay này không lớn lắm nhưng vô cùng êm tai, khi nói về cách đan áo mà anh nghe không hiểu, Lục Đình chỉ thấy cơn buồn ngủ dâng lên.
Đã hai ngày rồi Lục Đình không hề chợp mắt.
Trong phòng tối lờ mờ, ánh trăng phác họa bóng cây ngoài cửa sổ, gió thổi xào xạc kéo căng thần kinh vốn đã căng thẳng của anh.
“Áo này đan cho bé gái nên tôi chọn màu hồng phấn, mọi người có thể chọn màu theo nhu cầu của mình.”
【 Streamer mua len ở đâu vậy?】
Lục Đình nhìn thấy một bình luận lẻ loi trơ trọi hiện lên màn hình.
Hiển nhiên streamer kia cũng thấy.
Bàn tay cầm kim đan dừng lại, giọng nói lớn hơn chút ít, mang theo vẻ ngại ngùng.
“Len này mua trên mạng, không đắt đâu, nếu cần tôi sẽ gửi link qua tin nhắn riêng cho bạn.”
Hình như ở nơi của streamer đang mưa, tiếng mưa tí tách hòa vào giọng nói nhẹ nhàng của cậu khiến Lục Đình thức trắng hai ngày nay rốt cuộc cũng thấy buồn ngủ.
Nhưng chẳng bao lâu sau thì mưa tạnh.
Ánh nắng sau cơn mưa rọi vào tay streamer qua tấm kính, phủ ánh sáng dìu dịu lên đôi tay kia.
Hệt như ngọc mỡ dê thượng đẳng, ngay cả đường cong cũng lộ ra cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt anh vô thức dán vào đôi tay kia.
Đẹp thật……
Lục Đình ngậm điếu thuốc hờ hững nghĩ.
Anh xoay xoay con dao trong tay, chẳng biết bấm vào đâu mà lưỡi dao bật ra, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối lờ mờ.
Nếu bất cẩn rạch lên mu bàn tay chắc sẽ đau lắm nhỉ?
Đau như vậy cậu có khóc không?
Người đàn ông xếp con dao trong tay lại rồi dựa vào ghế sofa cười khẽ.
Nói chuyện êm tai như vậy, khóc lên chắc sẽ càng hay hơn nhỉ?
Dường như ý nghĩ này khiến anh vui vẻ nên tiếng cười trong văn phòng càng lúc càng lớn, dần át đi âm thanh livestream.
Cười chưa bao lâu thì cửa bị gõ nhẹ.
“Vào đi.”
Lục Cửu thấy văn phòng tối om cũng chẳng kinh ngạc mà kính cẩn cúi đầu, “Tiên sinh, cuộc đua trên đường núi quanh co ở ngoại ô phía Tây sắp bắt đầu rồi ạ.”
Mẩu thuốc lá đỏ rực bị một bàn tay thon dài dụi vào gạt tàn, Lục Đình đứng dậy vớ lấy áo khoác cạnh ghế sofa.
“Sự kiện thú vị như vậy sao có thể vắng mặt tôi được chứ.”
Anh cười, giọng nói trầm thấp.
–
Ngoại ô phía Tây, đường núi quanh co.
Đèn xe chói lóa chiếu sáng cả bầu trời đêm, Lillian chen giữa đám đông, trước ngực không biết bị ai nhét một xấp đô la Mỹ.
Cô khó nhọc rút xấp đô la Mỹ ra, trông thấy gã đàn ông ngồi trên mui xe đối diện huýt sáo với mình.
“Mới tới à? Xong việc thì lên xe anh nhé, bảo đảm sẽ cho em biết thế nào là lên đỉnh.”
Cô gái da trắng bên cạnh huých cô một cái, “Đừng nghe anh ta nói nhảm, anh ta chơi bời dữ lắm, coi chừng lây bệnh đấy.”
Lilian nhìn cô gái với vẻ cảm kích, cô gái lại dúi một viên thuốc màu trắng vào tay cô.
“Thử không? Thuốc mới đấy, cô sẽ mê nó cho xem.”
Lilian nắm chặt viên thuốc màu trắng trong tay nhưng không uống.
Không phải không dám mà là không có tiền.
Cô chán ngấy công việc bồi bàn trong quán bar hỗn tạp, chán ngấy mấy lão già gọi rượu rẻ nhất hay sàm sỡ mình.
Cô đã bỏ ra một số tiền lớn mua chuộc quản lý của chỗ này, biết đêm nay sẽ có một cuộc đua xe tự phát do các phú nhị đại tổ chức ở đây.
Thế là cô trở thành hướng dẫn viên mới.
Trong những cuộc tranh tài kiểu này, ai cũng biết tính chất của hướng dẫn viên là gì, không có kỹ năng cũng được nhưng bắt buộc phải có thân hình quyến rũ và gương mặt đẹp.
Lilian có hết những thứ này.
Cô tới gần cô gái da trắng kia hỏi, “Sao chưa bắt đầu nữa?”
Trên tay cô gái kẹp một điếu thuốc dài mảnh, khói trắng làm khuôn mặt mờ đi, đưa mắt nhìn tới cuối đường.
“Đang chờ.”
“Chờ? Chờ gì……”
Còn chưa hỏi xong thì ánh đèn chói lóa bỗng nhiên rọi tới từ dưới núi, theo sau là tiếng xe gầm rú.
Đám đông ồ lên xôn xao, mọi người đều dừng hết việc đang làm rồi đứng lên nhìn về phía con đường dưới núi.
Tiếng xe càng lúc càng gần, chẳng hiểu sao Lilian cảm thấy tim mình đập mạnh hơn.
Cô bất giác đứng thẳng lên, nhìn không chớp mắt vào cuối đường.
Rốt cuộc một chiếc xe màu đen xuất hiện trước mặt bọn họ, lượn một vòng đẹp mắt rồi dừng lại trước đám đông.
Xe tắt máy, đám người im bặt.
Tựa như sự huyên náo lúc nãy chỉ là ảo giác.
Lilian nín thở, trông thấy một người Trung Quốc bước xuống chiếc xe màu đen kia.
Cao khoảng mét bảy, mũi khoằm, mắt tam giác, một vết sẹo kéo dài từ đuôi lông mày xuống cằm.
Hắn xuống xe rồi đi vòng ra sau mở cửa.
Xuất hiện trước tiên là một cây gậy đen nhánh khắc hoa văn cầu kỳ, theo sau là một đôi chân thẳng tắp, thân hình bọc trong áo khoác hơi cúi xuống, khuôn mặt chìm trong bóng tối, mơ hồ phác họa ra một hình dáng lạnh lùng.
Lục Đình xuống xe, trên người còn vương mùi thuốc lá.
Tuy là mùa hè nhưng ban đêm vẫn khá lạnh.
Anh cúi người như một quý tộc ưu nhã, giọng nói trầm thấp, “Xin lỗi các vị, hình như tôi đến muộn thì phải.”
Đám đông vẫn im lìm như chết, một lát sau chẳng biết ai dẫn đầu mà đám phú nhị đại lắc đầu nguầy nguậy, chỉ sợ mình lắc chậm.
Đôi mắt Lục Đình vui vẻ cong lên, “Nếu không phiền thì tốt quá.”
Người phụ trách toát mồ hôi lạnh gạt đám đông chạy ra, “Lục, anh chịu đến chúng tôi cầu còn không được ấy chứ, đừng nói chờ một lát mà có chờ cả đêm cũng không sao.”
Nhờ lợi thế về chủng tộc nên người nước Y rất cao. Dù vậy Lục Đình mang nửa dòng máu Trung Quốc đứng giữa đám đông cũng không hề lép vế, chiều cao gần mét chín vẫn hết sức nổi bật, chiếc áo khoác đen càng tôn lên vóc dáng cao ráo, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan sắc sảo.
Người phụ trách vừa dứt lời thì đôi mắt hẹp dài của người đàn ông lập tức liếc sang.
Con ngươi màu xanh xám hệt như bầu trời phủ kín sương mù, nhìn từ xa tựa như một lớp băng ngăn cách.
Khóe miệng anh nhếch lên nhưng đáy mắt chẳng có chút ý cười nào.
“Ngài nghĩ tôi là loại người làm lãng phí thời gian của người khác vậy sao?”
Chỉ một câu này đã khiến người phụ trách cứng đờ tại chỗ, cảm thấy lưỡi hái tử thần đang giơ lên cao.