Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 15



Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đến sân trường Đại học Thể dục Thể thao đợi Tôn Hạo Thần.

Lý Khinh Diêu hỏi Trần Phổ: “Anh đã liên hệ trước với anh Chu và biết đến sự tồn tại của Tôn Hạo Thần?”

Trần Phổ đút hay tay vào túi, đá một phát hòn đá trên đường chạy cao su: “Anh Chu ra ngoài làm nhiệm vụ suốt cả ngày hôm nay, nãy mới rảnh rỗi. Tôi không hỏi anh ấy, cũng không đợi anh ấy. Chỉ xem lại hồ sơ năm ngoái, đại khái đã nắm được tình hình.”

Lý Khinh Diêu đã hiểu ra, mặc dù có hồ sơ, nhưng Trần Phổ vẫn quyết định hôm nay đích thân tới Trường Trung học số 29 thu hoạch thông tin trực tiếp thay vì đọc trên giấy, cũng giống như bắt đầu điều tra lại. Hơn nữa thời gian không chờ đợi một ai, tranh thủ bây giờ hai người đến đây một chuyến rồi nói chuyện cùng anh Chu, như vậy sẽ có được cái nhìn toàn diện hơn về vụ án này.

Một lát sau, một nam sinh mặc đồng phục thể thao bước tới.

Tôn Hạo Thần tầm thước, ngoại hình ưa nhìn, mặt mũi ngay thẳng, cũng khá đẹp trai. Nhìn thấy rõ hai người, ánh mắt cậu ta đảo qua đảo lại rồi cười hì hì hỏi: “Hai vị cảnh sát, còn chuyện gì nữa vậy? Đã một năm trôi qua, khai được gì em cũng khai hết rồi.”

Cũng đã bận rộn cả ngày trời nên Lý Khinh Diêu khá mệt và bực bội, nhưng vì trách nhiệm nên cô vẫn dễ dàng chuyển hình thành chị gái “tâm lý”, mỉm cười dịu dàng, vừa định bước lên trước thì Trần Phổ đã bất ngờ chen lên trước, nói: “Cậu là Tôn Hạo Thần phải không? Đây là thẻ ngành của chúng tôi. Cục Cảnh sát chúng tôi đang rà soát lại một số vụ án điển hình, trong đó có vụ án của Trương Hi Ngọc, chúng tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cậu.”

Tôn Hạo Thần thong dong nhún vai: “Anh hỏi đi.”

Thấy Trần Phổ chủ động nhận nhiệm vụ, Lý Khinh Diêu hớn hở giữ im lặng.

Trong hồ sơ năm đó đã ghi lại rất rõ ràng mối tình của Tôn Hạo Thần và Trương Hi Ngọc, khởi đầu bình thường như bao cặp đôi khác: “Hai trường học vốn nằm gần nhau, một người bạn của Tôn Hạo Thần quen một cô bạn gái học Trường Trung học số 29. Nhờ quan hệ dây mơ rễ má nên hai người từng gặp nhau vài lần ở quán ăn đêm. Trương Hi Ngọc thanh thuần, vóc dáng nuột nà, khí chất lạnh lùng, nghe đồn chưa từng có bạn trai. Tôn Hạo Thần có tiền có lòng, theo đuổi Trương Hi Ngọc với tâm thế thử vận may. Vốn tưởng rằng theo đuổi cô khó khăn lắm, nhưng nào ngờ chẳng mấy chốc Trương Hi Ngọc đã đồng ý.

“Tại sao hai người chỉ yêu nhau hai tháng rồi chia tay?” Trần Phổ hỏi.

Tôn Hạo Thần: “Chắc do tình cảm không hợp, thấy không hợp nhau thôi.”

“Không hợp chỗ nào, cậu nói rõ tôi nghe.”

Tôn Hạo Thần á khẩu.

Trần Phổ còn chưa nói tiếp, thì Lý Khinh Diêu bị sai sử bằng mắt cả ngày bắt đầu vào việc theo phản xạ có điều kiện: “Bạn học Tôn này, chúng tôi biết cái chết của Trương Hi Ngọc không liên quan đến cậu, vụ án này đã khép lại từ lâu rồi. Nhưng hiện công việc đòi hỏi chúng tôi phải điều tra lại vụ án, cấp trên liên tục thúc giục, bạn giúp chúng tôi với nhé?”

Giọng cô dịu dàng, nụ cười ngọt ngào, Tôn Hạo Thần vô thức cười theo, đáp: “Chị cảnh sát, chuyện này đơn giản thôi! Ban nãy em đang hồi tưởng lại, giờ đã nhớ ra một chút rồi. Trương Hi Ngọc là một người rất kỳ lạ. Em không có ý nói xấu người đã khuất đâu, chỉ muốn giúp các anh chị điều tra thôi đấy. Trong suốt mấy tháng hẹn hò với cô ấy, cảm xúc của cô ấy xoay như chong chóng, lúc vui lúc buồn. Em cũng không biết tại sao. Nếu em biết sớm rằng vấn đề tâm lý của cô ấy nghiêm trọng đến mức muốn nhảy lầu, thì dù đánh chết em cũng không hẹn hò với cô ấy đâu, tự dưng tự đế rước họa vào người.”

Lý Khinh Diêu hỏi tiếp: “Lúc nắng lúc mưa, còn gì kỳ lạ nữa không?”

Trương Hạo Thần thở dài, nói: “Nói thật, cô ấy điên lắm. Không ngờ lại xúi em bỏ nhà đi với cô ấy, trộm sổ hộ khẩu để kết hôn. Em ngớ cả người, cô ấy yêu em đến thế cơ à? Hay đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi? Em chỉ muốn hẹn hò thôi, nào ngờ cô ấy lại không thực tế, còn hay ép buộc em. Cuối cùng em đành phải chia tay với cô ấy. Chị cảnh sát, chị nói đi, trong tình huống này em còn cách nào khác ngoài chia tay đâu? Em còn phải học đại học nữa mà.”

Lý Khinh Diêu và Trần Phổ nhìn nhau, đây chính là câu hỏi trong hồ sơ không hỏi. Lý Khinh Diêu lấy điện thoại ra, đưa một bức ảnh cho cậu ta xem: “Cậu tặng em ấy chiếc điện thoại này à?”

Tôn Hạo Thần nhìn thật kỹ rồi gật đầu: “Ngốn của em hơn 6000 tệ đấy, thực ra em đối xử với cô ấy tốt lắm.”

Đáp án này khớp với biên bản điều tra của anh Chu, nên lúc ấy bọn họ không nghi ngờ Trương Hi Ngọc còn có người bạn trai khác.

Lý Khinh Diêu lại cho cậu ta xem vài tấm hình nữa: “Còn những thứ này thì sao?”

Trước đây cảnh sát không cho Tôn Hạo Thần xem những thứ này, đều là mấy bộ quần áo, cậu ta lắc đầu: “Em không mua quần áo cho cô ấy, cô ấy không bao giờ chịu đi dạo phố với em. Cô ấy bảo thầy chủ nhiệm xử lý rất gắt vụ yêu sớm, bố cô ấy cũng sẽ đánh cô ấy nên em và cô ấy yêu lén yêu lút thôi.”

Giọng Trần Phổ lạnh tanh: “Trước khi chết có lẽ cô ấy đã mang thai, cậu biết không?”

Tôn Hạo Thần ngớ ra, sực nhớ ra điều gì, cậu ta lắc đầu: “Không thể nào! Vãi thật! Cảnh sát à, em nói thật đấy. Ban đầu ngủ với nhau hai đứa em đều uống thuốc tránh thai, sau đấy lần nào em cũng để ý, một là đeo bao cao su, hai là bắn ra ngoài…”

“Ăn nói kiểu gì đấy!” Trần Phổ cau mày quát nhẹ, quát rồi mới biết bản thân phản ứng thái quá. Đối phương chỉ đang kể lại sự thật, có lý có cứ, trong quá trình điều tra, anh đã nghe thấy những lời nói còn trần trụi hơn thế này gấp trăm lần. Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Lý Khinh Diêu, anh liền cảm thấy những câu nói này quá bẩn thỉu.

Trần Phổ suy đi nghĩ lại, lại cảm thấy mình quát đúng! Lý Khinh Diêu học đại học một năm rồi nghỉ học thi lại, đỗ ngành công an trường cảnh sát, chắc chắn là chưa yêu ai nên không hiểu hết những thứ này. Trong lòng cô còn canh cánh chuyện lớn như vậy, lấy đâu ra tâm trạng yêu đương? Anh có kinh nghiệm cả đấy.

Thấy Lý Khinh Diêu mặt mày bình thản, không có phản ứng gì, trong lòng Trần Phổ mới thấy thoải mái hơn.

Tôn Hạo Thần lẩm bẩm: “Sao lại không nói được…Hóa ra cô ấy thật sự có bạn trai khác! Ban đầu em cứ tưởng có thể tìm được một em gái trinh ở trường Trung học, nhưng lần đầu tiên ngủ với nhau em mới biết cô ấy không phải gái trinh. Cảnh sát, cái thai trong bụng cô ấy không liên quan đến em đâu, nào có chuyện em mọc sừng rồi mà còn phải đổ vỏ?”

Lúc này Lý Khinh Diêu mới cau mày, Trần Phổ nghiêm nghị nói: “Liên quan hay không không do cậu quyết định! Một người trưởng thành quan hệ với học sinh cấp ba vị thành niên, không báo lên trường xử phạt cậu đã là rộng lượng lắm rồi.”

Tôn Hạo Thần lúng túng không nói gì.

“Cậu biết người đàn ông kia là ai không? Có phát hiện manh mối gì không?”

“Không có, lúc ấy em mà biết thì đã không hẹn hò với cô ấy rồi.”

“Hai người thường thuê phòng ở đâu khi quan hệ?”

“Phố Hồ Ánh Trăng, chỗ đấy có rất nhiều khách sạn ba, bốn sao.”

“Ai tìm khách sạn?”

Tôn Hạo Thần ngẩng người, nét mặt hiện lên sự khó tả: “Toàn là cô ấy giới thiệu đấy, vãi thật.”

“Câu hỏi cuối cùng.” Trần Phổ giơ di động ra trước mặt cậu ta: “Gần đây người đàn ông này có đến gặp cậu không?”

Tôn Hạo Thần nhìn đi nhìn lại, ánh mắt ngạc nhiên: “Từng đến gặp em.”

“Vào lúc nào?”

“Ba tuần trước, nhờ giảng viên giới thiệu nên anh ta mới biết em, anh ta nói mình là giáo viên trường Trung học số 29, còn mời em uống rượu nữa.” Tôn Hạo Vũ nói: “Anh ta cũng hỏi em chuyện giữa em và Trương Hi Ngọc.”

“Hai người nói những gì?”

Tôn Hạo Thần gãi đầu: “Khi ấy em uống say nên không nhớ, nói chung cũng hỏi em những câu hỏi mà anh hỏi thôi.”

Khi Trần Phổ và Lý Khinh Diêu rời khỏi Đại học Thể dục Thể thao, Tôn Hạo Thần vốn đã bước được mấy bước về ký túc xá thì bỗng dừng lại, đuổi theo nói với hai người: “Cảnh sát, em thừa nhận ban đầu em muốn tìm một cô bạn gái, vừa là để nở mày nở mặt vừa để trải nghiệm. Nhưng khi yêu cô ấy, em hoàn toàn thật lòng. Cho tới bây giờ em chưa từng đối xử tệ với cô ấy, trái lại cô ấy thường xuyên tạo áp lực cho em, em chưa từng gây áp lực với cô ấy. Nhưng, lúc nào em cũng cảm giác…” Cậu ta cười khổ: “Cô ấy vốn không yêu em, ngay từ đầu đã là như thế. Em nghĩ cô ấy chỉ muốn tìm một người bạn trai, là ai cũng được, có lẽ em phù hợp với yêu cầu của cô ấy thôi. Vậy nên em muốn gì cô ấy cũng cho em, nhưng lúc nào em cũng cảm thấy mình không hề tồn tại trong mắt cô ấy. Có lẽ người mà cô ấy thật sự yêu thương là người kia. Hôm chia tay, em bật khóc, còn cô ấy chẳng rơi giọt lệ nào, lại còn mời em đi ăn lẩu. Cô ấy còn nói một câu…”

“Câu gì?”

“Cô ấy nói muốn trở thành sinh viên.”

Sáng hôm sau, Trần Phổ xuống lầu đúng giờ như thường lệ, anh ngẩng đầu nhìn con xe của mình mà lòng nao nao.

Không có ai.

Trần Phổ thở phào, nhận ra phản ứng của bản thân, Trần Phổ thầm chửi “mẹ kiếp”, một cảnh sát hình sự kỳ cựu như anh mà lại bị Lý Khinh Diêu làm cho căng thẳng.

Anh thong dong đánh chén hết bán bún rồi đi bộ đến Sở Cảnh sát. Vừa vào phòng làm việc, đã thấy Lý Khinh Diêu ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, vẻ mặt tập trung, vô cùng chuyên nghiệp.

Trần Phổ không nhìn, đi thẳng đến chỗ ngồi ngồi xuống.

Anh vừa mở máy tính liền nhận được thông báo từ hệ thống văn phòng. Trần Phổ mở ra xem, Lý Khinh Diêu đã soạn xong và gửi tất cả tài liệu biên bản ngày hôm qua sang cho anh. Trần Phổ sững sờ, không khỏi nhìn cô thêm một lần, Lý Khinh Diêu đang uống trà, nhận ra gì đó, ánh mắt sáng long lanh đảo qua, Trần Phổ lập tức cúi đầu.

Không biết sáng nay cô đến phòng làm việc lúc mấy giờ mới soạn và chỉnh xong mớ tài liệu này trước giờ làm việc. Trần Phổ xem qua các tài liệu với tâm trạng phức tạp, không bới được khuyết điểm nào. Dù sao cô cũng từng là sinh viên xuất sắc của trường đại học hàng đầu, khác hẳn với loại học sinh giỏi trong đám học dốt như anh.

Một tháng trước khi cô thi Đại học, Lý Cẩn Thành đã mất tích, nhưng gia đình đã giấu câu. Sau này, Trần Phổ từng âm thầm nghe ngóng về thứ hạng của cô – Có tên trong danh sách vinh danh của trường – Đúng là giật mình.

“Lý Khinh Diêu.” Anh gọi cô, cô bước tới. Trần Phổ nói: “Em soạn rất tốt, tiếp tục phát huy!”

Không cần ngẩng đầu cũng cảm nhận được nụ cười giả lả lộ tám chiếc răng quen thuộc của cô, giọng nói dịu dàng vang lên: “Chuyện này có gì khó đâu ạ. Anh hài lòng là được.”

Trần Phổ tự nhủ với bản thân mình đã có thể miễn dịch với cái tính nắng mưa thất thường của cô, thế là nghiêm túc nói: “Lần sau không cần tới sớm thế đâu, soạn trong giờ làm việc cũng được.”

“Em tự lo được ạ.”

Đấy, lại chống đối rồi đấy, cô đúng là đồ ba gai chính hiệu! Trần Phổ nghĩ sáng sớm mà nhìn cô thêm mấy lần nữa thì chỉ tổ đau mắt thôi, thế là ra sức phẩy tay bảo cô phắn đi.

Diêm Dũng vội vội vàng vàng đi vào phòng làm việc: “Kết quả kiểm tra dấu vân tay và DNA tại nhà Lưu Hoài Tín đã có cả rồi ạ!”

—Hết chương 15—


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.