“A Thích, tối nay có nhìn thấy Gia Nhiên đâu không? Dư Phương nói nhà em ấy có người đi tìm, có bạn nói em ấy đi cùng bạn trai rồi, anh không thấy em ấy nói đã yêu đương, em có nhìn thấy không?”
Thời Gia Nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lòng trào ra dòng nước ấm, cơ thể căng chặt bị Lâm Thích cố ý đỉnh vào, giọng cậu bình tĩnh nói:
“Anh không phải không thích người ta, lo lắng làm gì?”
Giọng nói nhẹ nhàng lãnh đạm của Lâm Thanh lại vang lên:
“A Thích, em ấy dạy thêm cho em một thời gian rồi, về lý em không nên lạnh nhạt như vậy.”
Cậu nhìn xuống đôi mắt cô, ánh mắt hơi u ám, âm thanh ôn tồn: “Em nói chuyện của anh, liên quan gì đến em.”
Cậu nhàn nhạt nhìn vào mắt cô, sau đó nói: “Tôi lạnh nhạt sao?”
Lâm Thanh thấy hỏi không được câu trả lời, trước khi về phòng đóng cửa nói:
“Đừng nói bậy là em ấy thích anh, A Cẩn còn ở đó đừng để cô ấy miên man suy nghĩ.”
Lòng Thời Gia Nhiên bỗng nhiên lạnh đi rất nhiều, Lâm Thích cúi đầu hôn xuống má cô, từ sườn mặt cho đến khóe môi:
“Muốn khóc thì nói, bả vai tôi cho chị mượn.”
Yêu ai yêu cả đường đi, thời điểm có hận thì cũng hận lây.
Thời Gia Nhiên nảy sinh ác độc cắn một cái lên vai cậu, đau đớn làm cho dục vọng của chàng trai bùng phát, con ngươi đẹp đẽ nở rộ lung linh, cây thịt to lớn kiên quyết đưa đẩy nhanh chóng, dùng hết sức thúc vào bên trong…đưa đẩy, nhiều lần cắm sâu, sau đó nguyên cả cây rút ra, quy đầu đụng phải chỗ mềm yếu nhất của cơ thể, kích thích đến mức phải buông hàm răng đang cắn bả vai cậu ra, không ngừng run rẩy.
“Chị, nghe xem.”
Thời Gia Nhiên nghe thấy tiếng làm tình ở cách vách, tiếng vui cười trầm thấp sau đó lại là tiếng rên rỉ nhàn nhạt của con gái.
Trái tim như nứt ra một đường, trong đầu xoay quanh câu Lâm Thanh đã nói—— anh không muốn để cô ấy miên man suy nghĩ.
“Đừng dừng, tiếp tục đi.” Thời Gia Nhiên hạ giọng ôm cổ cậu, môi đỏ hơi hơi cọ nơi cô vừa cắn qua.
Lâm Thích dùng lực nhanh chóng va chạm, khoái cảm cuồn cuộn đem nội tâm hư không của cô lấp đầy, huyệt nhỏ co chặt cực hạn, đôi tay nắm lấy hai cánh tay có lực của cậu, cơ bắp gồ lên dưới lòng bàn tay mềm mại, cô khát cầu cùng Lâm Thích càng khắc sâu dâm loạn.
Thời Gia Nhiên không nhớ rõ trận này hoang dâm này kết thúc như thế nào, chỉ nhớ rõ khoái cảm mãnh liệt đem cô như muốn hủy diệt, mơ hồ hình như cô nghe thấy tiếng Lâm Thích nói:
Chị, đừng khóc.
*
Lúc Thời Gia Nhiên tỉnh lại, trong nhà Lâm Thích không có một bóng người, nửa người dưới nóng bỏng có cảm giác đau đớn nhắc nhở cô, cô nhân việc “Thất tình”, mà phóng túng thân mình, ngủ với em trai của crush.
Vừa mặc quần áo xong, Lâm Thích đẩy cửa đi vào.
Thời Gia Nhiên vén tóc mái ra sau, không được tự nhiên lắm mở miệng nói:
“Tối hôm qua tôi uống say.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Hả? Sau đó?”
“Có phải chị quên mất việc gì rồi không?”
Thời Gia Nhiên mỗi lần nghe thấy Lâm Thích gọi mình là chị, đều cảm thấy rất quỷ dị, tiếng nói trầm tĩnh mang theo ý làm nũng không hề hợp với khí chất của cậu, bất đồng với âm thanh nho nhã dịu dàng của Lâm Thanh, Lâm Thích càng như yêu nghiệt của nhân gian.
Thời Gia Nhiên cho rằng chỉ một đêm tình xong thì ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy. Nhưng không nghĩ đến bỗng nhiên đối mặt với một nam sinh cấp ba, mà người chị này đúng chỉ là say rượu làm loạn mà thôi.
Thời Gia Nhiên hoàn toàn rời khỏi thế giới của Lâm Thanh, thế giới còn liên quan đến cả Lâm Thích, trong thế giới của cô đây chỉ là một đêm tình mà thôi.
Chẳng qua từ đó về sau, cô không còn phóng túng bản thân mình nữa, cô không bao giờ sẽ lấy thân thể mình coi như tiền đặt cược, làm bất cứ chuyện gì ngu xuẩn.