Cuộc trò chuyện giữa Nguyên Sắc Sắc và Dư Tu Bách trên xe ngựa gần như làm mọi chuyện sáng tỏ.
Hắn thích Chu Thấm Nhiên, thích thanh mai trúc mã của hắn.
Nguyên Sắt Sắt rũ mắt xuống, ôm lấy cổ thiếu niên, bên tai thì thầm dỗ dành: “Để muội giúp biểu ca được không?”
Dư Tu Bách cũng không rõ tâm tư của chính mình rốt cục là gì, Chu Thấm Nhiên vừa thân thiết vừa xa lạ với hắn, việc hắn thích nàng ta gần như trở thành một loại chấp niệm từ thuở nhỏ.
Từ nhỏ, hắn đã nghĩ Chu Thấm Nhiên là một cô bé thật đáng yêu. Vì vậy, hắn không phủ nhận, trong lòng hắn thật sự thích Chu Thấm Nhiên.
Tiểu cô nương chủ động ôm lấy hắn, bộ dạng như bị ức hiếp, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Không thấy được biểu cảm trên mặt nàng, Dư Tu Bách chỉ có thể cảm thấy nàng rất đáng thương, dáng vẻ này thật sự làm người cảm thấy thương tiếc.
Những lời thốt ra từ miệng tiểu cô nương này rõ ràng là muốn giúp hắn đạt được tâm nguyện, nhưng lại khiến Dư Tu Bách cảm thấy có chút bực mình, bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy không thoải mái chút nào.
Cho dù bây giờ hắn đã trưởng thành, hắn vẫn là một thiếu niên được cha mẹ chiếu cố mà lớn lên, dù đã từng ra chiến trường, dựa vào bản lĩnh của chính mình mà được người người tôn xưng là tiểu tướng quân, nhưng hắn vẫn chưa đủ thấu đáo trong chuyện hiểu lòng người, đầu óc đối với loại chuyện này thật sự có chút trì độn.
Chờ hấn rèn luyện thêm vài năm nữa, hắn tự nhiên có thể nhìn ra chuyện này không thích hợp như thế nào, lúc đó cho dù Nguyên Sắt Sắt có nói những điều tốt đẹp như thế nào để dỗ dành hắn, e rằng hắn cũng sẽ không đồng tình.
Nhưng hiện tại tuy hắn lờ mờ không thích tiểu biểu muội cư xử như vậy với hắn, nhưng bản thân lại không hiểu tại sao, tâm tư giận dỗi của thiếu niên nhanh chóng chiếm thế thượng phong, vì vậy hắn đã đồng ý với tiểu cô nương.
“Hy vọng biểu ca vui vẻ, có thể đạt được mong muốn, muội cũng thật mong có người cùng huynh chung chí hướng, đồng cảm chia sẻ với huynh! Vậy nên biểu ca, huynh có thể để muội giúp được không?”
Ôm cô gái nhỏ trong lòng, Dư Tu Bách đương nhiên không nhìn thấy được Nguyên Sắt Sắt ở trước mặt hắn ôn nhu, hay cười đang nói lời này với ánh mắt lạnh nhạt, không một chút ấm áp.
Cho nên ngay lúc này, Nguyên Sắt Sắt đang tận lực ra sức dùng kế, từ sự hiểu biết của nàng đối với Chu Thấm Nhiên, nàng gần như không thể không chơi xấu, tính kế với nàng ấy.
“Muội có thể nhìn ra được, Chu tỷ tỷ có thể cũng thích biểu ca, với tính cách của Chu tỷ tỷ, tỷ ấy sẽ không sợ xấu hổ đâm thủng lớp giấy cửa sổ, chỉ cần chúng ta giả vờ thân mật hơn, có lẽ Chu tỷ tỷ có thể nhận ra trong lòng của tỷ ấy.”
Dư Tu Bách từ nhỏ đã thích Chu Thấm Nhiên, dựa theo kinh nghiệm trong sách cùng thấy một vài mô tip ba xu, nếu thật sự nói là đánh gãy uyên ương, ngược lại sẽ thúc đẩy tình cảm đôi lứa.
Nguyên Sắt Sắt kết hợp những hiểu biết nửa vời mà nàng đã nghe được từ mẹ mình cùng với bí mật mà Hương Vân đã nói với nàng vài ngày trước, đêm qua nàng đột nhiên nghĩ thông suốt một vài chuyện, làm nàng thay đổi chủ ý.
Hai người này tất nhiên sẽ không lâu dài.
Chu Thấm Nhiên lần này đi theo bọn họ, không phải là không có mục đích trốn chạy, nhưng nàng ta lại muốn che giấu, bởi ngay khi ông ngoại ngỏ ý muốn nàng đi một chuyến, nàng ta liền lập tức đồng ý, song lại giả bộ suy nghĩ đắn đo, có lẽ là e sợ để lại dấu vết bất thường khiến người khác chú ý.
Đêm đó nàng ta hẳn là đã trộm nghe được sự tình gì, lại sợ chuyện giữ kín đến mấy cũng sẽ có sơ hở, nên nàng ta không thể tin tưởng bất kỳ ai trong nhà, cuối cùng cũng không nói cho
ai biết.
Tuy nhiên suốt hành trình lại rất êm đềm, từ đêm nàng ta bắt đầu lén trốn ra ngoài, vẫn không thấy có gì bất thường xảy ra, dọc đường đi lại nhìn thấy cảnh nam nhân mình thích đối xử thật tốt, thật cẩn thận, tỉ mỉ với nữ nhân khác, trong lòng cảm giác như hũ dấm bị lật úp, cơ hồ đem chuyện này quên đến chín tầng mây.
Nếu không phải vì bị tập kích trên đường đến Kính Hàm, Chu Thấm Nhiên suýt chút nữa cho rằng ngày đó mình trốn ra ngoài hoàn toàn không bị ai phát hiện, hơn nữa nàng ta muốn thuận lợi trốn đi để xem bộ dạng bệnh tật ghê tởm của Nguyên Sắt Sắt.
Vì chăm sóc cho cơ thể ốm yếu của Nguyên Sắt Sắt, Dư Tu Bách phải thường vào rừng tìm hái những trái cây chua ngọt hoặc tìm những người nông dân quanh đó mua một ít rau tươi.
Là một cô gái bình thường, nào có ai thấy cảnh nam nhân mình thích hao tổn tâm tư, đi chăm sóc cho một nữ tử khác mà có thể duy trì được bình tĩnh.
Những áp lực lo lắng, sợ hãi dồn nén trong quá khứ lại kéo theo sự ghen tuông, chua xót, bứt rứt trong lòng khiến sự tỉnh táo của cô nương bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Dư Tu Bách cùng Nguyên Sắt Sắt càng thêm như hình với bóng lại càng làm cho lý trí Chu Thấm Nhiên sụp đổ.
Tranh thủ cơ hội cùng nhau ra ngoài hái trái cây, Chu Thấm Nhiên rốt cuộc không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nàng ta không muốn thấy hắn chăm sóc một nữ tử khác cẩn thận tỉ mỉ như một trượng phu như vậy, dù cho bọn họ là quan hệ biểu huynh muội.
Cho dù cảm tình của Dư Tu Bách có thật sự là tình huynh muội trong sáng, nhưng Chu Thấm Nhiên biết Nguyên Sắt Sắt chắc chắn không phải vậy.
Trên đường trở về, Chu Thâm Nhiên thừa dịp đi trước một bước, ngăn Dư Tu Bách lại, nàng ta phải đâm thủng lớp giấy mơ hồ ái muội này, hỏi hắn:
“Huynh rốt cuộc còn thích ta hay không?”
Tình hình phát triển như vậy, đã xác thật không làm cô nương có tính khí kiêu ngạo thất vọng, hắn đồng ý với nàng rồi.
Tuy rằng, trên mặt hắn không có vẻ gì là mừng như điên như Chu Thấm Nhiên tưởng tượng, nhưng Chu Thấm Nhiên lại ác ý thầm nghĩ đến chuyện sau khi trở về nhìn thấy biểu hiện yếu ớt của Nguyên Sắt Sắt, trong lòng tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn hằng,
Hai người bọn họ đột nhiên trở nên thân mật, Chu Thấm Nhiên đương nhiên nhìn thấy, nàng chính là không thích Nguyên Sắt Sắt dựa vào danh nghĩa đường đường chính chính thân mật với người theo đuổi nàng ta.
Nàng có hơi ghen tị với gia cảnh của Nguyên Sắt Sắt, cha mẹ yêu thương, mâu thân lại là đỉnh đỉnh chiến thần nổi danh, rõ ràng điều kiện tốt như vậy, lại trở thành một người chỉ biết dựa vào nam nhân.